Bất Diệt Thánh Linh

Q.1 - Chương 34 - Thiếu Soái Của Biên Quân.

trước
tiếp

– Đừng đánh. Đừng đánh.

– Hai vị tiểu tổ tông nghe ta nói một câu đi mà, cầu xin các ngươi đừng đánh nữa, đây cũng là Thành chủ đại nhân. Ôi ôi chao.

Bên trong lầu, hai thân ảnh thiếu niên ngươi tới ta đi. Chỉ trong chốc lát, bàn ghế chổng chơ, thức ăn rơi đầy đất, cảnh tượng vô cùng lộn xộn.

Mà chung quanh, tân khách hoảng sợ tản ra, nhốn nháo khắp nơi. Nữ tử trong Bách Hoa lâu trốn trong một góc, sợ hãi đến hoa dung thất sắc, không người nào dám đi lên ngăn trở. Chỉ có một trung niên nữ tử trang phục rực rỡ, nhút nhát trốn sau cột nhà mở miệng khuyên ngăn.

Nếu là người bình thường, trung niên nữ tử đã sớm kêu bảo vệ đuổi đi, nhưng khổ nỗi hai tiểu tổ tông này đều không phải người thường. Một người là tiểu thiếu gia của tiên đạo thế gia, lớn lối vô cùng, một người là tiểu công tử của Nguyên soái Tây Nam biên cảnh, không kém phần ngang ngược. Đừng nói nàng là lâu chủ của Bách Hoa lâu, cho dù Thành chủ đại nhân đích thân có mặt, cũng không dám làm gì hai tiểu tổ tông này.

– Hắc hắc, Sài Thiệu Hùng, ngươi cũng chỉ dám bắt nạt nữ nhân thôi sao, còn to mồm là thiếu soái biên quân nữa chứ, quả thật quá mất mặt .

– Công Tây tiểu tạp ngư, ngươi đừng mạnh miệng lắm mồm, đợi bản thiếu soái bắt được ngươi, xem xem có đánh ngươi tàn phế hay không.

– Chỉ dựa vào ngươi ư? Hắc hắc hắc. Thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, cũng học đòi tới Bách Hoa lâu, có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không?

– Ta chưa đủ lông đủ cánh sao, vậy còn ngươi? Ngươi bằng tuổi với bản thiếu soái, còn không biết xấu hổ mắng ta sao?

– Thằng nhóc nhà ngươi, cũng dám so sánh với bản thiếu gia sao? Bản thiếu gia 6 tuổi đã ôm nữ nhân.

– Phi. Cũng chỉ ôm mà thôi, có tác dụng cái rắm ấy. Còn không biết xấu hổ khoác lác sao?

Công Tây Tu Văn đang cùng một thiếu niên tóc ngắn tuổi tương đương tranh chấp khó phân, thỉnh thoảng còn đấu khẩu mấy câu. Người sau thế công bén nhọn, thể lực kinh người, người trước thân thủ linh hoạt, chiêu thức liên miên, song phương giằng co không dứt.

Bên kia, hai gã nam tử mặc áo đen cùng đi với Công Tây Tu Văn, bị bốn võ giả bao quanh. Mặc dù song phương tạm thời không có hành động gì, nhưng không khí thâm trầm mãnh liệt, xu thế hết sức căng thẳng.

– Thiệu Hùng đệ đệ, ngươi thật là vô dụng, lâu như thế còn không bắt được hắn, có muốn bản… bản công tử tự mình xuất thủ hay không?

Một thanh âm thanh thúy vang vọng trong lầu các, mang theo vài phần nhàm chán cùng trêu chọc.

Mọi người nhìn nơi âm thanh phát ra, chủ nhân của giọng nói kia là một thiếu niên tuấn mỹ tới dị thường.

Đúng vậy, thiếu niên này tuấn mỹ dị thường, gương mặt xinh đẹp đến mức nữ nhân cũng phải ghen tỵ. Dĩ nhiên, cũng không có ai ghen tỵ, bởi vì chỉ cần không phải người mù, cũng đều có thể nhận ra vị “thiếu niên” là một thiếu nữ mặc nam trang.

– Lạc Lạc, không cần vội vã, chờ xem chuyện vui đi.

Ở bên cạnh cô gái kia, một thiếu niên quần áo cao quý cười mở miệng nói:

– Lạc Lạc có từng nghe qua chuyện mèo vờn chuột chưa? Tiểu tử kia dù gì cũng là thế gia đệ tử, nếu như dễ dàng bị bắt vậy, chuyện này cũng không thú vị. Mà hay nhất là như thế nào, chính là giống như mèo vờn chuột, để cho hắn tuyệt vọng từng chút từng chút một, sau đó đánh hắn thành tàn phế, để lại cho hắn ký ức không bao giờ quên được, để cho hắn cả đời cũng không thể nào quên.

– Ừ, Kiệt ca ca đúng là rất thông minh, đó đúng là biện pháp tốt, tiểu tử thối kia phải thê thảm như thế mới được. Không nghĩ rằng theo Thiệu Hùng đệ đệ ra ngoài một chuyến, lại gặp chuyện hay như thế.

Thiếu nữ vẻ mặt sùng bái nhìn hoa phục thiếu niên, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ vui vẻ.

– Ai kêu tên tiểu tử kia đắc tội với Lạc Lạc, đánh không chết hắn, coi như hắn may mắn.

– Đúng vậy, thế gia đệ tử chính là đáng ghét vô cùng, tất cả bọn họ đều đáng chết.

– Yên tâm đi, những ngày an nhàn của bọn chúng cũng không còn bao lâu đâu, ha ha

“…”

Nghe thấy hai người đối thoại, những người ở chung quanh bỗng nhiên cảm thấy rung mình.

Dám đối kháng trực diện với tiên đạo thế gia, lai lịch của mấy người này sợ rằng cũng không đơn giản.

Trên lầu các, đại hồ tử cùng Vân Phàm vừa xuất hiện, Vương Tử Hạo và Ngưu Bằng đám người đã vội vàng chạy tới.

– Thiếu soái biên quân? Thiếu gia Công Tây thế gia? Háo tử, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Nghe thấy đại hồ tử hỏi, Vương Tử Hạo nhất thời phát huy bản lãnh mồm miệng nhanh nhảu của mình, đem mới đầu đuôi câu chuyện, nhanh chóng giảng giải một lần.

Thì ra người phía dưới đánh nhau với Công Tây Tu Văn, chính là thiếu soái biên cảnh “ Sài Gia Quân “ Sài Thiệu Hùng, mà hoa phục nam tử chuyện trò vui vẻ bên cạnh bình phong , chính là huynh trưởng của người này , Sài Thiệu Kiệt.

Nhắc tới Sài Thiệu Kiệt, chính là thiếu niên thiên tài hiếm có trong thế hệ trẻ của Sài gia, thức tỉnh đặc thù thiên phú, hơn nữa vừa sinh thần hồn khắc độ cao gần chín điểm, ra khỏi thánh miếu đã được Thiên La Tiên viện trực tiếp dẫn đi, hôm nay chính là nhân vật phong vân trong Thiên La Tiên viện.

Về phần thiếu nữ bên cạnh Sài Thiệu Kiệt, chính là không người nào nhận ra lai lịch của nàng. Chẳng qua có thể cùng đi với huynh đệ thiếu soái, thân phận của nàng cũng không kém phần cao quý.

Nếu nói nguyên nhân dẫn tới chuyện này, chính là xuất phát từ thiếu nữ kia.

Thiếu nữ kia vốn là nữ giả nam trang tới nơi này, không nghĩ tới một cô gái dâng rượu không cẩn thận nói ra thân phận của nàng, để cho nàng cảm thấy khó chịu, vì vậy sai người vả miệng người kia, thậm chí còn muốn rạch vài vết trên gương mặt.

Nữ tử ở trong Bách Hoa lâu mua vui tiếp khách, đều dựa vào vẻ ngoài mà kiếm miếng ăn, cử động của thiếu nữ này làm cho nữ tử kia phản kháng. Trong lúc nữ tử này giãy dụa, Công Tây Tu Văn người này không biết từ đâu nhảy tới, liền đem nữ tử kia cứu đi.

Công Tây Tu Văn vốn là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, gặp chuyện như vậy, sao có thể đứng yên? Huống chi, quân đội Đế quốc luôn luôn đối nghịch với tiên đạo thế gia, hôm nay gặp mặt, sao có thể hòa hợp được?

Sài Thiệu Hùng tự nhiên nhận ra tiểu thiếu gia của Công Tây thế gia, liền cất bước tiến lên, muốn bắt lấy Công Tây Tu Văn.

Ai ngờ tên kia nhanh nhẹn lạ thường, dựa vào thân pháp linh xảo, dám dây dưa với Sài Thiệu Hùng .

Vốn dĩ hai nam tử mặc hắc bào vẫn đi theo bên cạnh Công Tây Tu Văn muốn tiến lên ngăn cản, không ngờ bên cạnh Sài Thiệu Kiệt có bốn gã võ giả đi ra, vội vàng chặn đường của hai người.

Bốn gã võ giả này chính là tứ đại cấm vệ trong “ Sài Gia Quân “, mấy người đều là võ đạo đại sư, bình thời chịu trách nhiệm an nguy cho Nguyên soái, không ngờ lần này lại đi cùng với hai vị thiếu soái.

Xem ra chuyện này không đơn giản như vậy.

– Hồ tử ca, Thanh Thanh cô nương các nàng đều ở bên dưới, có cần tới xem một chút hay không?

Vương Tử Hạo do dự một hồi, cuối cùng không nhịn được đem mọi chuyện báo cho đại hồ tử. Bọn họ mấy người đều biết, đại hồ tử cùng vị cô nương lầu hoa tên là Thanh Thanh kia , quan hệ không giống bình thường.

“Chi chi.”

Đại hồ tử ngẩn người, vội vàng nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong một góc lầu các, một đám nữ tử lầu hoa đang vây quanh Thanh Thanh cùng một nữ tử khác. Mấy cô gái này vẻ mặt sầu khổ, có chút không biết làm sao.

Nữ tử bị đánh vừa rồi, chính là khuê phòng tỷ muội của Thanh Thanh, thấy tỷ muội bị thương, tất nhiên nàng muốn tới trấn an đôi chút.

Đại hồ tử thấy vậy, vội vàng đi xuống dưới lầu.

Vân Phàm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi sau đại hồ tử.

Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng đám người cũng không do dự, cùng nhau xuống dưới.

– Thanh Thanh.

Đại hồ tử đi tới bên cạnh Thanh Thanh, người sau gật đầu hiểu ý, cũng không nói thêm gì.

Mọi người thấy được nữ tử gục trên vai của Thanh Thanh, hai mắt đỏ hồng, đầu tóc tán loạn, trên gương mặt lộ rõ mấy vết ngón tay đỏ rực, bộ dáng nàng có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Mấy nữ tử khác cũng rất căm giận, đáng tiếc thân phận các các nàng thấp kém, hoàn toàn không dám biểu lộ ra ngoài.

Thực sự quá đáng.

Một đám đàn ông, lại xúm vào bắt nạt một nữ nhân? Có biết xấu hổ là gì hay không?

Trong suy nghĩ của Vân Phàm, nam nhân ức hiếp nữ nhân , tự nhiên không phải là người tốt. Hắn vốn không thích Công Tây Tu Văn, cảm thấy người kia tuổi còn nhỏ đã lớn lối làm bừa, lắm mồm nhiều chuyện, nhưng so sánh với đám biên quân ngang ngược kia, Công Tây Tu Văn quả thật khả ái hơn nhiều.

Ít nhất, trong ấn tượng của Vân Phàm, Công Tây Tu Văn chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các nữ tử khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.