Ở trong trí nhớ của Vân Phàm, phụ thân là một người tương đối trầm mặc , vì vậy Vân Phàm cũng chưa bao giờ rõ ràng hết thảy quá khứ của phụ thân, cũng chưa từng hỏi tới. Hắn chỉ biết phụ thân là quân nhân của Đế quốc, cuối cùng chết trên chiến trường.
Còn Tiểu Vân Mục, ấn tượng của nàng về phụ thân lại càng thêm mơ hồ.
Đột nhiên nghe tin tức của phụ thân, huynh muội hai người trong lúc nhất thời không biết phải thế nào, nội tâm chứa đầy cảm xúc phức tạp. Nhưng mà Vân Phàm âm thầm quyết định, không cần biết sau này thế nào cũng phải tới Đại Càn Đế quốc một phen, từ đó làm rõ ràng thân phận của mình và muội muội. Ở trong lòng hắn, vẫn còn có một phần kỳ vọng đối với gia đình.
….
– Tiểu Phàm, Mục Mục, các ngươi đều là đứa trẻ ngoan, gia gia cầu chúc cho các ngươi vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Tạm biệt hài tử của ta.
Lão nhân thanh âm càng lúc càng nhỏ, hô hấp dần dần yếu ớt . Tại thời khắc mà hắn nhắm lại hai mắt, trong mắt mang theo vài phần khích lệ, lại có mấy phần quyến luyến lẫn đau thương.
– Mộc gia gia. Mộc gia gia.
Vân Phàm hai mắt đỏ bừng, nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt.
Tiểu Vân Mục ôm lấy thi thể của lão nhân thống khổ thất thanh:
– Thôn trưởng gia gia. Người tỉnh lại đi, người đừng bỏ rơi Mục Mục, đừng bỏ lại Mục Mục. Thôn trưởng gia gia.
Hôm nay là trung thu trăng tròn, vốn dĩ là một ngày mà khắp nơi tưng bừng vui vẻ, không nghĩ tới Thanh Mộc thôn lại gặp tai họa ngập đầu.
Chết hết, tất cả mọi người đều đã chết, cũng chỉ còn lại hai huynh muội lẻ loi sống trong cõi đời này.
Thế giới đột nhiên u ám, sinh mệnh trở nên lạnh lẽo.
Bọn họ tuy còn sống, nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề.
Sau này, bọn họ phải gánh vác hi vọng của tất cả những người trong thôn, cũng chính là hi vọng truyền thừa sinh mệnh.
…..
– Mục Mục, đừng khóc nữa.
– Ca.
Tiểu Vân Mục lúc này cảm thấy thương tâm bất lực, đang muốn nhào vào trong ngực Vân Phàm, nhưng người sau cuống quít lui lại phía sau một bước:
– Không. Mục Mục đừng. đừng tới đây, trên người ca ca. dơ bẩn.
Nhìn Vân Phàm đầy người máu tươi y phục rách nát, Tiểu Vân Mục trong lòng như bị kim đâm. Nàng vẫn xông về phía trước, mạnh mẽ ôm chặt lấy Vân Phàm:
– Ca ca không dơ bẩn, ca ca là người tốt nhất trên thế giới này, Mục Mục hiện tại chỉ còn ca ca thôi, ca ca đừng rời bỏ Mục Mục, đừng bỏ rơi Mục Mục.
– Ta…
Vân Phàm hai tay khẽ run lên, muốn ôm muội muội, nhưng lại sợ hai tay nhuốm máu làm bẩn xiêm y của muội muội mình. Chỉ có chính hắn mới hiểu rõ, đã có bao nhiêu sinh mệnh mất đi trên tay hắn. Hai cánh tay như vậy, làm sao có tư cách chạm vào muội muội của mình.
“Bốp Bốp ”
Một trận vỗ tay thanh thúy vang lên, một đám người bước ra từ trong bóng tối.
“Chi chi.”
Tiểu Hỏa Vân nhảy lên vai của Vân Phàm, cảnh giác nhìn đám người vừa tới.
– Thật là khung cảnh cảm động.
Thanh âm nam tử này mang theo một tia tà mị, không phải Sài Thiệu Kiệt còn có thể là ai.
Ở bên cạnh Sài Thiệu Kiệt, vẫn là Thiên Lạc công chúa vô cùng cao quý, còn có một trung niên nam tử trang phục thư sinh đi ở bên cạnh. Mà phía sau còn có Lãnh Phong cùng Biên Hỏa hai đại cấm vệ, dẫn theo một đám biên quân cao thủ tới đây.
– Là các ngươi sao. ? Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Vân Phàm kinh ngạc mang theo vài phần tức giận, đồng thời đem Tiểu Vân Mục kéo đến phía sau mình. Mà Tiểu Vân Mục cũng rất hiểu chuyện, nhận ra tình hình hiện tại có chút khác thường, liền yên lặng đứng một chỗ, tận lực không làm cho Vân Phàm lo lắng.
Sài Thiệu Kiệt không để ý đến câu hỏi của Vân Phàm, cười chuyển hướng nói:
– Lạc Lạc, Kiệt ca ca không lừa ngươi nhé, ta đã nói nơi này sẽ có trò hay để xem mà, như thế nào, lần này lễ vật Trung Thu trăng tròn đã hài lòng hay chưa?
– Đúng vậy đúng vậy, không có nghĩ tới đám lão đầu tử kia cũng thật lợi hại, có thể chống đỡ cho đến bây giờ. Đáng tiếc mọi người đều đã chết, nếu không đem bọn họ bắt tới đấu thú viên thì thật là vui.
– Ngươi… Các ngươi…
Vân Phàm kinh ngạc nhìn Sài Thiệu Kiệt và Thiên Lạc công chúa, hắn quả thực không thể tin vào hai tai của mình nữa rồi. Hai người này rõ ràng đã sớm biết thú triều phát sinh, nhưng chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ giãy dụa cho đến lúc chết đi. Giờ phút này, cho dù Vân Phàm ngốc nghếch hơn nữa cũng có thể đoán ra, thú triều nhất định là do đám người của Sài Thiệu Kiệt tạo ra.
Bọn chúng. Bọn chúng vì sao có thể làm như vậy? Bọn chúng vì sao dám làm như vậy?
Thanh Mộc thôn bị hủy hoại chỉ trong giây lát, đây chính là ba trăm mạng người đó.
Bọn chúng có phải là người hay không? Có phải là người hay không ?
Thương thiên hại lý. Điên cuồng mất trí. Không bằng cầm thú.
Tiểu Vân Mục cũng giống như đã hiểu ra, hai mắt tức giận lóe lên từng tia cừu hận.
Vân Phàm trong đầu rung động, phảng phất như có thứ gì tan vỡ.
Thì ra tất cả là lỗi của mình.
Thì ra chính mình là người đã hại thôn dân.
Tại sao có thể như thế? Làm sao lại thành thế này? .
…..
Thấy bộ dạng Vân Phàm như thất hồn lạc phách, Sài Thiệu Kiệt trong mắt hiện lên vui vẻ:
– Vân Phàm đúng không? Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Bản thiếu suất đã phải hy sinh ngày hội trăng tròn như thế, đi suốt đêm đến chỗ của các ngươi tạo nên màn kịch này, không biết kết quả như thế có làm cho ngươi hài lòng vui vẻ hay chưa?
Không để ý đến ánh mắt của Vân Phàm như muốn giết người, Sài Thiệu Kiệt lẩm bẩm nói:
– Ngươi còn nhớ bản thiếu suất đã từng nói, sẽ làm cho ngươi không thể chết tử tế được. Vốn dĩ muốn cùng ngươi chơi trò mèo vờn chuột một hồi, nhưng ngươi thật sự không biết phối hợp, cho nên đành phải cứng rắn một chút . Hôm nay có nhiều người chết cùng với ngươi như thế, ngươi đã hài lòng chưa, còn muội muội của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết nàng, biên cảnh thành nữ nô quật rất thích cô nương nhỏ như vậy, ta sẽ đưa nàng vào nơi đó, để cho nàng thừa nhận hành hạ. Đồng dạng, ta cũng sẽ không giết ngươi dễ dàng như thế, ta sẽ đem ngươi đưa vào đấu nô tràng, cho đến khi ngươi bị đánh chết mới thôi. Đúng rồi, còn con khỉ của ngươi nữa, không nghĩ tới lại là con nhất tinh linh thú, vừa hay cho Lạc Lạc đem đi chơi đùa, hoặc là vứt xuống đấu thú viên đi.
“.”
Vân Phàm bỗng nhiên trầm mặc, toàn thân tán lộ lạnh lẽo.
Bọn chúng. Bọn chúng không phải là người. Không phải là người.
Bọn chúng đều đáng chết. Đáng chết.
Vân Phàm trong mắt tia máu ngưng kết, hai mắt dần dần hiện lên màu đỏ tươi, nhưng hắn cố nén điên cuồng quay người lại, nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Vân Mục.
– Mục Mục, thật sự xin lỗi ngươi, là ca ca làm liên lụy tới ngươi, cũng làm liên lụy tới mọi người.
Vân Phàm cúi đầu, dán chặt lấy bên tai muội muội nhẹ giọng nói:
– Mục Mục, để ta bảo Hỏa Vân mang theo ngươi chạy trước, ngươi cùng Hỏa Vân đi Thiên Khuyết chủ thành tìm một đại hồ tử gọi là Hồ Nhất Phi , hắn là người của Thương Minh, cũng là bằng hữu duy nhất của ca ca, chỉ cần tìm được hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi.
– Ca ca.
– Đừng khóc, đừng nói gì nữa, ca ca biết ngươi rất hiểu chuyện, ngươi biết nghe lời. Mặc dù sẽ quyến luyến, sẽ rất khổ cực, nhưng mà ca ca phải để cho ngươi rời đi. Nếu ngươi ở lại, sẽ chỉ làm cho ca ca phân tâm, cho nên ngươi sống, mới giúp ca ca sống . Ngươi, đã hiểu chưa?
Vân Phàm lặng lẽ đem một chiếc vòng tay bọc tại trên tay muội muội, nhẹ nhàng vuốt ve đầu muội muội, đây có lẽ là một lần cuối cùng hắn vuốt tóc muội muội của mình, động tác đặc biệt ôn nhu .
Mục Mục, muội muội thân ái của ta, thật sự xin lỗi, thật sự thật sự xin lỗi.
Ta phải để cho ngươi rời đi, mặc dù. ta cũng không nỡ làm như vậy.
Đừng đau khổ, mây trắng trên trời chính là tư niệm của ta, sao trên trời đêm chính là hai mắt của ta.
Hôm nay, chúng ta phải ly biệt.
Cầu chúc cho vui vẻ luôn luôn ở cạnh ngươi.
…..
Vân Phàm trong lòng yên lặng cầu nguyện yên lặng chúc phúc , sau đó nói với tiểu tử:
– Hỏa Vân, huynh đệ của ta, ngươi lập tức mang theo muội muội của ta rời đi, từ nay về sau, ngươi nhất định phải thay ta chăm sóc cho nàng, biết không? Nàng là muội muội của ta, là cuộc sống của ta, là người thân duy nhất của ta.
“Chi chi ”
Tiểu Hỏa Vân hướng về phía Vân Phàm gào thét, giống như không muốn rời đi.
– Đi. Đi mau..
Vân Phàm hung hăng ném Tiểu Hỏa Vân xuống trên mặt đất, tức giận hét lên.
Tiểu Hỏa Vân không cam lòng kêu lên giận dữ, rồi đó thân thể bành trướng, đem Tiểu Vân Mục khiêng trên vai, chạy như điên về phía rừng sâu.
Thấy tình hình như thế, Sài Thiệu Kiệt khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Không cần ra lệnh, hai đại cấm vệ đã suất lĩnh biên quân cao thủ đuổi theo.
Lúc này, Vân Phàm cũng xuất thủ.