“Phù Phù ”
Cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân, Vân Phàm cắn chặt hàm răng giãy dụa thân thể bật người ngồi dậy. Hắn cảm thấy toàn thân mình giống như mệt rã rời, không còn một tia khí lực. Mà trong cơ thể hắn, một tia khí lưu màu đen từ trái tim trào ra, không ngừng chảy tới từng đoạn xương cốt gân mạch đang vỡ vụn, từng chút từng chút xoa dịu nỗi đau, cuối cùng quay trở lại trái tim. Mặc dù hiệu quả rất yếu ớt , nhưng lại sinh sôi không ngừng, liên tục tuần hoàn.
Cảm ứng được biến hóa lạ thường trong cơ thể, Vân Phàm tâm tình lại bình tĩnh, tinh tế kiểm tra thân thể biến hóa.
Đạo hắc sắc khí lưu này xuất hiện sau khi Vân Phàm giết chóc lần đầu tiên, hắn mơ hồ cảm thấy nó cùng với chín tự phù thần bí trên « Đại Diệt Thần Văn » có quan hệ mật thiết với nhau. Tựa như mỗi khi chính mình giết chết một người, khí lưu màu đen này sẽ gia tăng thêm một phân vậy.
….
– Ngươi. Ngươi đã tỉnh rồi.?
Một thanh âm do dự truyền đến từ trong góc, Vân Phàm cố nén đau đớn xoay người nhìn lại, thì ra là một người mập mạp cả người béo tròn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.
Tên mập này chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua bộ dáng mập mạp vô hại, nhưng Vân Phàm có thể nhạy cảm cảm nhận được trên thân người này có sát khí quanh quẩn, tất nhiên không phải người bình thường.
“.”
Vân Phàm trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà nếu so sánh với hắn, Hà mập mạp lại không thể nào bình tĩnh .
Hắn vừa mới nhìn thấy chuyện gì thế này? Tên kia là người hấp hối sắp chết đến nơi, đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một cái phong linh hoàn, sau đó tỉnh lại. Nhiếp thủ lĩnh không phải đã nói người này thần hồn tan rã, sắp chết đến nơi sao? Làm sao còn có thể ngưng tụ phong linh hoàn ? Chuyện này thật không bình thường. Không phải mình gặp quỷ rồi chứ.
– Ê. Tiểu. Tiểu huynh đệ.
Hà mập mạp đi quanh Vân Phàm đánh giá xem xét một phen, có chút ngạc nhiên nói:
– Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Ngươi bị thương như thế nào ? Có phải bị cừu gia đuổi giết hay không? Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào? Ngươi vừa gọi tên Mục Mục là ai? Bằng hữu hay là người nhà của ngươi?
“.”
Nghe thấy hai từ “Mục Mục”, đôi mắt Vân Phàm khẽ giật mấy cái, nhưng mà hắn vẫn không mở miệng, trong mắt mang theo vài phần hồi ức.
– Chẳng lẽ, ngươi bị câm sao?
Hà mập mạp buồn bực, không nghĩ tới Nhiếp thủ lĩnh mất bao công sức cứu về lại là một người câm.
– Cảm….Cảm ơn..
Vân Phàm đột nhiên nói lời cảm tạ, thanh âm khô khốc khàn khàn, nghe như tiếng quỷ khóc vang vọng từ chốn Cửu U. Hà mập mạp nghe thấy cũng lạnh cả người.
– A, ha ha, không, không cần cảm ơn.
Cười khan mấy tiếng, Hà mập mạp có chút ngượng ngùng nói:
– Thì ra ngươi không bị câm, xin lỗi xin lỗi.
“.”
Vân Phàm không phản ứng, ánh mắt lẳng lặng nhìn nóc phòng.
Hà mập mạp cảm giác thiếu niên này đặc biệt “lạnh lùng”, đặc biệt trầm mặc, tựa như trong lòng ẩn giấu rất nhiều tâm sự. Hắn đang do dự xem có nên thông báo cho Nhiếp Trần sang xem xét hay không, không ngờ thiếu niên thiếu niên này quay sang nhìn chính mình?
– Vị đại ca này, ngươi có tin người tốt sẽ được báo đáp không?
Vân Phàm hỏi một câu vô cùng khó hiểu, nhất thời làm cho Hà mập mạp chẳng biết phải đối đáp thế nào.
– Chuyện này. chuyện này sao.
Hà mập mạp nghĩ nửa ngày, thật sự không tìm được câu trả lời.
– Người trong thôn đều hiền hòa như vậy, tại sao tất cả người vô tội đều chết thảm như thế? Mộc gia gia mấy người thật tốt, tại sao không có báo đáp? Rõ ràng là sai , tại sao đám người đó đều coi là đúng? Rõ ràng làm chuyện xấu, tại sao bọn chúng còn dương dương đắc ý? Những người tâm địa độc ác, tại sao còn ra vẻ cao cao tại thượng? Tại sao. Ai có thể nói cho ta biết tại sao?
Vân Phàm thanh âm rất nhỏ, giọng nói trầm thấp, giống như đang hỏi người khác, hoặc như đang hỏi chính mình.
Cảm nhận được không khí bi thương lan tỏa khắp phòng, Hà mập mạp sắc mặt có chút khó xử nói:
– Tiểu. Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, có vấn đề gì, chờ ngươi khỏe rồi hãy nói.
– Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu ta.
Vân Phàm thật sự rất cảm kích đối phương, hắn rất cần phải sống, cho nên hắn nhất định không thể chết như vậy được.
Hà mập mạp nghe thấy Vân Phàm cảm tạ thành khẩn, gương mặt béo đỏ lên, vội vàng xua tay nói:
– Không cần cảm ơn ta không cần cảm ơn ta, ta chỉ chịu trách nhiệm mang ngươi tới đây , tiện tay mà thôi mà thôi. Nếu thật sự muốn tạ ơn, vậy thì hãy cảm ơn Nhiếp thủ lĩnh ấy, là do hắn cương quyết cứu ngươi.
– Cảm ơn.
Vân Phàm lặp đi lặp lại hai chữ này, ngược lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng chua xót.
Đây là một sinh mệnh phải thừa nhận biết bao nhiêu thương tổn và bi thống, mới có thể làm cho một thiếu niên trầm mặc trân trọng cuộc sống đến vậy .
– Đúng rồi tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?
– Ta tên là Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm.
Vân Phàm vừa nói tên của mình, trong mắt lại ánh lên tia sáng. Hôm nay, tất cả mọi thứ đều rời bỏ hắn, chỉ còn cái tên này vĩnh viễn đi theo bên hắn, đây là cái tên mà cha mẹ đặt cho, hắn rất cảm tạ cái tên này đã mang cho mình ý nghĩa cuộc sống, ít nhất có thể để cho hắn từ cái tên này cảm nhận được tình yêu thương mà cha mẹ giành cho hắn.
– Vị đại ca này, ngươi tên là gì?
Nghe thấy Vân Phàm hỏi tên của mình, Hà mập mạp vốn dĩ không muốn nói , nhưng sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Vân Phàm, không nhịn được nhăn nhăn nhó nhó nói ra:
– Chuyện này, ta. Ta tên là Hà, Hà Thích (vì sao thích, thích gì).
– Cảm ơn Hà đại ca.
Vân Phàm ngồi trên giường gỗ, khẽ gật đầu, yên lặng nhớ kỹ tên của đối phương.
– Hả? Ngươi vì sao không cười.
– Vì sao phải cười?
– Chẳng lẽ, tên của ta không buồn cười hay sao?
Hà mập mạp không khỏi ngây ngẩn cả người, cảm thấy kỳ quái nói:
– Bọn họ nghe thấy tên của ta, đều muốn cười ta, ngươi chính là người đầu tiên không cười tên ta đấy.
“.”
Vân Phàm lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải.
Tên chính là tên, là lễ vật đầu tiên mà cha mẹ ban tặng cho con cái, càng là sinh mệnh ấn ký, cho nên tên vốn dĩ không thấy đáng cười. Huống chi, hắn đã quên mất bộ dáng tươi cười của mình mất rồi .
Hà mập mạp cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy Vân Phàm không tồi, không chê cười chính mình, cho nên vui vẻ vỗ vỗ bả vai của đối phương nói: “Tiểu huynh đệ, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu, ngươi có yêu cầu gì, trực tiếp nói với ta, Hà mập mạp ta chỉ cần có thể làm được, tuyệt sẽ không từ chối.”
Dừng một lát, Hà mập mạp thấy bộ dạng Vân Phàm vô cùng nhếch nhác, lập tức nghĩ tới điều gì:
– Tiểu huynh đệ, bộ dạng ngươi bây giờ nhất định là rất đói bụng hả? Tiểu đội chúng ta lần này săn được không ít thứ tốt, vừa dịp chuẩn bị cho ngươi ăn uống tẩm bổ thân thể, ngươi nghỉ ngơi một chút, chờ ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi .
Dứt lời, Hà mập mạp chạy nhanh như chớp, đi về phía ngoài phòng.
…..
Sau khi Hà mập mạp rời đi, gian phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Vân Phàm.
Lẳng lặng ngồi trên giường, Vân Phàm suy nghĩ khó định, hồi tưởng lại rất nhiều thứ. Những người trước kia, những chuyện trước kia, tựa như đã càng lúc càng xa tầm với của mình .
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, trên người Vân Phàm đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn thậm chí đã từng nghĩ, nếu lúc ấy mình không rời thôn, mọi chuyện bây giờ sẽ ra sao? Nếu mình không tới tham gia thánh miếu thức tỉnh thì sẽ thế nào?
Chỉ tiếc, hết thảy mọi chuyện không thể quay lại, không bao giờ có thể quay lại.
Mà chuyện duy nhất hắn có thể làm bây giờ, chính là làm cho mình trở nên mạnh mẽ. Trở nên cường đại, mạnh đến mức có thể bảo vệ được mình, bảo vệ người bên cạnh mình, mạnh đến mức có thể siêu thoát khỏi mọi trói buộc, thay đổi hết thảy những quy tắc sai lầm.
Vừa nghĩ thế, Vân Phàm cảm thấy mình phải tu luyện.
Nếu thân thể không thể cử động, vậy hắn dứt khoát chuyển qua Cửu Khổ luyện hồn phương pháp, bắt đầu quá trình trui luyện thần hồn dài dòng và khổ cực.