Bất Diệt Thánh Linh

Q.2 - Chương 54 - Cực Huyệt

trước
tiếp

Hoàng Phong độ, Lưu Sa thành.

Phố xá vẫn đông vui nhộn nhịp như thường, mà độc y y quán vẫn vắng lặng không hề thay đổi.

Kể từ lúc Lưu Thế Nhân tìm tới và rời đi, đã hơn nửa tháng trôi qua, mà Nhiếp Trần đám người bởi vì Liệp Ma đại điển cận kề, cũng bận rộn công việc không ngơi . Chỉ có Vân Phàm vẫn lưu lại trong y quán, vừa trợ giúp cho độc y, vừa học tập kinh mạch cùng huyệt vị trên thân thể con người.

Không thể không nói, thuật nghiệp hữu chuyên công .

Độc y Trương Vô Nhị mặc dù lấy độc làm danh, nhưng mà kinh nghiệm và kiến thức của hắn về phương diện y đạo vô cùng phong phú, hơn nữa luận về kinh mạch và huyệt đạo còn có lý giải rất độc đáo.

Trải qua một thời gian học tập, Vân Phàm chẳng những hiểu rõ từng đường kinh mạch, từng điểm huyệt đạo trên cơ thể con người, hơn nữa còn đem tác dụng của từng huyệt vị kinh mạch khắc ghi trong tâm chí. Thậm chí có đôi khi Trương Vô Nhị còn trực tiếp mang về một hai cỗ thi thể, để cho hắn tự mình giải phẫu. . . Được chỉ dạy tận tình về lý thuyết kết hợp với thực hành thực tế, Vân Phàm muốn không tiến bộ cũng rất khó khăn.

Chẳng qua sau quá trình học tập, Vân Phàm vẫn không thể hiểu rõ được huyệt khiếu của võ giả là gì, ba mươi sáu thiên cương huyệt khiếu cùng bảy mươi hai địa sát huyệt khiếu đến cùng ám chỉ điều gì.

Căn cứ theo phán đoán của Trương Vô Nhị, trước thời Thượng Cổ, thật ra võ giả cũng chỉ có hiểu biết hữu hạn về huyệt vị của con người, vì vậy mới đúc kết thành thuyết một trăm lẻ tám huyệt khiếu thiên cương địa sát. Trên thực tế y đạo phát triển đến tận hôm nay, hậu thế không ngừng thử nghiệm tổng kết, phát hiện con người có tổng cộng tới ba trăm sáu mươi huyệt vị . Trong đó hai tay có chín mươi sáu huyệt vị, hai chân có sáu mươi bốn huyệt vị, thân thể một trăm bảy mươi ba huyệt vị, đầu có mười tám, mà ngay trái tim cũng có tới chín, hợp lại thành ba trăm sáu mươi huyệt vị, trùng hợp đối ứng với số lượng chu thiên tinh thần.

Mà mỗi một huyệt vị lại có một tác dụng bất đồng.

Tỷ như chín mươi sáu huyệt vị ở hai tay, thông qua dược vật kích thích, có thể làm cho lực lượng trên tay bạo tăng, hai châ sáu mươi bốn huyệt vị cũng tương tự có thể làm cho tốc độ tăng cường. Mặc dù Vân Phàm chưa từng thử sự khác biệt trong từng huyệt vị, nhưng suy đoán của Trương Vô Nhị để cho Vân Phàm có một đường lối dẫn dắt.

Chỉ tiếc, Trương Vô Nhị không phải là võ giả, căn bản không thể hiểu được cô đọng huyệt khiếu là thế nào. Hơn nữa hắn sống lâu như vậy còn chưa từng gặp được một vị võ đạo tông sư nào, chứ đừng nhắc tới chuyện trao đổi với võ đạo tông sư .

Theo Trương Vô Nhị được biết, võ đạo tông sư vốn cực kỳ hiếm thấy tại Thiên Khung Đế quốc , mà ngược lại võ đạo tại Đại Càn Đế quốc thì tương đối thịnh vượng hơn. Dù sao thời đại này tiên đạo hưng thịnh phi thường, cho dù Đại Càn Đế quốc võ đạo tương đối phồn vinh, nhưng cũng không thể nào sánh bằng tiên đạo được.

Thêm nữa Trương Vô Nhị cả đời dùng độc, giải phẫu vô số cơ thể, vì vậy hắn hiểu rõ thân thể con người đã đạt đến cảnh giới phi phàm, ngoài ba trăm sáu mươi huyệt vị trên cơ thể hắn còn tìm ra thêm mười【 Cực Huyệt 】!

Cực huyệt, chính là hoạt huyệt trong thân thể, bình thời ẩn nấp trong kinh mạch, căn bản không thể nào tìm kiếm dò thám, chỉ có dưới tình huống kích thích tới cực độ mới có thể xuất hiện thôi. Trong dân gian vẫn hay lưu truyền một câu chuyện, một vị mẫu thân yếu ớt thân mang đầy bệnh tật, vì cứu hài tử bị xà nhà sập xuống đè ngang người, lại có thể nâng lên lương trụ nặng tới mấy trăm cân!

Đây cũng là tình hình vô cùng cấp bách, huyệt khiếu ẩn nấp trong kinh mạch được kích phát tạo thành lực lượng, được Trương Vô Nhị xưng là 【 Cực Huyệt 】.

Mà lý thuyết về cực huyệt, Trương Vô Nhị chỉ dừng ở giai đoạn tìm hiểu sơ sơ, chỉ biết vị trí cụ thể, chia ra hai điểm ở cước tâm, hai điểm ở thủ tâm, vĩ tâm một chỗ, chuy tâm một chỗ, hung tâm một chỗ, bối tâm một chỗ, mi tâm một chỗ, đính tâm một chỗ. Về phần tác dụng cụ thể cùng điều kiện kích thích, hắn cũng chưa thể biết rõ ràng.

. . .

Hơn nửa tháng thời gian, Vân Phàm cuối cùng cũng được như ý nguyện, học được những thứ mà mình muốn. Mặc dù kiến thức về huyệt vị cũng không thể giúp cho hắn tăng cường lực lượng, nhưng lại có thể giúp hắn hiểu rõ hơn về thân thể của mình, đối với việc khống chế lực lượng càng thêm hoàn mỹ. Nhất là chín huyệt vị trên trái tim, làm hắn liên tưởng đến chín đạo ký hiệu của « Đại Diệt Thần Văn » , còn có khí lưu màu đen liên tục tuần hoàn trong trái tim.

Dĩ nhiên, có chỗ tốt tự nhiên có chỗ không tốt.

Trương Vô Nhị độc y danh tiếng cũng không phải chỉ nói xuông , thời gian Vân Phàm ở nơi đây học tập, mỗi ngày có ít nhất hai canh giờ trải qua vô cùng thống khổ . Các loại độc dược để thử độc, các loại dược thủy để ngâm thân. . . Mới đầu Vân Phàm còn cảm thấy đau đớn, bất quá sau một thời gian, hắn dần dần quen với việc yên tĩnh mà tiếp nhận. Hơn nữa sau khi hấp thụ dược lực, hắn cảm giác thân thể của mình càng thêm dẻo dai.

. . .

“Vân Phàm tiểu tử, ta biết ngươi không hứng thú với y đạo, nhưng dù gì ngươi cũngđã học được vài phần bản lĩnh của lão đầu tử, coi như là nửa đồ đệ của lão đầu tử rồi. Vì vậy, lão đầu tử nơi này có món đồ muốn truyền cho ngươi. . .”

Ngoài y quán, Trương Vô Nhị từ trong ngực lấy ra một cuốn giấy da thật dầy, yêu quý vuốt ve mấy cái, sau đó lật tay ném cho Vân Phàm: “Cuốn sách rách này, coi như là tâm huyết mà lão phu nghiên cứu nhiều năm đi! Phía trên ghi chép các phương pháp luyện độc giải độc, ta biết tính cách của tiểu tử ngươi, nhất định sẽ không dùng những thủ đoạn này. Nhưng ngươi cũng nên có tâm đề phòng người khác, học thêm chút gì đó cũng không hại gì, nếu có một ngày, ngươi gặp được người thích hợp, vậy thì hãy truyền cuốn sách này cho hắn. . . Lão đầu tử ta cũng lớn tuổi rồi, không còn tâm lực để thu đồ đệ nữa . . .”

Trương Vô Nhị giọng nói mang theo phiền muộn, mặt mũi già nua như hằn lên vết khắc của năm tháng.

Không giống như sự cô độc trong bóng tối, Vân Phàm ở trên người của lão nhân này một sự tang thương trải đời, giống như khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền tịch mịch. Đó là một cảm giác cô độc hoàn toàn khác.

“. . .”

Vân Phàm lẳng lặng ngắm nhìn quyển sách trên tay, cũng không nói một lời nào.

Ngay sau đó, Vân Phàm yên lặng quỳ gối hành lễ ba cái, sau đó quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng thiếu niên càng lúc càng xa, Trương Vô Nhị suy nghĩ tới xuất thần, mở miệng nhưng cuối cùng chỉ biết hóa thành một tiếng thở dài.

. . .

————————————

Trở lại biệt viện ở thành tây, Liệp Ma tiểu đội thành viên đều bận rộn chuẩn bị, không khí có chút khẩn trương.

“Vân Phàm —— ”

Hà mập mạp hô to kêu gọi, mọi người trong viện đều ngừng lại, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Vân Phàm.

Trong Liệp Ma tiểu đội, trừ Nhiếp Trần, Hà mập mạp, lão Hắc ba người ra, mọi người cũng không hiểu rõ chuyện của Vân Phàm, chỉ biết đối phương được Nhiếp thủ lĩnh nửa đường cứu về, chẳng những có tiềm chất của võ đạo tông sư, còn là một tiên đạo học đồ thần hồn khắc độ chỉ có một. Sau đó bọn họ nghe nói, thiếu niên này ở trên đài sinh tử của sát đấu trường, không ngủ không nghỉ đánh hơn nửa tháng, cuối cùng một quyền đánh chết tam tinh tiên linh sư Đinh Ngạo.

Nên biết rằng Đinh Ngạo coi như là cao thủ nổi danh tại Lưu Sa thành này, cư nhiên bị thiếu niên trước mắt một quyền đánh chết, từ đó có thể hiểu được thực lực chân chính của thiếu niên mạnh tới mức nào.

Đối với ánh mắt của mọi người, Vân Phàm không kiêng kỵ, trực tiếp đi vào trong viện.

Lúc này, Nhiếp Trần cũng xuất hiện tại trong viện, dẫn theo mọi người tiến ra đón.

“Vân Phàm, học tập ở y quán như thế nào rồi? Trương lão ca không làm khó ngươi chứ?”

Nhiếp Trần cười lớn vỗ vỗ bả vai Vân Phàm, thấy đối phương bình yên vô sự, hắn cũng yên lòng.

“Không đâu, độc y tiền bối đối xử với ta rất tốt, dạy ta rất nhiều thứ. . .”

Vân Phàm đại khái giảng thuật chuyện mấy ngày qua, sau đó do dự một hồi, vẫn là nói: “Nhiếp đại ca, ta. . . Có chút việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ, ta muốn chế tạo vài thanh tiểu đao.”

“Ách? !”

Nghe thấy lời của Vân Phàm, Nhiếp Trần không khỏi ngẩn người. Quen biết đối phương lâu như thế, đây là lần đầu tiên nghe thấy Vân Phàm chủ động nói chuyện, hơn nữa còn là thỉnh cầu vô cùng đơn giản, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Cho nên Nhiếp Trần an bài xong mọi chuyện dang dở, tự mình dẫn theo Vân Phàm đi ra chợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.