Núi cao cạn trượng chọc thẳng vào trong mây trời.
Sáng sớm cỏ cây đón ánh sáng mặt trời, trời đất mênh mang.
Phía trên vách đá bên khe núi sâu thẳm có một vị thiếu niên đang ngồi xếp bằng tại trong gió tuyết, bất động như một pho tượng đá.
. . .
Chỉ chớp mắt đã là cuối đông.
Từ sau khi lão quỷ rời đi, Vân Phàm liền ở nơi này tu hành một mình.
Tính toán thời gian thì Vân Phàm rời đi Nam Hoa quận thành đã hơn nửa năm dài, đây là lần đầu tiên hắn chân chính ổn định tâm thần để tu luyện.
Đã không có nhiều tạp niệm, ngộ tính cùng thiên phú của Vân Phàm trên tiên đạo dần dần hiển lộ ra.
Chẳng những ngộ ra một bộ phương pháp thổ nạp cho thần hồn, hấp thu tử khí (tử ở đây là màu tím) tẩy luyện thần hồn, mà còn có hai lần tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, cùng thiên địa xung quanh hòa hợp làm một thể. Cho dù thời gian hai lần nhập định này không dài bằng lần đầu tiên, nhưng cũng giúp cho sự cảm ngộ của hắn với tự nhiên càng ngày càng sâu, mà trên người bởi vì giết chóc ngưng tụ lệ khí cũng dần dần bị mài đi.
Giờ đây, mỗi khi tia nắng ban mai xuất hiện là Vân Phàm đều luyện quyền cường thân, hít thở ánh ban mai; lúc mặt trời lặn thì lẳng lặng minh tưởng, cảm ngộ tự nhiên. Thời gian còn lại thì toàn tâm toàn ý dùng để tu luyện tiên pháp, lấy cửu khổ chi lực rèn luyện 【 Quang Minh Phong Linh Hoàn 】của bản thân.
. . .
Không thể không nói, 《 Cửu Khổ 》 quả thật là một loại tiên pháp khó tu luyện nhất trong đa số công pháp tiên đạo.
Tuy nói bộ tiên pháp này ai cũng có thể tu luyện, nhưng là chân chính có thể kiên trì tiếp tục tu luyện lại chẳng có mấy ai. Đây không chỉ là khảo nghiệm về ngộ tính cùng trí tuệ mà hơn nữa còn về mài luyện ý chí cùng tâm tính.
Dù ý chí Vân Phàm như núi, kiên cường không lay chuyển được cũng cảm giác được một sự đau khổ đến tê tâm liệt phế.
Loại đau khổ này đến từ linh hồn, rồi còn cao xa hơn linh hồn, nếu đổi lại là tiên sĩ khác tất nhiên sẽ lập tức dừng lại để tu dưỡng một phen, không dám dễ dàng nếm thử lại. Nhưng mà Vân Phàm không định dừng lại chút nào, cho dù bị cơn đau khổ tra tấn nhiều hơn nữa thì hắn vẫn kiên trì cho đến khi thần hồn bị hao tổn, hoặc là tâm thần bất ổn, rồi hắn liền thi triển Hồi Quang Tiên Thuật chữa trị tổn thương cho thần hồn, sau đó lại tiếp tục tu luyện như thế, lặp lại tuần hoàn.
. . .
Bởi vì trong Giới Tử Đại (túi giới tử) chứa rất nhiều thực vật nên Vân Phàm không cần phân tâm đến chuyện khác, tu hành tiên đạo có thể nói là tiến bộ thần tốc. Lúc này mới khổ tu ngắn ngủn năm ngày mà hắn đã luyện hóa được gần một thành Phong Linh Hoàn.
Hôm nay, Vân Phàm đã luyện hóa Phong Linh Hoàn được hơn năm thành, dựa theo tốc độ như vậy thì hắn tin rằng trong vòng ba tháng nhất định có thể hoàn toàn luyện hóa Phong Linh Hoàn, thành công ngưng trúc tiên cơ.
So sánh với sự tiến bộ của thần hồn thì Hồi Quang Tiên Thuật dưới sự thi triển lặp đi lặp lại của Vân Phàm cũng không có tiến triển quá lớn, tựa hồ môn tiên thuật này đã đạt tới cực hạn của việc đề thăng phế phẩm tiên thuật, vô luận là hiệu quả khôi phục hay là tốc độ thi triển đã không thể tiến thêm được một bước nào.
Đối với tình hình này, Vân Phàm cũng không có biểu hiện quá thất vọng, bởi vì hắn phát giác số lần mình có thể thi triển Hồi Quang Tiên Thuật rõ ràng đột nhiên tăng mạnh, từ mới đầu miễn cưỡng lắm mới có thể thi triển ba đến năm lần thì đến hiện tại thi triển mười lần, hai mươi lần cũng thoải mái.
Điều này có nghĩa là khắc độ thần hồn của Vân Phàm đang tăng lên nhanh chóng, cho dù trước mắt không có bảo vật đo đạc thần hồn như 【 Lượng Hồn Xích 】, nhưng Vân Phàm không khó phỏng đoán độ cứng cỏi cùng ngưng thực của thần hồn mình ít nhất đề thăng hơn gấp ba, gấp năm lần.
. . .
. . .
Mặt trời lặn về phía tây đỉnh núi nhưng gió tuyết chưa ngừng lại.
Vân Phàm tỉnh lại từ trong nhập định, yên lặng đứng dậy nhìn về phương xa.
Phương xa là một mảnh sương mù mênh mông, bầu trời bị gió tuyết che kín nên không nhìn thấy bầu trời đêm, cũng không nhìn thấy ngôi sao, giống như sáu năm trước, đêm mà mẫu thân huynh muội Vân Phàm từ trần. Khi đó, hắn còn có muội muội sống nương tựa lẫn nhau, mà hiện tại hắn cũng chỉ có một mình một người. Trong trời đất mênh mông này chỉ có cô độc một người.
Đêm nay đúng là trừ tịch, qua hết đêm nay là Vân Phàm mười sáu tuổi !
Những đứa trẻ bình thường khác sẽ làm gì vào đêm trừ tịch khi mười sáu tuổi?
Có lẽ đi du lịch ở xa, bên người tụ tập rất nhiều bạn tốt; có lẽ ở trong nhà báo hiếu cho trọn đạo con cháu; hoặc có lẽ sum họp trong một nhà, sống những ngày vô cùng đơn giản.
Những ngày đơn giản khoái hoạt đúng là cuộc sống mà Vân Phàm hy vọng.
Nếu cha mẹ muội muội vẫn còn, nếu Thanh Mộc Thôn vẫn còn thì hiện tại mình sẽ trông như nào?
. . .
Nghĩ đến Thanh Mộc Thôn, trong lòng Vân Phàm không kìm nén được sự áy náy cùng tự trách.
Hắn thường xuyên suy nghĩ, nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì mình nên đối mặt với sự thật tàn khốc như thế nào? Là thỏa hiệp, hay là khuất phục, hoặc là im lặng thật lâu.
Không rời đi thôn nhỏ thì sẽ không đi đến Bách Hoa Lâu.
Không đi đến Bách Hoa Lâu thì cũng sẽ không đắc tội thiếu soái biên quân cùng công chúa đế quốc.
Không đắc tội quyền quý thì mình cũng sẽ không bị truy nã, càng sẽ không liên lụy cho Thanh Mộc Thôn gặp tai ương bị diệt! Lão thôn trưởng sẽ không chết, các thôn dân sẽ không chết, muội muội cũng sẽ không chia lìa với mình!
Hết thảy hết thảy, tựa hồ đều là bởi vì chính mình.
Không! Không đúng! Không phải như thế!
Mặc dù chính mình không ly khai thôn nhỏ thì đám quyền quý này vẫn làm ác như cũ, không phải hãm hại mình thì chính là hãm hại người khác!
Từng ý niệm hiện lên trong đầu Vân Phàm, rồi hóa thành sát ý vô biên.
“Ông ông ông ~~~ ”
“Vù —— vù —— vù —— ”
Sát ý tăng vọt, cuốn lên gió tuyết đầy trời, giống như đang phẫn nộ rít gào!
Tàn khốc thì sao? Tàn nhẫn thì sao?
Cho dù thời gian quay trở lại, Vân Phàm vẫn như cũ sẽ không cúi đầu với hiện thực, vẫn như cũ sẽ không khuất phục ác nhân, hắn sẽ chỉ càng thêm kiên định, càng thêm kiên quyết, giết chết hết thảy những người đó, tuyệt không nhân nhượng, tuyệt không nương tay!
Vân Phàm cho tới bây giờ cũng không phải là một người tâm ngoan thủ lạt, nhưng không có nghĩa là hắn không biết tàn nhẫn. Hắn là một người đơn giản mà thuần túy, chỉ cần hắn cho rằng đúng thì hắn sẽ làm, chỉ cần hắn cho rằng đáng giá, thì sẽ không hối hận.
Trừ ác, tức là đề cao cái thiện.
Đây chính là thiên lý! Đây chính là báo ứng!
. . .
Khí tức thê lương cô độc dần dần tràn ngập, cả thiên địa giống như đang lặng yên.
Thật lâu thật lâu sau, cảm xúc của Vân Phàm mới bình ổn lại, gió tuyết bay loạn đầy trời từ từ bay xuống.
Lập tức, Vân Phàm đi đến phía trước một vách đá, yên lặng rút ra tiểu đao của bản thân và điêu khắc trên vách đá.
“Hưu! Hưu! Hưu!”
“Vù —— vù —— vù —— ”
Đao phong giao thoa, bụi đá bay ra.
Trong bóng tối mờ mịt có thể nhìn thấy bốn khuôn mặt mơ hồ dần dần hiện ra.
“Ồ? !”
Bỗng nhiên Vân Phàm ngừng lại, kinh ngạc nhìn tiểu đao trong tay, bên trong óc hiện lên một chút linh quang.
Ánh mắt hắn, dừng ở vân văn trên lưỡi dao, nhìn thấy đạo vân văn này, hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng Thiết sư phó lấy búa đập vào sắt. . . Vốn là cái búa bình thường nhưng tại trên tay Thiết sư phó giống như có sinh mệnh.
Rõ ràng một vật chết, sao lại có cái gì đó?
Luật động, là luật động khi đập!
Nếu cửu khổ chi lực cũng có thể giống như cái búa, lấy luật động như thế gõ vào Phong Linh Hoàn để rèn luyện, như vậy thần hồn sau khi thiên chuy bách luyện có thể càng thêm cứng cỏi hay không? Có thể càng thêm cường đại hay không?
. . .
Thiên chuy bách luyện, tôi sắt thành thép!
Giống như bắt được cái gì đó, Vân Phàm bất giác ngồi xếp bằng, đem tâm thần đắm chìm vào trong linh hồn.
“Đinh!”
“Đinh —— đinh —— đinh —— ”
Cửu khổ chi lực hóa thành trọng chùy, gõ nhẹ vào trên Phong Linh Hoàn của Vân Phàm và phát ra từng đợt luật động thanh thúy.
Một lần lại một lần, giống như tiết tấu của sinh mệnh, tuyệt vời mà du dương.
Tại trong khoảnh khắc Phong Linh Hoàn truyền đến thanh âm khẽ vỡ vụn, vô tận thống khổ chợt bạo phát, giống như muốn bao phủ tâm thần Vân Phàm vào trong đó!