Biên cảnh Điền phủ, bên trong thư phòng.
Điền đại soái đang đứng chắp tay, trước mắt là một bức tranh thủy mặc, thần sắc không thấy có nhiều biến hóa.
Bức họa này khung cảnh gần xa phân minh, xa xa là trời cao đất rộng, tới gần lại thấy sơn vân thủy vụ, một con chim ưng dang rộng đôi cánh hùng tráng giữa trời, liếc mắt nhìn xuống vạn dặm giang sơn.
Đây là một bộ cổ họa mà Điền đại soái thích nhất, cũng là lễ vật mà Điền Hồng Vũ khi còn bé đã tặng cho hắn.
Mà hôm nay tức cảnh sinh tình, tranh vẽ còn đây, nhưng người đã mất.
…
“Đại soái, Hồng Chí thiếu gia đã tới.”
Thân vệ ngoài cửa cất lời thông báo, chỉ chốc lát sau, Điền Hồng Chí đã bước đi vào thư phòng.
“Hồng Chí bái kiến phụ soái!”
Điền Hồng Chí khom người bái lễ, nhìn bóng lưng của phụ thân, ánh mắt lộ ra mấy phần cảm xúc phức tạp.
Điền Hồng Chí biết rõ cha mình đã trút xuống rất nhiều tâm huyết trên người huynh trưởng Điền Hồng Vũ, cũng đặt kỳ vọng rất lớn ở hắn. Vì vậy sau khi biết được tin tức Điền Hồng Vũ gặp nạn, hắn có thể hiểu trong lòng cha mình đau đớn đến cỡ nào.
Thật lòng mà nói, Điền Hồng Chí cũng không có quá nhiều thành kiến đối với vị huynh trưởng này, chẳng qua sống trong gia tộc như này, thân tình chính là thứ xa xỉ nhất. Nếu như Điền Hồng Vũ không chết, hắn khó có ngày nổi danh.
“Xem ra ngươi đã đúng.”
Điền phụ chậm rãi xoay người, nhìn con mình một cái thật sâu.
Điền Hồng Chí hơi cúi đầu, giọng nói bình tĩnh nói: “Thật ra ta cũng hi vọng mình sẽ sai, nếu như vậy Điền gia chúng ta cũng sẽ không tổn thất thê thảm như lần này.”
“Đây là lời thật lòng của ngươi sao?”
Điền phụ nhìn đối phương chăm chú, ánh mắt khẽ lóe lên.
“…”
Điền Hồng Chí không trả lời mà chỉ trầm mặc.
Một lát sau, Điền phụ bỗng nhiên hỏi lại: “Ngươi thật sự không muốn huynh trưởng trở về đúng không?”
Điền Hồng Chí bỗng nhiên đổi sắc, ngẩng đầu nhìn về phía cha mình.
Hắn vốn định phủ nhận, nhưng khi thấy ánh mắt đạm mạc của phụ thân, trong lòng dâng lên lạnh lẽo.
“Phụ thân đại nhân mắt sáng như đuốc, quả thật Hồng Chí từng có ý nghĩ như thế.”
Điền Hồng Chí cắn răng, kiên trì thừa nhận: “Hồng Chí trước giờ vẫn luôn rất cố gắng, mặc dù biết mình được phụ thân ưu ái, cũng hi vọng phụ thân có thể chú ý nhiều hơn, nhưng huynh trưởng trước giờ cũng rất ưu tú, tựa như một ngọn núi lớn đè ép trên người ta. Nếu hắn còn tồn tại, Hồng Chí cũng khó có ngày phát triển, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại hắn cả.”
Dừng một thoáng, Điền Hồng Chí nói tiếp: “Trước đó không lâu, ta tới tìm phụ thân, hi vọng phụ thân có thể ra lệnh cho đại ca rút quân. Trên thực tế từ đầu ta đã đoán được phụ thân sẽ không nghe lời khuyên của ta, mà ta cũng biết, tính cách của đại ca tất nhiên sẽ phát sinh xung đột với đám người Vân Phàm kia, cuối cùng không chết cũng sẽ trọng thương. Sở dĩ ta biết rõ là chuyện vô ích mà vẫn làm, chính là vì ta muốn phụ thân hiểu được… Ta không hề thua kém huynh trưởng.”
Vừa nói dứt lời, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, Điền Hồng Chí dập đầu mấy cái.
Điền phụ cũng không giận dữ như trong tưởng tượng, cũng không biểu lộ sát ý đằng đằng.
“Như vậy, hiện tại ngươi nghĩ thế nào ?”
Nghe được câu hỏi bình đạm của phụ thân, Điền Hồng Chí hơi giật mình, lập tức nói: “Huynh trưởng gặp nạn, ta còn tưởng là mình sẽ rất hưng phấn, nhưng thật sự nghe được tin tức này, ta không thể nào vui nổi, chỉ cảm thấy thật đau xót. Chúng ta tranh quyền đoạt lợi cả ngày, kết quả còn không bằng lực lượng một người. Hiện tại ta hiểu được, thực lực mới là quan trọng nhất, có thực lực, mới có quyền lực, mới có thể nhận được những thứ mà mình muốn.”
“…”
Điền phụ bỗng nhiên cười cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là Thiếu soái duy nhất của Điền gia, thống soái tiễn tự thập bát doanh.”
Vừa nói, Điền phụ tiện tay đưa ra một tấm lệnh phù, tựa như đã chuẩn bị từ trước .
“Đa tạ phụ soái! Hồng Chí nhất định không phụ kỳ vọng, coi việc làm cho Điền gia hưng thịnh là nhiệm vụ của mình.”
Nhận lấy lệnh phù, Điền Hồng Chí hơi run rẩy, mặc dù hắn cố gắng khắc chế, nhưng vẫn khó nén được cảm xúc kích động.
“Phụ soái, vậy còn chuyện Vân Phàm?”
Điền Hồng Chí vừa nhắc tới cái tên Vân Phàm, Điền phụ liền cau mày, phất tay áo nói: “Người này chúng ta không thể đối phó nổi, cứ để cho Nam Cung gia tự nhức đầu đi! Huống chi, Thiên Linh tông cùng Tiên Đạo Tổng Minh tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, thánh địa cũng sẽ không buông tha đâu. Vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, không có nửa điểm quan hệ với Điền gia chúng ta.”
“Phụ soái anh minh!”
“Được rồi, đi tới từ đường bái kiến chư vị trưởng bối đi!”
“Hồng Chí tuân lệnh.”
Đợi Điền Hồng Chí rời đi, Điền phụ đem cổ họa treo trên tường thu hồi, sau đó ngồi xuống.
Trầm mặc một hồi lâu, tất cả tâm tư hóa thành một tiếng thở dài, Điền phụ tựa như già đi rất nhiều.
…
————————————
Đúng như Điền đại soái dự liệu, Thiên Linh tông cùng Tiên Đạo Tổng Minh nội bộ đều ồn ào náo nhiệt.
Tiên Đạo Tổng Minh còn đỡ, tiên minh tứ mỹ mặc dù là nhân vật trọng tâm trong thế lực, nhưng không phải thực sự quá quan trọng. Trừ những người có quan hệ thân thiết với các nàng, không người nào nguyện ý vì người đã chết mà đắc tội với hung đồ như Vân Phàm.
Thử nghĩ thôi cũng đúng, ngay cả trưởng lão của thánh địa cũng bị đả thương mà phải lui quân, Tiên Đạo Tổng Minh không nghĩ bản thân thực lực có thể sánh ngang thánh địa. Vì vậy chuyện trả thù thương nghị qua lại, cuối cùng vẫn không có kết quả gì.
Mà Thiên Linh tông không giống như thế, vốn là tiên đạo lục tông, đứng đầu chánh đạo của Đại Càn, một lúc có hai truyền thừa đệ tử chết đi, nếu như không xử lý tốt, dù không dao động đến căn cơ cũng sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng mà muốn báo thù cũng không phải chuyện đơn giản nói qua nói lại, Thiên Linh tông có bảy đại linh phong, ở giữa đều có quan hệ lợi ích ảnh hưởng lẫn nhau, thậm chí đều muốn thay thế chủ phong, cho nên cũng không có hành động thực tế nào.
Về phần Đông Lăng Vương phủ một phương, lại bình tĩnh ngoài dự tính. Khương Văn Nghiệp không hề biểu hiện trạng thái bất thường nào, tựa như Khương Thừa Tổ chết đi cùng Đông Lăng Vương không hề liên quan vậy.
…
Cùng lúc đó, tại Lạc Nhật thành nằm phía cực tây của biên hoang, cũng nhận được tin tức truyền đến từ Tề Lương thành.
Khi mọi người nghe được tin tức Vân Phàm lấy một địch chúng, đại sát bốn phương, thế lực lớn nhỏ trong Lạc Nhật thành càng thêm rung động.
Lương Khâu cùng Đoạn Thiểu Minh và mấy nhân vật trọng yếu của Tiên Vũ Minh vội vàng tìm tới Phương Lôi, đem chuyện này báo lên.
Sau khi biết được Vân Phàm đám người tạm không nguy hiểm, Phương lão gia tử tự nhiên yên tâm không ít, bất quá hắn cũng hiểu được những thứ mà Vân Phàm sắp phải đối mặt trong tương lai, vì vậy chuẩn bị rời đi một chuyến, hỗ trợ Vân Phàm, dù sao thêm người là thêm một phần lực lượng.
Về mặt khác, ba bộ thượng cổ truyền thừa cũng bắt đầu lưu truyền rộng rãi.
Vân Phàm danh tiếng lần nữa được đẩy tới chí cao, làm cho danh vọng của Tiên Vũ Minh càng thêm vang dội.
…
————————————
Trên một chỗ trà lâu, tràn đầy tân khách hối hả.
Mọi người túm năm tụm ba nghị luận, chủ đề chính là chuyện gần đây phát sinh ở Tề Lương thành, mà nói tới nhiều nhất chính là tên của “Vân Phàm” .
Ở trên lầu hai, Thiển Y đám người vừa uống trà, vừa lẳng lặng nghe người chung quanh bàn tán.
Ba người càng nghe càng thêm kinh ngạc, càng nghe lại càng rung động!
Nhất là Thiển Y, hai mắt không linh chớp động lên quang thải kỳ dị. Nàng không thể nào ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi, thiếu niên ban đầu vô tình gặp gỡ bây giờ lại đạt đến thành tực như vậy.