Bất Diệt Thánh Linh

Q.4 - Chương 69 - Người Tiên Đạo Tới

trước
tiếp

Thái độ của Yến Vô Hồi khiến cho phần đông võ giả cảm thấy kinh ngạc.

Túc Không thống ngự Võ Đạo Tổng Minh nhiều năm, vô luận tu vi hay là địa vị cũng bao trùm phía trên võ đạo, thậm chí đệ tử Cấm Tiên Cốc đi ra cũng muốn tôn hắn làm tiền bối. Tới cảnh giới như hắn đã khó có thể động tâm vì ngoại vật, cho nên những năm gần đây hắn rất ít lộ diện, rất ít mở miệng nói chuyện.

Không ngờ một võ đạo quán chủ nho nhỏ dám nghịch ý Túc Không.

Tuy rằng mọi người rất bội phục dũng khí của Yến Vô Hồi nhưng lại thầm thở dài trong lòng, đắc tội võ đạo tông sư bình thường thì cũng thôi nhưng đắc tội đại minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh thì con đường võ đạo sau này chỉ sợ cũng đoạn tuyệt rồi!

Nhưng mà, chuyện trong dự kiến của mọi người cũng không có phát sinh, Túc Không không hề giận dữ chút nào mà ngược lại lẳng lặng nhìn Yến Vô Hồi, ngay trong mắt Bạch Hổ Vương Khương Liệt cũng hiện lên một chút dị sắc.

“Tiểu tử ngươi không tệ, nói không chừng Cực Đạo Môn thực sự có hy vọng quật khởi.”

Khương Liệt nói một câu không đầu không đuôi, đây là câu đầu tiên hắn nói sau khi đến nơi đây (chương trước vừa nói xong – converter), thanh âm tục tằng mang theo vài phần trầm trọng làm cho người ta tự nhiên có một cảm giác tin phục cùng uy nghiêm. Rất hiển nhiên, lời này của Bạch Hổ Vương là nói cho Yến Vô Hồi nghe .

“Bạch Hổ Vương qúa. . . quá khen. . .”

Yến Vô Hồi hoàn toàn sửng sốt, chẳng biết nên nói cái gì.

Lúc này Túc Không tiếp lời: “Yến quán chủ, Bạch Hổ Vương rất ít khi khích lệ người khác. Ngươi phải nhớ kỹ, người luyện võ có thể lục đục với nhau, có thể tranh quyền đoạt lợi, có thể tâm ngoan thủ lạt, thậm chí có thể không hỏi đúng sai, nhưng lại không có thể mất đi dũng khí nghịch lưu mà lên. Chỉ có phân dũng khí này mới có thể cho ngươi trở thành một gã võ giả chân chính, bước vào đỉnh phong lực lượng.”

Dừng một chút, Túc Không tiếp tục nói: “Mặt khác, sở dĩ Bạch Hổ Vương hủy bỏ tư cách của Cực Đạo Võ Quán tham gia Tiên Võ đại hội lần này chính là bởi vì quy cách tiến hành Tiên Võ đại hội rất là cao, không hề là tranh đấu giữa tiên viện cùng võ viện nữa, mà là tranh đấu giữa cả Đại Càn tiên đạo cùng võ đạo. Tiên đạo không phải cường giả không được tham dự, võ đạo không phải tông sư không được thượng đài, đây cũng là một cách bảo hộ các ngươi, nếu không lấy tu vi hiện tại của các ngươi thì đi cũng là không công chịu chết.”

“Ta. . .”

Yến Vô Hồi vẫn không cam lòng nhưng lại không thể làm gì, hắn biết lời Túc Không nói chắc là thật, lấy tình trạng trước mắt của Cực Đạo Võ Quán thì hắn không có tư cách tham dự Tiên Võ đại hội lần này.

“Túc tiền bối, Yến Vô Hồi ta chính là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể , chuyện của các ngươi ta cũng không có tư cách ngắt lời, cho nên vị thánh nữ đại nhân này quyết định như thế nào chính do cô ta làm chủ, vãn bối sẽ lui ra.”

Yến Vô Hồi tỏ thái độ phi thường rõ ràng, hắn bao giờ tỉnh táo như hôm nay. Hắn biết chính mình đang làm gì, biết chính mình đối mặt cái gì, chỉ không biết sau này sẽ như thế nào.

Túc Không cũng không có bức bách Yến Vô Hồi, hắn nhìn về phía Thiển Y đang tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

. . .

“Cổ Dịch lão nhân, các ngươi xem náo nhiệt lâu như vậy, hiện tại cũng nên xuất hiện đi chứ?”

Túc Không hướng tới xa xa hô một tiếng, không bao lâu, năm đạo huyền quang xẹt lên từ phía chân trời rồi lơ lửng trên bầu trời Cực Đạo Võ Quán.

Huyền quang tán đi, năm người rơi vào đại viện, cầm đầu là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Mà “Cổ Dịch lão nhân” trong miệng Túc Không ngược lại cùng hai gã trung niên tiên sĩ khác đứng ở phía sau hai người trẻ tuổi đó với bộ dạng kính cẩn lễ phép.

Chứng kiến người tới, võ giả xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, có võ giả lộ ra vẻ cảnh giác.

Bọn họ có lẽ không biết đôi nam nữ trẻ tuổi cầm đầu kia , nhưng Cổ Dịch cùng hai vị trung niên tiên sĩ bên cạnh hắn thì các võ giả lại là vô cùng quen thuộc. Bọn họ đúng là nhân vật đứng đầu Tiên Đạo Tổng Minh, đại minh chủ Cổ Dịch, tả phó minh chủ Bành Việt Trạch, hữu phó minh chủ Tuyên Tung Văn.

“Túc lão đầu, đã sớm nói với ngươi có một số người không thể khuyên được, tự nhiên mất mặt làm gì để chuốc lấy cực khổ.”

Cổ Dịch đồng dạng đầu đầy đầu bạc, nhưng bộ dạng nhìn qua có vẻ trẻ hơn không ít so với Túc Không.

Túc Không lắc lắc đầu nói:”Những người chúng ta chẳng qua một giới võ phu, muốn mặt mũi làm gì chứ. Hiện tại các ngươi đã đến đây thì chuyện còn lại các ngươi tự mình giải quyết đi. Lão phu vẫn giữ vững quan điểm, người võ đạo sẽ không nhúng tay vào trong tranh đấu trong tiên đạo.”

“Túc lão đầu, ngươi nói lời này không đúng rồi.”

Cổ Dịch cười phản bác: “Hôm nay trước mặt kẻ thù bên ngoài, đều là Đại Càn tu sĩ, nào có phân chia tiên võ. Túc lão đầu ngươi không phải là muốn lâm trận bỏ chạy, tổn hại đại nghĩa chứ?”

Túc Không cười nhàn nhạt nói: “Cổ Dịch lão nhân, không cần lấy đại nghĩa đến ép lão phu, cũng đừng nói lời lăng mạ lão phu, Tiên Đạo Tổng Minh vượt qua ranh giới làm việc mà lão phu không quấy nhiễu đã đủ cấp thể diện cho các ngươi, đừng mơ lấy Võ Đạo Tổng Minh làm mũi giáo để sai khiến.”

Hai người đều là vừa cười vừa nói, nhưng ngôn ngữ của song phương đều bị là miên lí tàng đao, ám tàng phong cơ.

Cổ Dịch cũng không buồn bực, khí định thần nhàn nói: “Túc lão đầu, người sáng mắt không nói tiếng lóng, Thiên Khung thánh nữ chính là người Thánh Chủ chỉ đích danh cần phải bắt, hôm nay Thiên Khung thánh nữ tại Bạch Hổ Thành, Võ Đạo Tổng Minh các ngươi nếu chẳng quan tâm chỉ sợ không hợp tình hợp lý nhé?”

Túc Không không chút khách khí nói: “Đại Càn võ đạo lấy Cấm Tiên Cốc vi tôn, thánh địa các ngươi tuy rằng thế lớn, nhưng là còn không lay chuyển được Võ Đạo Tổng Minh ta.”

“. . .”

Trầm ngâm một lát, ngữ khí Cổ Dịch khẽ buông lỏng: “Ba dạng thượng phẩm thiên địa linh vật đổi lấy Võ Đạo Tổng Minh các ngươi xuất thủ, không cần chính diện ứng đối, chỉ cần từ bên cạnh phụ trợ, ý ngươi sao?”

“Thượng phẩm thiên địa linh vật! ?”

Sắc mặt Túc Không bỗng nhiên biến đổi, hai mắt ngưng thần, thận trọng nhìn Cổ Dịch.

Lấy Tiên Đạo Tổng Minh có thêm lực lượng thánh địa, muốn lưu lại một Thiên Khung thánh nữ không phải là việc khó. Túc Không không biết đối phương vì sao muốn kéo Võ Đạo Tổng Minh xuống nước, nhưng hắn lại không cự tuyệt được điều kiện mà đối phương đưa ra (ở trên vừa tả khó động tâm vì ngoại vật, vãi chưởng).

Võ giả xung quanh cũng đều vô cùng phấn khởi, thiên địa linh vật bình thường khó gặp mà Tiên Đạo Tổng Minh lại đưa ra ba dạng, hơn nữa đều là thượng phẩm.

Tất cả ánh mắt cũng đều nhìn về phía Túc Không, nhất là vài vị phó minh chủ của Võ Đạo Tổng Minh hận không thể thay Túc Không gật đầu đồng ý, nhưng ngược lại Bạch Hổ Vương Khương Liệt lại trầm ngâm suy nghĩ nhíu nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Không phải Khương Liệt quá mức cẩn thận, mà là vũng nước giữa thánh địa với thánh địa quá sâu , hơi bất cẩn sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Dù là Đại Càn hoàng tộc cũng không dám nói có thể chống được.

. . .

“Ha hả.”

Thấy Túc Không không nói một lời, Cổ Dịch cũng không bắt buộc quá mức, coi như là đối phương đồng ý nên tùy tay ném ba dạng vật phẩm cho đối phương.

Tiếp nhận vật phẩm, Túc Không vẫn chưa nói câu nào và bất đắc dĩ thở dài thối lui sang một bên.

Võ đạo tu hành cực kỳ gian nan, không có thiên địa linh vật tương trợ thì rất khó dũng mãnh tinh tiến. Ba dạng thiên địa linh vật này mặc dù bản thân Túc Không không dùng được nhưng đối với cả Võ Đạo Tổng Minh có ý nghĩa không phải tầm thường, nói không chừng sẽ trở thành căn bản để Võ Đạo Tổng Minh phát triển sau này.

Cổ Dịch thấy thế không nói lời nào, ngược lại tự thối lui đến phía sau đôi nam nữ trẻ tuổi.

Chứng kiến tình hình như vậy, lúc này mọi người mới nhận ra Cổ Dịch bất quá cũng chỉ là trợ thủ , chủ sự chân chính mới là đôi nam nữ trẻ tuổi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.