Sáng sớm trong lành, tia nắng tươi sáng.
Hoàng thành không hổ là nơi long mạch hội tụ, thiên địa linh khí nồng hậu lạ thường, hơn nữa ở nơi đây tu hành, còn có một cảm giác phi thường huyền diệu.
Trải qua thời gian một đêm chữa trị, Vân Mục không chỉ thoát khỏi tình cảnh ma khí ăn mòn mà thức tỉnh, sau đó còn dưới sự chỉ đạo của Vân Phàm, đem long điệp luyện thành bổn mạng tiên linh, từ đó về sau, hai bên chính là một thể, cùng chung tu hành, cùng chung trưởng thành .
Dĩ nhiên, Tà Thần cũng đã được thu Vân Mục làm đồ đệ như ý nguyện. Mỗi lần nhìn về phía Vân Mục, mắt phải của hắn sẽ hiện lên tia sáng đầy yêu dị, giống như một kẻ tham lam nhìn thấy một núi vàng, có đôi khi còn nở nụ cười đầy quái dị, quên cả thương thế của mình.
Bởi vì việc bái sư đã được Vân Phàm đáp ứng , Thiển Y cũng không phản đối, Vân Mục tự nhiên không có ý kiến gì. Ngược lại, nàng còn cảm thấy đây chính là cơ hội để cho nàng sau này mạnh mẽ hơn nữa.
Chuyện đã xảy ra ở trên quảng trường Hoàng thành ngày hôm qua, để cho tiểu cô nương này như chứng kiến lại cảnh tượng Thanh Mộc thôn bị đồ lục năm xưa, nàng dần dần hiểu được áp lực mà Vân Phàm đang gánh vác. Chẳng qua, nàng chưa từng trách huynh trưởng của mình, nàng chỉ hận chính mình yếu ớt quá mức, không thể giúp được việc gì, ngược lại trở thành gánh nặng cho huynh trưởng.
Cho nên chỉ cần có cơ hội để trở nên mạnh mẽ, Vân Mục cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
…
Đem Vân Mục giao cho Tà Thần, Vân Phàm dẫn theo Thiển Y rời khỏi phòng.
“Thiển Y, vật này cho ngươi…”
Đi tới biệt viện, Vân Phàm từ càn khôn trạc lấy ra mấy món vật phẩm, đưa tới trong tay của Thiển Y.
“Đây là…”
Thiển Y tiện thuận tay nhận lấy mấy món đồ này, một loại khí tức mãnh liệt theo cảm xúc dâng lên… Vân Phàm đưa cho mình mấy món đồ này tuyệt đối không phải là vật phẩm bình thường.
Chỉ nghe Vân Phàm thật tình nói: “Đây là đồ vật mà ta nhận được từ thượng cổ di tích, trong chiếc hộp kia chính là độ diệt thần đan, có thể trợ giúp ngươi mau chóng đột phá trói buộc của cảnh giới Thần Hải, một vật khác là cực phẩm hồn bảo Cửu Viêm Phần Thiên tráo, phía trên khắc tám mươi tám văn ấn, công thủ khá toàn diện, phi thường cường đại.”
“Cái gì! ?”
Dù Thiển Y kiến thức rộng rãi cũng không thể nhịn được giật mình.
Thiển Y tuy là Thiên Khung Thánh nữ, nhưng dù sao nàng cũng là người của Đại Càn, thân phận tương đối khó xử, trừ tài nguyên tu hành cần thiết, thật ra nàng cũng không có quá nhiều tư nguyên, thậm chí ngay cả cực phẩm hồn bảo cũng không có, cho nên nàng mới có thể thường xuyên nhận nhiệm vụ của Thánh Địa, dần dần tích lũy.
Trên người Thiển Y có một bảo bối tốt nhất, chính là sư phụ nàng giúp nàng luyện chế ra bí bảo 【 Tinh Hồn Nguyệt 】, chẳng qua là sau đó đã đưa cho Vân Phàm.
Trên thực tế, thực lực của Thiển Y mạnh mẽ phần nhiều là nhờ thiên phú, tiên linh cùng tiên thuật thần thông, rất ít mượn ngoại lực để đối địch.
Nếu như nói cực phẩm hồn bảo được xưng tụng là trân quý, như vậy 【 Độ Diệt Thần Đan 】 quả thực liền chính là bảo vật vô giá, có tiền cũng không chắc đã mua được.
【 Độ Diệt Thần Đan 】 danh như ý nghĩa, chính là linh đan giúp người ta độ diệt hóa thần, có thể dẫn dắt cửu tinh cường giả phá vỡ trói buộc, đặt chân vào Thần Hải, vượt qua bức tường ngăn cách tiên phàm.
Viên thuốc này truyền từ thượng cổ, tài liệu thì hi hữu, luyện pháp phiền phức, sau đó dần dần thất truyền, ít nhất nhìn khắp cả Thánh Linh đại lục, vẫn chưa nghe nói ai có thể luyện chế ra linh đan như vậy, chỉ có số ít thượng cổ di tích mới có thể nhận được, hơn nữa mỗi một lần xuất hiện, chắc chắn dẫn tới khắp nơi tranh đoạt, gió tanh mưa máu, tử thương vô số.
“Vân Phàm, ngươi làm thế có ý gì?”
Thiển Y không nhận lấy những thứ mà Vân Phàm đưa, ngược lại sắc mặt nghiêm nghị hỏi đối phương.
Vật trân quý như thế, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác. Nàng biết tính cách của Vân Phàm, tự nhiên sẽ không cho là Vân Phàm đối với mình có ý đồ gì, nhưng đối mặt trọng bảo như này, Thiển Y thiếu chút nữa thì dao động tâm thần.
Trầm ngâm chốc lát, Vân Phàm mới nói: “Đại Càn Thánh tử Thánh nữ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên chúng ta phải mau chóng tăng thực lực lên mới có thể chống lại được bọn họ. Đáng tiếc hiện tại lực lượng của ta quá yếu, cảnh giới quá thấp, coi như có tiên đan cũng không dùng được , chỉ có đem độ diệt thần đan tặng ngươi dùng, mới là lựa chọn tốt nhất…”
“Về phần cực phẩm hồn bảo, lấy trước mắt tu vi, căn bản không cách nào phát huy uy lực chân chính của nó, còn không bằng giao cho ngươi sử dụng. Huống chi, ta đã có một món bổn mạng hồn bảo, đang muốn chuyên tâm dựng dưỡng, không còn tinh lực dư thừa để quan tâm.”
Nghe được Vân Phàm giải thích, Thiển Y có chút trầm mặc.
Mặc dù đối phương nói thật lòng, nhưng trong chuyện này lại bao hàm sự tin tưởng giữa hai người. Nếu như không có sự tín nhiệm vô điều kiện, Vân Phàm sao có thể đem bảo vật quý trọng như vậy phó thác tới tay Thiển Y, đem tương lai của mình đặt ở trên người Thiển Y.
“Nếu như… Ta là nói nếu như…”
Vân Phàm hít một hơi thật sâu nói: “Nếu như cuối cùng thật không còn biện pháp, ngươi hãy mang theo Mục Mục rời đi, ta sẽ giúp các ngươi ngăn cản người của Thánh Địa.”
“Không được!”
Thiển Y bỗng nhiên phản đối, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính nàng cũng sửng sốt.
Nàng đột nhiên phát giác, chính mình tựa như không có tư cách ngăn cản quyết định của Vân Phàm. Nàng hiểu được Vân Phàm làm như vậy là vì bảo đảm an toàn cho Vân Mục, nàng cũng không có quan hệ gì với Vân Phàm, làm sao có thể ngăn cản đối phương.
“…”
Vân Phàm nhìn khuôn mặt Thiển Y , trong lòng dâng lên ấm áp.
Cuối cùng Thiển Y cũng nhận hai món trọng bảo, nhưng trong lòng lại vô cùng trầm trọng .
Đang lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ đằng xa truyền đến.
“Vân Phàm lão đại, Mục Mục muội tử hiện tại không có chuyện gì chứ?”
“Yến Vô Hồi bái kiến Vân Phàm tông sư.”
Thiên Hà cùng Yến Vô Hồi rảo bước đến gần, hỏi thăm tình trạng của Vân Mục.
Vân Phàm không có nói tỉ mỉ, chẳng qua giới thiệu đơn giản một chút, Vân Mục đã thức tỉnh, còn trong tu dưỡng.
“Vậy thì tốt quá!”
Thiên Hà thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Đám tiên đạo thế lực kia chỉ biết ỷ thế hiếp người, còn tự xưng là chánh đạo, đều là một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo. Còn có đám Thánh tử Thánh nữ của Thánh Địa , không có một người nào, không có một tên nào tử tế… Ách! Cái kia, Thiển Y Thánh nữ, ta không phải nói ngươi… Ta, ta không phải có ý như vậy…”
“Vậy ngươi có ý gì?”
Thiển Y bật cười thành tiếng, nàng đột nhiên cảm giác được, tên tiểu đệ của Vân Phàm này thật có ý tứ.
Thấy Thiển Y bật cười, Thiên Hà không khỏi lúng túng gãi gãi đầu: “Ha ha, thì ra Thánh nữ đại nhân không có tức giận a.”
“Thiên Hà huynh…”
Yến Vô Hồi đứng ở một bên, âm thầm kéo Thiên Hà, người sau cuối cùng nhớ ra mục đích của chuyến đi này.
“Đúng rồi lão Đại, Yến Vô Hồi đại biểu võ đạo tới tìm ngươi thương lượng chút chuyện… Lão Yến, ngươi tự nói đi!”
Nghe lời của Thiên Hà, Vân Phàm nhìn về phía Yến Vô Hồi.
“Là như thế này, Vân Phàm tông sư…”
Yến Vô Hồi vẻ mặt trịnh trọng nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của tiên vũ pháp hội, Túc Không tiền bối bọn họ hi vọng Vân Phàm tông sư có thể đi chủ trì võ đạo pháp hội lần này, chúng ta cũng biết lệnh muội bị thương cần chiếu cố, nhưng mà…”
“Vân Phàm, ngươi đi đi!”
Không đợi Vân Phàm trả lời, Thiển Y đã nói: “Nơi đây có ta chiếu cố là được, tin tưởng Thánh Địa cùng tiên đạo thế lực không dám ở trong hoàng thành làm loạn, hơn nữa trên người của ngươi có Truyền Tin Ngọc Linh của ta, nếu có tình huống gì, ta sẽ ở báo cho ngươi.”
Vân Phàm chính là đại biểu của Cấm Tiên Cốc, thân phận đặc thù này có thể làm cho người của Thánh Địa có chỗ cố kỵ, cho nên Thiển Y hi vọng Vân Phàm có thể tận lực giao hảo với các thế lực võ đạo, từ đó, bọn họ không còn thế đơn lực bạc.
Chỉ là Vân Phàm cũng không có ý nghĩ lợi dụng võ giả, hắn chỉ cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, cho nên hắn gật đầu, theo Yến Vô Hồi đám người rời đi.