Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 111 - Tiên Ma Chi Luận

trước
tiếp

Khô lâu có khói đen kia lơ lửng ở giữa không trung, trong mắt bắn ra hồng mang chiếu đến trên mặt nữ tử xuất trần, có vẻ quỷ dị kinh người.

– Âm Quỷ Tông?

Nữ tử xuất trần nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét.

Tu sĩ Ngưng Khí tầng chín cười lạnh, lạnh giọng nói:

– Biết thì như thế nào chứ, đi tìm chết đi cho ta!

Khô lâu oán khí ngập trời hóa thành một đạo hắc mang, chợt lóe lên trên không trung, trực tiếp đánh về phía nữ tử xuất trần.

Mặc dù biết nhất định tu vi của nữ tử xuất trần sẽ rất thâm hậu, Lâm Dịch vẫn lo lắng thay cho nàng, loại Đan Phù bàng môn tà đạo này, nếu như ứng đối không tốt thì rất khó toàn thân trở ra được.

Cho dù chính diện ngạnh kháng, như vô ý thì rất có thể sẽ bị một chút oán khí sát khí lây nhiễm, rất dễ bị tâm ma nhân cơ hội mà vào, tạo thành bệnh kín khó có thể ma diệt trên con đường tu tiên.

Lầu hai của tửu quán vốn cũng không lớn, cơ hồ trong nháy mắt cái khô lâu kia đã đến trước mặt của nữ tử xuất trần.

Sắc mặt của nữ tử xuất trần rất thản nhiên, kinh hoảng mà không loạn, vươn tay ra, không làm bộ chút nào, trực tiếp chộp tới cái khô lâu mang theo oán khí ngập trời kia.

Trong lòng bàn tay của nữ tử xuất trần hiện lên một đạo ánh sáng kinh diễm, một tay nắm lấy cái khô lâu oán khí ngập trời kia, năng lượng trong nháy mắt Đan Phù bạo phát ra lại bị tay ngọc của nàng hoàn toàn khống chế.

Vẻ mặt các tu sĩ vây xem khiếp sợ, trong mắt lóe lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi, một đạo Đan Phù uy lực to lớn như vậy lại bị nữ tử yếu đuối này nắm trong tay, dễ dàng hàng phục.

Một cỗ đan khí mang theo sự tà ác xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nữ tử xuất trần, thế nhưng cũng không thể thoát khỏi được.

Bàn tay của nữ tử xuất trần dần dần bóp lại, năm ngón tay hơi khom, theo động tác nhỏ bé này của nàng, cái khô lâu oán khí tận trời kia đã dần dần thu nhỏ lại, nhưng hồng mang trong hốc mắt lại càng tăng lên.

Sau một lát, cái khô lâu chợt vỡ vụn, bộc phát ra một đám sương mù màu đen, năng lượng càng thêm cuồng bạo.

Nhưng lông mi của nữ tử xuất trần cũng không nhíu lấy một cái, dường như rất không để ý, năm ngón tay chậm rãi thu lại, cuối cùng nắm tay lại.

– Phốc!

Sương mù màu đen hoàn toàn bị bóp vỡ, nữ tử xuất trần mở lòng bàn tay ra, tấm Đan Phù vỡ vụn lẳng lặng nằm ở trong đó.

Nữ tử xuất trần cười cười rất khinh thường, giống như là xử lý rác rưởi vậy, tiện tay ném Đan Phù đã vỡ vụn xuống đất.

Lần giao thủ này quá trình rất ngắn, có thể xem như là một hiệp, nữ tử xuất trần đã nắm chiến cuộc trong tay, dùng thực lực tuyệt đối để trấn áp đối thủ.

Cho dù nữ tử xuất trần ra vẻ nhẹ nhàng, khi xuất thủ cũng không cường thế, nhưng mọi người ở đây lại không có người nào dám coi thường nàng nữa.

– Kim Đan kỳ!

Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, nhìn thủ đoạn nữ tử này xử lý Đan Phù, thoải mái như thế, sợ rằng chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể làm được mà thôi.

Cho dù thấy nữ tử xuất trần xuất thủ, thế nhưng Lâm Dịch vẫn không có cách nào nắm bắt được tu vi cảnh giới của nàng, chỉ có thể đưa ra một lời dự đoán đại khái mà thôi.

Tu sĩ cầm đầu biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ chấn động.

Các tu sĩ Trúc Cơ vây xem đều hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ đã đoán ra được nữ tử này bất phàm, lại không ngờ tới đối phương lại có tu vi bực này, trong lúc hời hợt đã hóa giải được tấm Đan Phù này.

Đan Phù bị vỡ nát, tâm thần của tu sĩ Ngưng Khí tầng chín bị thương nặng, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, cả người lung lay như sắp đổ, được sư đệ đồng môn đỡ thì mới miễn cưỡng đứng thẳng lên được.

Nữ tử xuất trần vuốt nhẹ đầu ngón tay, vẻ mặt rất thản nhiên, như vừa mới làm ra một chuyện không tầm thường chút nào.

– Ngươi, không ngờ ngươi lại phế đi tu vi của ta!

Thanh âm của tu sĩ kia khàn khàn, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

– Âm Quỷ Tông các ngươi hành sự tàn nhẫn ác độc, môn hạ xuất hiện loại người cùng hung cực ác như các ngươi mà có bản lĩnh trừ ma sao, không bằng trước chém giết chính các ngươi chết trước thì hơn.

Nữ tử xuất trần có vẻ không kiên nhẫn nói.

Những tu sĩ Ngưng Khí đó cũng biết nữ tử này không dễ chọc, không dám phản bác, tay đỡ tu sĩ Ngưng Khí tầng chín kia mà xám xịt quay về.

Tu sĩ cầm đầu mang theo một đám tu sĩ Trúc Cơ đi lên phía trước, đồng thanh nói:

– Bái kiến tiền bối.

Tại Tu chân giới, tu sĩ Kim Đan đã có tư cách khai tông lập phái, xưng là Tiên nhân. Trúc Cơ viên mãn và Kim Đan nhìn như chỉ có một bước gần, thế nhưng không biết đã làm khó bao nhiêu tu sĩ. Cuối cùng những người này vẫn khó có thể khám phá ra được đại đạo, tiến thêm một bước.

Tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thọ mệnh hơn trăm tuổi, nhưng tu sĩ Kim Đan lại có thọ nguyên năm trăm năm, chênh lệch trong này có thể nghĩ ra được.

Nữ tử xuất trần chỉ khẽ gật đầu, xem như là đáp lại.

– Tiền bối đã tru diệt ma đầu trên Tiềm Long sơn sao?

Tu sĩ cầm đầu dừng một chút, lại nói:

– Không nghĩ tới ma đầu kia quả thực có bản lĩnh, không ngờ lại làm kinh động tới tu sĩ Kim Đan tru diệt hắn.

Nữ tử xuất trần đã nhìn thấu ý đồ của tu sĩ Trúc Cơ này, nàng nhẹ giọng nói:

– Ma đầu trên Tiềm Long sơn không phải ta giết, ngươi không cần thử ta. Chỉ là gần đây Tu chân giới vô cùng yên tĩnh lại rúng động, nghe nói trên Hồng Hoang đại lục xuất hiện một người tên là Lâm Dịch, danh tiếng vô lượng. Đồng thời cũng nghe nói trận chiến trên Tiềm Long sơn, trong lòng hiếu kỳ, cho nên mới đi qua nhìn một cái.

Lâm Dịch sửng sốt, không ngờ nữ tử xuất trần này lại vì hắn mà tới, trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng lại âm thầm nổi lên lòng đề phòng.

Tu sĩ cầm đầu lộ ra vẻ bừng tỉnh, trầm giọng nói:

– Lâm Dịch này ta cũng đã nghe nói qua, tàn nhẫn giết chết các đệ tử, sát hại gần trăm tu sĩ trên Tiềm Long sơn, bao gồm ba vị tu sĩ Kim Đan. Ài, ngay cả Bất tử kim thân của Công Tôn hoàng tộc cũng không thể chém giết được hắn mà bị xé rách thân thể. Chỉ là ta nghe nói, người này đã bị tiền bối Nguyên Anh của Thái Nhất tông đánh thành trọng thương, trốn vào trong Tịch Tĩnh Cốc, phỏng chừng đã ngã xuống từ lâu rồi.

– Tàn nhẫn giết chết các đệ tử?

Trong ánh mắt của nữ tử xuất trần lộ ra một tia nghiền ngẫm, nhẹ nhàng lắc đầu.

Một tu sĩ Trúc Cơ trong đó lên tiếng nói:

– Lâm Dịch này đúng là mối họa của Hồng Hoang, nghe nói không ngờ hắn lại là Ma tộc, may mắn có tiền bối Nguyên Anh kỳ chém giết, bằng không chắc chắn sẽ tạo thành càng nhiều sát lục hơn nữa.

Nữ tử xuất trần đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, nói:

– Tin vỉa hè, nghe nhầm đồn bậy!

Vẻ mặt tu sĩ cầm đầu nhăn lại, cau mày trầm giọng nói:

– Tiền bối nói vậy là có ý gì?

– Lâm Dịch giết gần trăm tên tu sĩ Tiềm Long sơn, các ngươi có biết nguyên do hay không?

Không đợi những tu sĩ kia hỏi, nữ tử xuất trần từ tốn nói:

– Là bởi vì đông đảo tu sĩ Tiềm Long sơn đã tàn nhẫn sát hại mấy nghìn người bình thường vô tội, chỉ vì muốn đổi lấy mấy khối Linh Thạch từ Công Tôn hoàng tộc! Những người này không nên giết sao? Công Tôn Cương lại cam chịu đối với loại hành vi này, không nên giết hắn sao? Các ngươi nói Lâm Dịch tàn nhẫn giết chết các đệ tử, trong tay những tu sĩ Tiềm Long sơn kia nhiễm đầy máu của phàm nhân thì sao? Các ngươi nói Lâm Dịch là họa của Hồng Hoang, lẽ nào những tu sĩ của Tiềm Long sơn kia là phúc của Hồng Hoang?

Mấy câu hỏi này làm cho các tu sĩ Trúc Cơ á khẩu không trả lời được, đứng lặng ngay tại chỗ, việc này bọn họ cũng có nghe thấy, nhưng lại không coi là thật.

Tu sĩ cầm đầu phản ứng kịp, nói:

– Việc này chỉ là lời đồn đãi phố phường, ta xem không phải là thật.

– Thiên hạ này không có tường nào mà gió không lọt qua được, có chút chân tướng cho dù che giấu thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị người ta phát hiện ra. Lần này ta tới Tiềm Long sơn tìm hiểu nhiều mặt, đã đủ để chứng minh tính chân thực của những chuyện này, ấn tượng của ta đối với Lâm Dịch này không tệ, nếu gặp được hắn, nhất định ta sẽ kết giao một phen.

Nữ tử xuất trần nói ra lời nói kinh người, hôm nay Lâm Dịch đã bị in lên danh tiếng Ma tộc, hơn nữa lại có cừu hận khó có thể hóa giải với Công Tôn hoàng tộc, không ngờ lại vẫn có người muốn chủ động kết giao với hắn.

Mấy câu nói này đã nói đến tâm khảm của Lâm Dịch, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác tri kỷ.

Tu sĩ cầm đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

– Lời nói này của tiền bối có chút khí phách, cuối cùng Lâm Dịch vẫn là Ma tộc, trận chiến Tiềm Long sơn năm đó có rất nhiều tu sĩ ở đây có thể làm chứng. Từ Thái cổ Ma tộc đã là mối họa vô cùng, tàn nhẫn giết chóc. Mặc kệ nói như thế nào, đã là Ma tộc thì sẽ là tử địch của Nhân tộc chúng ta, thế hệ tu sĩ chúng ta người người đều phải truy sát!

Trong mắt của nữ tử xuất trần lóe lên một tia đùa cợt, nhàn nhạt nói:

– Thế nào là Ma, thế nào là tiên? Tiên và Ma gần, không quá nửa bước, chỉ trong một suy nghĩ. Ở trong mắt ta, những tu sĩ tàn bạo của Tiềm Long sơn chính là Ma, hành vi của Lâm Dịch xứng đáng là tiên!

Ngôn luận này được xưng là kinh thế hãi tục, vài tu sĩ Trúc Cơ kính nàng là tu sĩ Kim Đan, cho dù vẫn chưa phản bác, nhưng đã sinh lòng bất mãn.

Nữ tử xuất trần từ tốn nói:

– Nếu có một Ma tộc chịu vì chúng sinh Hồng Hoang mà làm việc chính nghĩa, vì những phàm dân chết oan kia mà giết lên trên Tiềm Long sơn, báo thù rửa hận cho phàm dân vô tội. Mặc dù phải đối mặt với loại thế lực lớn như Công Tôn hoàng tộc mà vẫn không cúi đầu, Ma tộc này ở trong lòng ta chính là tiên, trong lòng ta, hắn chính là phúc của Hồng Hoang!

– Nói rất hay!

Lâm Dịch nhịn không được thốt ra một lời, nhưng lại vừa nghĩ lại, nói chuyện này dường như là hắn có chút khoe khoang, hắn đỏ mặt lên, lúng túng cười cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.