Trình Thiên Diệp phát hiện mình xuyên không rồi.
Nhưng hiện tại nàng không rảnh để kinh ngạc về chuyện này.
Bởi vì cổ nàng đang bị một dải lụa màu trắng siết chặt, nàng cảm thấy máu sắp dồn hết lên não, đầu lưỡi không thể khống chế mà thè từ trong miệng ra, mũi hít không thông, tim vì thiếu dưỡng mà điên cuồng đập loạn.
Thân thể nàng đang bị dải lụa trắng ba thước kia treo trên xà ngang, tục gọi là treo cổ.
Giờ khắc này dưới chân nàng, mấy nữ nhân mặc phục sức cổ đại, bao quanh nàng khóc rống nước mắt đầm đìa, nhưng không có một ai đến cứu nàng cả.
Nàng đau đớn muốn chết, liều mạng đạp chân.
Thật may là chất lượng dải lụa trắng này không tốt, trong lúc nàng giãy giụa đã bị đứt toạc ra rồi.
Trình Thiên Diệp ngã lăn quay xuống đất, che cổ, liều mạng hít thở, kịch liệt ho khan.
Một phụ nhân trung niên mặc cẩm trường bào thêu hoa văn long phượng, bỗng nhào đến chỗ nàng, ôm nàng kêu gào: “Con ta, con ta.”
Cổ họng Trình Thiên Diệp đau rát, nói không ra lời.
Trong lòng mắng: “Con gì mà con, nếu bà là mẹ ruột của tôi sao có thể trơ mắt nhìn tôi treo cổ chứ.”
Giờ phút này trong đầu nàng thoáng qua vô số hình ảnh, cảnh tượng, thanh âm, tựa như của một con người xa lạ, cô đọng lại, rồi nhét hết vào đầu nàng, dùng tốc độ tia chớp, dồn vào một lần.
Thần kỳ chính là nàng có thể hiểu được.
Vị phu nhân này thật sự là mẹ ruột của nàng, ôi mẹ ơi, người trước mắt này là mẹ ruột của nàng sao.
Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không.
Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ.
Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ.
Lục lọi trí nhớ loạn như ma trong đầu, Trình Thiên Diệp biết đại khái mình đã đến một thời đại luôn chiến loạn không ngừng, chư hầu phân tán.
Người này giống mình kiếp trước, cũng tên là Trình Thiên Diệp, phụ thân của nàng là chư hầu xưng bá một phương, Tấn Uy hầu, mình là công chúa, thân phận này vốn rất tốt.
Đáng tiếc trước đây không lâu, Tấn Uy hầu vừa mới qua đời rồi.
Hiện tại Quân chủ Tấn quốc là ca ca sinh đôi của mình, công tử Vũ, được phong Tấn Việt hầu.
Đáng tiếc là, một canh giờ trước cũng đã bị người độc chết.
Giờ phút này, có một thi thể mang gương mặt y hệt Trình Thiên Diệp đang nằm ở trước mặt nàng. Đoán chừng vẫn chưa hoàn toàn lạnh cứng.
Tấn Uy hầu có thê thiếp đông đảo, ngoài mẫu thân của huynh muội Trình Thiên Diệp là Dương cơ ra. Có một vị Lệ cơ khác cũng được sủng ái, sinh ra một con trai, gọi là công tử Chương.
Lệ cơ rất được Tấn Uy hầu yêu thích, có dạo công tử Chương và công tử Vũ kịch liệt cạnh tranh vị trí người thừa kế.
Cuối cùng bởi vì tâm tính công tử Chương vô cùng nóng nảy tàn ác, bị Tấn Uy hầu chán ghét vứt bỏ, giáng chức đến đất phong Trung Mậu sinh sống.
Tấn Việt hầu mới nhậm chức gần đây dẫn quân đi qua Trung Mậu, công tử Chương khom lưng nịnh nọt, đãi yến chào đón, trên yến tiệc hiến cho huynh trưởng một đôi thiếu niên lang phong thái xinh đẹp.
Tấn Việt hầu gặp thứ mình thích là thèm, trái ôm phải ấp, nhất thời khinh suất, uống một chén mỹ tưởu trên tay ngọc, lúc này độc phát mất mạng.
Mặc dù thuộc hạ tùy tùng đã đoạt lại xác chết.
Nhưng giờ phút này công tử Chương đã dẫn người bao vây hành dinh, lột sạch y phục của thị vệ hộ tống Tấn Việt hầu đến dự tiệc và một cơ thiếp, treo trên ngọn, giơ cao phía trước. Tuyên bố muốn khiến đám nữ quyến của Tấn Việt hầu phải y như thế.
Vì mất Quân chủ, lòng người tan vỡ, sa sút chống cự. Mắt thấy sắp bị công tử Chương công phá phòng tuyến.
Dương cơ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành dẫn tức phụ nữ nhi cùng nhau treo cổ bên cạnh xác nhi tử, để tránh rơi vào tay Lệ phi có thù oán sâu nặng với mình, bị bà ta nhục nhã mọi bề mà chết.
Lúc Trình Thiên Diệp xuyên không, là khi vị công chúa có tính tình cương liệt này muốn treo cổ tự tử, hương tiêu ngọc vẫn.
Trình Thiên Diệp mới vừa tỉnh hồn lại, phải dùng tâm trạng chưa ổn định để tiếp thu cái thế giới này.
Bởi vì trước mắt nàng, có một nữ tử vác bụng bầu, đang đứng trên ghế, treo dải lụa, chuẩn bị đưa cổ vào bên trong.
“Đừng, đừng mà.” Trình Thiên Diệp kéo quần người nọ, trong đầu lục tìm thông tin nhân vật, tìm ra người này lập tức hô: “Đại tẩu, tẩu đừng chết.”
Mặc dù vị đại tẩu này không phải là chị dâu thật sự, nhưng Trình Thiên Diệp cũng không thể nhìn một phụ nữ có thai treo cổ trước mắt mình, theo bản năng ôm cổ chân của nàng ấy.
Vị đại tẩu này được gọi là Hứa cơ, là một mỹ nhân có tính tình dịu dàng, giờ phút này nàng ấy khóc đến hoa lê đẫm mưa: “Tiểu cô, nếu rơi vào trong tay công tử Chương kia, muội cũng biết là kết quả gì mà. Muội để ta đi theo phu quân đi.”
Đang giằng co, cửa phòng bị đẩy ra, mang theo không khí rét lạnh, một vị nam tử trẻ tuổi nhảy vào.
Người này có gương mặt tuấn lãng, lịch sự nho nhã, mặc một thân áo giáp, cầm một trường kiếm đầy máu, bước nhanh vào.
Trình Thiên Diệp từ trí nhớ tìm được, người này là hảo hữu cùng lớn lên từ nhỏ của công tử Vũ, cũng là thuộc thần mà hắn tin cậy nhất, họ Tiếu, tên một chữ Cẩn.
Tiếu Cẩn thi lễ, sắc mặt nặng nề nói: “Chúa công tử vong, lòng quân tan rã, e là không thủ được rồi. Xin Hứa cơ đi theo ta, thần thề sẽ vì Chúa công mà gìn giữ cốt nhục này.”
Hứa cơ nói: “Vậy mẫu thân và tiểu cô thì sao?”
Sắc mặt Tiếu Cẩn ảm đạm, cúi đầu không nói.
‘Mẫu thân’ Trình Thiên Diệp là Dương cơ ngẩng đầu lên, kéo Hứa cơ qua, rồi đẩy lên trước, kích động nói: “Được, được, Cẩn công, Vũ nhi chỉ có huyết mạch duy nhất này. Ngươi hãy nể tình các ngươi cùng nhau lớn lên. Cần phải bảo vệ nàng.”
Tiếu Cẩn quỳ một chân xuống đất: “Thần dù phải vào nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.”
Hắn đứng dậy, liếc mắt nhìn Trình Thiên Diệp ngồi dưới đất, rút ra một thanh đoản đao bên hông, keng một tiếng, nhét vào trước mặt Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp bị tiếng động này làm giật mình một chốc.
Cửa phòng mở rộng mang theo một trận gió lạnh, còn mơ hồ có thể nghe tiếng chém giết bên ngoài.
Ngoài cửa là màn đêm đen đặc, nhưng dường như đôi lúc còn lộ ra ánh lửa hồng.
Trình Thiên Diệp cúi đầu nhìn đoản đao dính máu trước mắt, giờ khắc này mới thật sự ý thức được mình đã đi đến một thời không khác, một thời đại chiến hỏa liên miên, một thời đại coi mạng người như cỏ rác.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, trước mặt mình cũng chỉ còn lại hai con đường để chọn, một là dùng đao này tự sát, hoặc là chờ đám nam nhân dã man bên ngoài xông vào, lôi nàng ra hành hạ đến chết.
Hai cái nàng đều không muốn chọn.
Trình Thiên Diệp hít sâu một hơi, lúc Tiếu Cẩn sắp kéo Hứa cơ xoay người đi ra ngoài, nàng đứng dậy, dùng giọng nói khản đặc của mình hô: “Đợi một lát, có lẽ chúng ta vẫn còn một cách khác.”
…
Tấn Việt hầu vong mạng, công tử Chương chính là người thừa kế vương vị thích hợp. Mặc dù gã dùng thủ đoạn ti tiện, mưu hại tính mạng huynh trưởng. Nhưng việc đã rồi, trên dưới trong quân đã mất đi ý định chống cự.
Công tử Chương dẫn đám người, đánh giết đến hành dinh – phòng tuyến cuối cùng. Đắc ý tuyên bố: “Nộp khí giới đầu hàng đi, chuyện sau đó ta chẳng những không truy cứu, mà vẫn đảm nhiệm trọng trách này. Ai mà cứ cố chống đối, đợi sau khi ta thừa kế vương vị, tất sẽ giết chết tam tộc.”
Đang nói, chỉ thấy trên đài cao lửa đỏ bùng cháy, có một người đầu đội ngọc quan, mặc áo bào rộng chậm rãi đi ra từ trong đêm tối.
Ánh lửa sáng tối chập chờn, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của y.
Trên cổ y quấn vải băng, vẫn ngọc thụ lâm phong như ngày nào, tư thái đẹp tuyệt trần. Không hề có dấu hiệu của việc trúng kịch độc.
Công tử Chương cả kinh: “Không, không thể nào, ta chính mắt thấy ngươi đã chết mà!”
Vậy mà, vị huynh trưởng kia của gã, đứng trên đài cao, không nói một lời, mà chỉ lạnh lùng nhìn gã, như một u hồn từ địa ngục trở về.
Tiếu Cẩn đứng ở bên cạnh y, rút bội kiếm ra, hét lớn một tiếng: “Truy bắt nghịch tặc!”
Nhất thời tinh thần đại chấn, tiếng sát [1] vang trời, phô thiên cái địa [2].
[1]sát: giết.
[2] phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh.