Xuân sắc não nhân, nguyệt di hoa ảnh.
Bận rộn cả ngày, Trình Thiên Diệp xoa bả vai đau nhức, đi dạo đêm trên hành lang.
Địa thế nơi này rất cao, có thể quan sát thấy đèn đóm của vạn gia đình trong toàn thành.
Trong gió thoang thoảng có tiếng sáo trúc, giai điệu hòa không khí, giữa hoa nghe tiếng liễu.
Đây là tiếng sáo của Chu Ngự sử.
Tiếng sáo của Chu Tử Khê không còn lộ vẻ bi phẫn. Tiếng sáo ngọc sang sảng khoáng đạt, nghe thấy sẽ khiến người ta thoải mái.
Trình Thiên Diệp mang tâm trạng sung sướng vào tẩm điện của mình.
Tình huống trong điện làm Trình Thiên Diệp hơi kinh ngạc. Những ngọn đèn vốn được thắp sáng cả điện nay đều đã bị thổi tắt hết.
Duy chỉ có một đôi nến đỏ được thắp và đặt trên bàn dài, ánh nến chập chờn như khoác thêm cho căn phòng một cảm xúc ấm áp mờ ảo.
Màn giường buông xuống hơi lắc lư, hiển nhiên là bên trong có người.
Trình Thiên Diệp thả nhẹ bước chân, đi đến mép giường.
Trên giá áo cuối giường có treo một bộ y phục nam tử quen thuộc.
Sập gụ bên cạnh được phủ một lớp vải gấm màu trắng, trên đó có đặt một cách chỉnh tề một số món đồ khó nói.
Xa hơn, dưới đất, là một đôi giày nam tử màu đen, một chiếc bị ngã, cho thấy người cởi giày đang trong tâm trạng bối rối.
Trình Thiên Diệp xốc màn lên. Trên giường, Mặc Kiều Sinh tóc xõa dài, miệng ngậm một sợi dây đỏ, đang tìm mọi cách trói hai tay của mình lại.
Hắn quá mức lo lắng, thế nên trán thấm chút mồ hôi, thậm chí ngay cả Trình Thiên Diệp vào mà hắn cũng không nghe thấy.
Đến khi Trình Thiên Diệp bỗng xốc màn lên, nét mặt mỉm cười dịu dàng, Mặc Kiều Sinh mới sợ hãi kêu lên.
Miệng hắn mở ra, sợi dây đỏ kia liền rơi xuống.
Trình Thiên Diệp nhìn theo sợi dây nhỏ, rồi lại nhìn từ dưới lên, ngưng lại chốc lát, nhướng mày: “Tiểu Mặc, chàng đang làm gì vậy?”
Cả người Mặc Kiều Sinh đỏ rực như sắp bốc cháy. Hắn cứng họng, không cất thành lời.
Những lời tình ý mà Tư Mã Đồ dạy cho hắn, hắn rõ ràng đã học thuộc làu rồi, nhưng giờ phút này trong đầu lại trống rỗng, không nhớ nổi một chữ.
Trình Thiên Diệp vươn tay, đẩy nhẹ một cái, Mặc Kiều Sinh ngã xuống giường.
Nàng cầm một vài sợi tóc trên gối, đưa đến bên môi hôn: “Nếu hôm nay Tiểu Mặc đã nhiệt tình như vậy, ta mà từ chối thì quá bất kính rồi.”
Mặc Kiều Sinh cảm thấy da thịt nóng ran, rốt cuộc vô sự tự thông, nói một câu.
“Chỉ… chỉ cần Chúa công thích, nàng có thể làm gì ta cũng được.”
Trình Thiên Diệp khựng lại.
Nàng nghĩ, Kiều Sinh làm thế vì muốn giữ nàng lại. Bởi vì sợ nàng rời đi, người nam nhân này không tiếc dốc hết toàn lực, thậm chí còn bộc lộ chỗ yếu đuối nhất của bản thân trước mặt nàng.
Trình Thiên Diệp nhìn người trước mắt, làn da hắn nóng hổi, hơi thở phập phồng, trên thân thể tráng kiện hiện đầy vô số vết thương lớn nhỏ.
Cánh tay trái và chân trái của Mặc Kiều Sinh có dấu mũi tên hình tròn, đó là vết tên nhọn địch nhân lưu lại khi hắn cõng Trình Thiên Diệp chạy trốn.
Ngực trái, vị trí gần trái tim, có một vết thương mới, đó là vì hắn vội vã chạy đến Giáng Thành cứu viện Trình Thiên Diệp, bị quân địch phục kích.
Hắn vì Tấn quốc nam chinh bắc chiến, trên người vô số vết thương, nhưng tất cả đều là vì Trình Thiên Diệp.
Người nam nhân này có thể bỏ mặc mọi thứ vì nàng, xem nàng là duy nhất. Thế nhưng, nàng lại nói với hắn những loại câu vô trách nhiệm.
“Kiều Sinh,“ Trình Thiên Diệp vén chăn leo lên giường, nằm lên người Mặc Kiều Sinh. “Chúng ta kết hôn nhé?”
Mặc Kiều Sinh ngây ngẩn cả người, hắn hoài nghi có phải mình đang nghe lầm không.
“Ta lấy thân phận công chúa gả cho chàng, chàng có đồng ý không?”
Gương mặt Mặc Kiều Sinh quá đỗi vui mừng, sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại khẩn trương.
“Bao, bao lâu?”
Cái gì bao lâu? Trình Thiên Diệp ngẩn ra, sau đó mới suy nghĩ cẩn thận, nàng thầm thở dài, Kiều Sinh lại lo nàng chỉ đang lừa cho hắn một danh phận mà thôi.
Nàng nằm xuống bên cạnh Mặc Kiều Sinh.
Đưa tay vào trong chăn, nàng cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Mặc Kiều Sinh.
Nói ra lời hứa của nàng: “Đời này kiếp này, sống chết có nhau.”
“Không, không rời đi, có phải không?” Mặc Kiều Sinh đăm đăm nhìn vào đôi mắt của Trình Thiên Diệp. “Ngài không gạt ta.”
Như ánh sáng giữa màn đêm, đáy mắt Trình Thiên Diệp lấp lánh tựa những vì sao: “Đợi Bằng nhi lớn hơn một chút, quốc gia yên ổn lại, ta sẽ cởi bỏ trách nhiệm trên vai. Đến lúc đó, chúng ta cùng đi khắp Thần Châu [1], cùng ngắm núi non, tìm kiếm một phương pháp để chàng và ta cùng trở về, nếu tìm được, ta sẽ dẫn chàng đi gặp người nhà của ta. Được không? Chàng có đồng ý không?”
[1] Thần Châu: chỉ Trung Quốc ngày xưa.
Mặc Kiều Sinh không nói một lời, xoay người sang chỗ khác, bóng lưng màu đen kia thỉnh thoảng lại vươn tay lau qua lau lại khóe mắt.
Thành Biện Kinh, gần đây có một sự kiện rất náo nhiệt.
Trưởng công chúa Trình Thiên Diệp và Quan Nội hầu Mặc Kiều Sinh sắp cử hành hôn lễ.
Quốc quân vô cùng xem trọng hôn sự của vị thân muội muội này, không chỉ sửa sang lại phủ công chúa của nàng Thiên Diệp công chúa thường niên bị bệnh liệt giường thành một tòa hiên ngang khí phái, mà còn thăng một bậc cho phò mã thành Quan Nội hầu.
Việc này nhất thời oanh động cả triều đình và dân chúng, người người ca tụng.
Đương nhiên, cũng có không ít người đàm tiếu sau lưng, nói Chúa công đang minh thăng ám biếm [2] Mặc Tướng quân, phong hầu tước với mục đích chiêu làm phò mã.
[2] minh thăng ám biếm: được thăng chức liên tục, nhưng thực tế là đang muốn tước quyền lực của người đó.
Chẳng qua, vì kiêng kị uy danh của Mặc Tướng quân, vua muốn đoạt quân quyền của Tướng quân, vây khốn hắn tại Biện Kinh mà thôi.
Có lẽ Chúa công làm quá trực tiếp, ngay cả Trương tướng cũng tỏ ý cực lực phản đối việc lần này, thậm chí quân thần hai người còn đóng cửa Triều Ngô điện để cãi nhau một trận.
Ngày ấy, thị vệ và cung nữ mắt thấy Trương tướng vốn luôn khiêm tốn, nho nhã đã hùng hổ phất tay áo bỏ ra ngoài.
Chúa công đích thân đuổi theo, hạ mình khuyên giải, mới có thể xoa dịu Trương tướng.
Nhưng bất kể thế nào, công việc chuẩn bị cho hôn lễ của Đại Trưởng công chúa đều được tiến hành đâu vào đấy.
Thiên Diệp công chúa bệnh lâu ru rú trong phòng nọ tựa như cũng hăng hái hơn, vào cung bái tạ Thái hậu.
Tại phía dưới đài tạ Triều Ngô điện, Trình Phượng dẫn thị vệ hộ vệ cung điện.
“Phượng ca ca, Phượng ca ca.” Lúc Tiểu Thu đi ngang qua đã chạy đến bên Trình Phượng nói một câu: “Huynh có nhìn thấy Thiên Diệp công chúa chưa? Hôm nay muội đúng lúc trông thấy ngài ấy ngoài cung Thái hậu, thật sự giống Chúa công như đúc luôn.”
Trình Phượng không nói gì, chỉ cau chặt mày.
Hắn không chỉ từng gặp công chúa, còn hộ tống công chúa đi Hạo Kinh một chuyến. Trong lòng hắn mông lung cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng luôn có một lớp sương mù ngăn trước mắt hắn, khiến hắn chạm không được nhìn không thấu.
Tình cảm của Kiều Sinh với Chúa công, không ai có thể hiểu rõ hơn hắn được.
Hắn không rõ mấy ngày trước đây Kiều Sinh còn ngủ lại tại tẩm điện Chúa công, sao giờ có thể lại hào hứng đại hôn cùng công chúa.
“Phượng.” Mới phong Quan Nội hầu, Mặc Kiều Sinh đứng trên bậc thang, dựa vào lan can gọi. “Chúa công triệu ngươi nhập điện.”
Trình Phượng bước lên bậc thang, cùng Mặc Kiều Sinh sóng vai đi về phía trước, thuận miệng hỏi: “Chúa công triệu ta làm gì?”
Ánh mắt Mặc Kiều Sinh né tránh, không trả lời câu hỏi của hắn.
Trong Triều Ngô điện, Chúa công và Hạ Phỉ đang thương lượng gì đó, trông thấy Trình Phượng nhập điện hành lễ, Trình Thiên Diệp giơ tay lên: “Phượng, hôm đại hôn, Hạ Phỉ muốn theo giúp ta, vậy Triều Ngô điện sẽ giao cho ngươi.”
Trình Phượng nghi hoặc, khó hiểu ngẩng đầu.
Trình Thiên Diệp nhìn thoáng qua Mặc Kiều Sinh, hạ tay xuống: “Chàng, còn chưa nói cho hắn biết?”
Trình Phượng nhìn về phía Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh lúng túng ho khan, há to miệng: “Ta…”
Hạ Phỉ liếc nhìn Trình Phượng: “Quá ngu muội, làm cận vệ của Chúa công lâu như vậy, thế mà còn không biết.”
Trình Phượng trừng mắt, một đáp án khó thể ngờ chợt tắc nghẽn nơi cổ họng hắn.
“Chúa công và công chúa là cùng một người.” Hạ Phỉ ghé vào tai hắn, giúp hắn nói ra đáp án.
——
Ngày đại hôn, Thiên Diệp công chúa mũ phượng hà phí, đầu đội khăn voan đỏ thẫm, bái biệt mẫu thân và huynh trưởng trong cung.
Dương Thái hậu rất không nỡ để nữ nhi xuất giá, nén giọt lệ hỉ chủ trì xong nghi thức, lau nước mắt được đưa hồi cung.
Tấn vương Trình Thiên Vũ cũng có chút thương cảm vì đích muội muội thành gia thất, trở về Triều Ngô điện đóng cửa không ra.
Trình Vệ úy tận trung với cương vị đứng ở ngoài điện, miễn tất cả các yêu cầu xin yết kiến người.
Bóng đêm đậm dần, phủ công chúa sau một ngày náo nhiệt, tân khách dần dà rời đi.
Trong phòng tân hôn, đêm xuân trướng ấm, nến đỏ thành đôi.
Trình Thiên Diệp tháo phục sức rườm rà xuống, rửa sạch mặt, hoan hô một tiếng, nhanh chóng bổ nhào vào phò mã đang ngồi ở mép giường.
Trong sương phòng mơ hồ vang lên tiếng thút thít.
“Chàng khóc cái gì? Lúc này người nên khóc không phải là ta sao?”
“Không không không, chàng đừng cố nén, ta thích nhìn chàng khóc thành tiếng cơ.”
…
Ngoài cửa phòng, hai nữ ám vệ A Xuân và A Hạ luôn yểm hộ công chúa đang trông giữ.
Các nàng thoáng trao đổi ánh mắt.
“Là tiếng khóc?”
“Công chúa khóc à?”
A Xuân lớn tuổi hơn một chút cẩn thận về xin chỉ thị trưởng quan Hạ Phỉ của các nàng: “Phò mã là người hành quân, võ nghệ cao cường, thân thể tráng kiện, có thể quá không biết nặng nhẹ không? Làm trễ nãi… thời gian ngày mai lâm triều của vị kia thì sao?”
Ai ngờ trên vẻ mặt của thượng cấp xưa nay luôn lạnh lùng của các nàng đột nhiên đỏ ửng, tức giận quát lớn: “Câm miệng.”
Ông trăng từ từ nhô cao. Chủ nhân trong phòng gọi nước đến.
A Hạ xách nước ấm đi vào.
Không lâu sau, nàng ấy có chút bối rối lui ra.
Vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng lúc ra cửa nàng bất chợt bị vấp ở ngưỡng cửa, suýt nữa đã té lăn xuống bậc thang.
A Xuân kịp thời chụp lấy nàng: “Sao vậy? Hấp ta hấp tấp?”
A Hạ ngồi bệt xuống đất, gương mặt đỏ hồng: “Công chúa, nàng… .”
“Công chúa làm sao?”
“Người khóc chính là Tướng quân.” A Hạ nhanh chóng lấy hai tay bưng kín gương mặt nóng ran. “A, a, ngươi đừng hỏi nữa.”
Làm sao người khóc có thể là Tướng quân chứ?
A Xuân nghi hoặc khó hiểu.