Vị Hầu gia kia lại dùng cái nhíp móc vào một cây kim nhỏ như lưỡi câu, trên kim có móc một sợi chỉ nhỏ.
Trong miệng an ủi: “Nhịn một chút, hơi đau, miệng vết thương của ngươi quá lớn, khâu lại sẽ khá hơn.”
Y còn nói sẽ hơi đau.
Khâu lại? Khâu lại là có ý gì?
Mặc Kiều Sinh cảm thấy đối với bản thân mà nói, đây là nỗi đau hoàn toàn không đáng kể.
Nhưng điều hắn hoảng sợ chính là, vị quý nhân trước mắt này, như đang may y phục vậy, dùng kim châm khâu từng mũi lên miệng vết thương của hắn.
Tuy không quá thuần thục, nhưng ánh mắt của y vô cùng chăm chú.
Vừa may vừa nói: “Cái này chỉ là tạm thời, ba ngày sau, ngươi phải tự cắt bỏ đầu chỉ, rút chỉ ra, biết không?”
Hình thức trông có vẻ rất khủng bố, nhưng hiệu quả thật sự rất tốt. Mặc Kiều Sinh thấy miệng vết thương nơi bả vai mình vốn rất khó khép lại, cuối cùng đã được cầm chặt không chảy máu nữa.
Tấn Việt hầu mở một bình sứ ra, cẩn thận vẩy một lớp bột màu vàng lên miệng vết thương của hắn, rồi dán một miếng băng gạc khô ráo trắng noãn lên.
Cuối cùng, Mặc Kiều Sinh phản ứng kịp, đây là đang chữa thương cho mình. Hắn theo bản năng muốn giơ tay lên, giãy dụa một chút, mới nhớ tới tay của mình bị trói, không thể động đậy.
“Đừng động. Còn chưa cố định.” Một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Người nọ cúi người bên tai mình, đang quấn từng vòng băng gạc ở đầu vai mình. Lúc y nói chuyện hơi thở quét qua khuôn mặt hắn.
Trong lòng Mặc Kiều Sinh lướt qua một cảm xúc khó hiểu, như bị mèo cào, vừa xót vừa đau, nhưng lại không nắm bắt được.
Vị Hầu gia này, có bỏ qua cho ta không?
Hắn âm thầm mong đợi.
Nhưng rồi lập tức cảnh tỉnh chính mình, đừng quá hy vọng xa vời.
Có thể gặp được một quý nhân có tâm địa thiện lương, không tra tấn ta, còn giúp ta xử lý miệng vết thương, rồi… rồi làm chuyện đó với ta, đã là ta rất may mắn rồi.
Trình Thiên Diệp cắt bỏ y phục còn lại của Mặc Kiều Sinh, lúc thân thể mảnh mai kia bày ra trước mặt mình, lòng nàng thật sự nhói lên.
Trên cơ thể trẻ tuổi, trải rộng rất nhiều vết thương lớn nhỏ cũ mới, bụng có một vết đao còn nghiêm trọng hơn trên vai, chỉ dùng một miếng vải không sạch sẽ buộc chặt.
Rõ ràng hẳn chỉ mới là thiếu niên, mà khớp xương đã hơi biến dạng vì huấn luyện quá độ rồi.
Thật là một thời đại tàn khốc, một kẻ đáng thương.
Trình Thiên Diệp thở dài, cố gắng khiến cho động tác của mình dịu dàng một ít.
Mặc Kiều Sinh nhìn gương mặt dưới đèn, vị vương hầu địa vị tôn quý kia, vừa đích thân khâu miệng vết thương cho hắn, còn vừa thở dài thương cảm.
Ánh mắt của y rất chăm chú, ngọn đèn chiếu lên mặt y tỏa ra một vầng sáng rất nhỏ.
Kim nhọn xuyên qua da, rõ ràng là một khung cảnh rất quỷ dị.
Nhưng Mặc Kiều Sinh lại cảm thấy thần kinh căng thẳng trong nội tâm chậm rãi được buông lỏng.
Vừa thả lỏng, thân thể mệt mỏi cực độ đã bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, mí mắt một ngày một đêm không nghỉ ngơi chợt nặng dần.
Không cưỡng được mà muốn nhắm mắt lại.
Hắn muốn tỉnh ngủ, bắt buộc cưỡng ép bản thân phải mở mắt.
Không, không, ta không thể ngủ.
Nếu ngủ, sẽ giao thân xác giao vào tay người xa lạ. Hắn không dám tưởng tượng khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với tình cảnh thế nào.
Hơn nữa, ngươi đã quên thân phận của ngươi, quên ngươi bị mang về để làm gì rồi sao?
Vị Hầu gia này dịu dàng băng bó vết thương cho ngươi như thế, đợi lát nữa sẽ sử dụng ngươi, ngươi lại ngủ, chẳng lẽ sẽ không chọc giận y sao?
Mặc Kiều Sinh nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên.
“Ngủ đi, muốn ngủ thì ngủ một lát đi, ngươi mệt rồi, cứ yên tâm mà ngủ.”
Y nói ta cứ ngủ,
Y đồng ý,
Vậy thì ngủ một lát,
Chỉ một lát thôi.
Hắn không khống chế nổi bản thân mà chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Trình Thiên Diệp xử lý xong các miệng vết thương.
Nàng lau mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ, hay là gọi quân y đến khám một tí.
Miệng vết thương ở bụng vì nàng không thuần thục và hơi căng thẳng, nên đường khâu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đáng tiếc lúc này còn chưa có kỹ thuật khâu, ta không thuần thục, chắc chắn sẽ làm hắn rất đau.
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu, không ngờ thấy người nô lệ trẻ tuổi nọ đã sớm chìm vào giấc ngủ say.
Hắn hơi căng chặt đôi môi không còn huyết sắc, đang ngủ say.
Không có thuốc tê mà có thể ngủ trong cơn đau khi trực tiếp khâu lại, có thể thấy được hắn vô cùng mỏi mệt.
Thôi, không đánh thức hắn nữa, cứ để hắn ngủ một giấc thật ngon đi.
Có thể người khác sẽ nghĩ rằng ta đã, khụ, sủng hạnh một tên nô lệ.
Dù sao thanh danh của vị ‘huynh trưởng’ này đã như thế rồi, ta vậy có vẻ sẽ thật hơn một chút.
Trình Thiên Diệp kéo đệm chăn, nhẹ nhàng đắp lên thân thể trần trụi kia. Còn mình nằm trên ghế cố chịu cả đêm.
Mặc Kiều Sinh bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say thì sắc trời đã sáng tỏ.
Hắn nghiêng người lăn xuống giường, nhìn giường lớn hoa mỹ phía sau, trong lòng kinh hãi.
Nghi hoặc sờ lên ổ chăn mà mình vừa mới bò ra, chỗ đó vừa mềm mại vừa khô ráo, còn kèm theo hơi nóng của mình.
Ta, ta đã ngủ suốt cả đêm ư?
Hắn cúi đầu xem xét thân thể mình, sợi dây trói trên tay đã được cởi bỏ.
Y phục trên người cũng không còn nữa rồi, ống quần bị cắt bỏ, chỉ chừa một đoạn ngắn ngủn có thể miễn cưỡng che đậy.
Tất cả miệng vết thương lớn nhỏ trên người, đều được quấn băng gạc sạch sẽ, lộ ra một mùi thuốc nhàn nhạt.
Mặc Kiều Sinh kiểm tra bản thân hai lần, xác thực thân thể mình không bị làm gì, cũng không có bất kỳ dấu vết thương tổn nào.
Hắn lo sợ không yên nhấc màn trướng lên.
Lều trướng lớn này được ngăn cách thành hai gian bởi một tấm rèm vải.
Giờ phút này, vị quý nhân đêm qua đang ngồi ở gian ngoài.
Y nghiêng người tựa vào cạnh bàn, một tay cầm sách, một tay bưng lấy một chén trà thơm nóng hổi, nhẹ nhàng nhấp.
Ánh nắng chói lọi, chỉ thấy một bóng ảnh mơ hồ.
Một vị đại nhân hòa nhã như thế, dù cho, y có làm chuyện gì quá phận với ngươi, ngươi cũng không nên nghịch ý y.
Mặc Kiều Sinh vuốt ve băng vải tuyết trắng trên bờ vai, nhiều lần tự dặn lòng.
Loại chuyện đó thật ra cũng không có gì, sẽ không đau quá lâu, so với bị chém hai đao còn dễ chịu hơn. Nghĩ thoáng một chút, không phải ai nấy cũng đều như vậy sao.
Lần đầu tiên, có thể gặp được một vị có tâm địa thiện lương như vậy, xem như ngươi đã rất may mắn rồi.
Mặc Kiều Sinh ép buộc bản thân làm tốt công tác chuẩn bị hiến thân, đi đến bên cạnh Trình Thiên Diệp, quỳ gối bên chân nàng.
Hắn nâng vạt áo bào của Trình Thiên Diệp lên, nhớ đến cách làm của tiểu quan trong Sở Hoài quán, hôn góc áo của khách nhân, bày ra sự khẩn cầu xin quý nhân rủ lòng yêu thương mình.
Nhưng mà hắn phát hiện cổ của mình cứng ngắc, không thể khom xuống nổi.
Tay đang nắm góc áo của hắn khẽ run rẩy, dùng sức quá độ, thế nên đã kéo nhăn tơ vải tinh mỹ đó.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Một giọng nói hòa nhã vang lên trên đầu hắn.
“Ta…” Hắn ngẩng đầu, đôi môi run rẩy, nói không ra những lời đáng xấu hổ, mà ở Sở Hoài quán những tiểu quan kia thường nói.
Ta không muốn,
Rất xin lỗi,
Ta thật sự không muốn.
Ngài có thể bỏ qua ta không?
Cầu xin ngài, xin hãy thả ta đi.
Trong lòng hắn liều mạng gào thét.
Một chén cháo đường táo đỏ và quế được nhét vào tay hắn.
“Uống đi. Uống xong rồi trở về đi.” Cứ như nghe thấy được nội tâm đang gào thét của hắn vậy, giọng nói kia vang lên.
Mặc Kiều Sinh mờ mịt húp xong cháo, hoàn toàn không biết cháo này vào miệng rồi có vị gì.
Hắn ngơ ngẩn bước ra khỏi lều,
Ánh mặt trời chói chang hắt vào, mới tỉnh hồn lại.
Hắn vuốt y phục mới trên người và bình thuốc trị thương trong ngực mà Tấn Việt hầu vừa ban tặng, quả thật hoài nghi mình còn đang nằm mộng.
Mặc Kiều Sinh liếm môi, nếm thấy, vị ngọt?
Cả khoang miệng hắn đều đầy ắp hương vị ngọt ngào này.
Đây là đường sao? Đường trong truyền thuyết.
Ta không nằm mơ, hắn tự nói với mình, nằm mơ thì sao có thể mơ được một chuyện tươi đẹp ngọt ngào như thế chứ.
Mặc Kiều Sinh trở lại doanh địa, trên đường trở về căn vách nho nhỏ của mình, hắn trông thấy cửa phòng của A Phượng không khép kín, trong phòng trên sàn nhà có một người y phục xốc xếch nằm đó.
Mặc Kiều Sinh đi vào, ôm lấy người từ dưới đất, đặt lên giường.
Hắn nhìn thân hình vô cùng thê thảm nọ, thở dài, lấy chai thuốc trong ngực ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, mở nắp bình, vẩy bột phấn màu vàng nhạt trong bình, cẩn thận, lên mấy vết thương nghiêm trọng nhất trên người A Phượng.
“Thuốc ở đâu ra?” A Phượng quay mặt lại, một bên mắt phượng xinh đẹp kia bị sưng lên, khóe miệng tét ra, máu ứ đọng một mảng lớn.
Mặc Kiều Sinh yên lặng, nói: “Tấn Việt hầu ban cho.”
A Phượng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, quay đầu đi, xoay lưng hừ một tiếng: “Vận khí tốt vậy. A Vân ngu xuẩn đâu?”
“Còn chưa thấy cậu ta trở về.”
“Đồ ngu xuẩn kia. Không biết có còn tìm được không đây.”
A Phượng không nói thêm gì nữa.
Mặc Kiều Sinh xử lý sơ miệng vết thương cho hắn ta, rồi đi ra ngoài.
Không biết tình trạng A Vân thế nào, Mặc Kiều Sinh hiểu rõ, tính cách A Vân so với mình còn cương trực hơn, càng khó thể tự khống chế được tâm trạng hơn.
Hắn hơi lo lắng bước vội, muốn mau về chỗ của mình, nhìn xem huynh đệ trẻ tuổi cách vách luôn kề vai chiến đấu có cần mình trợ giúp hay không.
Lúc này, có hai nô lệ mang cáng đi tới từ lối nhỏ bên kia, trên băng ca là một tấm vải rách bao trùm lấy thi thể, vải rách dơ bẩn, lộ ra hai chân thi thể dính đầy vết máu.
Tình trạng như vậy, là chuyện thường thấy ở doanh nô lệ, Mặc Kiều Sinh chết lặng kéo lê người đi qua.
Trên băng ca đột nhiên có một cánh tay rũ xuống, trên mu bàn tay tái nhợt có một vết sẹo ngoằn ngoèo dữ tợn.
Mặc Kiều Sinh chợt dừng lại, đồng tử hắn co rút, siết chặt quả đấm.
Cánh tay đó trắng bệch không còn sự sống, lướt qua cơ thể đang lảo đảo của hắn.
A Vân.
Là A Vân.
Vừa mới qua một đêm, A Vân thích cười ấy đã không còn nữa.
Hôm qua, lúc năm người bọn họ đi ngang qua đây, tiếng cười nói của A Vân dường như vẫn còn vang lên trong lối đi vắng vẻ này:
“Không biết chủ nhân sẽ ban thưởng gì đây? Có thể là thịt không, đã lâu rồi ta chưa được ăn thịt.”
Thói đời bất công như thế đấy, một tính mạng trẻ trung biết nỗ lực thế kia, chỉ vì chút hỉ nộ của đám quý nhân cao cao tại thượng đó, mà tùy tiện chôn vùi như vậy.
Mặc Kiều Sinh đau khổ nhắm mắt lại, hắn siết chặt bình sứ nhỏ trong tay, dường như muốn từ thân bình lạnh buốt này hấp thu một tia ấm áp, dùng để bổ khuyết chỗ trống bi thương khổng lồ trong lòng hắn.