Lúc Trương Phức trở về thì bầu trời đã nổi mưa xuân.
Xe ngựa đạp trên con đường đá ẩm ướt, dừng trước cổng lầu khí thế.
Tiêu Tú bung ô chạy tới đón Trương Phức vào nhà.
Ở Hạo Kinh đã vài tháng, những người Khuyển Nhung này đã dần dần buông lỏng cảnh giác với bọn họ.
Vì là khách khanh thái hậu nể trọng, hôm nay thị vệ gác cổng và người hầu quý phủ đều cung kính gọi Trương Phức là Trương tiên sinh, cùng không còn giám thị nghiêm ngặt nữa.
Trương Phức bày ra tác phong thoải mái, nhàn tản đội ô rảo bước trong mưa.
Hắn dường như mới vừa tham gia một bữa tiệc ẩm rượu khiến hắn vô cùng thả lỏng, sung sướng.
Tiêu Tú cầm ô đi theo. Y cúi đầu, dùng sức nắm chật cán ô, che giấu sự căng thẳng trong lòng.
Tối nay, tiên sinh trông như chỉ tham gia một cái yến hội nhỏ nhoi nào đó.
Trên thực tế, dựa theo phán đoán lúc trước của tiên sinh thì yến hội này chính là một cái lồng mà Lương hoàng hậu đã bày sẵn, chờ tiên sinh chui vào.
Tối nay, người của Lương hoàng hậu bên kia rất có thể đã không nhịn được mà nương theo lần yến hội này để lén lút tiếp xúc trực tiếp với tiên sinh.
Chỉ có một mực đi theo bên cạnh tiên sinh, Tiêu Tú mới biết được, Trương tiên sinh đi bước này là khó khăn và nguy hiểm thế nào.
Hắn dùng vẻ mặt trông như mây trôi nước chảy, nụ cười thản nhiên luôn treo bên môi giao tiếp với vị Một Tàng thái hậu khôn khéo, cường thế kia.
Vừa dựa vào chèn ép tộc hoàng hậu lấy được tín nhiệm của thái hậu, vừa như có như không lộ ra chút sơ hở, dẫn dụ vị Lương hoàng hậu luôn hận đến nghiến răng nổi lên tâm tư thọc gậy bánh xe mà phái người thử tiếp xúc với hắn.
Tối nay, hoàng hậu nghĩ rằng mình đã bày sẵn một cái bẫy dẫn tiên sinh đến.
Ai ngờ đây chính là chuyện do tiên sinh tỉ mỉ trù tính, chờ mong đã lâu.
Hai người đi vào phòng.
Tiêu Tú thu ô lại, bình lui hạ nhân, khép hết cửa sổ lại.
Mượn ý là giúp Trương Phức thay y phục, y mới thấp giọng hỏi thăm: “Thành công không ạ, tiên sinh?”
Trương Phức cởi ngoại bào đưa cho y, môi mỉm cười.
Đi theo tiên sinh lâu như vậy, Tiêu Tú dần có thể phân biệt được khi nào tiên sinh mới thật sự đang tươi cười.
Y hưng phấn vỗ tay: “Thật tốt quá!”
Trương Phức sửa sang lại y phục, ngồi xuống cạnh bàn.
Hắn tự rót cho mình chén trà nóng, chậm rãi thưởng thức một hồi, mới nói: “Tiểu Tú, ta có một phong thư quan trọng. Ngươi tự mình đi một chuyến giúp ta đưa về.”
Tiêu Tú nghi hoặc khó hiểu: “Chúng ta có con đường chuyên môn truyền tin, tại sao ta phải…”
Y đột nhiên kịp phản ứng, thoáng chốc đã quỳ xuống đất: “Không, sao ta có thể rời bỏ tiên sinh trong lúc cấp bách như vậy.”
Trương Phức rũ mắt xuống, chậm rãi chuyển cái chén trong tay.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên: “Qua tối nay, mỗi một bước chúng ta đi đều như đi trên dây mỏng. Một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể nắm chắc được.”
“Nếu ngươi muốn lại thì phải tùy thời làm tốt… chuẩn bị.”
Tiêu Tú quỳ hai gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn Trương Phức, không nói gì, chỉ kiên định gật đầu.
Ngoài thành Trịnh Châu, từng túp lều quân doanh Tấn quốc vây xung quanh tòa thành hùng vĩ, kiên cố.
Phóng mắt nhìn quanh, khắp nơi đều chằng chịt lều vải màu đen và những tinh kỳ đang mạnh mẽ tung bay.
Vô số binh lính Tấn quốc sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, lúc nào cũng hô to rõ khẩu hiệu, ra ra vào vào doanh địa khiến cho tư tưởng của quân dân trong thành Trịnh Châu bị áp lực nặng nề.
Lúc này, vài binh sĩ Tấn quốc đi tiểu bên cạnh doanh địa.
Dương Lục Hậu đứng cạnh Dương Thịnh: “Thịnh ca, chúng ta bao vây đô thành Trịnh Châu này đã hơn hai tháng rồi nhỉ? Ngay cả công kích cũng không có. Huynh nói đám tướng quân này đang nghĩ gì thế? Nhiều người vậy, không nói ngày ngày người ăn ngựa ị, chỉ riêng đống phân mỗi ngày thải ra đều có thể dìm chết Trịnh Châu rồi?”
Dương Thịnh sửa sang lại y phục, đạp Dương Lục Hậu một cước: “Ngậm cái mõm chim của ngươi lại mà chờ đợi đi, ngươi sẽ có cơ hội đoạt thủ cấp lập công thôi.”
Hai người hi hi ha ha trở về doanh địa, trong doanh bay lên khói bếp lượn lờ, ý là một ngày đợi chờ trong yên bình nữa lại trôi qua rồi.
Cách một bức tường, bên trong thành Trịnh Châu,
Thủ tướng Trịnh Châu – Ngôi Danh Sơn đang ngồi ở hành dinh đại sảnh, trước mặt của hắn là các tướng quân bộ hạ Khuyển Nhung.
Đã từng là thủ tướng Ung Khâu – Đô La Vĩ ngồi đầu tiên bên trái Ngôi Danh Sơn.
Gã tức giận nói: “Ty chức xưa nay sùng bái tướng quân tác chiến dũng mãnh. Nhớ ngày đó, liên quân chư hầu người Hán hơn mười vạn người trùng điệp đến dưới thành Trịnh Châu cũng bị tướng quân một kích đánh bại. Lữ Tống, Hoa Vũ Trực gì đó, trước thiết kỵ của đại tướng quân đều cong đuôi chạy trối chết.”
“Hôm nay Tấn quốc chỉ có hơn năm vạn người, lại có thể lấn đến trước cổng diễu võ dương oai. Vì sao tướng quân bắt ta chờ trong thành co đầu rút cổ không ra, thực làm ty chức khó hiểu.”
Vị đại tướng kế tiếp là người bên phải thân như tháp sắt, màu da đen nhánh, chính là Một Tàng Nguyên Kỳ – tộc nhân của thái hậu, gã nói: “Tướng quân, Tấn quân này không có gì đáng sợ. Lúc trước Lý Văn Quảng, Hàn Toàn Lâm cùng quân chủ Tấn quốc Trình Thiên Vũ, một lần dẫn quân xâm phạm nhưng không phải đã bị tướng quân kỳ binh đột tập, thoải mái kích phá à.”
Gã dùng tay phải vỗ vào ngực trái: “Chỉ cần tướng quân cho ta 5000 thiết kỵ, mạt tướng sẽ ra khỏi thành, giết bọn chúng chạy đái ra quần!”
Ngôi Danh Sơn đen mặt: “Các ngươi đều là tướng quân lĩnh quân nhiều năm. Hiện, năm vạn đại quân Tấn quốc vây thành, quân mã trong thành Trịnh Châu ta chỉ có hơn hai vạn người. Các ngươi muốn ta vứt bỏ ưu thế tường thành cao kiên cố, mở thành xuất binh dã chiến với Tấn quân?”
Ngôi Danh Sơn quả thực buồn bực, hắn trấn thủ Trịnh Châu lâu ngày, tìm mọi cách xoay sở, vừa tập hợp tàn binh của cuộc chiến Biện Châu lúc trước do Một Tàng Bùi Chân để lại, vốn cũng có năm sáu vạn binh lính.
Mấy tháng trước, chẳng biết tại sao thái hậu lại liên tiếp điều động quân mã Trịnh Châu hắn dùng, cuối cùng chỉ chừa cho hắn chưa đến hai vạn nhân mã thủ thành.
Tộc Tây Nhung sắp có được thiên hạ rồi.
Trong trướng tướng quân, phần lớn là hạng người tranh cường so dũng. Đấu tranh anh dũng hiện giờ đều đã có tuổi rồi, bảo bọn hắn ngồi ở phía sau thành trì, tựa vách bảo vệ thành nhưng lại chẳng ai kiên nhẫn.
Hắn đành kiên nhẫn giải thích: “Chư hầu liên quân, trông như nhiều người, lại làm theo ý mình, tướng soái trong quân cũng tốt xấu lẫn lộn. Lữ Tống đánh tới Trịnh Châu lại bị Viên Dịch Chi bởi vì ghen ghét mà chặt đứt quân lương, bị quân ta đơn giản đánh tan.”
“Lần này đại quân Tấn quân chia thành ba đường, đến có chuẩn bị. Trung quân Hạ Lan Trinh, cánh phải Du Đôn Tố, trái là Mặc Kiều Sinh đều là mãnh tướng không thể khinh thường. Chúng ta rõ ràng chỉ có thể dựa vào địa lợi mà thủ thành, chỉ cần ở trong thành an tâm chờ viện binh, qua thời gian Tấn quân sẽ hao tổn, tự nhiên không chiến mà bại. Vì sao phải bỏ qua ưu thế, dùng mình ngắn tấn công bỉ dài chứ?”
Đô La Vĩ hừ một tiếng: “Chỉ là mấy con cừu non thôi, sao tướng quân lại đánh giá cao chí khí của kẻ khác vậy? Gần đây, bệ hạ và hoàng hậu nương nương liên tiếp ban lệnh khao quân sĩ Trịnh Châu ta. Sĩ khí đang là lúc tăng mạnh, ta nên thống khoái lấy một trận đại thắng để báo đáp ân nghĩa của bệ hạ và nương nương mới phải.”
Ngôi Danh Sơn mắng: “Cừu non? Vậy không biết vì sao lúc trước tướng quân lại bại dưới tay cừu non Mặc Kiều Sinh này, chắp tay dâng Ung Châu cho Tấn Việt hầu thế?”
Đô La Vĩ bị nói đến chỗ đau, giận dữ đứng dậy, không hành lễ, phất tay đi thẳng ra ngoài.
Mọi người giải tán.
Ngôi Danh Sơn bình tĩnh ngồi trên ghế.
Người hầu thiếp thân của hắn, nhìn sắc mặt hắn, tức giận bất bình nói: “Tướng quân lập vô số công lao hãn mã cho Tây Nhung ta, xưa nay trung lập trên triều đình. Thái hậu và bệ hạ mẫu tử chi tranh, lại vô lý liên lụy đến tướng quân. Thái hậu nương nương phái Một Tàng Nguyên Kỳ. Hoàng hậu nương nương phái Đô La Vĩ. Một tả một hữu xếp vào tại bên người tướng quân, tướng quân còn lĩnh quân tác chiến thế nào được chứ?”
Ngôi Danh Sơn cau chặt mày.
Du Đôn Tố và Hạ Lan Trinh của Tấn quốc thì không sao.
Hắn kiêng kỵ nhất chính là Mặc Kiều Sinh toàn thân mặc giáp đen kia.
Hắn từng ngắn ngủi giao thủ với người này trên chiến trường.
Người này hung hãn không sợ chết, vừa biết nắm bắt cơ hội vừa linh hoạt. Đối với chiến thế thiên biến vạn hóa, kẻ đó nắm chắc vừa chuẩn vừa ngoan, trời sinh chính là một tướng tài.
Hắn cũng rất muốn cùng kẻ như vậy đối địch trên chiến trường, say sưa thi triển sở trường, phân cao thấp.
Thế nhưng, địch nhân có hậu viện kiên cố, tin tưởng hoàn toàn vào quân chủ, tín nhiệm đồng đội.
Còn mình thì…
Ngôi Danh Sơn thở dài.
Người hầu của hắn lo lắng nhìn hắn, cẩn thận nói: “Tướng quân, tiểu nhân nghe nói gần đây Hạo Kinh thịnh truyền ra một lời đồn đãi, nói là tướng quân đã theo phe tộc hoàng hậu. Hơn nữa, hoàng hậu nương nương còn thỉnh thoảng ban hậu thưởng. Tiểu nhân chỉ sợ thái hậu lão nhân gia sẽ có tâm nghi kỵ tướng quân.”
Ngôi Danh Sơn cười khổ: “Thái hậu có cơ trí, chỉ có thể mong người không bị lời đồn đãi mê hoặc thôi.”
Tại Hạo Kinh, trong hoàng cung hiên ngang tráng lệ.
Nữ nhân một tay chống đỡ bộ lạc cường đại, Một Tàng Trân Châu đang ngồi đó.
Gió mưa sương nắng đã in hằn dấu vết trên nữ nhân này.
Bà ta tóc đã hoa râm, khóe mắt có vết chân chim thật sâu, đã là một lão nhân qua tuổi hoa giáp [1].
[1] hoa giáp: ý nói đã ngoài sáu mươi tuổi.
Tuy vậy, bà ta hơi nheo mắt lộ ra một sự tỉnh táo và khôn khéo, không hề có dấu hiệu của tuổi già.
Bà ta nhìn nam tử người Hán ngồi trước mắt, trong lòng không ngừng tính toán.
“Tiên sinh cũng biết Ngôi tướng quân hoàn toàn ngả theo hoàng hậu sao?”
Trương Phức nói: “Ta cũng không rõ lắm nhưng tại hạ lại có chuyện khó hiểu.”
“Lúc trước, Tấn Việt hầu tính cả Lý Văn Quảng, Hàn Toàn Lâm, ba đạo đại quân cộng lại năm sáu vạn nhân mã xâm phạm Trịnh Châu ta, thậm chí còn chưa đến dưới thành Trịnh Châu thì đã bị Ngôi tướng quân đánh bại. Tấn Việt hầu – quân chủ trước của tại hạ, lúc ấy suýt nữa bị Ngôi tướng quân bắt giữ. Hắn ta một mình bỏ lại bộ chúng, hoảng loạn chạy trốn tới Vệ Quốc, mới bảo toàn tính mạng.”
“Lần này, Tấn quân cũng chỉ có năm vạn nhân mã, chẳng biết tại sao Ngôi tướng quân lại chọn thủ mà không chiến vậy?”
Một Tàng Bùi Chân – chất nhi của Một Tàng thái hậu đang ngồi dưới thái hậu.
Gã vỗ bàn: “Còn phải hỏi nữa sao? Không phải hắn muốn dùng cơ hội này uy hiếp cô điều động quân mã cho hắn chứ gì, nhằm làm thực lực của hắn lớn mạnh lên thôi. Trở về, tay hắn nắm trọng binh, vừa khéo giúp đỡ tộc Lương thị đối đầu với gia tộc Một Tàng chúng ta.”
Một Tàng thái hậu trầm ngâm không nói.
Trương Phức nói: “Thật ra Ngôi tướng quân tính toán thế nào, thái hậu nương nương cứ thử là biết.”
“Kính xin tiên sinh nói thẳng.”
“Thái hậu phát ý chỉ, ra kỳ hạn cho Ngôi Danh Sơn đánh lui quân địch. Nếu Ngôi tướng quân vẫn ngồi mà không động vậy thái hậu có thể lấy tội danh kháng chỉ rồi thay thành tướng quân Một Tàng Nguyên Kỳ thủ Trịnh Châu, để tránh quân mã Trịnh Châu thật sự rơi vào tay Lương hậu.”
Một Tàng thái hậu nói: “Tiên sinh, quả là diệu kế. Thế nhưng, trước khi đánh mà đổi tướng, vậy có ổn không? Chẳng biết tại sao ta khá kiêng kỵ Tấn Việt hầu kia.”
Trương Phức cười: “Tại hạ xuất thân từ Tấn quốc, hiểu rõ thực lực Tấn quốc nhất. Binh mã cả Tấn quốc tính sơ ra chỉ có mấy vạn người. Buồn cười là trong đó đa phần đều là nô lệ được góp cho đủ số. Sĩ ngũ thật sự trong tay Tấn Việt hầu chỉ hơn hai vạn người. Thiết kỵ Tây Nhung ta hai mươi vạn người thì e ngại gì một tiểu quốc?”
“Tại hạ cho rằng, trước mắt, nguy cơ lớn nhất của Tây Nhung ta là nội bộ không yên. Nền móng không vững thì tòa thành khó thể vững bền. Nương nương vẫn phải chặt đứt tay chân Lương thị trước đã.”
Một Tàng thái hậu nhớ tới, gần đây Lương hoàng hậu kia không ngừng gây sự khiến mình sống dở chết dở và đứa nhi tử càng ngày càng không nghe lời mình mà âm thầm bực bội.
Bà ta khẽ gật đầu: “Ý hay. Hạn cho Ngôi Danh Sơn trong một tháng phải đánh lui quân địch.”