Đây là một ngục giam u ám, đầy lầy lội.
Bởi vì không thông gió, lại có nhiều người nên mùi vô cùng khó ngửi.
Trình Thiên Diệp không màng đến những thứ này, ánh mắt của nàng lục tìm qua từng chấn song gian ngục, kiếm tìm một viên đá thủy tinh màu tím tinh khiết.
Quan viên Tây Nhung đi theo đang muốn lệnh cho ngục tốt đưa người ra, đã nhìn thấy công chúa Tấn quốc mặc hoa phục cẩm tú kia mặc kệ làn váy quệt vào bùn đất lầy lội, đi thẳng đến một gian ngục.
Trình Thiên Diệp bước nhanh vào nhà tù ẩm ướt lạnh lẽo đằng trước, trông thấy một thân hình nhuốm đầy máu đen đang co mình trong góc. Mắt của nàng chợt ửng đỏ, đập một quyền vào song chắn gỗ, cắn răng kiềm chế lửa giận trong lòng.
Nàng không thể nào liên kết một kẻ tù tội đã bị giày vò đến không hình người này cùng Trương Phức xưa nay luôn áo mũ chỉnh tề, môi nở nụ cười, lịch sự tuấn tú được.
Nhưng dù có vết bẩn, trên thân thể vẫn tỏa ra hào quang màu tử sắc huyền bí, độc nhất vô nhị, cho nàng biết mình không tìm lầm người.
Trình Thiên Diệp ổn định tâm trạng của mình, quay lại thấp giọng ra lệnh cho Trình Phượng: “Cứu người.”
Ngục tốt mở cửa lao ra, Trình Phượng bước vào nhà tù.
Hắn ngồi xổm xuống cạnh Trương Phức, trước tiên xác nhận gương mặt, đoạn đưa tay kiểm tra động mạch cổ của Trương Phức, cảm thấy mạch đập hơi yếu, nhẹ gật đầu với Trình Thiên Diệp ngoài cửa.
“Trương tiên sinh, chúng ta đi thôi.” Trình Phượng ghé vào tai Trương Phức, sau đó cởi áo choàng trên người xuống, phủ cho Trương Phức, ôm người đi ra khỏi phòng giam.
“Trương tiên sinh? Trương Phức!” Trình Thiên Diệp nhíu mày gọi hai tiếng.
Trong cơn nửa hôn mê, Trương Phức hoảng hốt nghe thấy một giọng nói đang gọi tên y.
Y gắng gượng hé mắt, lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuôc.
Vì vậy, y thấp giọng nỉ non: “Chúa, Chúa công. Thần… lại có thể gặp được người rồi.”
Trình Thiên Diệp nghiêng mặt qua, cắn răng, nàng không muốn thể hiện sự mềm yếu trước mặt kẻ địch.
“Chúng ta đi.” Trình Thiên Diệp nói.
Một nhóm người đột nhiên tới, thình lình đi.
Trong nhà tù vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Thật cừ, xú tiểu tử. Quả là ngươi đã chờ được người đến.” Lão Lý nhìn cửa ngục một lần nữa khép lại, gắt: “Lần đầu tiên lão tử trông thấy có người còn sống đi ra ngoài đấy. Tiếc quá, ngày mai sẽ không còn bánh bao ăn nữa rồi.”
Đoàn người Trình Thiên Diệp đón Trương Phức ra khỏi nhà tù, leo lên xe ngựa.
Trong đội xe sớm chuẩn bị tốt hai quân y và tất cả dược phẩm.
Ngay khi Trương Phức được đưa lên xe, hai quân y đã vây quanh giúp y băng bó, cứu chữa.
Đôi tay quân y nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ, trong xe thỉnh thoảng vang lên tiếng rên đau đớn mà trầm thấp của Trương Phức.
Trình Thiên Diệp lặng yên ngồi ngay ngắn trong một góc thùng xe, nhìn gương mặt trẻ tuổi dù đang chìm trong hôn mê nhưng vẫn nhíu chặt đôi mày.
Bởi vì Trương Phức chín chắn, thông tuệ nên Trình Thiên Diệp luôn vô cùng yên tâm về y, cảm thấy y có thể gánh cả một nan đề.
Giờ này nhìn sắc mặt trắng bệch của Trương Phức, Trình Thiên Diệp bỗng thấy hối hận. Tuy vậy, nàng lại rất kính nể người này, dùng cơ thể văn nhược đó để một mình mạo hiểm, hoàn thành nhiệm vụ vô cùng gian nan, y là một thư sinh tay trói gà không chặt, cũng là một anh hùng chân chính.
“Bẩm Điện hạ.” Một đại phu xoay người lại, khom người hành lễ với Trình Thiên Diệp.
“Trong xe khá hẹp, không cần đa lễ, tình trạng thế nào?” Trình Thiên Diệp hơi giơ tay lên.
“Trên người bệnh nhân không có vết thương trí mạng.“ Đại phu do dự một lát: “Nhưng vì bị một vài thủ đoạn nham hiểm giày vò trong ngục quán nên lúc trị liệu làm bệnh nhân cực kỳ đau đớn. Bây giờ, vị đại nhân đây thân thể rất yếu ớt, chỉ sợ… chịu đựng không nổi.”
Trình Thiên Diệp nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Tiên sinh có thượng sách gì, kính xin nói thẳng.”
Đại phu bị ánh mắt lạnh lẽo của Trình Thiên Diệp làm hoảng sợ. Ông ta là quân y, chỉ thường thấy tướng quân khí thế bất phàm trên chiến trường, không thể ngờ được, nàng công chúa dung mạo xinh đẹp trước mắt này lại cũng có sát khí như những tướng quân kia, gây cho ông ta cảm giác gai cả sống lưng.
Ông ta cẩn thận trả lời: “Ty chức đề nghị, chỉ có thể băng bó đơn giản trước, mau chóng chạy về Trịnh Châu, giúp đại nhân đây cẩn thận điều trị thân thể, trị liệu phù hợp.”
Trình Thiên suy tư chốc lát, vén màn xe, thấp giọng ra lệnh cho Trình Phượng hộ vệ theo xe: “Quay ngựa, chúng ta không trở về dịch quán, hiện tại ra thành, để ngừa tái sinh biến cố.”
Trình Phượng đồng ý, họ cầm quốc thư Một Tàng thái hậu đã ký, thẳng đến cổng Đông Thành, ra khỏi thành.
Sáng sớm hôm sau,
Một Tàng thái hậu ngồi trong cung, bà ta chậm rãi lần một chuỗi thiên châu, xem chi tiết hôm qua đàm phán.
“Ngươi nói cô ta đón được Trương Phức, lập tức ra khỏi thành rồi?”
Một quan viên phụ trách tiếp đãi ngoại sứ Tây Nhung cung kính đứng trước mặt bà ta, khom người đáp: “Đêm qua công chúa Tấn quốc đến nhà tù Thu Quan sở, đón Trương Phức ra, không hề dừng xe ngựa lấy một lát. Nói với ty chức hoà giải đã chấm dứt, thái hậu đã cùng họ ký quốc thư, họ nên sớm về nước bẩm báo quân chủ, vì vậy vội vã đi ra từ cổng Đông Thành.”
Tây Nhung là một quốc gia mới thành lập, trước khi kiến quốc là một danh tộc chỉ biết nuôi ngựa chăn dê, không biết quy phạm lễ nghi gì đối với việc tiếp đãi ngoại tân.
Quan lễ đánh giá thần sắc thái hậu, cảm thấy có lẽ mình làm không đúng rồi.
Gã sợ thái hậu biết hôm qua gã và thủ vệ lang quan đều thu một phần đại lễ của công chúa Tấn quốc, mới sảng khoái mở cửa thả người. Vì vậy, gã vội vàng bổ cứu một câu: “Đêm qua hạ quan đã nghĩ nên đến hồi bẩm thái hậu, bởi vì sắc trời đã tối, không dám quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đã chạy đến bẩm báo.”
Một Tàng thái hậu xoa xoa mày, phất tay đuổi người: “Hóa ra cô ta đi một vòng lớn như vậy, dĩ nhiên là vì một Trương Phức.”
Một Tàng Hồng Hoa ngồi một bên nghe xong, lấy làm kinh hãi.
“Không, không phải đâu, tỷ tỷ.” Một Tàng Hồng Hoa nói: “Chẳng lẽ nàng chạy tới ký hiệp ước chỉ là giả sao?”
“Hiệp ước đương nhiên là thật, trước mắt song phương đều cần nghỉ ngơi lấy lại sức, liệt kê vài điều trong hiệp ước. Tuy nhiên, chỉ cần một bên dưỡng đủ sinh lực, thứ như hiệp nghị này, tùy thời có thể trở thành phế thải.” Một Tàng thái hậu hừ lạnh.
“Thiên Diệp công chúa tuổi còn nhỏ mà rất thông minh. Cô ta ngoài mặt là đến đàm phán, tiện thể đón một thần tử bị giam tại nước ta về. Thật ra cô ta đến Hạo Kinh chỉ vì Trương Phức mà thôi.”
Một Tàng Hồng Hoa và Một Tàng Bùi Chân trao đổi ánh mắt, đều tự che giấu cái lễ mà mình đã thu kia.
“Vậy tỷ tỷ cứ cố ý cùng bọn hắn đình chiến, mặc kệ đi thôi, họ đã đi rồi mà?” Một Tàng Hồng Hoa nhớ tới mình đã nhận viên dạ minh châu kia, cẩn thân nói đỡ một câu.
“Không được. Xem ra Trương Phức khá quan trọng với Tấn quốc.” Một Tàng thái hậu hạ quyết định: “Chân nhi, ngươi nhanh chóng dẫn một đội quân mã, đuổi theo công chúa Tấn quốc. Công chúa có thể đi, nhưng Trương Phức cần phải bắt lại cho ta.”
Một Tàng Bùi Chân lĩnh mệnh rời đi.
Khi Trương Phức tỉnh lại, phát hiện mình đã rời khỏi nhà tù không thấy ánh mặt trời kia, nằm trên một mã xa rộng rãi.
Dưới người của y là nệm êm thoải mái, trên người đang đắp tấm chăn mềm mại.
Ánh mặt trời buổi bình minh xuyên qua bức màn lay động chiếu vào chăn.
Bên tai tiếng chim hót và côn trùng kêu vang trên đồng hoang, còn có âm thanh bánh xe đang chuyển động.
Một nữ tử hoa phục ngồi trong xe, dựa vào vách xe say ngủ. Nàng có một gương mặt cực kỳ giống Chúa công.
Dĩ nhiên là Thiên Diệp công chúa mất tích đã lâu trong truyền thuyết.
Trương Phức thành danh thuở thiếu thời, được tiến cử đến hầu lão Tấn Việt hầu nhiều năm, từng gặp qua công chúa này vài lần.
Chúa công vì cứu ta mà tìm công chúa về, lệnh nàng đi sứ Tây Nhung, Trương Phức thầm cảm động.
Y yên lặng dò xét công chúa đang ngủ say này, gương mặt này quả giống Chúa công như đúc, thần sắc cũng có vẻ tương tự.
Quả thực —— quá giống!
Trương Phức nhíu mày.
Y bỗng cử động cơ thể, cảm thấy toàn thân đau đớn như bị kim châm.
Trong xe có tiếng động, Trình Thiên Diệp lập tức tỉnh lại.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Trương Phức, ân cần hỏi: “Trương Phức, ngươi đã tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
Trương Phức đánh giá nàng một lát, cau mày, dần dần tỏ vẻ nghi hoặc.
Trình Thiên Diệp cảm thấy hơi xấu hổ, nàng hơi mất tự nhiên, sờ cằm: “Đúng rồi Trương tiên sinh, huynh trưởng lệnh cho ta…”
“Không.“ Trương Phức nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chậm rãi lắc đầu: “Ngươi không phải Thiên Diệp công chúa, người chính là Chúa công.”
Y cố nâng người dậy, tức giận trừng mắt Trình Thiên Diệp: “Hóa ra công chúa chính là Chúa công, Chúa công là công chúa. Người, người thế mà!”
Y thở phì phò, nói không nổi, một động tác đứng dậy nho nhỏ đã làm y đau đớn đầy mồ hôi lạnh.
Trình Thiên Diệp không ngờ Trương Phức đã nhận ra thân phận của nàng nhanh như vậy, hơn nữa nàng nhìn ra được Trương Phức đang nổi trận lôi đình.
“Trương, Trương tiên sinh, ngươi đừng nóng giận, ngươi nằm xuống trước, nghe ta từ từ giải thích.”
Trương Phức một tay ôm lấy băng vải ở đầu vai, thân thể khẽ run, giương mắt nhìn Trình Thiên Diệp: “Người thân là nhất quốc chi quân, sao lại có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế? Không màng an nguy, tự vượt trận địa địch! Người đặt ngàn vạn con dân Đại Tấn ta ở đâu hả?”
Hóa ra y không phải giận vì ta nữ phẫn nam trang gạt y, y nổi giận là vì điều này?
Trình Thiên Diệp thầm thấy cảm động, nàng quyết định tạm thời quên đi thân phận Chúa công, nhẹ giọng với thần tử đang thở phì phì, toàn thân lại còn nhiều vết thương này.
“Lần này quả thật ta đã mạo hiểm.” Trình Thiên Diệp vươn tay giúp đỡ Trương Phức, cho y nằm xuống: “Hôm nay tiên sinh đã trở về, từ nay về sau có ngươi trông chừng, ta sẽ không dám làm chuyện như vậy nữa.”
Trương Phức gượng dậy không nổi, không thể không nằm xuống. Y quay đầu đi, chỉ chừa cái gáy cho Trình Thiên Diệp, lồng ngực càng phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Sau một hồi lâu, giọng nói suy yếu của Trương Phức lại vang lên: “Chẳng lẽ người không nghĩ, nếu người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đại Tấn chúng ta sẽ rối loạn. Nhiều người đã trả giá như vậy, vất vả áp dụng tân chính, cứ thế mà đi tong.”
“Mọi thứ ta sắp xếp ở Hạo Kinh, đều sẽ uổng phí.”
“Ta sai rồi, là ta lỗ mãng. Ta xin lỗi tiên sinh.” Là giọng nói quen thuộc của Chúa công, nàng nhẹ giọng cúi đầu nhận sai, cuối cùng bổ sung thêm: “Chẳng qua có thể nghe được ngươi còn sống răn dạy ta, phạm lỗi này cũng xem như đáng giá.”
Trương Phức nhắm nghiền mắt, trong đầu y bực bội khôn cùng, nhưng trong lòng được một cảm xúc ấm áp từ từ lấp đầy.
Có một đôi bàn tay giúp y đắp kín chăn, nhẹ nhàng xoa vai cho y.
Chúa công, nàng lại là một nữ tử.
Bất luận nàng là ai, ta cũng chỉ có một Chúa công thôi.
Vì vậy trong thùng xe sáng sủa, Trương Phức an tâm chìm vào giấc ngủ say.
Không còn bất chợt tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, cũng không phải lo lắng khi thức giấc sẽ thấy mình đang ở trong luyện ngục đáng sợ.
Trình Thiên Diệp thấy y lại ngủ, rốt cuộc thở dài ra một hơi.
So tuổi thật, Trương Phức rõ là không lớn hơn ta bao nhiêu, vì sao lúc ta thấy lúc y tức giận lại có cảm giác học sinh gặp thầy giáo chứ.
Trình Thiên Diệp vén rèm xe lên.
Ngoài xe, Trình Phượng thấy nàng, vội vàng cúi đầu xuống cung kính hành lễ.
Xem đi, Trình Thiên Diệp nghĩ, Tiểu Phượng cũng ở bên cạnh ta mỗi ngày, còn không phát hiện dị thường, vì sao Trương Phức liếc là thấy?
Người nam nhân này quá đa mưu túc trí rồi, may là người một nhà, nếu không sẽ là địch nhân.
Trình Thiên Diệp sờ cằm.
Phía sau họ vang lên tiếng vó ngựa xôn xao, Trình Thiên Diệp quay đầu lại, chỉ thấy ở phương xa khói bụi đầy trời, một đội kỵ binh Khuyển Nhung đang hô quát giục ngựa đuổi theo.
“Có truy binh! Đi mau!” Giọng Trình Phượng vang lên.
Thị vệ tùy tùng giơ roi ngựa, đoàn người liều mạng đánh ngựa đi về phía trước.
Tiếng hô quát sau lưng càng ngày càng gần, mơ hồ có thể nghe thấy: “Nhân mã Tấn quốc nhanh chóng dừng lại, thái hậu có lệnh, chỉ cần để lại Trương Phức, các ngươi có thể rời đi.”
Trình Thiên Diệp quay đầu nhìn Trương Phức đang nằm trên xe.
Họ là đoàn xe, bị kỵ binh đuổi theo là chuyện sớm hay muộn thôi.
Trương Phức bị tiếng động này làm bừng tỉnh, y mở mắt ra, bình tĩnh nhìn lại Trình Thiên Diệp: “Chúa công…“ Trương Phức tỉnh táo nói: “Người đã nói sẽ nghe ta.”
Trình Thiên Diệp cắn răng cắt lời y: “Không thể.”
Trương Phức giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng y không có sức, chỉ có thể cố ngẩng đầu, tận lực khuyên bảo: “Bọn chúng chỉ muốn ta, sẽ không muốn mạng của ta.”
“Ngươi quay lại đó chẳng khác nào bỏ mạng.”
Trình Thiên Diệp tâm phiền ý loạn, mặc dù nàng đang tranh cãi với Trương Phức, nhưng trong nội tâm nàng biết mình đã không khống chế nổi thế cục.
Cố gắng lâu vậy nhưng vẫn chỉ có thể thỏa hiệp.
Trong nội tâm nàng rất sợ, cũng rất khó chịu.
Cuối cùng, nàng vẫn cứu không được mạng của Trương Phức.
“Quân kỳ Tấn quốc?”
“Là quân kỳ của Tấn quốc chúng ta!”
“Viện quân! Viện quân đến rồi! Là Mặc tướng quân!”
Ở ngoài thùng xe vang lên tiếng hoan hô hưng phấn của lính tráng.
Trình Thiên Diệp xốc màn lên.
Trên gò núi phía trước xuất hiện một lá cờ, trên tinh kỳ ghi to một chữ ‘‘Mặc’’, giờ này khắc này, có vẻ vô cùng thân thiết.
Dưới tinh kỳ, một tướng quân mặc hắc bào, giơ roi giục ngựa, nghênh gió đi đến chỗ họ.