Nghe Một Tàng Bùi Chân tự thuật xong, Một Tàng thái hậu vỗ bàn thật mạnh.
“Ngươi nói cái gì! Một nhánh quân năm ngàn người, trong vòng một đêm đã đột tập đến cách Hạo Kinh chúng ta ba mươi dặm nhưng không ai có thể cản hắn lại?”
Một Tàng Bùi Chân ấp úng không nói gì.
Lý Toàn Hạo phòng giữ Củng Quận là huynh đệ đáng tin của gã.
Ban đầu Mặc Kiều Sinh dẫn một đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện ngoài cổng Củng Quận.
Điều này khiến Lý Toàn Hạo vô cùng khẩn trương, bởi vì nhất thời không rõ tình hình binh lực của đối phương, chỉ đành đóng chặt cửa thành bày trận địa sẵn sàng đón địch.
Ai ngờ Mặc Kiều Sinh thoạt nhìn hùng hổ, thật ra không có dự định sẽ công thành, dẫn theo 5000 kỵ binh, diễu võ dương oai ở ngoài thành rồi chuyển sang núi Tùng Cao.
Lý Toàn Hạo kịp phản ứng, dẫn theo binh mã ra khỏi thành truy kích, nhưng hoàn toàn không chạm đến được cái đuôi lính của Mặc Kiều Sinh.
Không chỉ Củng Quận của Lý Toàn Hạo, mà cả Đăng Phong, Dương Thành, mấy ngày nay thủ thành cũng kêu loạn, đều đang lo nghĩ truy tìm Tấn quân và phòng thủ Tấn quân.
Đại khái đến giờ phút này, họ còn chưa biết Mặc Kiều Sinh đã dẫn quân vọt tới gần Hạo Kinh, đón được công chúa Tấn quốc, lên đường trở về nước rồi.
Một Tàng Bùi Chân ôm quyền xin đi giết giặc: “Chỉ cần cô mẫu phát nhân mã, chất nhi sẽ lập tức ra khỏi thành, đuổi theo Mặc Kiều Sinh và công chúa Tấn quốc, cũng cho bọn chúng biết rõ thiết kỵ Tây Nhung ta không phải dễ chọc.”
Một Tàng thái hậu thở thật dài, giơ bàn tay đã phủ đầy nếp nhăn ra hiệu: “Đừng nói ngươi đuổi không kịp, dù có đuổi theo, ở biên cảnh, Du Đôn Tố đã dẫn đại quân chờ tùy thời tiếp ứng bọn họ. Ngươi đi, cũng chẳng chiếm được chỗ nào tốt.”
Một Tàng Bùi Chân còn muốn tranh luận, thái hậu cắt lời gã.
“Chúng ta đã ký hiệp ước cùng Tấn quốc, không nên lại phát động phân tranh. Ta nên nương theo cơ hội này, quản lý lại cái nhà đang loạn cào cào này mới phải.”
Thái hậu ấn ấn mày, nhớ tới dáng vẻ thông tuệ, hào phóng của công chúa Tấn quốc.
Có một muội muội như vậy, ca ca chắc hẳn cũng không kém là bao.
Tấn quốc có một vị quân chủ trẻ tuổi, có Mặc Kiều Sinh trên chiến trường xuất quỷ nhập thần, Du Đôn Tố trầm ổn kiên nghị giỏi về thủ thành, còn có Trương Phức kia… Cái tên Trương Phức khiến người ta chán ghét nhưng lại không thể không bội phục tài hoa của y.
Còn nước mình, Một Tàng thái hậu nghĩ đến nhi tử của mình bị hoàng hậu lừa gạt xoay vòng, trong lòng thấy thật mệt mỏi.
“Chân nhi, ngươi cảm thấy Thiên Diệp công chúa của Tấn quốc kia thế nào?” Một Tàng thái hậu ngẩng đầu hỏi cháu mình.
“Hả, cô mẫu có ý tứ là?”
“Nghe nói Thiên Diệp công chúa còn chưa thành thân, ta muốn cầu hôn vị công chúa này cho thái tử, liên hôn với Tấn quốc.”
Nói về bên này, Trình Thiên Diệp đã đổi về nam trang, cùng Mặc Kiều Sinh về tới nơi đóng quân ở Trịnh Châu.
Nàng quan tâm thương thế Trương Phức nên bỏ lại ánh nhìn của mọi người mà đi tiếp.
Mới tới cửa, nàng suýt nữa đã đụng phải một người hầu đang vội bưng chậu bước ra khỏi cửa.
Trình Thiên Diệp cúi đầu xem thử, đó là một chậu băng gạc ướt đẫm máu đen, hiển nhiên là mới được thay ra từ trên người Trương Phức.
Lòng của nàng bỗng nặng trĩu.
Trong phòng truyền ra một vài tiếng rên thống khổ nhưng cố đè nén.
Trình Thiên Diệp đã bước chân đến cửa rồi lại thu về, cứ thế vài lần.
Cuối cùng, nàng vẫn sải bước vào, yên lặng đứng ở cạnh cửa.
Quá trình trị liệu rất dài, tiếng rên đau đớn của Trương Phức nện thẳng vào tim Trình Thiên Diệp.
Tuy nhiên, nàng không lảng tránh, ngưng mắt nhìn mảng máu tươi gai mắt ở đằng kia.
Trình Thiên Diệp tự nhủ, nếu muốn đi con đường này, mi phải chứng kiến ngày càng nhiều cảnh máu tươi. Đã lựa chọn, mi cũng chỉ có thể thích nghi, không thể lại lảng tránh, không thể lại sợ hãi.
Nàng hơi khép mắt, âm thầm thề: Ta cần phải dùng hết toàn lực của mình, phải làm cho máu của bọn hắn không chảy vô ích.
Đợi đại phu thối lui, Trương Phức đã chìm vào hôn mê.
Tiêu Tú đỏ mắt, cẩn thận giúp y lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Trình Thiên Diệp trấn an: “Đại phu nói rồi, vết thương của Trương Phức trông hung hiểm nhưng cũng may không nguy hại đến tính mạng. Chỉ là… quá trình trị liệu khá là đau đớn.”
Tiêu Tú đưa một cái ghế đến, mời Trình Thiên Diệp ngồi.
Còn hắn phục dưới đất, mạnh mẽ hành một đại lễ.
“Ngươi quỳ ta làm gì?” Trình Thiên Diệp giơ tay lên, cười hòa hoãn: “Ta đi chuyến này, đó là vì Trương Phức không chỉ là thần tử quan trọng của ta mà còn là diệc huynh diệc hữu [1] của ta, chứ không phải bởi vì ngươi khóc lóc nên ta mới đi.”
[1] diệc huynh diệc hữu: ý nói anh em bạn bè tốt.
Tiêu Tú lau mặt, nghẹn ngào nói: “Bất kể thế nào, ta đều muốn cảm ơn Chúa công, cũng thay tiên sinh cảm ơn Chúa công.”
“Ngươi, ngươi lại khuyến khích Chúa công đích thân mạo hiểm.” Trên giường vang lên giọng nói trầm thấp của Trương Phức, không biết y tỉnh lại khi nào: “Ta dạy ngươi lâu như vậy, đều đi vào bụng cẩu hết rồi sao?”
Giọng y suy yếu, lời nói rất nhẹ.
Thế nhưng, Tiêu Tú lại thấp thỏm quỳ gối ở mép giường, cúi đầu nghe giáo huấn, không dám phản bác.
“Được rồi, được rồi.” Trình Thiên Diệp hoà giải: “Ngươi đừng rầy hắn nữa, ngươi không thấy lúc ấy Tiểu Tú đã hốt hoảng cỡ nào đâu. Nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, có lẽ ta cũng sẽ bị nước mắt của hắn nhấn chìm mất.”
Trương Phức quay mặt vào tường, không nhìn họ.
Thế này là vẫn còn đang tức giận đây. Trình Thiên Diệp buồn bực nghĩ, ở cổ đại làm quân chủ cũng không dễ dàng gì, không chỉ ổn định tần phi hậu cung, còn phải thỉnh thoảng dỗ dành những thần tử tiền triều ngạo kiều này nữa chứ.
“Trương khanh, tuy ngươi đang mang bệnh nhưng ta lại có một việc gấp nhờ ngươi hao tâm tốn sức.” Trình Thiên Diệp nghiêm túc nói.
Trương Phức không thể không quay mặt lại.
“Ngươi ở Khuyển Nhung lâu như vậy, nắm rõ tình hình của bọn chúng nhất, ngươi nói chúng ta có nên thừa cơ bọn chúng đang nội loạn, lại phát động công kích với bọn chúng?” Trình Thiên Diệp nói ra chủ ý, thật ra chỉ để dời đi sự chú ý của Trương Phức.
“Chúa công đừng nóng vội.” Trương Phức quả nhiên vô cùng xem trọng, y chống người dậy một chút.
Tiêu Tú vội vàng đỡ y, lót gối đầu sau lưng cho y, để y có thể dựa vào nói chuyện.
“Tuy trong triều Khuyển Nhung nội loạn nhưng Một Tàng thái hậu đã nắm giữ thế cục. Binh lực Khuyển Nhung cũng chưa vì vậy mà suy yếu. Nếu chúng ta lại khai chiến toàn diện với bọn chúng, ngược lại sẽ kích khởi mối thù chung trong lòng chúng, nói không chừng còn có lợi cho chúng ổn định hơn.”
Trương Phức nói hai câu, đã thở dốc.
Trình Thiên Diệp vội vàng ngừng câu chuyện: “Được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi trước. Ngươi nói ta đã hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ.”
“Vi thần không ngại, kính xin Chúa công để ta nói xong.” Trương Phức khẽ giơ tay: “Chúng ta trông như đã hạ được Trịnh Châu nhưng thật ra chỗ dựa chưa ổn. Quốc gia của ta hôm nay bất luận là binh lực hay thực lực đều kém xa Khuyển Nhung. Kính xin Chúa công phải tránh tự đắc theo đuổi thứ trước mắt mà nên mượn cơ hội tốt này ổn định dân sinh, mở rộng quân bị, ưu tiên phát triển thực lực của quốc gia.”
Trình Thiên Diệp nghiêm nghị nói: “Trương công nói có lý, ta nhất định sẽ dựa vào những gì công nói mà làm.”
Trương Phức bỗng ngưng lại, lái sang một chuyện khác: “Chúa công, người…”
Y nhìn thoáng qua Tiêu tú, đang muốn bảo hắn lảng tránh.
Trình Thiên Diệp “khụ”, nói: “Tiểu Tú, biết rõ thân phận của ta.”
“Việc này có bao nhiêu người biết?” Trương Phức khẩn trương hỏi.
“Trong Trịnh Châu lúc này, chỉ có ngươi, Tiểu Tú, và Kiều Sinh biết được. Mặt khác mẫu thân của ta, Hứa phi và Tiếu Cẩn, còn có Thiên Hương biết rõ thân phận của ta. Ngoài ra không còn ai khác nữa.”
“Nhưng lúc này, Chúa công bảo công chúa đi sứ Tây Nhung rồi tính sẽ ăn nói thế nào?” Trương Phức cau mày nói.
Trình Thiên Diệp hơi xấu hổ. Lúc ấy nàng nhất thời xúc động, hoàn toàn không cẩn thận nghĩ kỹ nên giải quyết hậu quả thế nào: “Ta sẽ nói ta phái công chúa phái đi việc khác rồi, không được sao?”
Nàng nhìn ra được từ vẻ mặt Trương Phức rằng bản thân lấy cớ này thật vụng về.
Trương Phức nghiêm túc lắc đầu: “Chúa công, thân phận của ngài, liên quan đến căn cơ của Đại Tấn ta, sao có thể khinh thường như thế. Chỉ cần có người lưu tâm điều tra, rất có thể sẽ bại lộ thân phận của ngài, dao động căn cơ quốc gia.”
Trình Thiên Diệp mới ý thức được vấn đề hơi nghiêm trọng. Nàng nhíu mày chăm chú suy tư.
“Việc này là vì ta. Xin để thần giúp Chúa công an bài.” Trương Phức nói: “Chúa công lập tức tuyên bố với bên ngoài rằng Thiên Diệp công chúa đã trở về Biện Châu trước. Thần sẽ cẩn thận chọn lựa ra một người có tuổi tác và tướng mạo gần giống người từ tử thị [2], lệnh cho cô ta cải trang công chúa ở suốt trong Biện Châu. Sau đó xin Thiên Hương công chúa hiệp trợ bên cạnh. Chờ Chúa công trở về Biện Châu, thỉnh thoảng khôi phục thân phận công chúa, lộ diện vài lần trước mặt người khác. Chỉ cần chúng ta cẩn thận là có thể che dấu tai mắt.”
[2] tử thị: có ý giống tử sĩ (người được nuôi để chịu chết thay chủ), nhưng thị ở đây nghĩa là kẻ hầu người hạ.
Trình Thiên Diệp thở dài một hơi: “Thật tốt quá, may mà có ngươi ở đây, ta rốt cuộc không cần ưu sầu nữa rồi.”
Nhưng Trương Phức lại lạnh lùng giội cho nàng một chậu nước lạnh: “Đây chỉ là kế hoãn binh, vì bảo vệ vạn toàn, thần kính xin Chúa công sau này… làm cho thân phận Thiên Diệp công chúa vĩnh viễn biến mất.”
Trình Thiên Diệp hơi khó chịu, tuy nàng đã lựa chọn đi con đường này nhưng trong lòng nàng luôn chờ mong, hi vọng có một ngày có thể khôi phục thân phận nữ nhi, quang minh chính đại ở cùng với người trong lòng mình, sống cuộc sống tự do tự tại.
Bây giờ nhìn lại, hi vọng này gần như trở nên xa xăm không thể chạm đến rồi.
Trình Thiên Diệp khẽ gật đầu, đứng dậy cáo từ.
Lúc nàng đi tới cửa, Trương Phức gọi nàng: “Chúa công.” Trương Phức nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, cảm ơn ngài đích thân mạo hiểm, cứu thần trong lúc nguy nan.”
“Trong ngục, mấy lần suýt nữa thần không kiên trì nổi, nhưng thần luôn cảm thấy rằng Chúa công sẽ đến cứu thần. Có ý niệm này trong đầu, thần mới cắn răng chống đỡ đến bây giờ.”