Lão Tử thấy Lý Huyền thần thái tuấn dật, mặt mày nở nang, tỏ ý hài lòng. Thấy Lý Huyền ngồi xuống rồi, ngài mới hỏi :
– Lý Huyền, ngươi tuy đã biết việc kiếp trước, nhưng vị tất đã hiểu rõ, phải không ?
Lý Huyền thưa :
– Đệ tử ngu muội, kiếp này còn chưa hiểu, sao có thể biết được kiếp trước ? Mong tổ sư chỉ bảo.
Lão Tử gật đầu, sai đồng từ đem ra một chén nước sạch. Lão Tử làm dấu vẽ bùa trên mặt nước, rồi đưa chén nước cho Lý Huyền, bảo soi bóng mình trong đó. Lý Huyền cầm chén nước trong tay, nhìn vào trong chén, thấy cảnh thiên cung, quần tiên đang uống, Tư hương lại cùng Tư hoa tiên nữ cười cợt với nhau, Ngọc đế giáng tội, đầy hai người xuống trần mười kiếp. Lý Huyền đã thấu hiểu, trả chén nước cho Lão Tử, khấu đầu lạy tạ. Lão Tử mỉm cười, nói :
– Ngươi đã hiểu kiếp trước ngươi có căn cơ, kiếp này sớm mộ đạo lại được Kim tinh dẫn dắt, nên ta thương tình nhận cho vào môn hạ. Từ xưa đến nay, những người thành đạo, chưa có ai được nhanh chóng như người đâu. Từ nay ngươi phải cố gắng tu luyện, công hành về sau đều do ngươi tự làm lấy.
Lý Huyền lại lạy, xin thụ giáo. Nhân đó nói :
– Đệ tử là kẻ bỉ phu nơi sơn dã, là mạt phẩm chốn lâm tuyền, kiếp trước đã mắc lỗi, kiếp này há dám không cố gắng, để lỡ việc tiền trình, lại phụ ơn đức tổ sư tài bồi cho ?
Lão Tử gật đầu, tỏ ý khen ngợi, lại dạy bảo thêm :
– Người tu đạo cần phải rong chơi sơn thủy cho nhiều, để gột rửa lòng mình, lập nhiều công hạnh, giữ vững thiện quả. Trước hết, ta hãy truyền cho ngươi khẩu quyết về việc tu luyện, cùng phương cách dẫn đạo, sau nữa ban cho người ba cuốn “Huyền môn đạo kinh”. Hai cuốn thượng và trung dạy cho biết hô phong hoán vũ, đằng vân giá vụ, vời thần binh, sai khiến sấm sét, quyển hạ dạy cho biết các cách biến hóa kỳ lạ, hiểu được chuyện vị lai. Ngươi có thể một mình ở lại trên núi Hoa sơn, nơi đó có động phủ mà ta tu chân, nằm trên ngọn Quan Nhật phong, có tên là động Tử Hà. Có một điều là ở đó hiện có yêu ma rất đông, ta phải trao cho ngươi một thanh bảo kiếm, lúc dùng thì dài, thu về thì cực nhỏ, có thể phóng ra xa muôn dặm, thu về trong chớp mắt. Ngươi có thể nhờ thanh kiếm đó mà trừ yêu, giữ thân, tránh khỏi tai họa.
Lý Huyền quì xuống nhận lãnh, xin kính cẩn ghi nhớ lời dạy.
Lão Tử lại sai đồng tử ra phía sau động, lấy về đủ bộ : áo đạo, mũ đạo cùng giầy, vớ. Lý Huyền mặc xong, tinh thần phiêu dật hẳn lên. Lão Tứ cười, bảo :
– Ngươi đã rành rành là một vị tán tiên, có thể ra đi được rồi ! Ta sẽ nhờ Văn Thủy sư huynh đưa ngươi về động Tử Hà. Ba năm sau, ngươi tu luyện công phu hoàn hảo, lại về đây gặp ta.
Lý Huyền khấu đầu lạy tạ, Văn Thủy dẫn ra khỏi động, cùng cưỡi mây tới động Tử Hà, trên núi Hoa sơn.
Lúc Văn Thủy ngỏ lời từ biệt, Lý Huyền lại vái lạy, xin chỉ giáo. Văn Thủy mới nói :
– Yếu quyết về tu đạo, tổ sư đã chỉ dẫn đầy đủ rồi. Sư đệ thông minh, tất nhiên là lãnh hội được. Ngoài ra, các tiên thuật đều có đủ trong kinh điển, sư đệ cứ khổ công tìm hiểu là được. Ngu huynh chỉ có món đồ chơi nho nhỏ tặng cho sư đệ, để chúc mừng sư đệ vào động, bắt đầu việc luyện tập – Nhân đó, lấy ra một tấm gương nhỏ, nói tiếp :
– Treo ở ngoài cửa, gương này sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ, ban đêm chẳng khác chi ban ngày, mà yêu nhân, quỉ quái không dám đến gần.
Lại truyền cho Lý Huyền phép định thân : nếu gặp yêu nhân tấn công, ta thi triển phép định thân này, có thể giữ cho thân thể bất động.
Lý Huyền mừng rỡ bái tạ, Vàn Thủy lại nói :
– Hiền đệ lần đầu vào núi, mọi hành động nhất thiết phải nhờ người giúp đỡ. Ngu huynh sẽ đưa hai người đầy tớ tới phục vụ cho đệ .
Lý Huyền kinh ngạc, hỏi :
– Trong chỗ hoang sơn, kiếm đâu ra người ?
Văn Thủy cười :
– Chú nhắm coi thứ địa phương này, người phàm trần có thể tới được không ? Bây giờ, ta sẽ tìm trong đám yêu ma ở gần núi này, xem có đứa nào hữu duyên, vời về hai đứa, để phục thị lão đệ. Những thứ gì lão đệ cần dùng, chúng có thể đi kiếm loanh quanh trong núi, đem về cho đệ.
Văn Thủy dẫn Lý Huyền ra khỏi động, bắt quyết vời thần thổ địa bản sơn tới, hỏi : – Ở vùng phụ cận, có nhiều yêu quái không ?
Thổ địa là một ông già, khom lưng, đáp :
– Nơi đây, từ khi Lão Quân tổ sư bỏ đi, một vùng đất phía trước và phía sau núi này không sao yên ổn, vì có một đám yêu nhân quấy nhiễu. Hung ác nhất là một con tinh thỏ và một con quái trĩ, thường biến hóa ra hình người. Tinh thỏ biến thành một người nam, mê hoặc đàn bà con gái, quái trĩ biến thành một người nữ, xuống núi quyến rũ đàn ông, trộm lấy nguyên dương. Mấy năm nay, hai đứa đó hại người không ít.
Văn Thủy tức giận, nói :
– Đây là đất tổ sư tham tu, sao có thể chấp chứa bọn súc vật ở đó gây rối ?
Thổ địa nói :
– Chẳng những là người phàm dưới núi, ngay cả thổ địa chúng tôi cũng bị chúng quậy phá nhiều lần.
Văn Thuỷ ôn tồn nói:
– Hôm nay, tôi sẽ thu phục hai con quái thỏ và trĩ đó, để chúng phục dịch cho sư đệ tôi. Ngoài ra, những yêu ma khác, đã có sư đệ tôi ở đây không bao lâu sẽ diệt trừ hết. Chú ấy mới tới địa phương này, khổ công tu đạo, nếu có việc gì bất trắc, ngoài ý muốn, mong các ông giúp đỡ, một mai chú ấy tu đạo viên mãn, các ông cũng có công lao không nhỏ.
Các thổ địa cúi chào, ra đi. Văn Thủy cười, bảo Lý Huyền :
– Người tu đạo phải thay trời hành đạo, các thần tiên ba cõi cũng lấy việc cứu người, giúp đời làm trách nhiệm. Nếu ta cứ giữ tâm chính đại, cử động quang minh, luôn luôn có ích cho người, không làm điều gì hại tới đạo lý, thì bọn yêu ma đương nhiên phải cung kính nghe lời ta sai khiến.
Lý Huyền nghe nói, cảm kích trong lòng.
Văn Thủy dẫn Lý Huyền lên chỗ đỉnh núi, vận tuệ nhãn nhìn ra bốn phía, đưa tay chỉ một nơi ở phía Đông Bắc, nói :
– Sư đệ có nhìn thấy không ? Chỗ đó phát ra một thứ yêu khí, nửa xanh, nửa đen, ắt có yêu nhân ẩn núp.
Lý Huyền nhìn không rõ lắm, nhưng dựa theo lời Văn Thủy nhìn kỹ, cũng thấy chỗ đó có điều gì bất thường. Văn Thủy dặn nhỏ:
– Mang theo bảo kiếm, theo sát bên ta ?
Hai người cưỡi mây tới chỗ có yêu khí. Từ trên mây nhìn xuống thấy đó là một thung lũng lớn, cuối thung lũng có một hang động lớn, ngoài hang động có nhiều tiểu yêu đang nô đùa. Thấy hai người, chúng kêu lên một tiếng, bỏ chạy, có đứa lại ngây người ra đứng ngó, có đứa chạy như bay vào động thông báo cho yêu tinh.
Văn Thủy trỏ về phía trước, nói với Lý Huyền :
– Chốc lát, yêu tinh sẽ ra ngay !
Nói chưa dứt lời, đã thấy một nam, một nữ dẫn theo một đám tiểu yêu hò hét xông ra khỏi động. Thấy anh em Văn Thủy, con yêu nam nói :
– Chúc mừng hiền muội ! Hôm nay, em được một bữa sướng miệng !
Yêu nữ vui mừng, giả bộ lễ phép, tiến lại, chắp tay chào :
– Hai vị đạo trường từ đâu tới đây ?
Văn Thủy cười, bảo ;
– Chúng ta cốt ý tới đây để cứu hai ngươi !
Hai yêu nghe vậy, bất giác cười ngất :
– Đạo nhân này nói ra toàn lời ngông cuồng ! Hai người đã tới đây cứu mình còn chưa xong, nói chi cứu người ?
Yêu nam chợt ngửng đầu lên, thấy thanh kiếm của Lý Huyền phát ra ánh sáng lấp loáng, bất giác rét run cầm cập, mới nói nhỏ với yêu nữ vài câu, yêu nữ gật đầu. Một tiếng hiệu lệnh phát ra, cả trăm, cả ngàn tiểu yêu xông tới, vây quanh hai người. Văn Thủy cả cười cùng Lý Huyền rút kiếm ra, đưa cao cánh tay, vẫy một cái, kỳ lạ thay, ánh kiếm tới chỗ nào, chỗ đó có trăm, ngàn tiểu yêu rơi đầu, gẫy xương, nằm la liệt ra đất. Hai yêu tinh nổi giận, cùng cầm binh khí, xông tới đánh hai người. Văn Thủy ra hiệu cho Lý Huyền lùi lại một bước, tự mình cầm kiếm đưa về trước, một mình đánh nhau với hai yêu. Hai yêu địch không lại, bỏ chạy về hướng Tây. Văn Thủy cưỡi mây đuổi theo. Hai yêu cùng há miệng phun khí. Chỉ thấy một đám khói xanh tỏa ra mù mịt, đối mặt không nhận ra nhau, lại có một mùi hôi thối kỳ lạ lan ra, khiến Lý Huyền ngất đi, ngã lăn ra đất. Văn Thủy nổi giận, hét lên :
– Yêu nhân sao dám vô lễ !
Liền há miệng thở ra, tức thì khói xanh tan đi, mùi xú uế cũng không còn. Văn Thủy niệm lâm râm, rồi hét lên một tiếng, một tiếng sấm nổ ra giữa thinh không, sớm có ông Sấm, Bà Sét hiện ra, đứng ở trên mây, khom lưng đợi lệnh. Văn Thủy chắp tay chào, nói:
– Hiện có hai con yêu thỏ, trĩ ở đây quấy rối, bần đạo cảm phiền hai vị tôn thần ra sức, bắt chúng lập tức hiện nguyên hình, nhưng xin chớ làm thương tổn tới tính mạng chúng. Bần đạo còn có chỗ dùng tới chúng.
Hai vị thần Sấm và Sét hô to :
– Tuân pháp chỉ !
Liền phát ra một tiếng sấm rất lớn, đánh trúng đầu hai yêu.
Chúng kinh hồn táng đảm, hô to :
– Đại tiên tha mạng !
Văn Thủy hét lên :
– Nghiệt súc ! Mau hiện nguyên hình, nghe pháp chỉ !
Hai con yêu lắc mình một cái, biến ra thỏ trắng và chim trĩ.
Văn Thủy nói :
– Yêu ma các ngươi có chịu nghe lời ta sai khiến hay không ?
Hai con yêu khóc mà năn nỉ, xin người tiên tha mạng, tình nguyện cắp roi theo hầu đại tiên, nếu trái lời sẽ chịu trời tru đất diệt. Văn Thủy cho lui ông Sấm, Bà Sét, rồi nói :
– Từ nay các ngươi phải ở động Tứ Hà, núi Quan Nhật phục vụ sư đệ ta. Các ngươi phải cẩn thận, cung kính vâng lệnh. Sư đệ ta chính là thiên tiên giáng phàm, nay vâng lời dạy của tổ sư, ở đây tu trì, chẳng bao lâu sẽ thành chính quả. Lúc đó các ngươi cũng có công lao không nhỏ.
Hai yêu vui mừng, khấu tạ. Văn Thủy bảo chúng biến trở lại hình người, tới thăm Lý Huyền. Lý Huyền bị độc khí khá nặng, hôn mê bất tỉnh. Văn Thủy phà hơi vào mặt, hô to :
– Sư đệ mau tỉnh dậy ! Ngu huynh đã thay mặt đệ thu nhận hai người giúp việc.
Lý Huyền tỉnh dậy, mừng rỡ bái tạ. Văn Thủy nói :
– Sư đệ hãy đặt tên cho hai đứa này, để thuận tiện khi cần gọi tới chúng.
– Nhờ sư huynh đặt tên giùm cho.
Văn Thủy suy nghĩ một lát, nói :
– Tinh trĩ này có tài bay lượn trên không, hãy đặt tên cho nó là “Phi Phi” 1 , còn tinh thỏ có thể leo lên vách núi, trèo lên ngọn cây nên đặt tên là “Điên Điên” 2 .
Lý Huyền và hai yêu đều tạ ơn Văn Thủy. Văn Thủy lại đưa hai đứa về động Tử Hà, dặn chúng nên khéo hầu hạ Lý Huyền.
Nếu hai đứa bay thay lòng đổi dạ, ta ở Côn Luân lập tức biết liền, sẽ vỗ tay phát ra tiếng sấm, đánh hai người tan thành tro than.
Hai yêu sợ hãi lĩnh mệnh. Văn Thủy lại khuyên nhủ Lý Huyền vài câu, và nói :
– Ba năm sau, gặp lại ở Côn Luân !
Dưới chân xuất hiện một đạo kim quang, Văn Thủy bay lên không trung, biến mất.
Hai yêu phủ phục trước mặt Lý Huyền, nói :
– Hôm nay, chúng tôi may mắn gặp được kim tiên ?
Lý Huyền nói :
– Từ nay, hai ngươi nên gột tâm sửa tính, theo ta tu trì. Ta sẽ chọn một số bí kíp mà tổ sư ban cho, thỉnh thoáng truyền lại cho hai ngươi. Sau này ta thành công, không quên công lao của hai ngươi đâu.
Phi Phi và Điên Điên vui mừng, hể hả.
Từ đó, Lý Huyền ở trong động, ngày đêm dụng công luyện tập, hai yêu xuống núi lấy những vật dụng cần thiết đem về, nấu cơm, quét hang động, luôn luôn sẵn sàng nghe lời chủ nhân sai khiến, không hề lười biếng, trễ nải.
Ai ngờ cuốn kinh Lý Huyền thường ngày tụng đọc, ban đêm lại phát ra ánh sáng, tỏa ra khắp bốn phía. Liền có nhiều yêu ma ngờ rằng trong động có nhiều châu báu, nghĩ chuyện lấy trộm.
Hôm đó, Lý Huyền đang luyện tập, chợt thấy từ ngoài động tiến vào một cô gái, mặc quần áo trắng toát, nước mắt lã chã trên mặt, kêu khóc rất to :
– Pháp sư cứu mạng .
Lý Huyền định thần nhìn kỹ, không nhận ra là người nào, mới nghĩ : “Chỗ núi sâu này, người thường không thể đến được, chắc là yêu nhân hóa thân đây”. Sau lại nghĩ : “Yêu nhân ắt phải có hình tính đặc biệt, cô gái này yểu điệu như thế, sao có thể là yêu tinh được ?, Vì thế, không nghi ngờ gì nữa, mới hỏi :
– Tiểu nương tử từ đâu tới ? Có nỗi oan khổ ? Sao không tới chỗ quan phủ mà tố cáo, lại tới nơi hoang sơn này tìm bần đạo ? Có ích gì đâu ?
Cô gái khóc mà thưa :
– Tiểu nữ là người ở Vương gia tập, thuộc thôn Đông, chồng chết mới hơn trăm ngày, không nỡ tái giá. Vì bố mẹ chồng nghèo khổ mới đem bán thiếp vào nhà một tài chủ, việc thành hôn định vào đêm nay. Tiểu nữ kiên quyết không chịu thuận tùng, tài chủ mới xử tiểu nữ vào tội chết, Tiểu nữ rình lúc đêm khuya trốn đi.
Nhưng một vùng đất phía sau núi này, thế lực của tài chủ chỗ nào cũng vươn tới, tiểu nữ trốn không thoát, mới nhắm hướng núi mà chạy tới, không ngờ càng chạy càng lên cao, bất giác đã tới chỗ này. Nay quả thật tiểu nữ ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, lại còn sợ chui vào bụng cọp, chó sói nữa. Đang lúc không biết làm sao, may gặp pháp sư ở đây tu đạo, xin người đừng bỏ rơi, hãy thu nhận tiểu nữ vào động phủ, làm một đứa hầu gái sai khiến, thật may cho tiểu nữ muôn phần.
Lý Huyền kinh hãi nói :
– Tiểu nương tử đừng nói vậy ? Bần đạo là kẻ không kham nổi những nỗi khổ hàng ngày của người đời, mới tới trú ngụ ở nơi vắng vẻ này. Tuy hiện nay vẫn phải ăn cơm, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ dứt bỏ đồ huyết thực, làm sao có thể nuôi dưỡng nổi tiểu cô nương ? Vả lại ở đây không có việc gì lớn, chỉ có nhưng việc lặt vặt đều do hai đệ tử của tôi cung ứng được rồi, còn dùng tới người khác làm chi ? Tiểu nương tử mau xuống đi, đừng cà rề ở đây nửa !
Cô gái nghe nói, lại khóc rống lên :
– Người tu đạo rất trọng điều nhân nghĩa, tiểu nữ vì trọng danh tiết mà gặp hoạn nạn, mà pháp sư chẳng chịu ra tay cứu vớt. Tiểu nữ đằng nào cũng chết về tay ác nhân, chẳng thà chết trước mặt pháp sư lại hay hơn !
Lý Huyền rúng động trong lòng, cảm thấy bất nhẫn, mới nghĩ : “Cô gái này nói giọng quá tha thiết, đúng là vì giữ trinh tiết mà tới đây Nếu ta không cứu , há chẳng phải mang tiếng ngồi nhìn người chết hay sao ? Nếu muốn cứu cô ta, phải bàn bạc với Phi Phi, nói nó đưa cô ta ra khỏi núi, tới nơi cách xa chừng ngàn dặm, mới không sợ ác nhân tìm bắt cô nữa”. Nghĩ vậy rồi, mới nói :
– Tiểu nương tử đứng dậy đi. Bần đạo ở đây tu thân lập mệnh, còn sợ không đạt được kết quả, rảnh rỗi đâu mà lo chuyện người khác ? Nhưng thấy tiểu nương tử quyết tâm giữ trinh tiết, thật đáng khâm phục, lại nói năng thảm thiết đáng thương, bần đạo đành phá lệ một lần vậy. Tôi sẽ sai đồ đệ đưa cô xuống núi, để cô tìm một nhà lương thiện mà xin làm mướn, cũng có thể sống tạm, ý cô thế nào ?
Cô gái vui mừng, tạ ơn :
– Nếu được vậy, pháp sư quả là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ !
Nói rồi, lại cúi lạy. Lý Huyền vội gạt đi, nói :
– Tiểu nương tử đừng nên đa lễ, mà bần đạo chẳng an lòng. Tôi sẽ lập tức sai người đưa cô đi.
Cô gái vội nói :
– Hôm nay trời đã tối, mà đường núi lại quanh co, gập ghềnh, tới đâu cũng có thể gặp hổ báo, độc trùng. Vạn nhất xảy ra chuyện không may, há chẳng phải pháp sư cứu người lại hóa ra hại người hay sao ?
Lý Huyền lắc đầu, hỏi :
– Vậy ý tiểu nương tử ra sao ?
– Tiểu nữ chẳng có ý gì khác, chỉ xin ngủ lại một đêm, sáng mai đi sớm.
– Làm vậy không được đâu. Trước nay, tôi chưa hề giữ một nữ khách nào ở lại. Vả lại, nơi hoang sơn, cổ động, đơn nam quả nữ phải tránh tị hiềm ! Tiểu nương tử vì muốn bảo toàn danh tiết mà mắc nạn, nay lại vì ngủ lại một đêm mà thương tổn tới thanh danh, đó chẳng phải kế hay cho nương tử.
– Chẳng cần lo lắng. Pháp sư có nói là có hai đồ đệ kia mà.
Hãy bảo họ dời đi chỗ khác, dành phòng cho tôi ngồi một đêm, có gì mà hiềm nghi ? Thiên thần cùng chứng giám, sợ gì những tiếng thị phi?
Lý Huyền nghe vậy, càng thấy khó khăn, nói :
– Chính thế. Trách nhiệm này, tôi càng gánh vác không nổi. Học trò tôi không phải con người, mà là thỏ tinh và trĩ tinh tu luyện thành người. Trĩ tinh còn là đàn bà, chứ thỏ tinh mang dạng đàn ông. Bần đạo nhờ pháp lực của tổ sư, vừa thu chúng vào môn hạ mới đây, đâu biết dã tính của chúng đã thuần hay chưa ? Vạn nhất thấy tiểu nương tử trẻ trung mỹ miều, nó có hành vi bất chính, bần đạo làm sao gánh vác cho nổi trách nhiệm ? Tiểu nương tử đừng nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ lập tức kêu tinh trĩ đưa cô xuống núi. Học trò tôi tuy là dị loại, nó có nhiều phép thuật, những loài cầm thú bình thường đừng hòng lại lần nó. Có nó đi cùng, bảo đảm không sợ chuyện gì xảy ra.
Cô gái thấy Lý Huyền khăng khăng không chịu, liền giở trò mê hoặc để quyến rũ, nhoẻn miệng cười, nói giọng ỏn ẻn :
– Pháp sư, ông đúng là lòng dạ độc ác, nỡ để đầy tớ đêm khuya mạo hiểm, băng băng trên con đường núi dài dằng dặc hay sao ?
Cô gái nói rồi, tiến sát bên mình Lý Huyền, khiến Lý Huyền hết đường tránh né, vội hô to :
– Phi Phi, Điên Điên ở đâu ? Mau lại cứu ta !
Lý Huyền nói chưa dứt câu, cô gái đã nổi giận đùng đùng, nói :
– Được ! Lý Huyền, ngươi đúng là thằng ngốc không biết điều ? Ta nói năng ôn tồn, ngươi lại kêu người tới bắt ta hả ? Thôi được ! Ta không thèm làm khó ngươi nữa, chỉ chộp lấy cuốn Huyền Kinh gì đó của ngươi đem đi. Nếu ngươi hồi tâm chuyển ý, ta sẽ cùng ngươi làm vợ chồng suốt đời. Nếu ngươi không chịu, ta đem đốt cuốn kinh của ngươi đi. Ta ở động Bạch Ngọc, đằng sau núi này. Bạch Ngọc phu nhân chính thị là ta. Ngươi muốn tìm ta, cứ đến đó mà tìm.
Nói rồi, đưa một tay chộp lấy cuốn Huyền Kinh, đặt trên chiếc bàn đá, tay kia xô đẩy Lý Huyền, biến ra một trận gió quái, ra khỏi động đi ngay. Chừng Phi Phi, Điên Điên chạy tới, cùng Lý Huyền ra ngoài động tìm kiếm, thì không thấy tung tích đâu nữa.