Tiên cô thấy người đuổi theo con beo lớn chỉ là một cậu bé chưa quá mười tuổi, bất giác kinh ngạc, ý định của tiên cô là lên núi, sử dụng kiếm giúp đỡ người săn thú, để người đó khỏi mất mạng, không dè con beo vừa thấy cậu bé đuổi theo, liền rống lên một tiếng, từ trên núi lao xuống. Tiên cô thấy chuyện kỳ lạ, xác định cậu bé này phải là thiên thần hóa thân, có lai lịch rất lớn. Vậy thì con beo quyết không thể đụng tới một sợi lông chân của cậu nói chi tới chuyện hại nổi tính mạng cậu. Không chút do dự, tiên cô xông thẳng tới trước đầu con beo, ngăn cản, nhắm mũi kiếm về phía yết hầu con beo mà đâm. Con beo đang mê mải chạy, không thể liệu tính có người ngăn cản ngay trước mặt. Ngửng đầu lên, nó đột nhiên nổi giận, nhắm ngay mặt tiên cô mà nhào tới.
Tiên cô mắt sáng, linh tính bén nhạy, thụp ngay đầu xuống, ngả mình ra đằng sau, nằm ngay dưới bụng beo. Cô đang nghĩ đâm vào bụng nó một nhát kiếm, con beo đã hiểu ý cô, lập tức tung mình bay lên không trung, cao hơn một trượng, tránh khỏi mũi kiếm của tiên cô. Nhưng vừa tránh được mũi kiếm, chỉ trong khoảng thời gian một sát-na, cậu bé từ đằng sau đã ập đến. Và nhanh như cắt, vừa thấy con beo tung mình nhảy lên, cậu đã đưa bàn tay bé nhỏ ra, hướng lên không trung tung một chưởng, trúng ngay một cẳng con beo. Con beo thấy mũi kiếm của tiên cô, còn đang kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn, đã trúng ngay chưởng lực của cậu bé, đau đớn cùng cực, lại gầm lên một tiếng, quay đầu, há miệng, tính nuốt cậu bé. Miệng beo rất to, đầu cậu bé lại nhỏ, tiên cô kêu : “ôi chao!” một tiếng, tính xông lên tiếp cứu. Nào ngờ cậu bé không hề né tránh, còn thuận thế đưa cái đầu nhỏ của mình vào miệng beo, cách xa nhau chưa đầy vài tấc. Tiên cô cuống cuồng lên, vội đưa cao thanh kiếm, nhắm vào một bên mắt con beo mà đâm. Nhưng thủ pháp và cách cử động thân thể của cậu bé còn nhanh hơn mũi kiếm của tiên cô rất nhiều. Mũi kiếm của tiên cô đụng gần tới mắt beo, con beo đã lùi lại về sau, đồng thời cậu bé tung mình nhảy vọt qua đầu beo, rồi đáp xuống lưng beo, như chuồn chuồn đậu xuống cành cây. Hai chân chổng lên trời, hai tay cậu đè lên lưng beo, ấn nó xuống sát mặt đất. Như chịu tảng đá đè lên mình, con beo nằm không nhúc nhích, miệng thở phì phò, dường như kiệt sức. Bấy giờ tiên cô mới rõ cậu bé này quả có sức mạnh thu phục mãnh thú. Cô thu kiếm lại, nhét vào vỏ, đứng đợi nói chuyện với cậu bé. Bỗng cậu bé buông mình xuống, ngồi ngay ngắn trên lưng beo, đưa tay chỉ tiên cô, nói :
– Vị tỉ tỉ này cũng có lòng tốt đấy. Chỉ tiếc rằng bảo kiếm của chị chẳng dùng được vào việc gì, ngay cả một sợi lông trên mình con thú lớn cũng không cắt đứt. Thứ binh khí đó chỉ dùng để giết mèo, chó, mổ cá, ba ba, hoặc giả là phạt cỏ mà thôi. Nếu chị tính dùng kiếm thu phục con thú lớn này, e rằng chị chưa kịp ra tay đã táng thân vào bụng nó rồi !
Tiên cô nghe cậu bé nói giọng khinh bạc như thế, thầm hổ thẹn trong lòng, đồng thời lại khâm phục cậu, chẳng muốn chống đối. Tiếc thay cho cậu có tài năng như thế, mai sau ắt có thành tựu rất lớn, nếu không thừa cơ cảnh giới một phen, ắt cậu sẽ tự đắc, chẳng coi ai ra gì, ắt thành kẻ cùng hung cực ác, việc xấu nào cũng dám làm, chẳng những bỏ phí một tài năng, còn di hại cho nhân dân nữa. Nghĩ đến đó, tiên cô nhíu mày, nghĩ ra một kế, mới nở nụ cười, nói với cậu bé :
– Tiểu ca ca, quả nhiên cậu có khí lực không nhỏ. Nhưng không phải lúc nào cũng dùng tới khí lực được đâu. Nếu không có sức mạnh man rợ này, e rằng cậu đã làm mồi cho con thú lớn từ lâu rồi. Bần đạo xem ra thứ khí lực đó không thể kể là bản lãnh được.
Cậu bé bị khiêu khích, tức thì nổi giận, ngồi trên lưng beo, đưa cả hai tay ra, chỉ tiên cô, mắng :
– Con tiện nhân này có bản lãnh gì, dám mở miệng nói những lời ngông cuồng như thế ? Từ xưa tới nay, những người đánh thú đều phải nhờ vào khí lực. Có khí lực mạnh mẽ như tôi, tay không đánh beo, so với người dùng kiếm như chị, còn lợi hại gấp trăm lần, vậy mà chưa đáng kể là có bản lãnh hay sao ? Còn như chị, cầm bảo kiếm trên tay, mà không đụng tới một sợi lông beo, lại là có bản lãnh ư ?
– Tôi không có ý nói vậy. Tôi chỉ nói là dùng lực đánh thú, thú có thể chết, nhưng đó chỉ là một kẻ dũng phu. Vạn nhất, cả một đàn thú kéo tới, cậu có khí lực mạnh hơn nữa, cũng không tránh khỏi thất bại, lúc đó đành đem thân táng vào bụng thú, không ai cứu nổi. Theo ý bần đạo, dùng kiếm hay dùng lực đều không tiện lợi lắm, phải làm sao khiến các con mãnh thú đều cúi đầu, cúp tai, chịu sự chỉ huy của cậu, bảo chúng nằm yên, chúng không được động đậy, bảo chúng hoạt động, bốn chân chúng đều chạy. Như thế há chẳng phải so với dùng khí lực, được bình yên, ổn thỏa hơn không ? Còn có thể lợi dụng chúng làm con vật để cưỡi, thay cho đôi chân nữa.
Cậu bé ngồi trên lưng beo nghe vậy, bất giác cười ầm lên, suýt nữa lăn khỏi lưng beo. Cậu nói to tiếng :
– Lúc trước tôi cho chị là một người linh hoạt, nên đã giữ thái độ nghiêm chỉnh để nói với chị, thậm chí còn kêu chị là “tỉ tỉ” nữa, nay xem lại thấy chị chẳng phải người linh hoạt, mà chỉ là một con quỉ, chuyên nói chuyện viển vông.
– Tại sao lại coi tôi là con quỉ ?
Nếu chị là người sống, tại sao lại chuyên phá phách ? Chị đánh giá tôi là một đứa bé, nhưng nên biết tôi tuy nhỏ tuổi, chẳng chịu nghe những lời nói nhảm, những câu tối nghĩa.
– Tại sao lại bảo tôi nói nhảm, đoán mò ?
– Chị muốn nói gì, phải làm được điều đó cho tôi xem, tôi mới tin là chân thực. Nhưng tôi lại sợ những phép thuật của chị chưa từng thí nghiệm, vừa đem thi thố, mạng của chị đã bị chôn sống, há chẳng phải tự mang lấy khổ, và đem lại trò chơi cho tôi hay sao?
– Cậu bé này quả thật ngoan cố, nói những lời chẳng hợp tình lý chút nào. Thế nào là chôn sống, là mang lấy khổ ? Cậu còn trẻ mà nói ra những lời không trung hậu chút nào.
Cậu bé nghe vậy, bất giác tức giận, hét lên :
– Nói nhảm ! Ta thật tình là người tốt bụng, sao dám nói ta không trung hậu ? Ngươi muốn thu phục con beo, nhưng không được, con beo nhất định sẽ nuốt ngươi, há chẳng phải ngươi táng thân trong bụng beo hay sao ? Thân thể bé bỏng, còm nhom của ngươi chỉ bằng con mèo, con beo nuốt cái ực, há chẳng phải ngươi bị chôn sống trong bụng beo hay sao ?
Cậu bé nói rồi, ngước mặt lên trời, cất tiếng cười vang. Cậu bé đánh được cọp, tất nhiên phải có khí lực lớn, nhưng vì trẻ tuổi, tri thức của cậu chẳng có bao nhiêu. Người xưa có câu : “Giẫm lên đuôi cọp, đạp lên nước đóng băng mùa xuân, đều là những việc rất nguy hiểm”. Con beo còn mãnh liệt hơn cọp già nữa, anh đã cưỡi lên lưng beo, phải từng phút để tâm, từng giây lưu ý, để đề phòng nó có hành vi phản động. Không dè cậu bé đấu khẩu với tiên cô, tinh thần rất căng, vì một trận cười, bao nhiêu gân cốt trong người đều trùng xuống. Những áp lực nãy giờ đè nặng lên mình con beo đều giảm xuống, mười phần chỉ còn một.
Nó cảm thấy đây là cơ hội để thoát ly sự ràng buộc, liền dùng hết sức lực tung mình lên cao, hất cậu bé ngã xuống đất.
Con beo đã chiếm được thế thượng phong, chuyển bại thành thắng, càng thêm phấn chấn tinh thần. Thấy cậu bé đã bị hất xuống đất, nhanh như cắt, nó xoay mình một vòng, hướng về phía cậu bé lao xuống. Cậu bé chưa kịp trở dậy, con beo đã đưa hai chân trước, chặn lên mình cậu. Dường như nó dùng phương pháp cậu bé đã sứ dụng để đè nó xuống, đem ra trị lại cậu. Giữ chặt cậu bé dưới hai chân, không sợ cậu trốn thoát nữa, con beo mới hạ cái miệng toác hoác, như một chậu máu, rồi lại nuốt nước bọt ừng ực…
Các vị độc giả đọc đến đây, chắc có người toát mồ hôi, lo thay cho cậu bé. Nhưng đa số các vị hẳn có tài dự đoán, biết trước. Là vì cậu bé này là một nhân vật trọng yếu trong sách, không lẽ đoản mạng sớm thế ? Bất luận gặp nguy hiểm thế nào, cũng phải có cứu tinh. Vị cứu tinh đó chính là Hà tiên cô. Tuy cô chưa thành tiên, nhưng đã có pháp thuật phong phú. Vốn có ý thành toàn cho cậu bé, mà đổi lại hại cậu đoản mạng, tiên cô vội nghĩ cách gỡ rối.
Từ lúc cậu bé bị hất văng khỏi lưng beo, tới lúc cậu nằm dưới bụng nó, là khoảng thời gian rất ngắn. Trong khoảnh khắc đó, vì nói chuyện tay đôi với cậu bé, tiên cô không rời xa nửa bước. Thấy cậu bé bị hất xuống, tiên cô kinh hãi quá chừng. Tâm linh nhạy bén, cô biết rằng trong khoảnh khắc nguy hiểm này, dùng sức không bằng dùng pháp, liền niệm chú lâm râm, bắt quyết “định thần”, hét lên một tiếng : – “Nghiệt súc ? Còn chưa buông ra!”, tức thì con beo dời hai chân trước khỏi mình cậu bé, rồi đứng chôn chân tại chỗ .
Cậu bé thấy con beo bất động, nhận ra đây là cơ hội để thoát thân và trả thù. Cậu bò dưới bụng thú chui ra, tiện tay đập mạnh lên cẳng con beo một phát. Nào ngờ con beo chịu phép thuật định thân của tiên cô, đứng không nhúc nhích, toàn thân cứng như sắt.
Cậu bé gom hết sức lực, liên tiếp đập vào cẳng beo mấy cái, con beo vẫn không có cảm giác, không kêu đau tiếng nào. Chui ra ngoài rồi, cậu lại nhắm vào mình con beo, đập một hồi nữa, chỉ thấy con beo đứng trơ trơ, hai mắt nhấp nháy, hướng nhìn về phía tiên cô chăm chú, như một con gia súc thuần phục. Cậu bé kinh hãi, nhìn tiên cô, hét to lên :
– Này đạo cô, có phải chị dạy con beo giả chết đấy không ?
Tiên cô mỉm cười, gật đầu :
– Tôi không dạy nó giả chết, cậu thoát chết được sao ? Giờ này, cậu đã bị chôn sống trong bụng beo rồi !
Cậu bé bị chế giễu, cũng chẳng giận, mon men lại gần bên tiên cô cười hì hì :
– Chị quả là người có bán lãnh, tôi xin mời chị về nhà chơi. Nhà của tôi có phòng rất lớn, có vườn hoa rất rộng, thưởng ngoạn rất tốt. Tôi lại bái chị làm sư phụ, xin chị chỉ giáo cho tôi về phép phục beo, đánh cọp, có được không ?
Tiên cô nghĩ thầm : “Cậu bé này biết phục thiện, có thể đào tạo thành nhân tài”, mới cười, nói :
– Cậu vẫn chưa tin tôi hả ? Tôi chỉ cần một ngón tay, đủ khiến con súc sinh phục hai chân trước xuống, cho cậu leo lên, cưỡi về nhà. Cậu thấy thế nào .
Tiên cô lại không nói tiếng nào, chỉ đưa ngón trỏ, chỉ vào con beo, hô : “Mau quì !”, quả nhiên con beo quì xuống. Cậu bé thích chí, khen tuyệt diệu. Rồi không thèm ngó tới chuyện gì khác, cậu nhảy một phát, ngồi trên lưng beo, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đấm lên mình con beo thùm thụp, mắng rằng :
– Con khốn này ! Suýt nữa mày đã hại tính mạng tao !
Con beo chịu đánh, chẳng có cảm giác gì. Tiên cô cười, bảo :
– Con vật này hiện đang bị đạo pháp của tôi trói buộc, hồn vía không ở trong thân, cậu có đánh chết nó, nó cũng không cảm thấy đau đớn.
Cậu bé nghe vậy dừng tay, nhân đó hỏi :
– Sư phụ không theo tôi về hay sao ?
Tiên cô cười, bảo :
– Nhà cậu ở chỗ nào, trong nhà có bao nhiêu người, cậu phải nói rõ cho tôi biết, tôi mới chịu về nhà cậu chứ.
Tỉ tỉ không cần hỏi nhiều. Nhà tôi cách đây không xa, ở ngay sau núi này thôi. Tôi họ Chung Li, tên Quyền, cha tôi là Chung Li Tuấn, nay đã già lắm rồi, không còn đi đánh thú nữa. Thỉnh thoảng cần đi chơi xa một chút, cha tôi phải nhờ chị tôi dìu đi. Tôi còn một bà nội, lớn tuổi hơn cha tôi nhiều.
Nghe câu nói đó, tiên cô bất giác bật cười.