Bất Tử Thần Long

Chương 2 - Kim Long Mật Lệnh

trước
tiếp

Quách Ngọc Hà vì một lòng muốn lấy mảnh giấy kia, trong lúc vội vàng đã quên mất sự đề phòng nên mới bị Diệp Mạn Thanh khống chế, trong lòng vừa lo vừa tức giận và không phục, như có vật gì đó nghẹn nơi cổ họng, môi mấy máy song không thốt được nên lời.

Long Phi lo cho ái thê, vội đứng phắt dậy, nắm lấy cổ tay Quách Ngọc Hà, cảm thấy lạnh như băng giá, bất giác hoảng hốt hỏi :

– Hà muội… không sao chớ?

Quách Ngọc Hà gượng cười :

– Tiểu muội… không sao cả.

Đoạn kề miệng vào tai Long Phi khẽ nói :

– Phi ca hãy mau xem trong giấy nói gì, nếu bất lợi cho chúng ta thì đừng có đọc ra.

Long Phi ngẩn người, ngây ra nhìn vợ hồi lâu, tựa hồ mãi đến hôm nay mới hiểu được phần nào lòng dạ của vợ mình.

Diệp Mạn Thanh cười khẩy :

– Không lo xem di mệnh của sư phụ mà lại đi an ủi người vợ làm bộ làm tịch trước, hừ… hừ…

Long Phi đỏ mặt, chầm chậm quay lại, vừa định cúi xuống nhặt lấy mảnh giấy…

Nào giờ Diệp Mạn Thanh bỗng vung tay, mảnh giấy đã nằm trên mũi kiếm Diệp Thượng Thu Lộ.

Long Phi nhướng mày :

– Cô nương làm gì vậy?

Diệp Mạn Thanh lạnh lùng :

– Các hạ đã không muốn xem thì tôi đưa cho người khác.

Đoạn quét mắt nhìn lướt qua mặt từng người như tìm kiếm đối tượng tuyên đọc mảnh giấy, sau cùng đi thẳng đến trước mặt Vương Tố Tố, chậm rãi nói :

– Cô nương hãy lấy mảnh giấy xuống, lớn tiếng đọc cho mọi người cùng nghe.

Vương Tố Tố vừa mới hồi tỉnh sau cơn ngất xỉu bởi quá đau lòng, sắc mặt vẫn còn hết sức nhợt nhạt, lén đưa mắt nhìn Quách Ngọc Hà, khẽ nói :

– Di mệnh của sư phụ, vì sao cô nương bảo tôi đọc?

Trong khi nói đã đưa tay ra lấy mảnh giấy trên mũi kiếm xuống, lưỡng lự hồi lâu đưa mắt nhìn Thạch Trầm, lại nhìn sang Nam Cung Bình, sau cùng chầm chậm mở ra.

Diệp Mạn Thanh nghiêm giọng :

– Hãy đọc cho thật lớn, không được sót một chữ.

Quách Ngọc Hà và Long Phi cùng đưa mắt nhìn nhau, Long Phi cảm thấy bàn tay mình mỗi lúc càng thêm lạnh hơn, bất giác buông tiếng thở dài, khẽ nói :

– Mọi sự đều do ở số trời, nàng hà tất phải nghĩ làm gì?

Quách Ngọc Hà nhắm mắt lại, bỗng hai dòng lệ tuôn trào.

Long Phi siết chặt tay, chỉ nghe Vương Tố Tố dõng dạc đọc từng chữ :

– Cuộc ước hẹn tỉ kiếm giữa ta với Diệp Thu Bạch đã có hồi mười năm trước, thắng sống bại chết, đôi bên đều chẳng oán hận. Nếu như bại chết, đó là điều cam tâm tình nguyện, các người tuyệt đối không được tầm thù với môn hạ của Đơn Phụng, bằng không chẳng phải đệ tử của ta, người chấp chưởng Kim Long mật lệnh có quyền trục xuất khỏi môn qui.

Có lẽ do Vương Tố Tố quá hồi hộp và xúc động, tuy cố sức kềm chế, song giọng nói vẫn thoáng run rẩy. Đọc đến đây, nàng thở hắt ra một hơi dài, chờ cho thần kinh bớt căng thẳng mới đọc tiếp :

– Trong số đệ tử của ta, Long Phi nhập môn trước nhất, lại là đường điệt của ta, người trung thành hào sảng, ta rất thương quý, nhưng hiềm quá thật thà, lòng ngay thẳng nhưng tâm yếu mềm, đó chính là khuyết điểm lớn nhất không thể tạo nên đại nghiệp, chấp chưởng đại sự.

Vương Tố Tố thoáng dừng, liếc nhìn Long Phi, song Long Phi đã cúi gầm mặt tiu nghỉu.

Vương Tố Tố khép mắt, như hồi hộp bởi cái nhìn vừa rồi, đoạn rủ tay đọc tiếp :

– Trầm nhi kiên nghị nhưng chậm chạp, Tố Tố ngoan hiền thùy mị…

Nàng thoáng đỏ mặt, đưa tay nhẹ vuốt làn tóc mây bị gió thổi rối, đoạn đọc tiếp :

– Duy có Bình nhi, xuất thân từ thế gia sống trong sự giàu sang nhung gấm từ thuở bé mà không hề có tính kiêu ngạo hống hách, điều quý hóa nhất là tính ít nói, không khoe khoang và thiên tư rất cao, ta đã quyết định…

Bỗng nhiên Quách Ngọc Hà tức tưởi nói :

– Tiểu muội đã làm biết bao việc cho Chỉ Giao sơn trang, vậy mà sư phụ chớ hề nhắc đến tiểu muội.

Long Phi chau mặt mày, trầm giọng nói :

– Hà muội sao hôm nay lại đổi khác đến vậy?

Quách Ngọc Hà ngẩng lên, mắt ràn rụa nước mắt, run giọng nói :

– Tiểu muội… tức quá, trong những năm qua chúng ta đã vì sư phụ lão nhân gia mà vất vả lo liệu mọi sự, nhưng rồi… chúng ta được những gì.

Diệp Mạn Thanh buông tiếng cười khinh miệt rồi ngoảnh mặt đi, song vẫn chú tâm bảo vệ cho Vương Tố Tố.

Vương Tố Tố đứng ngây ngẩn một hồi, đoạn buông tiếng thở dài ảo não, lại đọc tiếp :

– Ta đã quyết định giao lại thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ chưa từng rời xa ta trong suốt mấy mươi năm qua, cùng với trách nhiệm bảo vệ Thần Quan cho Bình nhi, đến khi nào quan hủy người đến chết.

Vương Tố Tố thoáng chau mày như không hiểu ý, ngẫm nghĩ một hồi rồi lặp lại :

– Đến khi nào quan hủy người chết.

Đoạn lại đọc tiếp :

– Trong đời ta còn ba điều tâm nguyện chưa thực hiện, cũng giao cho Bình nhi lo liệu, ba việc ấy ta đã nói với Diệp Mạn Thanh cô nương rồi.

Vương Tố Tố bất giác lại ngưng đọc ngẩng lên nhìn Diệp Mạn Thanh.

Quách Ngọc Hà vẫn chưa ngưng khóc, Thạch Trầm ánh mắt chớp động, Vương Tố Tố đọc tiếp :

– Ta lăn lộn trong chốn giang hồ suốt mấy mươi năm, tuy không khỏi hai tay nhuốm máu, song tự xét lòng chưa bao giờ gây nên điều gì thương nhân hại lý. Kể từ nay ta đã từ giã cõi đời, Chỉ Giao sơn trang do ta sáng lập sẽ giao hết lại cho…

Nàng bỗng lại ngưng bặt, hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Diệp Mạn Thanh khẽ nhướng mày, nghiêng mặt hỏi :

– Giao lại cho ai?

Vương Tố Tố đảo mắt, khẽ nói :

– Cô nương chưa đọc mảnh giấy này ư?

Diệp Mạn Thanh lại nhướng mày, cao giọng :

– Môn hạ của Đơn Phụng đâu có đê tiện như vậy?

Vương Tố Tố buông tiếng thở dài, chậm rãi nói :

– Vậy mà tôi tưởng cô nương đã xem trước rồi, có lợi cho cô nương nên cô nương mới trao cho chúng tôi, còn như bất lợi cho cô nương thì cô nương đâu có trao cho chúng tôi xem.

Giọng nói nàng ngập đầy bội phục, mà lời lẽ và cử chỉ của nàng đều hết sức tự nhiên và thành thật, khiến bất kỳ ai cũng không muốn làm thương tổn đến nàng.

Tiếng khóc của Quách Ngọc Hà nhỏ dần, bỗng ngẩng lên hỏi :

– Bút tích phải là của sư phụ chăng?

Vương Tố Tố nhẹ gật đầu, Quách Ngọc Hà đưa tay lau nước mắt, lại nói :

– Tứ muội có nhận ra được bút tích của sư phụ chăng?

Vương Tố Tố thở dài đau xót :

– Sư phụ lão nhân gia những năm gần đây vẫn thường hay tập chữ tại Văn Tình Hiên, tiểu muội… lúc nào cũng ở bên cạnh mài mực…

Chưa dứt lời hai giọt nước mắt đã lăn dài xuống má, nàng nhắm mắt một hồi, vừa định đưa tay lên lau, bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai, Diệp Mạn Thanh đã đưa một chiếc khăn tay đến trước mặt nàng.

Quách Ngọc Hà lặng thinh một hồi, thở ra một hơi dài, trầm giọng nói :

– Sư phụ lão nhân gia giao Chỉ Giao sơn trang lại cho ai?

Vương Tố Tố nhẹ lau nước mắt, đoạn trao chiếc khăn tay lại cho Diệp Mạn Thanh, mỉm cười vẻ cảm kích, sửa lại mảnh giấy trong tay, lại đọc tiếp :

– Sẽ giao hết cho vợ chồng Long Phi và Ngọc Hà.

Quách Ngọc Hà vụt đứng thẳng lên, mặt đăm chiêu nhìn lên bầu trời, ngây ngẩn một hồi, mặt ngập vẻ hổ thẹn.

Long Phi hắng giọng, khẽ nói :

– Hà muội, sư phụ lão nhân gia đâu có quên Hà muội.

Quách Ngọc Hà thờ thẫn kêu lên :

– Sư phụ…

Bỗng lại quay người nhào vào lòng Long Phi, bật khóc nức nở.

Diệp Mạn Thanh lại buông tiếng cười khinh miệt, chậm rãi nói :

– Mãi đến giờ này mới nghĩ đến sư phụ, mới đau buồn cho sư phụ.

Quách Ngọc Hà càng khóc thống thiết hơn, Long Phi lẳng lặng cúi mặt xuống.

Vương Tố Tố đọc tiếp :

– Chỉ Giao sơn trang là sự nghiệp trọn đời của ta, nếu không có sự trung thành hào sảng của Long Phi thì không thể nào hiệu triệu được thiên hạ quần hùng, không có sự thông minh cơ kiến của Ngọc Hà để bổ sung, cho khiếm khuyết của Long Phi thì Chỉ Giao sơn trang chẳng thể vững bền.

Nam Cung Bình bỗng buông tiếng thở dài, như thể rất lấy làm kính phục về sự sắp xếp của sư phụ.

Đưa mắt nhìn, chỉ thấy Vương Tố Tố ngây ngẩn nhìn vào mảnh giấy trong tay, không còn đọc tiếp được nữa.

Thạch Trầm chồm tới nhìn, bỗng lộ vẻ vui mừng nói :

– Tứ muội sao không đọc tiếp?

Vương Tố Tố bối rối :

– Tiểu muội… tiểu muội…

Bỗng cúi đầu, mặt đỏ bừng lên, nước mắt tuôn trào.

Thạch Trầm lại nói :

– Di mệnh của sư phụ, tứ muội đâu thể không đọc.

Thạch Trầm nhìn thẳng mảnh giấy, Vương Tố Tố lại càng thêm e thẹn, song lại ra chiều thất vọng mà Thạch Trầm không nhận thấy.

Vương Tố Tố len lén đưa lưng bàn tay lau nước mắt, ngẩng lên đọc tiếp :

– Kim Long mật lệnh là vật chí bảo của bổn môn, từ nay giao cho Trầm nhi…

Trầm nhi và Tố Tố cùng chấp chưởng, với lòng chính trực của Trầm nhi và lòng nhân hậu của Tố Tố, hẳn sẽ không bao giờ lạm dụng lệnh này, và với võ công phối hợp của Long Môn Song Kiếm cũng sẽ không đến đỗi làm mất uy tín mật lệnh này. Mọi đại sự trong trang đều đã được sắp bày ổn thỏa, Bình nhi không phải nhọc tâm, khi về trang chỉ cần thu xếp qua loa là xong, ba tháng sau có thể gặp gỡ với Diệp Mạn Thanh cô nương tại chân núi Hoa Sơn, cùng nhau hoàn thành ba điều tâm nguyện của ta, song vẫn không được rời xa Thần Quan, hãy khắc ghi.

Vương Tố Tố càng đọc càng nhanh, một hơi đọc đến đây vẻ thất vọng trên mặt càng thêm sâu đậm.

Lúc này tiếng khóc của Quách Ngọc Hà đã lịm dần, khẽ buông tiếng thở dài, kề tai Long Phi nói :

– Sư phụ lão nhân gia việc gì cũng biết, chỉ không biết tâm ý của tứ muội.

Long Phi ngẩn người :

– Tâm ý gì kia?

– Tứ muội thà cùng ngũ đệ phiêu bạc giang hồ chứ không muốn cùng tam đệ chấp chưởng mật lệnh.

Long Phi chợt hiểu :

– À, Hà muội việc gì cũng biết cả.

Quách Ngọc Hà chợt xịu mặt, cúi đầu thở dài :

– Tiểu muội việc gì cũng biết cả ư?

Những nghe Vương Tố Tố đọc tiếp :

– Cả đời ta trên không hổ với trời, dưới không thẹn với người, bằng hữu hiểu lòng, đệ tử thành tài, ta dẫu chết xuống cửu tuyền cũng ngậm cười nhắm mắt.

Đọc đến đây giọng nói nàng bất giác nghẹn ngào, khẽ xếp mảnh giấy lại, những thấy Diệp Mạn Thanh đã trao ngọn “Kim Long trủy thủ” vào tay nàng, thấp giọng nói :

– Hãy giữ gìn cẩn thận.

Vương Tố Tố chớp chớp mắt :

– Đa tạ cô nương.

Diệp Mạn Thanh mím miệng cười, Vương Tố Tố bỗng lùi lại khẽ nói :

– Mong rằng mai sau cô nương cũng sẽ chăm lo tử tế cho chàng.

Mắt chợt đỏ hoe bỏ đi. Diệp Mạn Thanh ngớ người một hồi, đoạn đi đến trước mặt Nam Cung Bình, lẳng lặng cắm thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ xuống đất, lạnh lùng nói :

– Trên chuôi kiếm còn có một bức mật thư, các hạ tự lấy mà xem.

Đoạn quay người bỏ đi.

Khi Vương Tố Tố chưa đọc xong “Di ngôn” của Bất Tử Thần Long thì Nam Cung Bình đã cúi đầu đắm chìm trong suy tư, chàng đưa tay rút thanh kiếm dưới đất lên, đôi mày kiếm khẽ chau lại, vẫn miên man suy nghĩ. Mãi đến khi Diệp Mạn Thanh đã đi xa, chàng bỗng buông tiếng gọi :

– Diệp cô nương khoan đi đã.

Đồng thời đã nhún mình lao đến sau lưng Diệp Mạn Thanh.

Diệp Mạn Thanh ngoái lại lạnh lùng nói :

– Việc gì? Chả lẽ các hạ còn muốn giết tôi để trả thù cho lệnh sư hay sao?

Gương mặt bình thản của Nam Cung Bình bỗng thoáng lộ vẻ khích động, trầm giọng nói :

– Phải chăng gia sư chưa chết? Lão nhân gia ấy hiện ở đâu?

Diệp Mạn Thanh như thoáng giật mình, song ngay tức khắc trở lại bình tĩnh, chậm rãi nói :

– Nếu Bất Tử Thần Long mà chưa chết tại sao không quay về đây?

Nam Cung Bình lạnh lùng :

– Điều ấy thì phải hỏi cô nương thôi.

Diệp Mạn Thanh với giọng càng lạnh lùng hơn :

– Các hạ nên tự hỏi mình trước mới phải.

Đoạn đi thẳng đến trước mặt bốn người đàn bà áo xanh nói :

– Đi thôi.

Năm bóng người cùng cất lên, nhanh như chớp lướt xuống núi.

Long Phi, Quách Ngọc Hà, Thạch Trầm và Vương Tố Tố cùng đi đến bên cạnh Nam Cung Bình, đồng thanh nói :

– Ngũ đệ sao lại…

Ba người bỗng im bặt, Quách Ngọc Hà nói :

– Sao ngũ đệ lại cho rằng sư phụ chưa chết?

Nam Cung Bình chau mày, chậm rãi nói :

– Nếu như sư phụ đã chết thì tại sao trong thư lại có câu “nếu ta bại chết” và “dẫu chết đi”, vả lại… nếu sư phụ quả thực chiến bại mà chết, với cá tính khích liệt của lão nhân gia ấy thì làm sao còn đủ bình tĩnh để viết lại di ngôn tỉ mỉ và chu toàn đến thế?

Vương Tố Tố đứng xa nhất bỗng xen lời :

– Và nét chữ cũng rất là ngay ngắn giống như lúc bình thường lão nhân gia ấy tập viết chậm nhất vậy.

Nam Cung Bình mắt rực sáng :

– Đúng rồi, trong tình huống ấy dù sư phụ không bị thọ thương tại chỗ thì cũng chẳng thể nào viết lại di ngôn một cách ung dung như vậy được, bên trong hẳn là có uẩn khúc…

Ánh mắt chàng bỗng lại tối sầm, thở dài nói tiếp :

– Thế nhưng… nếu lão nhân gia ấy chưa chết thì tại sao lại không trở về đây nhỉ?

Mọi người cùng lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau, ngay cả hai đại hán khiêng quan tài cũng ngưng thần lắng nghe.

Đạo sĩ mảnh khảnh đứng cạnh ngọn cổ tùng lúc thì lẩm bẩm một mình, bỗng buông tiếng cười khẩy, lúc này trong lòng mọi người đang rối rắm nên không ai chú ý đến lão ta.

Khi Nam Cung Bình vừa rời xa cỗ quan tài, lão đạo sĩ liền chầm chậm di chuyển đến gần, bỗng một cơn gió thổi mạnh, chiếc đạo bào của lão tung bay, rồi thì thân hình mảnh khảnh của lão theo gió cất lên, nhanh như chớp lướt đến trước mặt hai đại hán nọ, hai tay cùng vung ra nhắm sau ót họ bổ xuống.

Hai đại hán khiêng quan tài chỉ cảm thấy mắt hoa lên, chưa kịp nhìn rõ bóng dáng đối phương thì sau ót đã bị trúng chưởng, “phịch” một tiếng ngã xuống đất và không bao giờ đứng lên được nữa.

Đạo sĩ mảnh khảnh lập tức lẹ làng hai tay nâng cỗ quan tài lên, xoay tay đưa lên đỉnh đầu, nhanh nhẹn phi thân xuống núi.

Nam Cung Bình đang cúi đầu suy ngẫm, chợt nghe hai tiếng “phịch phịch”, tiếp theo là tiếng Vương Tố Tố kinh hãi la lên :

– Đạo trưởng… làm gì vậy?

Nàng vốn tính nhân hậu và hay thẹn thùng, không có khả năng ứng biến nhanh nhạy, hơn nữa nàng không bao giờ ngờ tới lại có người mạo hiểm cướp một cỗ quan tài, nên càng sửng sốt đến thừ ra tại chỗ.

Song cũng nhờ tiếng kêu của nàng đã cắt đứt dòng suy tư của Nam Cung Bình, chàng quay phắt lại, chỉ còn thoáng thấy bóng dáng lờ mờ của Đạo sĩ mảnh khảnh.

Nam Cung Bình hoảng kinh, buông tiếng quát vang và tung mình phi thân đuổi theo, thoáng cái đã vọt đi ba trượng, “bốp” một tiếng, thanh trường kiếm treo bên lưng chạm vào đầu gối chàng, chàng đưa tay trái rút trường kiếm ra, tay phải tháo bao kiếm, mũi chân điểm nhẹ, người như một làn khói nhẹ đuổi theo đạo sĩ mảnh khảnh.

Vương Tố Tố mặt hoa thất sắc cất tiếng gọi :

– Đại ca, tam ca…

Long Phi quát lớn :

– Đuổi theo mau!

Quách Ngọc Hà trố mắt :

– Đuổi theo ư?

Long Phi nhíu mày bực tức :

– Tất nhiên phải đuổi theo rồi.

– Một cỗ quan tài đành rằng làm bằng gỗ tía, nhưng đáng là bao chứ?

Long Phi tức giận :

– Nhưng chúng ta đâu thể phó mặc tính mạng của ngũ đệ?

Quách Ngọc Hà cười khẩy :

– Nhưng còn sư phụ, chẳng lẽ chúng ta bỏ mặc sư phụ?

Long Phi vừa cất người lên, vụt quay lại trầm giọng nói :

– Nàng nói sao?

Quách Ngọc Hà khẽ thở dài :

– Những lời vừa rồi của ngũ đệ, tiểu muội nghĩ đi nghĩ lại thấy rất là có lý, bất kể sư phụ hiện đã chết hay chưa chúng ta cũng phải theo hướng đi của lão nhân gia ấy mà tìm kiếm. Nếu lão nhân gia ấy đúng là chưa chết thì thật là may mắn.

Long Phi chau mày :

– Nhưng còn ngũ đệ?

Quách Ngọc Hà nhướng mày :

– Phi ca thấy thế “Long Xuyên Vân” do ngũ đệ đã thi triển khi nãy, so với Phi ca thế nào?

Long Phi ngẩn người :

– Cái đó…

Quách Ngọc Hà mỉm cười :

– Bằng vào công lực của ngũ đệ thế đó nào khó thủ thắng, còn như giữ mình chẳng dễ dàng lắm ư?

Long Phi chau mày trầm ngâm :

– Cũng… có lý…

Vương Tố Tố lo lắng :

– Nhưng lão đạo sĩ ấy đã dám mạo hiểm cướp cỗ quan tài, chứng tỏ trong ấy hẳn có điều bí mật…

Quách Ngọc Hà nhẹ vỗ lên vai nàng, khẽ thở dài :

– Tứ muội dầu sao cũng còn quá trẻ, có một số điều chưa hiểu rõ lắm, lão đạo sĩ kia sở dĩ mạo hiểm cướp cỗ quan tài, chẳng qua chỉ muốn giương danh trong võ lâm đó thôi.

Vương Tố Tố chớp mắt :

– Nếu trong quan tài không có điều bí mật thì sư phụ lão nhân gia vì sao lại bảo Nam Cung Bình liều chết bảo vệ?

Quách Ngọc Hà sầm mặt :

– Cho dù trong cỗ quan tài có bí mật, chẳng lẽ quan trọng hơn tính mạng của sư phụ hay sao?

Vương Tố Tố băn khoăn vặn hai tay vào nhau, tuy cảm thấy lời nói của Quách Ngọc Hà không ổn, song lại chẳng biết biện bác bằng cách nào.

Long Phi chau mày gật đầu :

– Tứ muội, đại tẩu nói cũng có lý, ta thấy võ công của đạo sĩ ấy cũng chẳng cao lắm, ngũ đệ không đến đỗi gặp nguy hiểm đâu, hãy lo cho sư phụ trước thì hơn.

Thạch Trầm có vẻ muốn nói gì đó, song tia mắt nhìn Vương Tố Tố, đôi mày kiếm khẽ chau, rồi thì lặng thinh.

Quách Ngọc Hà nhoẻn miệng cười, lại vỗ nhẹ lên vai Vương Tố Tố và nói :

– Hãy nghe lời đại tẩu, không sai lầm được đâu, nếu ngũ đệ có gì bất trắc, đại tẩu xin chịu hoàn toàn trách nhiệm, tứ muội lo gì kia chứ?

Thạch Trầm ngoảnh mặt đi, Quách Ngọc Hà lại nói tiếp :

– Tam đệ, tứ muội, ta tìm sư phụ đi.

Vương Tố Tố nhẹ gật đầu, chân đi theo Quách Ngọc Hà, song mắt vẫn nhìn hướng đi của Nam Cung Bình.

Thạch Trầm bỗng nói :

– Nếu tứ muội không muốn đi tìm sư phụ thì thôi, có ba người chúng ta cũng đủ rồi.

Quách Ngọc Hà mỉm cười :

– Tam đệ sao lại nói vậy? Tứ muội rất hiếu thuận với sư phụ, và sư phụ lại thương tứ muội nhất, lẽ nào tứ muội lại không muốn đi tìm sư phụ kia chớ?

Long Phi gật gù phụ họa :

– Đúng rồi, làm gì có chuyện tứ muội không muốn đi tìm sư phụ.

Một con chim xuyên mây bay đi, cất lên tiếng kêu lảnh lót, như chế nhạo sự ngốc nghếch của Long Phi, sự tinh ranh của Quách Ngọc Hà, sự ghen hờn của Thạch Trầm và sự yếu mềm của Vương Tố Tố, song tiếng kêu của nó vừa dứt thì đã đâm sầm vào vách núi.

Long Phi dẫn trước lướt đi như bay, trông thấy xác chim từ trên cao rơi xuống, ngoái lại nói :

– Con chim này thật là ngu ngốc.

Thạch Trầm cất giọng hàm súc :

– Chim buồn lẻ bạn, thà đâm vào vách núi chết đi còn sướng hơn.

Vương Tố Tố thở dài ảo não :

– Nếu là tiểu muội thì thà bị người đánh chết còn hơn.

Quách Ngọc Hà mỉm cười :

– Mọi người đều lầm cả rồi, con chim ấy không ngu ngốc mà cũng chẳng buồn lẻ bạn, sở dĩ nó bị đâm vào vách núi chết là vì bay quá cao và nhất thời sơ ý đó thôi.

Long Phi thở dài :

– Bay quá cao thì bị đâm vào núi chết, bay thấp thì bị thợ săn bắn chết, thật không ngờ làm người khó mà làm chim cũng chẳng phải dễ.

* * * * *

Nói về Nam Cung Bình đuổi theo đạo sĩ nọ, chẳng bao lâu đã vượt qua bia đề thơ của Hàn Văn Công, trong lúc nóng ruột chàng đã thi triển hết công lực toàn thân.

Song đạo sĩ nọ tuy trong tay bợ một cỗ quan tài mà thân pháp vẫn hết sức nhanh nhẹn. Nam Cung Bình thấy bóng dáng phía trước rõ dần, song trong nhất thời cũng không sao đuổi kịp.

Chàng không hiểu nổi vì lẽ gì đạo sĩ kia lại mạo hiểm cướp lấy cỗ quan tài, và vì sao sư phụ lại bảo mình phải liều chết để bảo vệ nó.

Một số lời đồn bí ẩn của các bậc lão tiền bối đã khiến lòng chàng dậy lên rất nhiều ý nghĩ.

Chả lẽ trong cỗ quan tài có chứa đựng một điều bí mật liên quan đến một bảo tàng to lớn đã chôn vùi từ lâu, một món binh khí thần kỳ vô song, hoặc một quyển bí kíp võ học thượng thừa?

Ý nghĩ ấy vút qua trong óc chàng, và ngay khi ấy thân hình lão đạo sĩ bỗng chậm lại. Chàng ngoảnh nhìn phía sau, không một bóng người, chàng không hiểu vì sao các vị đồng môn sư huynh tỷ lại không theo tiếp ứng cho mình, chả lẽ trên núi đã xảy ra biến cố gì hay sao?

Song lúc này chàng không có thì giờ nghĩ đến vấn đề ấy, chàng đề khí tung mình sau mấy lượt đã rút ngắn khoảng cách hơn, bỗng một cái bóng theo gió bay vút tới, chàng thoáng giật mình, tay phải vội vung lên chộp lấy cái bóng nọ, song bao kiếm trong tay đã rơi xuống vực thẳm sâu hun hút.

Nam Cung Bình cảm thấy bàn tay ươn ướt, liếc mắt nhìn thì ra là một con chim chết.

Chàng mỉm cười chua chát, trời đất rộng bao la mà một con chim bé nhỏ lại rơi vào tay mình, dẫu sao cũng là hữu duyên, bèn tiện tay nhét vào lòng, ngẩng lên nhìn, đã gần đến tận cuối Thương Long Lĩnh, và khoảng cách giữa mình với lão đạo sĩ chỉ còn chưa đầy hai trượng nữa.

Lão đạo sĩ tay phải trước, tay trái sau, nghiêng nghiêng bợ lấy cỗ quan tài, công lực của lão tuy thâm hậu, song trên tay phải bợ một vật nặng mà phóng đi trên đường núi gập ghềnh, dẫu sao cũng rất là khó nhọc.

Chỉ nghe sau lưng vang lên một tiếng quát khẽ :

– Đứng lại!

Lão thoáng nghiêng mặt nhìn, một thanh trường kiếm xanh biếc cách yết hầu lão không đầy một trượng.

Gió càng mạnh, mây càng dày, gió núi thổi y phục họ phần phật tung bay, đạo sĩ mảnh khảnh chân không dừng bước, song người thì từ từ quay lại.

Đạo sĩ mảnh khảnh mắt lộ sát cơ, bỗng quát lớn một tiếng, hất cỗ quan tài về phía Nam Cung Bình.

Cỗ quan tài bằng gỗ đàn rất nặng, cộng thêm lực đạo của đạo sĩ mảnh khảnh nhắm đỉnh đầu Nam Cung Bình đè xuống.

Nhưng thấy lão giơ cao hai tay, đôi tay áo rộng thình tụt xuống vai, lộ ra hai cánh tay quắt queo song rắn chắc, hằn rõ gân xanh.

Nam Cung Bình kinh hãi chững bước, song đã muộn, cỗ quan tài kèm theo kình phong mạnh mẽ đã đè xuống đầu chàng, hai bên đều là vực thẳm, không có chỗ tránh né, chàng nhíu mày quát lớn, thanh trường kiếm trong tay vung lên, mũi kiếm rung động nghênh đón cỗ quan tài.

Những nghe “cách cách cách” vài tiếng vang khẽ, trường kiếm của chàng đã chạm vào cỗ quan tài bảy lần, mỗi lần làm giảm bớt phần nào sức đè của nó, đó chính là kiếm pháp nội gia thượng thừa dùng sự khéo léo để thắng sức mạnh.

Đạo sĩ mảnh khảnh mặt tái xanh, xương hai tay kêu lên răng rắc, cỗ quan tài vẫn tiếp tục đè xuống.

Nam Cung Bình mặt nghiêm lạnh, mắt lóe tinh quang, chân trụ vẫn, tay phải giơ nghiêng, bàn tay trái bợ lấy khuỷu tay phải, thanh trường kiếm chỏi vào đánh quan tài.

Lúc này hai người đều không dám mảy may khinh suất, bằng không sẽ sẩy chân rơi xuống vực thẳm ngay.

Cỗ quan tài dài chừng một trượng mà mũi kiếm lại chỉ có một điểm, sức cỗ quan tài từ trên đè xuống, mà trường kiếm lại từ dưới chỏi lên, với sức một điểm mà chống chọi vật dài hơn trượng, đủ thấy Nam Cung Bình ở thế bất lợi hoàn toàn.

Nam Cung Bình cảm thấy áp lực mỗi lúc càng thêm nặng hơn, thanh trường kiếm Diệp Thượng Thu Lộ rắn chắc là thế cũng thoáng cong đi.

Gió núi lồng lộng, y phục tung bay, hai người vẫn đứng bất động như phỗng đá.

Song đôi chân Nam Cung Bình khẽ di động, bởi nếu không sẽ bị lún sâu vào đá.

Thế nhưng sự di động của chàng trong lúc này khó khăn đến dường nào.

Điều khó khăn nhất là chàng không dám để cho mũi kiếm xuyên thủng quan tài, bởi như vậy cỗ quan tài sẽ đè xuống chàng.

Gió núi từng cơn thổi qua, chàng chỉ cảm thấy thanh trường kiếm trong tay từ giá lạnh dần trở nên nóng rực.

Ánh mắt chàng mờ dần, bởi chàng đã tiêu hao hết chân lực.

Đạo sĩ mảnh khảnh ánh mắt càng thêm hung tợn, sắc mặt càng thêm tái mét, thấy khí lực Nam Cung Bình yếu dần, khóe môi lão hé nở nụ cười ghê rợn, bỗng lớn tiếng quát :

– Xuống dưới cho ta!

Nam Cung Bình ưỡn ngực :

– Chưa chắc!

Hai người lên tiếng đều không dám sử dụng sức nơi đan điền, chỉ phát ra từ nơi cổ họng.

Đạo sĩ mảnh khảnh lạnh lùng nói :

– Chưa chắc ư? Hắc hắc, chỉ e không còn bao lâu nữa.

Nam Cung Bình cắn răng lặng thinh.

Lão đạo sĩ lại lạnh lùng nói tiếp :

– Ngươi còn trẻ mà lại chết thế này, không có người lượm xác, thật là tội nghiệp.

Nam Cung Bình dằn mạnh từng tiếng :

– Chỉ e kẻ chết là lão đấy.

Song lòng thầm buông tiếng thở dài tự nhủ :

– “Không có người lượm xác…”

Chàng ước gì mình có thể quay lại nhìn xem cách huynh đệ đồng môn có đến hay không?

– Vì sao họ không đến nhỉ?

Chàng chằm chặp nhìn vào thanh kiếm xanh biếc do ân sư để lại, lòng chợt dâng lên niềm đau tủi bị bỏ quên.

– “Vì lẽ gì họ lại không đến? Chả lẽ…”

Bỗng cảm thấy áp lực nặng hơn, chàng kinh hãi, vội ổn định lại tâm thầm, thầm nhủ :

– “Thì ra lão đạo sĩ này định nhiễu loạn tâm thần mình, sao mình lại mắc mưu lão nhỉ”.

Chợt thấy trán lão đạo sĩ đã ướt đẫm mồ hôi, lòng liền phấn chấn nhủ thầm :

– “Thì ra lão ta đã gần kiệt sức chỉ cần mình cố gắn chịu đựng thêm lát nữa, chắc..”

(mất 2 trang)

– Ngươi muốn ta chết một mình, e rằng chẳng dễ đâu.

Dồn hết sức lực còn lại đè mạnh xuống.

Nam Cung Bình giật mình liền thấy đối phương thân hình động đậy, lại phóng vút ra một cước.

Công lực của lão tuy đa phần dồn vào hai tay, cước lực không mạnh lắm, song mục tiêu lại nhắm vào đại huyệt Thử Hề dưới rốn Nam Cung Bình.

Nếu Nam Cung Bình lách tránh, hạ bàn sẽ bị hẫng, cỗ quan tài ắt hẳn đè xuống, còn như không né tránh thì làm sao chịu nổi?

Trong cơn kinh hãi lẫn tức giận, Nam Cung Bình quát lớn, tả chưởng vụt bổ xuống gót chân đối phương.

Nào ngờ lão đạo sĩ hai tay nắm chặt mép quan tài, người cất lên cao, chân phải rụt về, chân trái lại phóng ra nhanh như chớp.

Nam Cung Bình vội xoay tay chộp vào chân trái đối phương, song trong lòng không khỏi kinh hãi, lối đánh của lão đạo sĩ này rõ ràng là muốn thí mạng với mình.

Nhưng thấy lão ta thu chân trái về, chân phải lại tung ra. Người lão đang lơ lửng trên không, dĩ nhiên đôi chân vận dụng như ý, song vì lão đã dồn hết sức vào cỗ quan tài, nếu Nam Cung Bình bị lão đá văng xuống vực thẳm thì chính bản thân lão cũng bị rơi xuống theo.

Những thấy Nam Cung Bình tay phải giữ vững trường kiếm, tay trái vung vẩy lia lịa, tuy gạt được liên hoàn ba cước của lão đạo sĩ, song tay phải đã cảm thấy rời rã, cỗ quan tài rớt xuống, tay trái cũng đỡ gạt những cú đá hiểm hóc của đối phương một cách hết sức vất vả.

Trong lúc này nếu chàng buông kiếm ra sau thì còn có thể bảo toàn tính mạng, song di ngôn của sư phụ như văng vẳng bên tai “… trách nhiệm bảo vệ Thần Quan cho Bình nhi, đến khi nào quan hủy người chết…”

Chàng bất giác thầm buông tiếng thở dài, chẳng thể nào hiểu được cỗ quan tài này có điều chi khác lạ lại đáng để hy sinh tính mạng. Song chàng thà chết chứ không muốn phản bội di mệnh của ân sư và chịu nỗi hạ nhục.

– Quan hủy người chết… đồng quy ư tận…

Chàng lại thầm buông tiếng thở dài, lẩm bẩm :

– Vậy có đáng chăng?

Đẩy trường kiếm lên, tay trái vươn ra vừa định không đỡ gạt thế cước của đối phương nữa thí mạng nhắm ngực lão đạo sĩ chộp tới.

Lão đạo sĩ biến sắc mặt, bỗng buông tiếng cười vang và nói :

– Hay lắm! Vậy thì ba người cùng chết.

Nam Cung Bình giật nẩy mình, buột miệng :

– Ba người?

Vội kềm chưởng lại, kinh ngạc hỏi :

– Ba người ở đâu ra?

Chỉ nghe đạo sĩ quát lớn :

– Ba người đây này.

Song cước cùng phóng ra, nhắm ngực Nam Cung Bình đá tới.

Nam Cung Bình rủ mắt, thầm kêu lên :

– Thôi rồi.

Vừa định buông kiếm bỏ quan, thí mạng với một kẻ gần như điên rồ thế này thì thật không xứng đáng.

Nào ngờ chuyện lạ xuất hiện, chàng bỗng cảm thấy thanh kiếm trong tay nhẹ hẫng, thì ra cỗ quan tài bỗng chốc trở nên nhẹ như bông hồng.

Cỗ quan tài vừa nhẹ đi, tình thế lập tức đổi khác, lão đạo sĩ chỉ cảm thấy trong quan tài như có một sức mạnh kỳ diệu, thu hút mất chân lực nơi tay lão, vừa định tung chân đá, trọng tâm toàn thân tụt xuống, đột biến ấy khiến lão không sao hiểu nổi, không khỏi kinh hãi vội buông hai tay ra, đề khí tung mình nhảy lui ra sau ba thước.

Nam Cung Bình cũng giật mình kinh hãi, vội triệt kiếm thu chưởng, thoái lui ra sau ba thước.

Hai người cùng loạt thoái lui, đứng đối diện nhau. Đạo sĩ mảnh khảnh nắm chặt hai tay, mặt mày tái xanh, hai mắt đỏ quạch chòng chọc nhìn vào cỗ quan tài, hai chân không ngớt run rẩy.

Nam Cung Bình tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt, mặt đầy vẻ sững sờ, cũng chòng chọc nhìn vào cỗ quan tài.

Chỉ thấy cỗ quan tài bí ẩn lạ kỳ kia sau khi hai người buông tay rút lui, vẫn lơ lửng trên không trong giây lát rồi mới từ từ hạ xuống, như thể có người vô hình đỡ ở dưới, nhẹ nhàng hạ xuống đất, cỗ quan tài nặng như vậy mà khi rơi xuống đất không hề phát ra một tiếng động khẽ.

Nam Cung Bình bất giác rùng mình, chàng xuất thân thế gia, lại được gặp minh sử, sự hiểu biết chẳng phải là ít, song chưa từng bao giờ gặp chuyện quái dị như hôm nay, nên không phải ban ngày ban mặt, hẳn chàng ngờ mình đang trong cơn chiêm bao.

Đạo sĩ mảnh khảnh tuy không có vẻ kinh dị, song lại ra chiều vô cùng khiếp hãi, mắt lom lom nhìn vào cỗ quan tài.

Gió núi thét gào, tà áo lão tung bay, tuy che lấp đi đôi chân run rẩy của lão, song không che giấu được bộ mặt tái nhợt cùng với đôi môi run rẩy của lão.

Nam Cung Bình đứng thừ ra một hồi, thầm hít vào một hơi chân khí, vừa định cất bước đi về phía cỗ quan tài, bỗng nghe lão đạo sĩ buông tiếng cười khan, với giọng đứt đoạn nói :

– Hay… lắm… ngươi quả thực… là… chưa chết…

Giọng nói đầy kinh hoàng lẫn vui mừng, niềm cảm xúc trái ngược ấy pha lẫn vào nhau khiến cho câu nói vốn chẳng có gì kỳ biệt ấy lại ngập đầy vẻ rùng rợn thần bí.

Vừa dứt lời, Nam Cung Bình rúng động cõi lòng, đưa mắt nhìn, những thấy lão đạo sĩ tung mình lên, giơ cao hai tay lao bổ vào cỗ quan tài đã trở lại bình thường.

Nam Cung Bình kinh hãi, không kịp suy nghĩ đã lên tiếng quát :

– Lão làm gì vậy?

Đồng thời trường kiếm vung lên, tung mình lao tới.

Chàng dầu sao tuổi trẻ sung sức, thể lực khôi phục rất nhanh, bổ khuyết rất nhiều cho công lực, giờ đây một kiếm tung ra với tinh túy của một thân võ công.

Đạo sĩ mảnh khảnh cảm thấy hơi lạnh thấu xương, làn sáng xanh biếc loang loáng bay tới không hề có chút sơ hở.

Lúc này đạo sĩ mảnh khảnh đã lao đến gần cỗ quan tài, hai tay đã chạm vào nắp quan, song nếu lão không kịp thời thu tay lui ra, lập tức sẽ táng mạng tại chỗ.

Nam Cung Bình trầm giọng quát :

– Lùi ra!

Lão đạo sĩ quả nhiên ngửa người thu tay, lùi ra sau bảy thước. Nam Cung Bình điểm nhẹ mũi chân, lướt qua cỗ quan tài, đứng ngáng trước mặt lão đạo sĩ, trường kiếm đưa ngang ngực.

Lão đạo sĩ duỗi thẳng tay ra, tay áo rủ xuống, ánh mắt sắc lạnh hệt như thanh trường kiếm trong tay Nam Cung Bình.

Hai người chằm chặp nhìn nhau bất động, Nam Cung Bình cảm thấy hai bắp chân sau chạm vào cỗ quan tài, chàng bất giác rùng mình sởn gáy như chạm vào loài rắn rết.

Thế nhưng, chàng vẫn không dám di động lấy nửa bước, bỗng nghe lão đạo sĩ buông tiếng thở dài, đoạn chậm rãi nói :

– Ta với ngươi có thù oán gì mà ngươi đối xử với ta như vậy?

Nam Cung Bình sửng sốt, chẳng rõ đối phương thở dài là oán trách hay van cầu.

Chàng trầm ngâm một hồi, đoạn mới chậm rãi nói :

– Tại hạ với đạo trưởng không hề quen biết nhau thì có oán thù gì kia chứ?

– Vậy thì tại sao ngươi lại cản trở ta như thế này?

Nam Cung Bình khẽ nhíu mày, lại nghe lão đạo sĩ nói tiếp :

– Chỉ cần ngươi giao cỗ quan tài này cho ta, từ đây ngươi sẽ là đại ân nhân của ta, mà ngày ta còn sống hẳn sẽ báo đền.

Nam Cung Bình lẳng lặng nhìn lão một hồi, bỗng buông tiếng cười khẩy, chậm rãi nói :

– Phải chăng đạo trưởng cưỡng đoạt không được nên giờ mềm mỏng cầu xin?

Đạo sĩ mảnh khảnh rướn ngực, gằn giọng :

– Bình sanh ta chưa bao giờ cầu xin ai cả.

Nam Cung Bình nhếch môi cười :

– Mà dù đạo trưởng có cầu xin thì tại hạ cũng không thể để cho đạo trưởng tiến gần cỗ quan tài một bước.

Lão đạo sĩ lại buông tiếng thở dài, chậm rãi nói :

– Tội gì lại như vậy…

Đột nhiên, lão nhún mình vọt lên cao, hữu chưởng bổ xuống, tả chưởng phạt ngang, song cước liên hoàn phóng ra, một chiêu bốn thức, cùng một lúc tấn công vào các nơi yếu hại ở đỉnh đầu, yết hầu, khuỷu chân và bụng dưới Nam Cung Bình.

Nam Cung Bình cười khỉnh, hai chân bất động, trường kiếm trong tay vung lên tạo thành một bức tường hết sức kiên cố.

Phải biết “Bất Tử Thần Long” Long Bố Thi cả đời từng trải qua hàng trăm cuộc chiến, bao lần vào sinh ra tử, không kể công lực thâm hậu, nội kinh nghiệm giao đấu đã là trùm thiên hạ võ lâm. Về già quy ẩn tại Chỉ Giao sơn trang, ông đã rút tỉa kinh nghiệm trong tất cả mọi trận đấu cùng với các môn võ công đã học hỏi được đúc kết thành một pho kiếm pháp trông hết sức bình phàm, nhưng kỳ thực vô cùng tinh diệu, khi xuất thủ cũng cực kỳ nhẹ nhàng, ngay lúc đầu đã khiến đối thủ lơ là sự phòng bị, đến khi phát giác thì đã quá muộn.

Nam Cung Bình tuy xem ra không hề phòng bị, song kỳ thực chàng luôn đề cao cảnh giác, biết lão đạo sĩ mềm mỏng cầu xin không được ắt hẳn sẽ dùng sức mạnh cưỡng đoạt, nên chàng sớm đã dồn đầy chân lực vào thanh kiếm, giờ đây vung ra lập tức hóa giải hết một chiêu bốn thức của đối phương.

Đạo sĩ mảnh khảnh một chân chấm đất, lui rồi lại tiến, song chưởng lại phóng ra, tả chưởng tấn công thẳng vào huyệt Tướng Đài trước ngực, hữu chưởng vòng sang trái chộp vào mạch môn Nam Cung Bình.

Nam Cung Bình vung tay, mũi kiếm chớp lên điểm vào các nơi đại huyệt hai bên mạn sườn dưới nách đối phương.

Lão đạo sĩ vội xoay người lui bước, lại lùi ra sau bảy thước, đứng thừ người ra một hồi, bỗng lại thở dài nói :

– Kiếm pháp khá lắm! Thanh kiếm tốt lắm.

Nam Cung Bình chĩa mũi kiếm xuống đất nói :

– Thanh kiếm không tốt thì cũng vậy thôi.

Lão đạo sĩ cười khảy :

– Nếu thanh kiếm không tốt thì đã bị bẻ gãy và đánh vỡ lồng ngực ngươi rồi.

Nam Cung Bình thản nhiên :

– Nếu kiếm không tốt thì vừa rồi khi điểm vào đại huyệt nơi hai mạn sườn lão, tay phải lão tuy có thể thừa thế nắm giữ thân kiếm song lão nào biết có sự lợi hại tiếp đó.

Lão đạo sĩ cười khảy :

– Ngươi hãy cứ thử xem.

Nam Cung Bình mặt vẫn trơ lạnh, không hề tức giận, chậm rãi nói :

– Lẽ ra ta không nên dùng kiếm giao đấu tỉ thí với lão chứ đừng nói là sử dụng đến thanh kiếm quý này, ta phải đấu với lão tay không.

Bỗng buông tiếng cười khảy rồi nói tiếp :

– Nhưng chẳng qua vì tuân sư mệnh bảo vệ cỗ quan tài này, nếu lão cứ quấy nhiễu ta mãi thì ta thậm chí sẽ dùng đến ám khí đấy.

Lão đạo sĩ ngưng cười, chau mày ra chiều thất vọng, lão đã dùng hết cách cưỡng đoạt bằng sức mạnh, cầu xin bằng lời mềm mỏng, rồi đến cách khích tướng mà vẫn không sao đả động được lòng dạ sắt đá của vị thiếu niên này.

Lão không còn cách nào khác để giành được thắng lợi, tự biết công lực mình trong lúc này không bằng đối phương, trong nhất thời chỉ cảm thấy niềm thất vọng dẫn đến sợ hãi, dần dà vùi chôn lão ta.

Nam Cung Bình mắt sáng quắc nhìn đối phương, nhận thấy rất rõ sự run sợ trong nội tâm của lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ bỗng nghiêm chỉnh nói :

– Sư phụ ngươi bảo ngươi phải liều chết bảo vệ cỗ quan tài này, ngươi có biết vì sao chăng?

Nam Cung Bình thành thật đáp :

– Không!

– Có đáng chăng?

– Không biết.

Ánh mắt lão đạo sĩ bỗng lại lộ vẻ hy vọng :

– Ngay cả nguyên do mà ngươi cũng không biết, lại không tiếc liều cả tính mạng, tất nhiên là không đáng.

Nam Cung Bình ném cho lão cái nhìn lạnh lùng, chậm rãi nói :

– Lão đừng hòng xúi bẩy!

– Ngươi đứng đối mặt với ta như thế này, công lực của ta đang hồi phục lần, đến khi hồi phục hoàn toàn thì ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta nữa, vậy thì ngươi sẽ chết một cách uổng mạng.

Nam Cung Bình cười khỉnh :

– Thật vậy ư?

Lão đạo sĩ nghiêm chỉnh :

– Tất nhiên!

Nam Cung Bình nhếch môi cười :

– Nếu là sự thật thì lão dại gì nói ra trong lúc này, chờ đến khi công lực hoàn toàn hồi phục rồi giết ta đi chẳng tốt hơn ư?

Lão đạo sĩ nhíu mày gằn giọng :

– Ta có lòng tiếc tài, vậy mà ngươi lại chẳng biết phải trái gì cả.

– Tại hạ xin tâm lĩnh.

Lão đạo sĩ biến sắc :

– Chả lẽ ngươi không tin ta có thể phục hồi công lực?

– Tin hay không cũng vậy thôi.

– Vậy nghĩa là sao?

– Tại hạ không bao giờ màng đến sự sống chết, cho dẫu đạo trưởng hồi phục công lực giết chết tại hạ, tại hạ cũng không thể rời xa quan tài này một bước.

Lão đạo sĩ thoáng ngạc nhiên :

– Vậy sao ngươi không thừa lúc công lực ta chưa hồi phục mà ra tay trừ khử ta trước đi.

Nam Cung Bình cười :

– Công lực của tại hạ chỉ có thể giữ mình, không đủ để trừ khử đạo trưởng.

Lão đạo sĩ cười nhạt :

– Ngươi cũng khá thành thật đấy.

Nam Cung Bình nghiêm mặt :

– Tại hạ với đạo trưởng không thù không oán, nếu như đạo trưởng không ra tay cướp quan tài mà chỉ đứng tại đó, tại hạ dù đủ khả năng thủ thắng thì cũng chẳng thể hạ sát đạo trưởng.

Lão đạo sĩ khép mắt lại, đứng thừ người ra một hồi, đoạn mở mắt ra buông tiếng thở dài, chậm rãi nói :

– Ta thật chẳng hiểu nổi vì lẽ gì ngươi lại phải khổ tâm bảo vệ cỗ quan tài này như vậy.

Nam Cung Bình lạnh lùng :

– Tại hạ cũng chẳng hiểu nổi vì lẽ gì đạo trưởng lại phải khổ tâm cướp đoạt cỗ quan tài này như vậy.

Lão đạo sĩ nắm chặt hai tay, răng cắn chặt, bỗng tiến tới một bước nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Bình.

Nam Cung Bình vẫn điềm nhiên nhìn trở lại đối phương.

Thật lâu sau, đạo sĩ mảnh khảnh buông tiếng thở dài, ngước mặt nhìn trời, đăm chiêu nói :

– Chả lẽ ngươi quả muốn ta phải nói sự thật thì ngươi mới chịu buông tay hay sao?

– Dù đạo trưởng có nói ra sự thật thì tại hạ cũng không bao giờ buông tay.

Đạo sĩ mảnh khảnh vẫn ngửa mặt nhìn trời như không hề nghe thấy lời nói của chàng, chậm rãi nói tiếp :

– Có một số người cả đời hướng thiện không dám gây ra một chút sai lầm, vậy mà chỉ cần một bước sa chân lại trở thành tội nhân thập ác không thể tha thứ được, còn một số người khác bình sanh gây nên biết bao tội ác thì lại trong một dịp tình cờ nào đó làm được một điều tốt, thế là mọi người đều tha thứ hết tất cả tội lỗi trong quá khứ…

Nói đến đây, lão bỗng hạ mắt xuống, vội vàng nói :

– Ngươi bảo trời cao có công bằng với người chăng?

Nam Cung Bình ngớ người, chẳng hiểu sao trong giờ phúc này lão đạo sĩ lại thốt ra những lời lẽ chẳng liên quan gì đến thực tế trước mắt như vậy.

Ngước lên nhìn, những thấy vẻ thất vọng khổ sầu trên mặt lão đạo sĩ đã trở nên bi phẫn khích nộ, cánh tay gầy guộc đưa ra run rẩy trỏ vào Nam Cung Bình, gằn giọng nói :

– Ngươi bảo vệ cỗ quan tài này như vậy, có biết người nằm trong ấy là ai chăng?

Khi nãy cỗ quan tài đã xảy ra điều kỳ lạ, Nam Cung Bình đã thoáng hiểu trong ấy hẳn có điều bí mật, và rất có thể chứa đựng một người.

Song chàng không thể nào tin được sư phụ chàng cả đời hành sự quang minh lỗi lạc, lẽ nào lại có hành vi mờ ám, lẽ nào lại giấu diếm một điều bí mật mờ ám như vậy?

Do đó khi nghe lão đạo sĩ nói vậy, Nam Cung Bình liền giật mình buột miệng nói :

– Chả lẽ lại có người ở trong cỗ quan tài sao?

Lão đạo sĩ cười khảy :

– Đệ nhất dũng sĩ trong giới võ lâm Bất Tử Thần Long khiêng quan cầu bại để trở thành một giai thoại ai ai đều biết trong chốn giang hồ hằng mấy mươi năm qua, nay Bất Tử Thần Long đã chết, giai thoại ấy thậm chí sẽ lưu truyền muôn thuở cũng không chừng, thế nhưng…

Lão bỗng ngửa cổ cười vang, rồi nói tiếp :

– Sự thật như thế nào, trong chốn võ lâm bao la có ai biết được?

Tiếng cười của lão đầy khinh miệt lẫn phỉ báng, Nam Cung Bình khẽ nhíu mày, lớn tiếng nói :

– Sự thật gì?

Lão đạo sĩ nghiêm giọng :

– Ngươi tưởng Bất Tử Thần Long khiêng theo cỗ quan tài quả thực là cầu bại cầu tử hay sao? Chẳng qua trong ấy có giấu một người đó thôi.

Nam Cung Bình biến sắc mặt :

– Ai vậy?

– Ai ư?

Lão đạo sĩ bỗng lại ngửa cổ cười vang :

– Một nữ nhân tàn ác dâm loạn, nhưng đẹp như thiên tiên.

Nam Cung Bình rúng động cõi lòng như bị trúng một chưởng vào ngực, trừng mắt giận dữ quát :

– Lão nói sao?

Lão đạo sĩ cười vang nói :

– Ta bảo sư phụ ngươi “Bất Tử Thần Long” Long Bố Thi mặc dù gây giai thoại “đệ nhất cao thủ, khiêng quan cầu bại” trong chốn giang hồ, song kỳ thực chỉ vì nữ nhân tà ác dâm dật mà thôi.

Tiếng cười của lão mỗi lúc càng dài, tiếng nói mỗi lúc càng to, hồi âm vang dội tứ bề.

Nam Cung Bình nghe như hàng vạn lưỡi dao bén đâm vào con tim, dù chàng đã cố dằn nén, song máu nóng vẫn cứ xông lên đầu, khiến mặt chàng đỏ bừng.

Tiếng cười của lão đạo sĩ nhỏ dần, Nam Cung Bình quát lớn, gằn giọng nói :

– Nếu lão mà còn sỉ nhục gia sư một câu…

Lão đạo sĩ tiếp lời :

– Sỉ nhục gia sư… hừ hừ, lời nói của ta hoàn toàn đúng với sự thật, nếu ngươi không tin hãy mở quan tài ra xem thì sẽ rõ ngay người ở trong ấy là ai?

– Là ai?

– Tuy ngươi còn trẻ, song có lẽ cũng từng nghe nói đến…

Lão bỗng ngưng lời, tái cổ lên xuống, đoạn trầm giọng nhấn mạnh từng tiếng :

– Cái tên “Khổng Tước Phi Tử” Mai Ngâm Tuyết.

Một làn gió thổi qua, Nam Cung Bình rùng mình, bỗng nghe lão đạo sĩ cất tiếng ngâm :

– Ai độc ác nhất trên đời? Khổng Tước Phi Tử dâm ô bạo tàn. Trăm chim triều lệnh phụng hoàng, chỉ riêng khổng tước khoe khoang một mình!…

Tiếng ngâm tan dần, mặt lão cũng bị co rúm…

Nam Cung Bình trầm giọng hỏi :

– Phải chăng Khổng Tước Phi Tử chính là Lãnh Huyết Phi Tử?

Lão đạo sĩ với ánh mắt sắc lạnh nhìn Nam Cung Bình, lạnh lùng nói :

– Không sai, Mai Ngâm Tuyết với Mai Lãnh Huyết chính là một!

Bỗng lại ngửa cổ cười vang, rồi nói tiếp :

– Ngâm Tuyết! Lãnh Huyết! Cái tên đẹp lắm, biệt hiệu kêu lắm! Hắc hắc, công… thật đáng phải làm sáng tỏ việc này.

Nam Cung Bình chợt động tâm, buột miệng hỏi :

– Công cái gì?

Lão đạo sĩ biến sắc mặt :

– Chẳng việc gì đến ngươi.

Nam Cung Bình cười khảy :

– Đạo trưởng đã giấu đầu thò đuôi không muốn nói ra tên họ của mình thì tại hạ cũng chẳng cần biết.

Lão đạo sĩ lại ngước mặt nhìn trời, Nam Cung Bình gằn giọng :

– Vừa rồi đạo trưởng đã bảo trong cỗ quan tài này có “Khổng Tước Phi Tử” Mai Ngâm Tuyết đúng chăng?

– Đúng! Rồi sao?

Nam Cung Bình rung tay, kiếm quang lấp loáng, gằn giọng :

– Khi xưa “Khổng Tước Phi Tử” Mai Ngâm Tuyết hoành hành thiên hạ, y thị đã cậy vào võ công, cơ trí và sắc đẹp, khiến biết bao nhân vật giang hồ thân bại danh liệt, nhà tan người chết, và biết bao người đã say mê sắc đẹp mà quỳ lụy dưới chân y thị.

Lão đạo sĩ cười khảy :

– Thì ra ngươi cũng biết về quá khứ của y thị.

Nam Cung Bình trừng mắt nói tiếp :

– Giới võ lâm tuy rất căm thù y thị, song lại bị nhan sắc của y thị mê hoặc và khiếp sợ võ công của y thị, không một ai dám ra tay đối phó với y thị. Gia sư trong cơn thịnh nộ mới đứng ra can thiệp, sau ba ngày ác đấu trên Cửu Hoa Sơn, gia sư đã với Vô Lượng kiếm pháp diệt trừ y thị. Lúc bấy giờ quần hào võ lâm chờ tin dưới chân núi thấy gia sư trở xuống một mình, liền vỗ tay hoan hô đến dậy trời dậy đất, vang vọng hàng mười dặm xa.

Chàng thoáng dừng, mặt lộ vẻ kính phục, buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :

– Chỉ tiếc lúc ấy tại hạ chưa đầu nhập sư môn, không được tham dự vào cục diện vĩ đại ấy… Song việc ấy trong giới võ lâm ai ai cũng biết, tuy gia sư không kể lại với tại hạ, song tại hạ cũng được nghe người khác đề cập tới và đều rất khâm phục anh phong hào sử của gia sư, vậy mà đạo trưởng lại bảo là “Khổng Tước Phi Tử” chưa chết và hiện đang ở trong cỗ quan tài này, đạo trưởng có dụng ý gì? Nếu không thành thật nói ra thì đừng trách tại hạ chẳng nương tay.

Lão đạo sĩ buông thõng hai tay, mặt lộ vẻ khinh miệt. Nam Cung Bình vừa dứt lời, lào bỗng ngửa cổ cười vang và nói :

– Hay cho anh phong hào sử, hay cho người đời khâm phục… Long Bố Thi hỡi Long Bố Thi, ông dù đã chết cũng phải cảm thấy xấu hổ chứ.

Nam Cung Bình trừng mắt giận dữ quát :

– Lão nói gì?

Trường kiếm trong tay lóe lên, ập đến trước ngực lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ nín cười, ánh mắt sầm lại, kiếm quang của Nam Cung Bình tuy cách ngực lão không đầy ba tấc, song lão vẫn đứng yên, trầm giọng nói :

– Ngươi đã tin kính sư phụ ngươi như vậy, dù ta có nói trăm ngàn lời thì ngươi cũng không tin.

Nam Cung Bình nghiêm giọng :

– Đúng vậy!

– Song ta chỉ cần một cái cất tay thì ngươi sẽ thất vọng đối với sư phụ ngươi ngay.

Nam Cung Bình gằn giọng :

– Lão nói năng bừa bãi như vậy thật…

Lão đạo sĩ ngắt lời :

– Mặc dù ngươi không tin lời ta, nhưng ngươi hãy cứ mở quan tài ra xem có phải Mai Ngâm Tuyết ở trong ấy hay không?

Giọng nói của lão rất quả quyết, khiến Nam Cung Bình không khỏi nhủ thầm :

– Xem chừng lão ta không phải đặt điều nói dối đâu.

Song lại nghĩ :

– “Nếu lão ta không nói dối, vậy có nghĩa là sư phụ quả thực đã giấu Khổng Tước Phi Tử trong cỗ quan tài và che mắt hết thảy thiên hạ võ lâm. Sư phụ lão nhân gia cả đời hành hiệp, quang minh lỗi lạc, lẽ nào lại có hành vi như vậy?”

Chàng nghĩ vậy, tuy thầm trách mình đã bất kính với sư phụ, song lại không khỏi cảm thấy băn khoăn mâu thuẫn.

Chỉ nghe lão đạo sĩ buông tiếng thở dài rồi nói :

– Chỉ cần ngươi mở quan tài ra cho ta xem thử, nếu trong ấy không phải là Lãnh Huyết Phi Tử, ta sẽ tức khắc hoành kiếm tự sát, và chết một cách cam tâm tình nguyện, quyết không oán trách ngươi.

Nam Cung Bình chau chặt mày, cúi đầu ngẫm nghĩ, mặt ngập vẻ đau khổ bởi mâu thuẫn. Nếu chàng nghe lời mở quan tài ra, vậy chẳng khác nào không tin cậy sư phụ mình ư? Còn như không mở ra xem thì làm sao xóa tan được nỗi nghi vấn trong lòng?

Ngẩng lên nhìn, sương mây vẫn phủ mờ đỉnh núi, lòng chàng cũng hết sức mịt mờ hoang mang.

Lão đạo sĩ Nam Cung Bình ra chiều đau khổ băn khoăn, bèn buông tiếng cười khảy :

– Nếu ngươi không dám mở quan tài ra, vậy có nghĩa là ngươi cũng không dám hoàn toàn tin cậy vào nhân cách của sư phụ ngươi.

Nam Cung Bình tức giận quát :

– Im ngay!

Lão đạo sĩ vờ không nghe, chậm rãi nói tiếp :

– Bằng không thì quan tài này trống rỗng, sư phụ ngươi đâu có cấm ngươi mở quan tài ra, vậy thì ngươi mở ra xem cũng nào có hề gì?

Nam Cung Bình thầm thở dài, song lại gằn giọng nói :

– Nếu trong quan tài không có người, phải chăng lão quả thực…

Lão đạo sĩ quả quyết ngắt lời :

– Ta sẽ lập tức tự vận trước mặt ngươi.

Nam Cung Bình trầm giọng :

– Quân tử nhất ngôn.

– Quyết không phản hồi.

– Được rồi.

Nam Cung Bình quay phắt lại, đối mặt với cỗ quan tài đang nằm im lìm bất động.

Chàng lướt tới bên cỗ quan tài, thầm nhủ :

– “Nếu trong cỗ quan tài quả thực có người, ắt đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người vừa qua, vậy thì lẽ nào đến lúc này mà vẫn không chút động tĩnh nào cả”.

Niềm tin trong chàng càng gia tăng, bèn mạnh dạn nói :

– Di vật của tiên sư đâu thể để lão vấy bẩn được, tất nhiên là phải do tại hạ động thủ.

Nói xong, những thấy lão đạo sĩ tuy có vẻ hồi hộp, song ánh mắt lại ngập đầy niềm tin, chòng chọc nhìn vào cỗ quan tài, lạnh lùng nói :

– Không cần nói nhiều, mau mở ra đi.

Ánh mắt lão có vẻ như chỉ cần nắp quan tài mở ra sẽ lập tức trông thấy Lãnh Huyết Phi Tử đang sống sờ sờ nằm trong ấy vậy.

Niềm tin của Nam Cung Bình vừa gia tăng, giờ bỗng lại lung lay, chàng xoay tay định tra kiếm vào bao, mới sực nhớ bao kiếm đã bị rơi mất, ánh mắt chợt chạm vào chiếc khăn tay màu vàng nhạt buộc nơi chuôi kiếm, lại sực nhớ ra hẳn đó là di ngôn của sư phụ đã giao cho Diệp Mạn Thanh chuyển cho mình, liền vội tháo chiếc khăn tay xuống nhét vào lòng.

Lão đạo sĩ cười khảy :

– Ngươi hãy giao thanh trường kiếm cho ta…

Nam Cung Bình biến sắc, song đã nghe lão đạo sĩ nói tiếp :

– Như vậy ngươi mở quan dễ dàng hơn và ta tự sát cùng thuận tiện hơn.

Nam Cung Bình cười khảy, chẳng thàm màng đến lão ta, tay phải cầm kiếm, tay trái chộp vào nắp quan tài, song lòng lại thầm nhủ :

– “Lão đạo sĩ này tự tin thế kia, chả lẽ trong quan tài quả có Khổng Tước Phi Tử thật ư?”

Bàn tay chàng thoáng run rẩy, thầm buông tiếng thở dài, dồn chân lực vào năm ngón tay, giở nắp quan tài lên…

Lão đạo sĩ nắm chặt hai tay, mắt trợn trừng hết cỡ, miệng lẩm bẩm :

– Mai Ngâm Tuyết hỡi Mai Ngâm Tuyết. Cuối cùng thì hôm nay ta cũng được gặp lại nàng…

Chỉ thấy Nam Cung Bình tay trái giơ lên, đầu quan tài liền bị nhấc bổng khỏi mặt đất chừng ba thước, song nắp quan tài vẫn dính chặt nguyên.

Nam Cung Bình ngẩn ra giây lát, đoạn nhẹ nhàng buông cỗ quan tài xuống, chậm rãi nói :

– Cỗ quan tài này đã bị đóng chặt, không ai mở ra được cả.

Lão đạo sĩ cười khảy :

– Nếu là quan tài trống thì sao lại đóng chặt?

Nam Cung Bình rúng động cõi lòng, những thấy lão đạo sĩ khom mình đăm mắt nhìn vào nắp quan tài, chầm chậm đi dọc theo chung quanh.

Nam Cung Bình khẽ chau mày, từ từ bước đi theo sau lão ta, trầm giọng hỏi :

– Lão định làm gì vậy?

Vừa dứt tiếng bỗng thấy lão đạo sĩ giơ tay phải ra chộp vào cỗ quan tài.

Nam Cung Bình kinh hãi quát :

– Dừng tay lại.

Đồng thời thanh trường kiếm đã vung lên chém vào sau cổ đối phương, nếu lão đạo sĩ không kịp thời rụt tay né tránh, chắc chắn táng mạng tại chỗ.

Lão đạo sĩ vội lách người sang bên trái thoát khỏi, tức giận quát :

– Ám toán sau lưng, là cái thá gì chứ?

Nam Cung Bình cười khảy, buông thõng trường kiếm nói :

– Thần quan của gia sư đâu thể để cho bàn tay lão làm nhơ bẩn được.

Lão đạo sĩ sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, cố nén lửa giận trong lòng, hậm hực trừng mắt nhìn Nam Cung Bình, bỗng quay phắt đi, “phịch” một tiếng, nhổ toẹt một bãi đờm, không quay đầu lại, lạnh lùng nói :

– Hạt châu khắc giữa hai con rồng nơi đầu quan tài chính là cơ quan đóng mở đấy.

Thân hình lão tuy gầy gò, tướng mạo cũng chẳng khinh người, song giọng nói lại đầy quả quyết và tự tin, Nam Cung Bình tuy hoài nghi, song vẫn bất giác sải bước đi ngang qua lão đến đầu quan tài, cúi xuống nhìn, quả nhiên giữa hai con rồng khắc rất sinh động, có một hạt minh châu, cỗ quan tài này tuy được làm bằng gỗ đàn quý hiếm, song qua lâu ngày dãi nắng dầm mưa đã hơi cũ sờn, chỉ hạt minh châu là vẫn bóng loáng, chứng tỏ có sự ma sát rất nhiều.

Nam Cung Bình thầm buông tiếng thở dài, tự thẹn cho óc quan sát của mình không tinh tế bằng kẻ khác, tay trái từ từ đưa ra, xoa nhẹ hạt minh châu hai vòng.

Chỉ nghe “cách” một tiếng rất khẽ, lập tức lão đạo sĩ nói :

– Giờ thì ngươi thử mở nữa xem.

Nam Cung Bình xoay tay chộp vào nắp quan tài, lão đạo sĩ vụt quay lại, chằm chằm nhìn vào bàn tay chàng, chỉ thấy bàn tay chàng nắm lấy nắp áo quan, hồi lâu vẫn không thấy giở lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, hai người đều có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, thấy được bàn tay đối phương khẽ run rẩy, thậm chí còn thấy được góc trán đối phương lấm tấm mồ hôi.

Đột nhiên Nam Cung Bình đưa bàn tay giơ lên, nắp áo quan mở toang.

Hai người đều đứng chết lặng, hồi lâu mồ hôi từ trên trán lão đạo sĩ chảy xuống ròng ròng, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, miệng lẩm bẩm :

– Vậy… là…

Tiếng nói run rẩy, không nói tiếp được nữa, gió núi thổi vào trong quan tài, rít lên vun vút, và…

Cỗ quan tài trống rỗng, nào có vật gì đâu?

Nam Cung Bình ánh mắt sắc lạnh, mặt mày tái xanh, tay nắm chặt chuôi kiếm, bỗng quát vang :

– Tên cuồng đồ láo toét!

Vung kiếm đâm về phía lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ đờ đẫn nhìn vào cỗ quan tài, trường kiếm đâm tới mà không hề hay biết, môi lão mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nói được :

– Trong quan tài ắt có…

Nam Cung Bình trong cơn thịnh nộ đã phóng ra một kiếm đã đâm thủng yếu huyệt trên nách trái, dưới yết hầu lão, máu tuôn xối xả, thoáng chốc đã nhuộm đỏ một bên đạo bào.

Lão đạo sĩ cắn chặt răng, rú lên một tiếng đau đớn, trở tay chộp vào lưỡi kiếm rút ra, người lảo đảo hai cái, máu tươi từ kẽ ngón tay nhỏ xuống, ánh mắt đờ đẫn trân trối nhìn Nam Cung Bình, trái cổ lên xuống hai lượt, giọng lạc hẳn :

– Ngươi… một ngày nào đó… hẳn sẽ hối hận…

Nam Cung Bình mặt trắng bệch, người cứng đờ ngây ngẩn nhìn lão đạo sĩ, chỉ thấy tiếng nói của lão yếu dần, đôi ngươi từ từ lòi ra và đục dần, cuối cùng buông tay ra, miệng há hốc, ngã gục xuống đất.

Tiếp theo, “ầm” một tiếng, Nam Cung Bình nhũn tay, nắp áp quan rơi xuống, chàng bất thần nhìn thi thể dưới đất, đoạn lại nhìn thanh trường kiếm trong tay, giọt máu cuối cùng từ mũi kiếm nhỏ xuống, lưỡi kiếm vẫn trở lại màu xanh biếc.

Nam Cung Bình chợt chạnh lòng, cơ hồ muốn ném bỏ thanh kiếm xuống vực thẳm, song sau cùng chàng lại nén được, chỉ đứng thừ ra tại chỗ, lòng lặp đi lặp lại câu :

– Cuối cùng ta cũng đã giết người… cuối cùng ta cũng đã giết người…

Lần đầu tiên trong đời chàng mới cảm nhận được nỗi xốn xang của sự giết người, nhìn tử thi bê bết máu dưới đất, chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày lộn sục, đối phương với chàng chỉ gặp gỡ lần đầu, ngay cả danh tánh cũng chưa biết, vậy mà đã táng mạng dưới kiếm của chàng.

Chàng ngơ ngẩn tiến tới hai bước, đoạn lại quay trở về bợ lấy cỗ quan tài bước đi, chẳng rõ được bao lâu, chàng đi đến nơi tận cùng Thương Long Lĩnh, chững bước lẩm bẩm :

– Ta nên mai táng thi hài của y…

Rồi đột nhiên sải bước phóng chạy, về đến chỗ cũ, vết máu dưới đất vẫn còn, song… thi thể của lão đạo sĩ nọ đã biến mất.

Gió núi rít vang bên tai, mây trắng dật dờ trước mắt, vậy mà Nam Cung Bình chẳng nghe thấy gì cả. Hồi lâu, ánh mắt chàng ném xuống vực thẳm sâu hun hút, niềm đau lẫn sám hối bỗng hóa thành một tiếng thở dài não ruột.

Tuy miệng chàng không nói, song lòng lại thầm khấn nguyện, cầu mong cho linh hồn bị gió núi thổi xuống vực thẳm kia được yên nghỉ.

Lại chẳng rõ bao lâu nữa trôi qua, chàng bỗng cảm thấy lành lạnh, bèn tay nâng cỗ quan tài quay lại đi xuống Thương Long Lĩnh, đến lưng núi thì gió dịu dần, ngọn Hoa Sơn hiu quạnh càng thêm tịch mịch hơn.

Cõi lòng chàng càng thêm rối rắm, ngoài niềm đau sám hối đối với kẻ chết, lòng chàng còn rất nhiều nghi vấn không sao giải thích được. Điều khiến chàng hoang mang nhất là cỗ quan tài bình phàm này thật có chứa bí mật gì và có bao nhiêu điều bí mật?

Đến một khu rừng yên vắng, chàng nhẹ nhàng đặt cỗ quan tài xuống bãi cỏ, tuy đã héo song vẫn còn rất mềm mại, mở nắp ra xem, trong ấy quả trống hoác. Chàng chăm chú nhìn kỹ, dường như độ sâu bên trong cạn hơn bên ngoài, và tựa hồ có vài vết dầu rất mờ, phải nhìn kỹ mới thấy được.

Tuy vậy chàng vẫn không sao nhận được cỗ quan tài có điểm nào khác lạ cả.

Chàng chỏi tay vào trán ngồi xuống gốc cây, cố vận dụng trí óc để tháo gỡ những thắc mắc khó hiểu kia, lại quên mất vì lẽ gì mãi đến lúc này mà các vị đồng môn sư huynh vẫn chưa xuống núi.

Chàng thò tay vào lòng lấy ra chiếc khăn tay màu vàng nhạt nọ, và chạm phải xác con chim cứng đờ đã đâm vào núi chết, chẳng rõ vì quá ngu xuẩn hay quá khôn ngoan.

Chàng mỉm cười chua chát, ném xác con chim xuống đất, mở chiếc khăn ra, nét bút quen thuộc kia lập tức khơi dậy nỗi đau xót trong lòng chàng, chàng nhắm mắt buông tiếng thở dài, rồi mở ra xem, trên giấy viết :

– “Đời ta tuy giết người vô số, song thảy đều là kẻ đáng chết, nên bình sanh ta không hề có niềm ân hận…”

Chàng sực nhớ đến lão đạo sĩ xấu số nọ, thầm nhủ :

– “Ta đã giết chết lão đạo sĩ, có thể không ân hận được chăng? Sư phụ lão nhân gia cả đời không có niềm ân hận, vậy thì lẽ nào lại có hành vi như lời lão đạo sĩ kia đã nói.”

Thế là chàng lại hồi phục niềm tin, nở một nụ cười khoan thai, xem tiếp :

– “Tuy nhiên, có một điều đáng ân hận là…”

Nam Cung Bình lặng người, vội xem tiếp :

– “Hơn mười năm trước, trong võ lâm đồn đại một người có nhiều hành vi tồi tệ tàn ác, ta đã căm thù từ lâu, gặp lúc lại đả thương người bằng hữu của ta, nên ta đã đứng ra hạ y dưới kiếm, sau đó hiểu ra sự thật là lỗi do bạn ta, người kia chẳng có tội tình gì cả, do đó ta…”

Dòng chữ kế tiếp bỗng bị một vết máu lấp đi, không đọc thấy rõ nữa.

Nam Cung Bình vừa đọc đến chỗ khẩn yết, tất nhiên lòng hết sức bực tức, song vết máu đã khô, dù rửa đi cũng không đọc được rõ. Đôi mày kiếm của chàng nhíu lại, hai tay nắm chặt chiếc khăn tay, thừ ra một hồi, bỗng lòng rúng động thầm nhủ :

– “Chả lẽ đây là vết máu của sư phụ?”

Nghĩ vậy, máu trong lòng ngực liền sôi sục, đứng bật dậy, lòng đầy đau xót không sao phát tiết, vừa định cất tiếng hú dài, bỗng nhìn thấy xác chim bê bết máu cạnh đó.

Trong nhất thời chàng chẳng biết nên cười vang hay khóc thét lên, ủ rũ ngồi trở xuống, trân trối nhìn vào xác chim, buông tiếng thở dài vô phương, đành bỏ qua những chữ bị dính máu, xem tiếp :

– “Nên ta giao người ấy cho ngươi, mong ngươi hãy cư xử tử tế với nàng…”

Nam Cung Bình chau mày kinh ngạc :

– Nàng…? Nàng…? Nàng là ai?

Ngơ ngẩn một hồi, đoạn xem tiếp :

– Vì phải đi gấp nên không có thời gian kể rõ tường tận, nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu hết sự thật. Trước đây ta đối với ngươi chưa được trọn vẹn, đó cũng là một điều ân hận trong đời ta, những mong mai sau ngươi hãy tự phấn đấu vươn lên, tạo nên sự nghiệp lừng lẫy, không phụ kỳ vọng của ta.

Nam Cung Bình xem đi xem lại chẳng biết bao lần, chỉ cảm thấy nét chữ mỗi lúc càng mờ đi, gió núi thổi tạt vào người mỗi lúc càng thêm lạnh.

Chàng lẩm bẩm :

– Vì phải đi gấp… chả lẽ sư phụ lão nhân gia chết thật rồi ư?

Rồi thì hai dòng nước mắt lăn dài…

Niềm bi ai lẫn hoài nghi khiến chàng không sao chịu đựng nổi.

“Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu hết sự thật…”

Nhưng ngày đó biết bao giờ mới đến?

“Trước đây ta đối với ngươi chưa được trọn vẹn, đó cũng là một điều ân hận trong đời ta…”

Chàng đưa tay lau nước mắt, ngước mặt lên nói :

– Sư phụ, trước đây lão nhân gia đã đối xử với đồ nhi rất tốt, đồ nhi cũng hết sức cảm kích lão nhân gia, chả lẽ lão nhân gia người không biết ư?

Chàng thờ thẫn dùng tay đào một cái hố nhỏ trên đất cỏ, đoạn chôn xác chim vào đó. Sau đó chàng buông tiếng thở dài, để mặc đất vàng dính trên tay, lẩm bẩm :

– Ta với mi dẫu sao cũng là hữu duyên đúng chăng? Bằng không trời đất bao la thế kia, sao mi lại rơi vào tay ta? Cái hố tuy cạn, song cũng có thể che chở mưa gió cho mi…

Bỗng cơn mệt mỏi kéo đến, mí mắt chàng trĩu nặng, vì cuộc chiến sáng nay, môn nhân đệ tử của Chỉ Giao sơn trang đã phải thức suốt đêm, và Nam Cung Bình lại phải trải qua cuộc chiến ác liệt với lão đạo sĩ nọ, chân lực tiêu hao cơ hồ kiệt.

Sự mệt mỏi của cơ thể đã khiến tâm chàng thư dãn hơn, và chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay…

Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, ráng chiều nhuộm đỏ núi rừng, hoàng hôn đã đến, trong rừng bỗng vang lên một tiếng “cách” rất khẽ, nắp chiếc quan tài thần bí nọ từ từ bật lên…

Tiếng động tuy khẽ, song giữa núi rừng tĩnh lặng cũng đủ khiến cho Nam Cung Bình giật mình. Chàng mở bừng mắt, một cảnh tượng hãi hùng hiện ra, cỗ quan tài không ngờ lại có một bàn tay trắng nõn chầm chậm đẩy nắp lên.

Nam Cung Bình kinh hãi, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, chỉ thấy nắp quan tài mỗi lúc càng lên cao…

Tiếp theo xuất hiện một làn tóc mây, sau đó là một gương mặt trắng bệch…

Ráng chiều đỏ rực soi trên gương mặt trắng bệch kia vẫn không tăng thêm được chút sắc máu, Nam Cung Bình dẫu to gan cũng bất giác rợn người, trầm giọng nói :

– Nàng… nàng là ai?

Tuy chàng đã gom hết can đảm, song giọng nói vẫn run run.

Lúc này mỹ nhân tuyệt sắc trong quan tài đã chầm chậm đứng lên, thân hình mảnh mai quyến rũ của nàng được quấn trong chiếc áo bào trắng, phất phới tung bay theo gió, người nàng cơ hồ cũng đung đưa, song đôi mắt sáng ngời lại vô cùng kiên định.

Nàng nhẹ nhàng từ trong quan tài bước ra, tay áo bào phủ xuống che mất đôi tay trắng ngần của nàng, từng bước tiến về phía Nam Cung Bình.

Mặt nàng trơ lạnh và nhợt nhạt, thậm chí đôi môi đào nhỏ nhắn cũng chẳng có chút sắc máu, ai đó trông thấy nàng xuất hiện nơi rừng núi hoang vu, thật chẳng thể nào xác định được nàng đến từ nhân gian hay từ cõi u minh.

Nam Cung Bình hai tay nắm chặt, cảm thấy lòng bàn tay lạnh giá, chàng nạp khí vào đơn điền quát lớn :

– Nàng là ai?

Vừa định đứng bật dậy, ngờ đâu mỹ nhân tuyệt sắc bỗng nhoẻn miệng cười, cất giọng nói :

– Các hạ có gì phải sợ? Chả lẽ tưởng ta là…

Lại nhoẻn miệng cười và im bặt. Nụ cười của nàng thật quyến rũ, dù kẻ lòng dạ sắt đá cũng phải say đắm. Nụ cười duyên dáng kia bỗng chốc xua tan hết vẻ rùng rợn do nàng mang ra từ trong quan tài.

Nam Cung Bình ngây ngẩn, cảm thấy nụ cười của nàng còn quyến rũ hơn của Diệp Mạn Thanh, nụ cười của Diệp Mạn Thanh tuy tươi duyên như hoa bách hợp hé nở, song đó chỉ là vẻ cười của đôi mắt, còn mỹ nhân tuyệt sắc này cười cả toàn thân và tâm hồn.

Song nụ cười vừa tắt, Nam Cung Bình lại tức khắc cảm thấy vẻ rùng rợn từ thân thể nàng toát ra.

Đôi chân chàng di động, cuối cùng đứng phắt dậy, lúc này hai người đã đứng đối diện nhau, Nam Cung Bình đã trông thấy rõ diện mạo của nàng, lòng can đảm và tự tin lập tức trở về, chàng lại cất tiếng hỏi :

– Nàng là ai?

Mỹ nhân tuyệt sắc ánh mắt như làn thu ba ngắm nhìn chàng từ trên xuống dưới, bỗng bật cười khúc khích, dịu dàng nói :

– Các hạ tuy còn trẻ, song có một điểm quả khác với người thường, thảo nào Long… Long lão gia yên tâm giao tôi cho các hạ.

Nam Cung Bình ngẩn người, thầm nhủ :

– “Giao nàng cho ta…”

Chàng sực nhớ đến những lời trong chiếc khăn tay :

– “… nên ta giao người ấy cho ngươi, mong ngươi hãy cư xử tử tế với nàng…”

Giờ thì chàng đã hiểu “nàng” chính là mỹ nhân tuyệt sắc hiện đang đứng trước mặt đây.

Thế nhưng, đối với những nghi vấn trong chàng vẫn mù tịt. Chàng thầm buông tiếng thở dài, bỗng nhận thấy trời đất tuy rộng bao la song lại có rất nhiều điều trùng hợp lạ lùng, chẳng hạn như đoạn quan trọng nhất trong chiếc khăn tay, trời xui đất khiến lại bị máu chim dính vào, chả lẽ đó là do trời cao đã cố ý bỡn cợt chàng ư?

Chỉ thấy mỹ nhân tuyệt sắc mỉm cười quay người chậm rãi ngồi xuống bên cạnh chàng, nhẹ nhàng vươn tai, ngước mặt nhìn trời lẩm bẩm :

– Thời gian trôi qua nhanh thật, lại một ngày nữa sắp qua đi… Ôi, kỳ thực đời người trăm năm thấm thoát cũng qua mất… Ôi, từ xưa đến nay nào ai giữ lại được tuổi xuân?

Giọng nói nàng đầy cảm thán xót xa, lẽ ra đâu thể từ miệng một thiếu nữ trẻ đẹp thế này thốt ra, mà phải là một người đàn bà trong tuổi về chiều nuối tiếc cho thời hoa niên đã trôi qua một cách uổng phí và cuộc đời quá ngắn ngủi.

Ánh nắng soi trên gương mặt diễm lệ tuyệt luân của nàng, Nam Cung Bình liếc mắt nhìn, những thấy mày mắt nàng ngập đầy oán, chứng tỏ những lời cảm khái vừa rồi phát xuất từ trong đáy lòng nàng.

Nam Cung Bình hết sức lấy làm lạ, buột miệng nói :

– Cô nương… phu nhân…

Mỹ nhân tuyệt sắc phì cười :

– Ngay cả tôi là cô nương hay phu nhân mà các hạ cũng không phân biệt được ư? Vậy thì lạ thật.

Nam Cung Bình đằng hắng hai tiếng, ấp úng :

– Tại hạ không hề quen biết…

– Long lão gia đã giao tôi cho các hạ, chả lẽ không hề đề cập đến tôi sao?

Nam Cung Bình khẽ chau mày, những lời trên khăn tay lại hiện lên :

– Hơn mười năm trước, trong võ lâm đồn đại một người có nhiều hành vi tồi tệ tàn ác…

Chàng rúng động cõi lòng, thầm nhủ :

– “Chả lẽ nàng ta quả đúng là Lãnh Huyết Phi Tử như lời lão đạo sĩ kia đã nói?”

Song Khổng Tước Phi Tử đã lừng danh hồi mười mấy năm trước, tuổi tác đến nay ít ra cũng ngoài ba mươi, còn nàng…

Ngước mắt lên, thấy mỹ nhân nọ vẫn đăm mắt nhìn mình, mắt sáng long lanh, mặt trắng như ngọc, xem chừng tuổi đôi mươi là cùng.

Chàng vội ngoảnh nhìn đi nơi khác, chỉ nghe mỹ nhân cười nhẹ nói :

– Sao các hạ không trả lời câu hỏi của tôi?

Đưa tay vuốt mái tóc dài óng ả dài đến tận lưng, nói tiếp :

– Các hạ đang đoán tuổi tôi phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.