Sau khi tĩnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian, sức khỏe của Triệu Khả cũng đỡ hơn nhiều. Việc đi lại, sinh hoạt cũng không còn khó khăn nữa. Lam Ngạo quyết định đưa cô về Lam Gia để tiện chăm sóc hơn.
Nhưng Hà Hạ Nhi đúng lúc cũng được xuất viện, cô cũng muốn cùng Triệu Khả về Lam Gia chơi. Không phải nói, cặp song bào kia nhất quyết không đồng ý cho Hà Hạ Nhi đến Lam Gia.
Nhân lúc Lam Ngạo đi làm thủ tục xuất viện, Hà Hạ Nhi lén lút chui vào phòng bệnh của Triệu Khả. Thấy Hà Hạ Nhi người ướt đẫm mồ hôi, Triệu Khả kinh ngạc.
– Em sao thế? Chị cứ tưởng em xuất viện rồi?
Hà Hạ Nhi thở dốc. Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi đi đến lấy cốc nước trên bàn uống cạn.
– Haiz… chị không biết đâu. Trần Hiên anh ấy không cho em sang Lam Gia thăm chị, rất độc đoán. Còn Trần Hi thì tuy chấp nhận em nhưng anh ấy lại không địch nổi Trần Hiên… cuối cùng em không được ở cùng chị…
Triệu Khả há hốc mồm. Lần đầu tiên gặp Hà Hạ Nhi, cô cũng có cảm tình với cô nhóc này nhưng… cô lại e dè vì hai ông chồng của Hạ Nhi. Một người lạnh lùng độc quyền, còn một người thì quá ôn hòa nên cũng chẳng thể làm được gì.
Còn Hà Hạ Nhi thì lại sắp không chịu nổi nữa. Biết thế lúc đầu cô không nghe lời dụ dỗ của Trần Hi mà kết hôn. Bây giờ khổ còn không dám kêu. Tự do của cô suốt ngày bị Trần Hiên điều khiển.
Bất chợt, trong đầu Hà Hạ Nhi nảy ra một ý tưởng. Cô đưa mắt nhìn Triệu Khả, hiện lên ý cười.
– Triệu Khả, chị… có muốn đi du lịch không?
– Hả?
Triệu Khả ngơ ngác.
– Ý em là… chúng ta trốn sang nước ngoài đi!
Cả người Triệu Khả đông cứng. Trốn sang nước ngoài? Cô còn chưa bao giờ nghĩ tới. Bây giờ cô lại đang mang thai, Lam Ngạo mà biết chắc sẽ không tha cho cô.
– Không được, chị đang mang thai. Lam Ngạo nhất định sẽ không đồng ý!
– Haiz… sao chị lại nhu nhược vậy hả. Yên tâm, em sẽ bảo vệ chị. Còn việc chúng ta trốn đi thì sao Lam Ngạo biết? Ngay cả hai ông chồng của em cũng sẽ không biết đâu! Yên tâm. Mà chị thử nghĩ mà xem, từ khi chị mang thai, suốt ngày bị quản thúc không chán à? Đã vậy, chị biết Lam Ngạo là ai không? Chồng chị đó, Là người đứng đầu mafia đó. Nếu sau khi sinh xong thì kẻ thù của anh ta sẽ chĩa mũi vào chị… lúc đó chị và bảo bối sẽ không được đi du lịch nữa đâu.
Hà Hạ Nhi nói một tràng phân tích dài dằng dặc thì thở dài. Triệu Khả ngẫm nghĩ hồi lâu. Thực ra, Hà Hạ Nhi nói cũng đúng. Dù Lam Ngạo yêu cô sâu đậm thì sinh xong anh sẽ bảo vệ cô và bảo bối. Đến lúc đó muốn đi du lịch cũng khó. Mà bây giờ bụng cô chưa có to, đi lại cũng ổn… vậy thì…
– Được! Chúng ta đi du lịch.
Hà Hạ Nhi nghe vậy thì khoái chí cười tít mắt. Cũng may cô đã sắp xếp mọi thứ. Tiền mỗi tháng Trần Hiên và Trần Hi chuyển khoản cho Hà Hạ Nhi thì cô đều chuyển sang 1 tài khoản ảo mặc danh khác. Bây giờ số tiền đã lên đến con số khổng lồ tha hồ cho cô và Triệu Khả đi du lịch năm châu.
Kể mà hai ông chồng của Hà Hạ Nhi biết được cô trốn đi, khóa tài khoản vào thì cô vẫn yên tâm dùng tiền trong tài khoản bí mật.
– Vậy thì đi nhanh lên. Em đã cho người sắp xếp ở cửa sau. Chúng ta đến sân bay.
_______________________
Khoảng 30 phút sau, Lam Ngạo hoàn thàng xong công việc quay lại đón cô xuất viện.
Khi đến cửa phòng, đúng lúc anh gặp Trần Hiên và Trần Hi hớt hải chạy tới.
– Hai người đến phòng bệnh của vợ tôi làm gì?
Lam Ngạo không hiểu sao mỗi khi anh nhìn bản mặt của hai anh em nhà này thì khó chịu không thể tả. Trần Hiên hừ lạnh không thèm nói. Còn Trần Hi điềm đạm.
– Hạ Nhi mới trốn đi. Bọn tôi không tìm thấy cô ấy. Nhớ lại lúc trước cô ấy cứ đòi đến gặp Triệu Khả nên bọn tôi quay lại xem cô ấy có ở đây hay không.
– Vợ tôi đang nghỉ ngơi. Người phụ nữ của hai người mà làm phiền vợ tôi thì đừng trách!
Lam Ngạo liếc mắt rồi mở cửa bước vào phòng. Cặp song bào cũng vào theo nhưng… căn phòng trống trơn. Cả người Lam Ngạo khựng lại nhưng ngay sau đó hiểu ra cái gì đi đến chiếc bàn có tờ giấy bị cốc nước đè cầm lên xem.
“Ngạo à, em quyết định cùng bảo bối đi du lịch một thời gian. Anh không phải lo, Hạ Nhi bảo sẽ chăm sóc cho em tốt. Mà anh khỏi tìm, bây giờ bọn em đi rồi. Tìm chưa chắc đã thấy đâu.”
Bỗng chốc cơn tức giận của Lam Ngạo tràn lên tận não. Anh quay lại ném tờ giấy về phía cặp song bào kia, quát to.
– Lại là người phụ nữ của hai người! Giờ thì hay rồi! Cô ta dẫn vợ tôi đi trốn rồi!
Động tác của Trần Hiên rất nhanh. Ngay lập tức, anh bắt lấy tờ giấy mở ra xem. Gương mặt đen kịt. Còn Trần Hi nhìn biểu hiện của anh hai như vậy cũng lo lắng liếc sang xem nội dung bên trong tờ giấy.
– Anh à… việc này…
Trần Hi hơi run. Bàn tay Trần Hiên nắm chặt tờ giấy, do dùng sức nên gây tay nổi hết lên.
– Em quá nuông chiều cô ấy! Giờ thấy tác hại chưa? Lập tức cho người đi tìm về ngay!
Trong lúc đó, Trần Mặc, Diz, Nặc Ân và Nã Nhĩ bước vào báo cáo. Ánh mắt họ dừng lại ở trên người Trần Hiên và Trần Hi nhưng ngay lập tức thu lại đi về phía Lam Ngạo.
– Thiếu gia, lô hàng đã sắp xếp. Chờ lệnh của anh để xuất phát.
Diz định lấy Ipad đưa cho Lam Ngạo xem nhưng bị anh gạt lại. Lô hàng lần này rất quan trọng liên quan tới bốn gia tộc trong giới bạch đạo. Mà lúc này Triệu Khả lại trốn đi… Anh định đưa cô về Lam Gia xong xuôi rồi mới tự mình theo sát lô hàng nhưng giờ anh chẳng còn tâm trí nữa.
– Diz,Trần Mặc! Hai người phong tỏa các sân bay, tung thưởng 2 triệu đô cho ai tìm được Triệu Khả cho tôi. Còn Nặc Ân và Nã Nhĩ theo tôi đến sân lớn tự mình vận chuyển lô hàng tới bốn đại gia tộc.