Bích Huyết Can Vân

Chương 44 - Lão Nhân Vô Danh

trước
tiếp

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Đúng vậy. Bây giờ có thể biết hắn đem vật ấy vào động, cô nương hãy nghĩ xem, đó là vật gì?

Hoàng Ức Như lắc đầu :

– Thật là khó đoán.

– Xin để tại hạ liều gan giả thiết, vật mà hắn đem vào động chính là lương thực, cô nương, như vậy có đủ để chứng minh trong động phải có người ở…

– Người ư?

– Đúng vậy, tại hạ xin hỏi, có ai hằng ngày đưa thức ăn cho Lệnh Hồ Kỳ không?

– Cố nhiên là có.

– Ai là người hàng ngày đưa thức ăn đến cho Lệnh Hồ Kỳ.

– Đó là các đệ tử bản giáo.

– Thế nhưng người đưa thức ăn vào động kia lại là một vị có chức vị Tuần sát của Đường chủ, tất nhiên chức vị ấy cao hơn các đệ tử tầm thường khác.

Hoàng Ức Như chấn động :

– Môn đại hiệp có ý nói là…

– Người ở trong động nếu là người ngoài quý giáo tất phải là một quý khách, còn nếu là người trong quý giáo tất phải có thân phận cao hơn chức Tuần sát!

Hoàng Ức Như gật đầu :

– Cao kiến của Môn đại hiệp đáng bái phục. Môn đại hiệp dự định…

– Cô nương, vô luận nó thế nào, tại hạ đã phát hiện ra điều này là không thể bỏ qua, tại hạ dự định đợi cơ hội đến đó xem xét…

Hoàng Ức Như lắc đầu :

– Chỉ sợ Môn đại hiệp khó có cơ hội.

– Cô nương, cơ hội có hay không là do mình tạo ra.

– Nhưng lúc nào cũng có người giám thị Môn đại hiệp.

– Tại hạ không hề thấy có ai giám thị tại hạ.

– Người giám thị các hạ đang ở trước mặt các hạ đấy.

Môn Nhân Kiệt chau mày :

– Thế thì thật là phiền…

– Chỉ cần tìm được nhị lão, thiếu chủ hoặc Sương tỷ, ta không ngại phạm giáo quy, nhưng nếu trong động không phải là các người ấy thì…

Môn Nhân Kiệt cắt lời nàng :

– Thì cô nương không muốn mạo hiểm?

– Môn đại hiệp, ta không nói dối, chính là như thế.

Môn Nhân Kiệt lắc đầu :

– Sự thực tại hạ cũng không dám quyết đoán người trong động là ai?

– Chính vì vậy mà ta không dám mạo hiểm…

– Tiếc thay tại hạ đang giả dạng một tên điên cuồng mất hết công lực, nếu không… cô nương, người giám thị cô nương đã tới rồi đó!

Tinh thần Hoàng Ức Như chấn động, biến sắc hốt hoảng định chuyển thân, chỉ nghe Môn Nhân Kiệt cười ha hả :

– Cô nương… cô nương… ta muốn cưỡi gió bay lên…

Vừa nói y vừa quạt mạnh hai tay như muốn bay thật. Hoàng Ức Như hiểu ý vội níu lấy y :

– Văn Nhân đại hiệp, dưới chân là vực sâu vạn trượng, rơi xuống đó không phải là chuyện đùa đâu…

Môn Nhân Kiệt giả vờ điên loạn cười ha hả :

– Cô nương buông ra cho ta bay…

Y chuyển thân nắm lấy tay Hoàng Ức Như nhỏ giọng nói :

– Cô nương, xin tha tội đường đột lần nữa.

Y giơ tay định ôm lấy thân thể mềm mại của nàng. Mặt Hoàng Ức Như đỏ gay nhưng không né tránh. Vừa lúc, một âm thanh lạnh lẽo vọng tới :

– Nơi đây không phải nơi ấm áp, đừng có mà đùa giỡn với nhau.

Môn Nhân Kiệt vội thu tay, đưa mắt nhìn tới thấy Tôn Bất Tiếu sắc diện âm hiểm lạnh như băng đứng ở ngay con đường lên đỉnh núi, hai mắt hắn đầy lửa đố kỵ không chớp nhìn y.

Hoàng Ức Như đỏ mặt cúi đầu lui lại một bên thi lễ :

– Thuộc hạ xin bái kiến Hắc thị vệ.

Tôn Bất Tiếu hừ một tiếng lạnh :

– Ức Như, sao cô nương dễ dãi với y thế?

Hoàng Ức Như ấp úng :

– Bẩm Hắc thị vệ… chỉ vì… có lời dặn… của Giáo chủ…

Tôn Bất Tiếu cười gằn :

– Ngươi nên nhớ ngươi không phải là vị hôn thê của nhị gia đó nhé!

Hoàng Ức Như đỏ mặt cúi đầu. Môn Nhân Kiệt cố ý kinh ngạc :

– Ủa! Ai là vị hôn thê của ai?

Tôn Bất Tiếu lạnh băng chỉ Hoàng Ức Như :

– Con bé đó là vị hôn thê của ta.

– Thật thế ư?

Tôn Bất Tiếu cười gằn :

– Ngươi có thể hỏi nàng thì biết.

Môn Nhân Kiệt không hỏi mà lại đùa cợt :

– Hay quá. Bất Tiếu xấu xí mà cũng sắp có vợ, hai người đừng quên mời nhị gia uống rượu nhé.

Đột nhiên y ngưng cười, lắc đầu :

– Không được, nàng không thể lấy ngươi được đâu.

Tôn Bất Tiếu hỏi lại :

– Vì sao nàng không thể lấy ta?

Môn Nhân Kiệt đáp :

– Các cô nương đều thích lấy chồng phong lưu tuấn mỹ, như ta đây mới xứng đáng lấy nàng, còn ngươi tuổi đã cao, mặt mũi thì…

Y dừng bặt không nói. Tôn Bất Tiếu cười gằn :

– Mặt mũi thì sao? Nói mau!

Môn Nhân Kiệt lắc đầu :

– Ta quên mất định nói gì rồi nhưng tóm lại nhìn mặt ngươi xấu xí dễ sợ lắm…

– Ngươi cũng sợ ta chứ?

– Sao lại không sợ? Một cô nương đẹp như thế này mà phải sống cả đời với ngươi e rằng quá uổng phí đáng tiếc…

Tôn Bất Tiếu đanh mặt :

– Nói vậy là ngươi muốn lấy nàng ta?

– Đương nhiên, chỉ có ta mới xứng đáng với nàng…

– Được rồi, chỉ cần ngươi thích nàng thì ta xin nhường.

– Thật chứ?

– Ta đâu lừa dối ngươi làm gì?

Môn Nhân Kiệt vỗ tay :

– Hay lắm, Bất Tiếu, kể ra ngươi cũng tốt đấy…

Chuyển sang nhìn Hoàng Ức Như, y tiếp :

– Cô nương nghe rõ chứ? Như vậy là cô nương khỏi sợ nữa.

Tôn Bất Tiếu long đôi mắt gian hiểm :

– Văn Nhân Mỹ, ta chỉ đồng ý nhường nàng cho ngươi với một điều kiện, dưới vực sâu kia có một cánh hoa rất đẹp, ngươi hãy hái lên đây tặng nàng!

Hoàng Ức Như hoảng hốt :

– Hắc thị, dưới ấy nguy hiểm lắm…

Tôn Bất Tiếu cười gằn :

– Ngươi hãy hái đóa hoa ấy tặng nàng làm vật đính ước, ngươi không dám ư?

Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn :

– Nàng quả thật thích đóa hoa ấy hay sao?

– Nàng thích lắm, không tin ngươi cứ hỏi nàng thì biết.

Môn Nhân Kiệt đưa mắt nhìn Hoàng Ức Như :

– Cô nương, có thật cô nương thích đóa hoa ấy không?

Hoàng Ức Như chưa kịp đáp Tôn Bất Tiếu đã gằn giọng đe dọa :

– Ức Như, mau trả lời!

Hoàng Ức Như gật đầu nhè nhẹ. Tôn Bất Tiếu đắc ý :

– Ngươi thấy chưa? Nàng gật đầu rồi đó!

Môn Nhân Kiệt cũng gật đầu :

– Nếu cô nương thích thật, ta có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng vui lòng.

Dứt lời, y chuyển thân bước tới miệng vực sâu. Hoàng Ức Như hoảng hốt nhìn theo y nhưng đã có tiếng gằn giọng lạnh lùng của Tôn Bất Tiếu, cô nương ấy hoảng kinh, vội cúi đầu tránh ánh mắt sắc như đao của họ Tôn. Bấy giờ Môn Nhân Kiệt chỉ còn cách miệng vực độ ba thước nữa thôi, đột nhiên y dừng lại xoay thân lắc đầu :

– Không được… không được… ta không nên hái hoa…

Tôn Bất Tiếu giật mình :

– Sao vậy?

– Vì chỉ cần cúi thân xuống là đã có thể ngã lộn xuống vực rồi. Vực này sâu thăm thẳm sẩy chân rơi xuống e rằng tan xương nát thịt…

Tôn Bất Tiếu biến sắc :

– Chỉ hái một cành hoa nhỏ mà ngươi còn không dám sao bảo là rất yêu thích cô nương ấy được?

– Ai bảo ta không dám? Ta chỉ sợ…

– Đường đường là Cầm Kiếm thư sinh đệ nhất cao nhân mà cũng biết đến chữ sợ nữa à?

Môn Nhân Kiệt ưỡn ngực :

– Ai nói ta sợ, ta hoàn toàn không biết sợ là gì, Văn Nhân Mỹ ta khi xưa đối diện với thiên hạ võ lâm còn không sợ huống hồ cái chuyện hái hoa vặt này?

– Vậy thì hãy hái cánh hoa ấy mau.

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Ta sẽ hái, Bất Tiếu, ngươi có thích nàng ấy không?

Tôn Bất Tiếu lắc đầu :

– Ta không thích nàng…

Môn Nhân Kiệt lại xoay người bước tiến về phía vực sâu. Một bước, hai bước… y hết sức cẩn thận từ từ di chuyển đến gần bờ mép vực. Bước thứ ba vừa đặt xuống trúng ngay một lớp tuyết mỏng nằm dô ra miệng vực núi, người nặng, tuyết mỏng, bước chân ấy y đạp vào khoảng không.

Hai ánh mắt Tôn Bất Tiếu long lên trong lúc Môn Nhân Kiệt rú dài một tiếng thân hình đảo lộn rơi luôn xuống vực núi, tiếng hốt hoảng kéo dài rơi xuống vực sâu, chỉ trong thoáng chốc cảnh vật lại tịch nhiên im lặng. Hoàng Ức Như trắng bệch mặt đứng bất động. Quay lại nhìn Tôn Bất Tiếu, hắn cũng ngẩn người đứng tại chỗ, một lúc hắn mới định thần được, hắn gật gù :

– Không ngờ đúng là y, không ngờ lần này đúng là y…

Hoàng Ức Như lạnh lẽo hỏi :

– Hắc thị nói y là ai vậy?

– Văn Nhân Mỹ.

– Văn Nhân Mỹ nào?

Tôn Bất Tiếu gật đầu :

– Đúng rồi, y là Văn Nhân Mỹ thật rồi.

– Thuộc hạ ngu muội xin Hắc thị vệ nói rõ.

– Trong mười chín ngọn núi Điểm Thương sơn, Trung Hòa phong là ngọn cao nhất, vực núi sâu ngàn vạn trượng ngã xuống đó dù là thần tiên cũng tan thây, điều đó bất cứ ai cũng biết, công lực Môn Nhân Kiệt và Trác Không Quần thâm hậu đến đâu cả hai vẫn là người tỉnh táo, không thể nào vì giả điên cuồng mà mạo hiểm cam chịu rơi thân xuống vực sâu, chỉ có tên điên thực sự là Văn Nhân Mỹ…

Hoàng Ức Như ngắt lời :

– Thuộc hạ hiểu rõ rồi, thế nhưng bây giờ Hắc thị sẽ bẩm báo với Giáo chủ ra sao?

– Cố nhiên ta cũng có ý giết chết y nhưng ta mượn cơ hội này để thử xem y có phải là Môn Nhân Kiệt hoặc Trác Không Quần cải trang hay không, không ngờ y lại là thật…

Hắn lắc đầu im bặt. Hoàng Ức Như nói tiếp :

– Y là do Bạch thị vệ bắt về, e rằng Bạch thị vệ không để yên…

– Cái đó ta không sợ, chỉ cần ngươi giữ kín đừng nói…

– Hắc thị cho rằng thuộc hạ muốn nói lắm sao?

– Ngươi cũng có một phần trách nhiệm, huống gì chẳng bao lâu nữa ta với ngươi sẽ thành phu phụ. Tốt hơn hết là không nên nói ra. Thôi chúng ta về đi.

Hắn đưa tay định chụp lấy lấy tay Hoàng Ức Như, nàng mau lẹ né tránh :

– Hắc thị vệ, thuộc hạ có một điều thắc mắc trong lòng đã lâu…

– Điều thắc mắc gì?

– Nhị lão, thiếu chủ và Sương tỷ của thuộc hạ, sự thực…

– Thì ra ngươi thắc mắc về việc ấy? Giáo chủ không nói cho ngươi nghe sao?

– Thuộc hạ muốn được nghe từ miệng Hắc thị.

– Ta nói thì có khác gì Giáo chủ?

– Mai đây thuộc hạ đã là người của Hắc thị, lẽ nào Hắc thị còn chưa yên tâm?

Tôn Bất Tiếu cười hăng hắc lắc đầu :

– Bây giờ ngươi chưa phải thuộc về ta hẳn, đợi đến đêm động phòng hoa chúc xong ngươi mới thực sự thuộc về ta, còn như ngươi muốn biết sớm…

Ánh mắt hắn ánh lên nét dâm đãng. Hoàng Ức Như hoảng hốt :

– Thôi cứ đợi đến lúc ấy nói cũng được.

– Sao? Ngươi không muốn biết ngay bây giờ à?

– Nếu Hắc thị có chỗ bất tiện, thuộc hạ không dám…

Tôn Bất Tiếu cười hăng hắc :

– Tuy ngươi không gấp nhưng ta lại không thể đợi nổi nữa.

Hoàng Ức Như tái mặt :

– Hắc thị, sao người nói…

– Ức Như, nơi đây không có người thứ ba và cũng chẳng có ai mò lên đây, chuyện đôi ta chỉ là sớm hay muộn. Ngươi hãy cho ta trước…

Hoàng Ức Như đỏ gay mặt, vừa bi phẫn vừa tức giận :

– Hắc thị vệ, chưa cử hành đại lễ…

– Ta với ngươi khác người trần tục cần gì câu thúc bởi lễ tiết…

Hắn vươn tay chụp tới Hoàng Ức Như. Nàng thu thân lùi lại :

– Hắc thị, thuộc hạ sẽ kêu to…

– Trên đỉnh núi này ngươi có kêu to cũng chẳng ích gì.

Hắn dồn nàng lùi lại thêm mấy bước nữa, Hoàng Ức Như lạnh giọng :

– Nếu Hắc thị ép bức, thuộc hạ sẽ nhảy xuống vực sâu lấy cái chết bảo toàn trinh tiết.

Đột nhiên, một giọng nói nghiêm nghị vang lên :

– Tôn lão nhị, ngươi làm gì mà nóng vội thế? Chỉ còn mấy ngày mà đợi không được nữa ư?

Tôn Bất Tiếu kinh hoảng thu thân về quay lại, nơi con đường mòn dẫn lên đỉnh núi có một bóng áo trắng bay phần phật, chính là Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc. Tôn Bất Tiếu cụt hứng tiu nghỉu :

– Đại ca lên đây làm gì?

Hứa Thường Lạc cười đáp :

– Sao? Ngươi trách ta cản trở công việc của ngươi ư… Giáo chủ sợ ngươi làm hỏng đại sự nên sai ta đến xem xét, Tôn lão nhị, người đâu?

Tôn Bất Tiếu hoảng kinh :

– Hứa đại ca nói là…

Hứa Thường Lạc cắt lời :

– Tôn lão nhị, chớ có giả hồ đồ.

Tôn Bất Tiếu a lên một tiếng :

– Thì ra đại ca có ý chỉ Môn Nhân Kiệt ư? Y đã…

Đưa tay chỉ xuống vực sâu, hắn tiếp :

– E rằng phải xuống dưới đáy vực mới tìm được y!

– Tôn lão nhị, ngươi không đùa đấy chứ?

– Đệ sao dám nói dối đại ca? Đại ca không nhìn thấy sao, trên bờ vực còn dấu mảnh tuyết vỡ.

Hứa Thường Lạc biến sắc :

– Tôn lão nhị, là ngươi đẩy y xuống vực?

Tôn Bất Tiếu lắc đầu :

– Cái ấy đệ không dám, là chính y ngã xuống vì nổi cơn điên bất thình lình…

– Có chuyện ấy sao?

Tôn Bất Tiếu chỉ tay tới Hoàng Ức Như :

– Không tin đại ca cứ hỏi Ức Như. Tại y đột phát bệnh điên chạy loạn chạy cuồng…

Hứa Thường Lạc cắt lời :

– Tôn lão nhị, ngươi nói y đột phát bệnh điên, chạy loạn cuồng?

– Xin đại ca cứ hỏi Ức Như ắt rõ.

Hứa Thường Lạc quay lại Hoàng Ức Như, lạnh lùng :

– Ức Như, có đúng không?

Hoàng Ức Như gật đầu một cách miễn cưỡng :

– Không dám giấu Bạch thị vệ, chính là như vậy.

Sắc mặt Hứa Thường Lạc đại biến :

– Thế thì y đúng là Văn Nhân Mỹ thật rồi, Tôn lão nhị, ta với ngươi là huynh đệ lâu năm, ta không biết đối xử ra sao với ngươi bây giờ, ngươi hãy theo ta về gặp Giáo chủ!

Dứt lời hắn chuyển thân xuống núi liền. Tôn Bất Tiếu đành miễn cưỡng phi thân xuống theo. Nhìn hai bóng Hắc, Bạch thị vệ khuất hẳn, Hoàng Ức Như không nén được bật ra tiếng khóc nức nở. Nàng buồn vì thân thế nàng hay buồn vì Môn Nhân Kiệt lỡ bước rơi xuống vực sâu? E rằng điều ấy chỉ có riêng nàng biết mà thôi…

* * * * *

Sắc trời dần dần tối, nhưng trên mười chín ngọn Điểm Thương sơn này so với bình địa sáng rất lâu, bóng đêm thường xuống chậm hơn vì các ngọn núi đều phủ một lớp tuyết ánh sáng, Phật Đỉnh phong đâm vút lên nền trời cách Trung Hòa phong chỉ độ hai dặm và không hiểm tuấn bằng Trung Hòa phong.

Trên ngọn Phật Đỉnh phong cơ hồ không có đường nào dẫn lên, nhưng lại có bóng gì đó chuyển động lên cao dận, có thể là bóng muông thú gì đó nhưng hết sức vô lý vì nơi đây đang phủ đầy tuyết không thể có một vật gì có thể ăn được. Trời tối dần dần, Phật Đỉnh phong càng thêm tịnh mịch lạnh lẽo. Đột nhiên, có một bóng nhân ảnh phi vùn vụt lên đỉnh núi, cái bóng ấy thân pháp cực cao diệu, chỉ trồi hụt mấy lần đã lên tới chỗ cao nhất của Phật Đỉnh phong, thân pháp bóng người ấy ảo diệu đến độ không để lại một dấu chân nào trên mặt tuyết. Bóng người mờ trắng, thêm vào thân pháp mau như sao xẹt nên từ xa nhìn tới người ta dễ dàng lầm với một luồng gió cuốn. Cuối cùng cái bóng mờ trắng ấy cũng sừng thân, y đứng trên ngọn cô phong trước một cửa động mờ mờ tối. Bây giờ đã có thể nhìn rõ ràng đó là một người áo trắng thân thể cường tráng sắc mặt buồn bã, y im lặng đứng ở đó hai mắt chăm chú nhìn vào cửa động không hề chớp mắt.

Đột nhiên y cau mày vì hình như y nghe thấy trong động có âm thanh lạ lùng liên miên không dứt, âm thanh ấy như vọng ra từ nơi xa xôi đến một cách quái dị, nghe tựa như rất xa nhưng nếu nghe kỹ nó lại như phát ra từ ngay trong cửa động. Người ấy cúi xuống bốc một nắm tuyết ném mạnh vào trong động, nắm tuyết ấy lọt vào động chưa đầy một thước đã vỡ tan biến mất. Người áo trắng kinh dị tự than :

– Thực lợi hại quá, quả là có luồng cương phong…

Y cau mày lo lắng :

– Lẽ nào ta đến đúng lúc luồng cương phong ấy khởi phát…

Lặng lẽ y tự lắc đầu :

– Có lẽ không phải, nghe âm thanh hình như luồng cương phong trong đôngh không bao giờ ngừng nghỉ…

Lại lắc đầu lần nữa, lẩm bẩm tiếp :

– Không, nếu không có lúc ngừng nghỉ thì tên Tuần sát áo tía của Thiên Hương giáo làm sao vào trong ấy được, chẳng lẽ hắn mình đồng da sắt không sợ cương phong hay sao…

Mục quang chuyển động, y di chuyển về phía khu rừng rậm bên cạnh cửa động, hốt nhiên y hú lên một hồi thân hình bắn vọt lên, thân ảnh y vừa biến mất trong khu rừng vọt ra một hán tử áo tía phi thân đến thẳng của động, hán tử quét mắt dáo dác nhìn quanh. Hán tử lẩm bẩm :

– Ta đã nói chỉ là tiếng chim hú mà nó không tin…

Chưa nói hết câu, hắn giật mình cúi xuống chợt nhìn thấy dấu tay nắm tuyết của người áo trắng vừa rồi, hắn biến hẳn sắc mặt cười gằn :

– Có lẽ ta lại đoán sai…

Đột nhiên một tiếng cười khẩy phát ra từ sau lưng hắn :

– Đúng đó, Tuần sát các hạ, ngươi đoán sai rồi!

Hán tử áo tía giật nảy người, bước tới một bước đột ngột xoay thân, trước mắt hắn cách độ mấy thước người áo trắng khoanh tay đứng sững. Hán tử áo tía quát lớn :

– Ngươi là…

Hán tử áo trắng lắc đầu cười :

– Không cần hỏi ta là ai. Hãy cho ta biết trong động kia giam giữ ai?

Hán tử áo tía cười gằn :

– Ngươi thật lớn gan, dám đến Thiên Hương giáo thám…

– Câm đi, không lớn gan ta đã không tới đây. Nói mau, trong động giam giữ ai?

Hán tử áo tía cười khẩy :

– Sợ rằng chính là ngươi đó!

Dứt lời động thủ liền, chớp nhoáng hắn lướt thân tới, chụp trảo vào ngực người áo trắng. Người áo trắng vẫn cười bình tĩnh :

– Tuần sát Thiên Hương giáo thân thủ quả nhiên bất phàm.

Y không thèm động, đợi cho năm trảo pháp của hán tử áo tía chụp đến gần thân hình y mới đột nhiên hơi ngả về sau, chiêu thức hán tử áo tía rơi vào khoảng không. Hán tử áo tía cả kinh đang định biến chiêu the thu thân, người áo trắng đã chớp nhoáng đảo lật năm ngón tay cứng như năm cột thép dĩ nhiên đã chụp trúng uyển mạch hắn. Hán tử đại linh thất sắc đang định cất tiếng kêu gào, người áo trắng đã cười lạnh :

– Các hạ, chậm mất rồi đó!

Dứt lời, hán tử áo tía hự một tiếng trầm uất, gân xanh trên trán nổi lên đau đớn chùn thân xuống. Người áo trắng cười nhạt :

– Ta không thích hành hạ ngươi, hãy nói đi, trong động giam giữ người nào?

Hán tử ú ớ :

– Trong ấy là Phong động có luồng cương phong lạnh thấu xương, nào có ai…

– Ngươi đừng giả đui mù, vừa rồi không lâu, rõ ràng ta nhìn thấy có người mang vật gì vào trong đó, sao hắn lại vào được và vào làm gì?

Hán tử giật này mình lắc đầu :

– Ngươi hoa mắt rồi đó, không thể có chuyện ấy, vào trong động năm thước là người lạnh đóng băng, đừng nói là người, dù đến thần tiên cũng không vào được…

– Nếu như ngươi không nói thật ta sẽ ném ngươi vào thử xem, ngươi có muốn chứ?

Hán tử tái nhợt mặt không dám đáp. Người áo trắng mỉm cười :

– Xem ra ngươi giữ lòng trung thành với Giáo chủ, cũng được, ta sẽ thành toàn hộ ngươi!

Y đưa tay chộp lấy ngang eo hán tử dơ lên cao bước đến gần cửa động, hán tử rất muốn gào to nhưng không ra hơi. Đến trước cửa động, người áo trắng cười nói :

– Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không nói ta buộc quăng ngươi vào trong động xem ngươi có mình đồng da sắt chịu nổi hay không!

Hán tử áo tía hồn phi phách tán run lên lẩy bẩy :

– Xin nói… xin nói…

– Xem ra đầu ngươi cũng không lấy gì làm cứng và cúng không trung thành gì mấy với Giáo chủ của ngươi, Y hơi nới tay, hán tử rơi xuống đất, hắn định thần :

– Trong động ấy giam giữ lão nhân vô danh…

Người áo trắng bật kêu lên a một tiếng :

– Thì ra là lão nhân gia, đúng thật thế chứ? Nhưng còn làm sao để vào động được?

Hán tử lắc đầu :

– Muốn vào động phải đợi đến giờ ngọ ba ngày nữa, trong vòng ba ngày tới dù là thần tiên cũng không thể vào động! Giờ ngọ ba ngày nữa, luồng cương phong sẽ tạm ngừng, chúng ta muốn mang lương thực vào cũng phải đợi đến lúc ấy mới dám vào.

Người áo trắng cau mày :

– Phiền phức như thế làm sao ta có thể đợi?

Đột nhiên y nhướng mày :

– Ta có nghe nói cương phong rất kỵ máu người, nếu có mùi máu nó lập tức ngừng thôi, bây giờ ta sẽ dùng máu ngươi thử xem.

Vừa nói y vừa vươn tay chụp vào hán tử áo tía ấy. Hán tử run lẩy bẩy :

– Khoan đã…

– Sao, ngươi còn muốn nói gì nữa?

– Vừa rồi ta nói dối…

– Hãy nói thật đi, vừa rồi ta đã nhìn thấy các ngươi đem lương thực vào động lúc ấy đâu phải giờ ngọ?

Hán tử nọ hơi ngần ngừ một chút rồi đáp :

– Bước vào động độ bốn thước, vách đá bên tả có một cửa bí mật, dưới cửa ấy có bậc đá, theo bậc đá bước xuống là có thể thấy…

– Ngươi hãy dẫn đường cho ta.

Dứt lời, y đẩy mạnh cho hán tử phải bước vào cửa động, hắn vội kêu van :

– Ta đã nói thật rồi…

– Ngươi yên tâm, xưa nay ta nói một là một, tuyệt không hãm hại ngươi đâu!

Tình hình không thể sao hơn, hán tử áo tía đành ngoan ngoãn dẫn đường, hắn rất cẩn thận bước vào động, vào sâu bốn thước trên vách đá có một cửa nằm kín đáo, hắn đẩy mạnh, nhiều tiếng chuyển động nổi lên, một tảng đá đã chuyển động để lộ ra một cửa động mới, nhìn vào trong thấy có ánh sáng yếu ớt hắt ra.

Nếu bước thêm một bước nữa tất sẽ bị luồng cương phong quét trúng. Bước ngoặt sang cửa đá mới có ánh sáng yếu ớt quả nhiên đã thấy một bậc đá dẫn sâu xuống không biết tận cùng là đâu. Người áo trắng thuận tay đẩy hán tử xuống bậc đá, chỉ trong chốc lát, bậc đá chấm dứt, một cảnh tượng bi thảm hiện ra trước mắt y.

Trước mặt là một thạch động hình tròn, thạch động cực kỳ ẩm thấp, một hàng chấn song sắt to như cổ tay chia thạch động ra làm hai, nơi đứng của người áo trắng và hán tử áo tía, trừ một ngọn đèn dầu treo trên vách đá và mấy cái bồn gạch dưới đất không còn một vật gì khác.

Bên trong hàng chấn song sắt có một lớp cỏ khô, trên lớp cỏ khô ấy ngồi im một lão nhân khô đét áo quần rách nát, tóc tai rối loạn rũ xuống cả mặt che lấp sắc diện. ở hai chân khô gầy của lão còn có hai cái cùm sắt trói chặt lão xuống nền đã. Tình cảnh lão nhân quả là bi thảm. Mũi ngửi mùi ẩm thấp khó chịu, người áo trắng nhăn mặt :

– Đây là kiệt tác của Thiên Hương giáo chủ đó chăng?

Lập tức y phát chỉ điểm vào huyệt đạo hán tử áo tía rồi cất bước đến gần hàng chấn song sắt. Câu nói vừa rồi của y đã kinh động đến lão nhân vô danh, thân hình lão hơi chuyển động nhưng lão không hề cất tiếng. Người áo trắng bước đến gần hàng chấn song khẽ ho một tiếng gọi :

– Lão nhân gia!

Lão nhân vô danh vẫn ngồi bất động như cũ không phản ứng.

Người áo trắng lại gọi nho nhỏ :

– Lão nhân gia.

Lão nhân vẫn không động tĩnh, người áo trắng gọi lần thứ ba. Đột nhiên, lão nhân mở miệng, thanh âm như ú ớ khó nghe :

– Thế nào? Lại đến đòi bí kíp chứ gì?

Người áo trắng hít một hơi vội đáp :

– Lão nhân gia, tại hạ không phải là người của Thiên Hương giáo…

Vô danh lão nhân :

– Ngươi không phải người của Thiên Hương giáo?

– Lão nhân gia nhận ra đúng rồi.

Y xoay lại chỉ vào tên hán tử áo tía bị điểm huyệt nằm một góc. Lão nhân vô danh hừ một tiếng :

– Tên trẻ tuổi, Thiên Hương giáo định giở trò gì nữa đây?

– Lão nhân gia không tin tại hạ không biết nói sao…

– Trừ phi các ngươi đem người ta cần đến đây, nếu không dù các ngươi có giở trò hoa dạng gì cũng…

– Lão nhân gia, Thiên Hương giáo đã tìm ra người mà lão nhân gia cần.

Lão nhân vô danh giật mình lắc đầu, mái tóc bù xù hỗn loạn lật lên để lộ ra mặt lão, bộ mặt ấy gầy gò đến nỗi chỉ còn lại một lớp da nhăm nhúm, hai hốc mắt sâu hoắm, và thất thần, sắc mặt thê thảm trắng dã rất dễ sợ. Nhưng từ khuôn mặt ấy vẫn có thể nhận ra vị lão nhân vô danh thời thanh niên ắt phải là một nam nhân tuấn tú mỹ mạo. Lão mở tròn đôi mắt thất thần :

– Sao? Thiên Hương giáo đã bắt được người ta cần ư?

Người áo trắng gật đầu :

– Đúng vậy, lão nhân gia, đã bắt được người lão nhân gia cần.

– Tên trẻ tuổi kia, người ấy ở đâu?

– Y hiện nay đang ở trên Điểm Thương sơn!

– Không phải là ở trong Mai cốc sao? Mau dẫn y đến đây gặp ta, chỉ cần ta nhìn thấy mặt y, ta sẽ lập tức nói cho biết chỗ giấu bí kíp.

Người áo trắng gật đầu :

– Được, nhưng tại hạ muốn biết rõ lão nhân gia và người ấy có uyên nguyên nguồn gốc gì với nhau mà lão nhân gia cần gặp y đến thế?

– Tên trẻ tuổi kia, đó là chuyện riêng của ta, các ngươi cần bí kíp là đủ, cần gì biết chuyện ấy?

– Lão nhân gia, tại hạ không phải là trong bọn mà lão nhân gia gọi là “các người” ấy đâu.

– Tên trẻ tuổi, đến gần đây.

– Lão nhân gia, tại hạ nói toàn là sự thực, tại hạ là bằng hữu của người lão nhân gia cần gặp và đến Điểm Thương sơn cùng với y, tại hạ đến trước để làm sáng tỏ một chuyện.

– Làm sáng tỏ chuyện gì?

– Lão nhân gia không thể trao cho Thiên Hương giáo chủ cuốn bí kíp võ công tuyệt thế kia.

– Thế thì phải trao cho ngươi ư?

Người áo trắng lắc đầu :

– Lão nhân gia hiểu lầm rồi, tại hạ không cần…

– Tên trẻ tuổi kia, công lực ta đã mất hết, lại bị thêm nhiều năm khổ sở mất hết nhuệ khí rồi, ngươi hãy cút đi, trước khi ta thấy mặt người ta cần, ta không trao bí kíp cho bất cứ ai đâu.

– Lão nhân gia không chịu tin tại hạ ư?

– Tên trẻ tuổi, ta đã nhìn thấy quá nhiều việc trên đời.

– Lão nhân gia đã nhìn thấy quá nhiều ngại gì không nhìn thêm lần nữa xem có thật tại hạ đến đây là hỏi về bí kíp của lão nhân gia hay không?

Lão nhân hơi ngẩn người :

– Tên trẻ tuổi, ngươi nói giỏi lắm đó. Được, ngươi hãy nói, tại sao ta không nên trao đổi bí kíp ấy cho Thiên Hương giáo chủ.

– Điều đầu tiên là vì an nguy của thiên hạ võ lâm.

– Dù cho ta đã chịu qua vô số lừa đảo nhưng ta vẫn không thích lừa đảo người khác, ta đã hứa một lời, ngươi bảo làm sao ta có thể thất tín?

– Lão nhân gia rất đáng cảm phục, nhưng mà, lão nhân gia, nên vì thiên hạ võ lầm, vì bí kíp ấy quý giá và vì người mà lão nhân gia đang cần gặp mặt.

Lão nhân vô danh biến sắc mặt lần đầu :

– Sao? Tên trẻ tuổi, suốt đời ta chỉ có một ước nguyện duy nhất nên cố sống thừa để gặp người ấy.

– Lão nhân gia, xin cho tại hạ nói thẳng, vì võ lâm thiên hạ, lão nhân không nên ích kỷ chỉ nghĩ đến mình.

– Tên trẻ tuổi, ngươi nói giỏi lắm, hãy cho ta biết ngươi tên là gì?

– Tại hạ họ Môn, tên Nhân Kiệt.

Lão nhân trầm ngâm :

– Môn Nhân Kiệt ư? Ta chưa nghe tên ấy bao giờ, có lẽ khi xưa lúc ta tung hoành thiên hạ ngươi còn chưa ra đời, có thể ngươi còn nằm trong bụng mẹ.

– Lão nhân gia niên kỷ bao nhiêu?

Lão nhân vô danh lắc đầu :

– Ta bị giam giữ ở đây lâu quá rồi, một thời gian lâu không nhìn thấy mặt trời nên năm nay ta bao nhiêu tuổi ta cũng không biết nữa. Còn ngươi?

– Tại hạ hai mươi sáu tuổi.

– Hai mươi sáu? So với tuổi ta, có lẽ là…

Lão lắc đầu :

– Không nói chuyện ấy nữa, hảo hán không thèm nhắc đến chuyện xưa, chuyện xưa đều đau lòng bi thảm, nay lại rơi vào tình cảnh này đâu có gì đáng nhắc tới nữa?

– Xưa kia lão nhân gia tất là một kỳ tài uy chấn thiên hạ?

Lão nhân gật đầu :

– Đúng vậy, tên trẻ tuổi, ngươi nói đúng đấy, nhưng nổi danh thiên hạ làm gì, kỳ tài cái thế mà làm gì? Mai kia bỏ thây đất lạ cũng chỉ là một đống xương khô thôi!

– Có một dĩ vãng oanh liệt để hồi ức cũng có phần an ủi chứ, phải không lão nhân gia?

– Tên trẻ tuổi, ngươi cho là như thế?

– Vâng, thưa lão nhân gia.

Lão nhân lắc đầu :

– Người trẻ tuổi, thực sự không phải thế đâu, tung hoành bốn biển, cuồng ngạo tám phương, tuy tên ta nổi danh thiên hạ nhưng tâm linh ta lại trống rỗng, vì ta bị nhà tan cửa nát, vợ chồng con cái chia lìa, cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng, người trẻ tuổi, ngươi hiểu chứ?

– Đa tạ lão nhân gia dạy bảo, tại hạ hiểu.

– Xem ra ngươi đáng mến đấy, người trẻ tuổi, nếu ngươi không giả vờ thì cũng là người mà ta có thể tin được.

– Lão nhân gia, thực hay giả là ở tại lòng này.

– Người trẻ tuổi, ngươi là người đầu tiên ta muốn gặp trong đời.

– Đa tạ lão nhân gia quá khen.

Đột nhiên lão nhân buông một câu :

– Tiếc rằng ta chưa biết y ra sao nên không biết so với ngươi…

Môn Nhân Kiệt vội hỏi :

– Lão nhân gia nói là…

– Thôi không nói nữa… – Lão nhân khoát tay – Người trẻ tuổi, ngươi nên biết chuyện cũ của ta chẳng có chút gì đáng an ủi, khi hồi ức lại ta chỉ thấy đau đớn hổ thẹn tan lòng nát dạ mà thôi.

– Lão nhân gia hổ thẹn với ai?

– Ta hổ thẹn với vợ ta con ta!

– Có lẽ họ cũng đi khắp chân trời góc bể để tìm kiếm lão nhân gia hoặc là lo lắng chờ đợi lão nhân gia có ngày quay về nhà?

Lão nhân vô danh run hai vai bi thảm than :

– Biển đời mênh mang, đâu có nơi nào là nhà ta, không biết bây giờ mẹ con nó…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.