Bích Huyết Can Vân

Chương 47 - Tuyế Cung

trước
tiếp

Nàng kêu vội :

– Môn đại hiệp, xin mời vào mau…

Môn Nhân Kiệt nhận ra rất rõ gương mặt không trang điểm của nàng khó giấu được ngấn lệ và cũng khó giấu được hai mắt đỏ au của nàng, y hỏi liền :

– Cô nương, có ai xúc phạm cô nương sao?

Hoàng Ức Như lắc đầu miễn cưỡng :

– Môn đại hiệp, xin mời hãy nói.

Môn Nhân Kiệt lắc đầu :

– Cô nương, tại hạ không vào, xin cô nương cho tại hạ biết Tuyết cung…

Đột nhiên y chuyển giọng :

– Cô nương, có người đến.

Y chớp nhoáng lách thân vào phòng, Hoàng Ức Như vội đóng cửa, tiếp đó là có tiếng chân tiến đến. Hoàng Ức Như nghe tiếng chân nhận ra người, nàng ghé miệng nói nhỏ :

– Môn đại hiệp, là Tôn Bất Tiếu đó.

Môn Nhân Kiệt nhướng mày :

– Hắn đến đúng lúc lắm, hãy để cho hắn vào.

Tiếng chân đã dừng ngoài phòng. Hoàng Ức Như cất tiếng hỏi trước :

– Ai đó?

Tiếng Tôn Bất Tiếu bên ngoài :

– Ức Như, là ta đây.

Hoàng Ức Như cố ý ngạc nhiên a một tiếng mở hai cửa. Tôn Bất Tiếu bước vào, hắn nhìn thấy Môn Nhân Kiệt liền cả kinh lui lại :

– Thì ra ngươi chưa chết…

Mặt hắn biến sắc :

– Có lẽ không chia lìa hai người các ngươi được…

Hoàng Ức Như khép hai cánh cửa lại. Môn Nhân Kiệt lạnh lùng :

– Tôn Bất Tiếu, ngươi nói đủ chưa?

– Đủ rồi, nhưng…

Đột nhiên hắn biến sắc, hấp tấp :

– Ngươi… ngươi là…

– Môn Nhân Kiệt, ngươi quên rồi ư?

Tôn Bất Tiếu thất kinh :

– Ngươi là Môn Nhân Kiệt, thế còn người rơi xuống vực núi…

– Ta chỉ muốn lặng lẽ tìm đến Phật Đỉnh phong nên nhân cơ hội ấy…

Tôn Bất Tiếu càng lộ vẻ sợ hãi :

– Phật Đỉnh phong, chẳng lẽ ngươi đã…

– Đúng vậy, ta đã gặp vị lão nhân gia ấy.

Tôn Bất Tiếu đột nhiên thất sắc chuyển thân định chạy ra cửa. Môn Nhân Kiệt mau hơn hắn rất nhiều, y bước một bước đã đến sau lưng hắn vươn tay như điện năm ngón tay như móc câu chụp trúng huyệt Kiên Tĩnh vai tả hắn. Tôn Bất Tiếu rên một tiếng. Môn Nhân Kiệt xoay hắn vòng lại, nhân lúc chuyển thân Tôn Bất Tiếu chớp nhoáng đánh hữu chưởng ra mang theo mười thành công lực vào giữa ngực Môn Nhân Kiệt.

Môn Nhân Kiệt cười lạnh một tiếng :

– Ngươi còn định thoát thân được sao?

Tả chưởng y lật lên chụp cứng uyển mạch Tôn Bất Tiếu. Tôn Bất Tiếu bị khống chế hai điểm, lập tức sắc mặt xám ngoét lại nhưng chưa hết hung hăng căm hận nhìn Hoàng Ức Như :

– Tiện tỳ, ngươi còn đứng đó…

Môn Nhân Kiệt đè nặng mười đầu ngón tay, hắn rên to không nói được hết câu, hai mắt hắn như lồi ra, gân xanh nổi trên đầu, mồ hôi vã ra. Môn Nhân Kiệt lạnh lùng :

– Tôn Bất Tiếu, ngươi trả lời ta hỏi, nhị lão Tra, Cổ, vị thiếu chủ và Tây Môn cô nương bị Giáo chủ giam cầm phải không?

Tôn Bất Tiếu không đáp. Môn Nhân Kiệt cười lạnh :

– Ngươi có muốn đau đớn vì máu huyết đảo lộn hay không?

Tôn Bất Tiếu vội gật đầu mấy cái. Môn Nhân Kiệt hỏi :

– Mấy vị đó bị giam cầm ở nơi đâu?

– Cái ấy phải hỏi Giáo chủ…

– Ta không tin ngươi không biết.

Tôn Bất Tiếu ú ớ :

– Dù ta có trả lời ngươi cũng vô dụng.

– Tại sao?

– Họ bị Giáo chủ dùng dược vật khống chế, ngoài Giáo chủ có thuốc giải ra…

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Được, ta sẽ tìm Giáo chủ của ngươi, hãy cho ta biết, tại sao Giáo chủ ngươi lại làm như vậy?

– Chỉ vì bọn họ phản đối mệnh lệnh của Giáo chủ.

– Ngươi định nói đến ý đồ xưng bá võ lâm?

– Đúng vậy.

– Cuối cùng trả lời câu hỏi này, vụ lửa đốt Trác phủ phải là do Giáo chủ ngươi làm?

Tôn Bất Tiếu lắc đầu :

– Không phải, đó là do Văn Nhân phu nhân tự đốt.

– Sự việc đến thế này mà ngươi còn dám lừa ta?

– Ta nói đó là nói thật, ngươi không tin ta đành chịu.

– Bây giờ hãy phiền ngươi dẫn đường cho ta tới Tuyết cung.

Tôn Bất Tiếu kinh hoảng :

– Họ Môn kia, ngươi định làm gì?

– Tìm Giáo chủ ngươi nói chuyện.

Hoàng Ức Như gọi to :

– Môn đại hiệp…

– Cô nương yên tâm, tại hạ chỉ muốn khuyên Giáo chủ bỏ ý đồ nhất thống thiên hạ võ lâm và yêu cầu tha cho các người nhị lão mà thôi.

Hoàng Ức Như không nói gì nữa.

– Tôn Bất Tiếu, ngươi nắm lấy tay ta mà đi, đừng quên uyển mạch ngươi vẫn nằm trong tay ta đấy.

Y buông tay hữu, cầm giữ cổ tay Tôn Bất Tiếu đẩy ra cửa. Hoàng Ức Như cũng vội chạy theo. Ba người đi thẳng về hướng đông Mai cốc. Xa xa nhìn tới, phía đông Mai cốc đèn đuốc vẫn còn sáng rực ánh xuống mặt tuyết chiếu sáng cả nửa vùng Mai cốc.

Tuyết cung tuy đặt tên là “tuyết” nhưng thật ra nó được tạo thành bởi một loại đá trắng phau không có một dấu vết nào khác và cũng chẳng có màu nào khác ngoài một màu trắng tinh, nó tọa lạc ở góc cuối cùng phía đông Mai cốc.

Vào Tuyết cung rồi đầu tiên là thấy sự bài trí rất hào hoa khí phái dù chỉ là một thạch thất nhưng chẳng khác nào cung điện. Trên cao cuối cùng thạch thất là một thạch tòa có phủ gấm vóc năm màu chói mắt. Môn Nhân Kiệt quét mắt nhìn chung quanh, không thấy một bóng nhân ảnh, y bèn hỏi :

– Tôn Bất Tiếu, Giáo chủ ở nơi nào?

Tôn Bất Tiếu đáp :

– Bây giờ chắc đang ở trong tẩm cung.

– Còn Trác Không Quần?

– Có lẽ cũng ở trong tẩm cung.

Môn Nhân Kiệt sáng mắt :

– Ngươi dẫn ta đến đó.

Tôn Bất Tiếu hơi chần chừ :

– Họ Môn này, nơi đây cực rộng lớn.

– Hay ngươi gọi to lên thử xem.

– Sao không cho ta vào gọi một tiếng?

– Đừng bày gian kế, gọi to đi!

Tôn Bất Tiếu miễn cưỡng cất to tiếng :

– Người đâu?

Tiếng gọi dứt một lúc không lâu đã nghe có tiếng chân vọng đến rồi một giọng đáp nho nhỏ :

– Ai dám vào đây kêu gào gì vậy?

Trong một cửa đá chuyển đi ra một thiếu nữ áo trắng, nàng ta kinh ngạc :

– Thì ra là Hắc thị vệ…

Tôn Bất Tiếu lạnh lùng :

– Vào bẩm báo Giáo chủ rằng…

Môn Nhân Kiệt cướp lời :

– Có Hắc thị vệ tìm được xác của Văn Nhân Mỹ.

Thiếu nữ áo trắng giật mình. Tôn Bất Tiếu lập tức quát :

– Đi mau!

Thiếu nữ áo trắng không dám do dự, vâng lệnh vội vàng quay vào. Không lâu, một loạt tiếng chân vọng ra từ xa đến gần, cánh cửa đá bên tả xuất hiện một người. Đi đầu là thiếu phụ xinh đẹp Thiên Hương giáo chủ vẫn phủ một tấm lụa mỏng trước mặt, bên thân là Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc, hai bên là mười hai thiếu nữ áo trắng cầm trường kiếm, sau lưng lại có thêm mười sáu tên Hộ pháp áo vàng.

Nhìn thấy Môn Nhân Kiệt cầm tay Tôn Bất Tiếu đứng giữa đại điện, thiếu phụ Giáo chủ kinh ngạc, lập tức cười khẩy :

– À thì ra thế!

Thiếu phụ uyển chuyển bước tới ghế đá, Hứa Thường Lạc thị vệ bên cạnh, mười hai thiếu nữ áo trắng cầm kiếm phân ra hai bên, mười sáu Hộ pháp áo vàng đứng sau lưng ghế. Môn Nhân Kiệt cười lạnh lùng :

– Tôn Bất Tiếu, bên hữu Giáo chủ ngươi còn trống đó, ngươi đến đó đi…

Tay tả y đẩy mạnh, Tôn Bất Tiếu lảo đảo bước tới, hắn lập tức hô hoán :

– Bẩm Giáo chủ, y là Môn Nhân Kiệt…

Thiếu phụ diễm lệ cười nhạt :

– Ta biết trước rồi, là ngươi dẫn y đến đây?

Tôn Bất Tiếu đỏ mặt :

– Bẩm Giáo chủ, y đã lên tới Phật Đỉnh phong…

Hai ánh mắt đẹp sau tấm lụa ánh lên, thiếu phụ a một tiếng; rồi lập tức điềm tĩnh cười nhạt :

– Điều đó thì ta không ngờ, đứng qua một bên!

Tôn Bất Tiếu vâng lệnh lui về bên hữu. Thiếu phụ cười nhẹ :

– Hoàng Ức Như, ngươi cũng đến đây.

Hoàng Ức Như kinh hoảng tuân lệnh đang định cất bước. Môn Nhân Kiệt đưa tay ngăn lại :

– Cô nương, đợi tại hạ nói xong chuyện rồi hãy đến gần cũng không muộn.

Hoàng Ức Như do dự, thiếu phụ diễm lệ cả cười :

– Môn đại hiệp, nàng là người của ta!

Y khảng khái đáp :

– Nhưng bây giờ không phải nữa.

Thiếu phụ vẫn cười :

– Môn đại hiệp, phải chăng các hạ cần gặp ta?

Môn Nhân Kiệt lạnh lùng gật đầu :

– Đúng vậy.

– Có chuyện gì?

– Tại hạ đến thỉnh giáo Giáo chủ một việc, khuyên Giáo chủ một việc và yêu cầu Giáo chủ một việc.

– Môn đại hiệp nhiều việc quá, không dám, xin mời cứ nói thẳng.

– Trước hết tại hạ xin thỉnh giáo việc lửa cháy Trác phủ có phải là do Giáo chủ?

Thiếu phụ có vẻ ngạc nhiên :

– Chẳng lẽ Hắc thị chưa nói…

Môn Nhân Kiệt cắt lời :

– Hắn cho tại hạ biết là do Văn Nhân phu nhân tự phóng hỏa.

– Thế sao Môn đại hiệp còn hỏi ta nữa?

– Giáo chủ xuất thân từ Hương Hải là ái nữ của nữ kiệt Mai Ẩu Lê tiền bối, tại hạ muốn nghe chính miệng Giáo chủ xác nhận.

Thiếu phụ Giáo chủ đáp :

– Vậy thì ta sẽ cho Môn đại hiệp biết, đúng là do Văn Nhân phu nhân tự phóng hỏa.

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Tại hạ rất tin Giáo chủ…

– Đa tạ Môn đại hiệp, còn việc khuyên răn, các hạ muốn khuyên ta gì?

Môn Nhân Kiệt đáp :

– Tại hạ xin khuyên Giáo chủ nên hủy bỏ ý định nhất thống thiên hạ xưng bá võ lâm.

– Ai nói ta có ý định nhất thống thiên hạ, xưng bá võ lâm?

– Bắt giam nhị lão, Thiếu giáo chủ và Tây Môn cô nương chưa đủ để chứng minh hay sao?

– Ai nói ta đã…

Môn Nhân Kiệt chỉ tay vào Tôn Bất Tiếu :

– Giáo chủ, chính thuộc hạ thân tín của Giáo chủ đã nói!

Thiếu phụ Giáo chủ cười khẩy nhìn họ Tôn :

– Hắc thị! Công lao của ngươi thật lớn lắm đó!

Tôn Bất Tiếu vội cung thân :

– Thuộc hạ đáng tội chết, mong Giáo chủ rộng lượng!

– Ta tuyệt không trách tội ngươi!

– Đa tạ ân điển của Giáo chủ.

Thiếu phụ Giáo chủ chuyển nhìn lại Môn Nhân Kiệt :

– Môn đại hiệp đã biết mọi chuyện, ta không cần giấu giếm nữa, đúng vậy, ta có ý định tranh bá võ lâm, thực hiện hùng tâm nhất thống thiên hạ.

– Tại hạ mong cầu Giáo chủ thu hồi hùng tâm ấy!

– Sao? Môn đại hiệp không bằng lòng cho ta làm như thế?

Môn Nhân Kiệt :

– Sự thực là thế, tại hạ không phủ nhận!

Thiếu phụ cả cười :

– Giả như ta không đồng ý thu hồi hùng tâm ấy thì sao?

Môn Nhân Kiệt giương mày :

– Vì thiên hạ võ lâm, tại hạ buộc phải can thiệp!

– Hai chữ “can thiệp” có nghĩa là đối địch với Thiên Hương giáo!

– Chỉ nên nói tại hạ đối địch với bản thân Giáo chủ thì đúng hơn!

– Ta là Giáo chủ Thiên Hương giáo, như vậy đâu có gì phân biệt?

– Phân biệt rất lớn, vì Giáo chủ không xứng đáng làm Giáo chủ Thiên Hương giáo nữa.

Thiếu phụ a lên một tiếng :

– Ta không xứng đáng thì ai là người xứng đáng?

– Chỉ có người nào đủ uy và đức mới xứng đáng giữ ngôi vị chí tôn môn giáo.

– Ý Môn đại hiệp là ta không đủ đức và uy?

– Sự thực Giáo chủ chỉ lấy uy khiếp phục người nhưng về đức thì không đủ người tâm phục.

– Dám nói ta không đủ đức tâm phục người, có lẽ Môn đại hiệp là người đầu tiên, ta rất muốn nghe, đức của ta không có ở điểm nào?

– Tại hạ xin hỏi, nhị lão Tra Minh, Cổ Cối liên hệ với Giáo chủ như thế nào?

– Đó là hai vị sư thúc của ta!

– Trong tâm niệm Giáo chủ có còn coi ai là bậc tôn trưởng sư môn nữa đâu!

Thiếu phụ lại bật à lên tiếng nữa :

– Ta hiểu rồi, Môn đại hiệp muốn nói đến chuyện ta giam cầm nhị vị sư thúc?

– Tại hạ không coi đó là hành vi đúng lễ kính trọng!

– Ta cho rằng Môn đại hiệp chỉ trích ta như vậy là sai.

– Xin Giáo chủ chỉ giáo rõ hơn!

– Nhị vị ấy tuy là sư thúc của ta nhưng vẫn là người của Thiên Hương giáo, ta là địa vị chí tôn, nước có phép nước, giáo có giáo quy, ta giam giữ không phải là giam giữ nhị vị sư thúc mà là giam giữ hai giáo đồ Thiên Hương giáo dám phản kháng Giáo chủ, nếu ta không xử nhị vị ấy theo giáo quy thì còn lấy gì để khuất phục chúng giáo đồ? Vả chăng, quân vương mà phạm pháp thì cũng như thứ dân mà thôi!

Môn Nhân Kiệt cười khẩy :

– Giáo chủ quả là đại công vô tư!…

– Sự thực là thế, Môn đại hiệp!

– Nhị lão Tra, Cổ đã phản kháng lệnh gì của Giáo chủ?

– Đó là việc cơ mật của bản giáo, ta không thể nói!

Môn Nhân Kiệt cười gằn :

– Chắc là do Giáo chủ hạ lệnh nhị lão phải dùng võ công áp chế các môn phái, các bảo các trại chứ gì?

– Môn đại hiệp đã biết thế thì cũng hay, bất kể hành vi của Giáo chủ đúng hay sai nhị vị ấy đã chống lại lệnh tức là phải chịu giáo quy, đó là việc của Thiên Hương giáo, Môn đại hiệp là người ngoài không nên tìm hiểu!

– Nói tóm lại, Giáo chủ vẫn không đồng ý hủy bỏ ý định xưng bá võ lâm?

– Môn đại hiệp, tâm ý ta đã quyết, bất cứ ai cũng không thể thay đổi được!

– Vậy thì Giáo chủ chớ trách tại hạ phải can thiệp!

Giáo chủ thiếu phụ cả cười :

– Ta đã có mộng nhất thống thiên hạ, xưng bá võ lâm thì kẻ đối địch với ta đâu chỉ có một mình Môn đại hiệp, bây giờ đề nghị Môn đại hiệp nói yêu cầu cuối cùng của mình đi!…

– Yêu cầu Giáo chủ thả nhị lão và mấy vị kia!

– Môn đại hiệp nên hiểu cho rõ, một mình Môn đại hiệp không đủ sức lo đâu!…

– Giáo chủ không đáp ứng yêu cầu này của tại hạ?

– Dù ta có thả mấy vị ấy ra bây giờ, mấy vị ấy cũng tuân phục ta, ta buộc nhị lão nhảy vào lửa tất nhị lão không dám trái lệnh nữa, Môn đại hiệp có tin không?

– Thực vậy ư?

Thiếu phụ gật đầu :

– Sự thực là thế, vì tất cả bọn chúng đã ăn năn hối tội lắm rồi!

– Giáo chủ còn ngại gì mà không thả họ ra thử xem?

Thiếu phụ Giáo chủ gật đầu :

– Để rồi ta sẽ thử cho Môn đại hiệp xem, nhưng xin hỏi trước, sau khi các vị đã được thả ra chúng đều đồng thanh nhận rằng hành động của ta là đúng và đều bằng lòng tuân lệnh ta, lúc ấy Môn đại hiệp còn can thiệp nữa không?

– Nếu mấy vị ấy đã bằng lòng tuân theo lệnh Giáo chủ, thì Giáo chủ đối với họ ra sao tại hạ không can thiệp nữa, nhưng còn ý định Giáo chủ muốn nhất thống thiên hạ xưng bá võ lâm, tại hạ không thể khoanh tay ngồi yên!

– Thí dụ như ta không dùng võ lực mà cũng khiến võ lâm thiên hạ tâm phục thì sao?

– Còn phải chờ xem Giáo chủ dùng biện pháp ra sao!

– Đương nhiên là ta sẽ lấy đức phục người!

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Nếu được vậy chẳng những tại hạ không can thiệp tới mà chính tại hạ cũng xin theo hộ giá Giáo chủ.

– Xin nhớ lời Môn đại hiệp đã nói.

Môn Nhân Kiệt khẳng khái gật đầu :

– Đúng vậy, tại hạ luôn luôn nhớ lời.

– Môn đại hiệp hãy chờ cho một chút, ta sẽ lập tức cho mời mấy vị ấy lại đây, trước khi họ đến, ta muốn nhân lúc này cùng Môn đại hiệp chấm dứt một chuyện…

Dừng lại một chút, thiếu phụ quát nhỏ :

– Mời Thất Tuyệt Trác thần quân ra!

Hai Hoàng y hộ pháp tuân lệnh đi ra. Môn Nhân Kiệt kinh ngạc :

– Giáo chủ đã biết ai là Trác Không Quần?

– Điều ấy chính Môn đại hiệp cũng biết, nếu bây giờ ta không đưa hắn ra, chắc chắn sau này Môn đại hiệp cũng đòi ta phải đưa, đúng vậy chứ?

Vừa nói, thiếu phụ vừa mỉm cười nhìn Môn Nhân Kiệt. Y động tâm đáp :

– Giáo chủ cao trí, sự thực có thế thật.

Thiếu phụ vẫn cười tươi :

– Do đó ta tự động đem hắn giao cho Môn đại hiệp.

– Tiếc thay Giáo chủ vẫn chưa tìm bắt được Văn Nhân đại hiệp.

– Tất cả những người có liên quan đến Văn Nhân đại hiệp hiện nay đều có mặt ở Mai cốc, ta không sợ có người nào dám che giấu cho y nữa, sẽ có một ngày ta sẽ bắt được y thôi.

Môn Nhân Kiệt cười lạnh đang định trả lời thì đã nghe có tiếng chân động, hai Hoàng y hộ pháp dĩ nhiên đã áp giải Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần vào đại điện, hắn nhìn thấy Môn Nhân Kiệt vẫn còn cải trang làm Cầm Kiếm thư sinh liền giật mình nhưng lập tức bình tĩnh ngang nhiên bước vào.

Thiếu phụ Giáo chủ cười nhạt :

– Môn đại hiệp. Trác thần quân đã đến…

Trác Không Quần kinh ngạc :

– Các hạ là Môn Nhân Kiệt ư?

Môn Nhân Kiệt không trả lời. Trác Không Quần xua tay kêu to :

– Ai bảo ta là Trác Không Quần?

Thiếu phụ Giáo chủ vẫn cười nhạt :

– Thần quân, chính ta bảo! Ta có thể chứng minh các hạ là Trác Không Quần chứ không phải là Văn Nhân Mỹ, hiện nay có mặt Môn đại hiệp đây, chúng ta nên chấm dứt trò đùa.

Môn đại hiệp không hề uống viên thuốc tán công của ta, thiết tưởng Thần quân các hạ cũng đâu có uống thuốc ấy…

Thiếu phụ chưa kịp dừng hẳn lời, Trác Không Quần đã cười gằn :

– Ta tự trách ta bất tài, nhưng yêu phụ ngươi đã đến giờ đầu tội nạp mạng rồi đấy!

Thân pháp hắn chớp nhoáng phi lên trên tòa ngồi của thiếu phụ Giáo chủ. Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu biến sắc mặt chuẩn bị xuất thủ.

Thiếu phụ Giáo chủ quát nhỏ :

– Hai người liên thủ cũng chưa phải là đối thủ của Thần quân đâu, lui xuống!

Thiếu phụ nhẹ nhàng vung cánh tay ngọc ngà lật ngược lên. Chỉ nghe binh một tiếng chấn động, thân hình Trác Không Quần lay chuyển phải lùi lại hai bước, mặt biến sắc :

– Tuyệt học của Hương Hải quả nhiên siêu phàm, hãy thử lần nữa.

Dứt lời hắn động thân định lướt lên. Thình lình Môn Nhân Kiệt quát lớn :

– Thần quân, các hạ hãy nói xong câu chuyện với tại hạ đã.

Trác Không Quần thu thế dừng chân lạnh lùng cất tiếng :

– Môn Nhân Kiệt, lát nữa chúng ta sẽ tính nợ với nhau.

Môn Nhân Kiệt lắc đầu :

– Tại hạ không có nợ gì để tính, chỉ muốn nói với Thần quân vài câu.

Trác Không Quần hơi do dự :

– Các hạ nói đi! Trác mỗ đã rửa tai lắng nghe!

Môn Nhân Kiệt :

– Thần quân, tại hạ không đòi nợ gì, chỉ xin hỏi, Thần quân mưu hại bằng hữu chiếm đoạt vợ người, lương tâm có thể yên ổn được chăng?

Trác Không Quần cười lạnh :

– Việc ấy Trác mỗ đã làm rồi, dù Trác mỗ có chết, Văn Nhân Mỹ cũng khó…

– Thần quân tin rằng Văn Nhân đại hiệp đã thực sự trúng gian mưu của Thần quân ư?

Trác Không Quần giật mình :

– Môn Nhân Kiệt, nói vậy nghĩa là sao?

Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Rất đơn giản, ta nói đến nay Văn Nhân Mỹ vẫn bình thường, chẳng những vẫn còn công lực như cũ mà vẫn như người thường, cái gọi là điên cuồng chỉ là do y tương kế tựu kế ẩn nhẫn mấy năm nay để ngầm tra xét cho ra tên hung thủ…

Trác Không Quần gào to :

– Môn Nhân Kiệt, ta không tin!

– Trác thần quân muốn thế nào mới chịu tin?

– Trừ khi cho ta tận mắt nhìn thấy…

– Thần quân, Văn Nhân Mỹ chính đang ở trước mắt đây!

Trác Không Quần lại giật mình :

– Các hạ nói các hạ là Văn Nhân nhị đệ của Trác mỗ?

Môn Nhân Kiệt điềm nhiên đáp :

– Trước mắt Thần quân chỉ một mình tại hạ!

Mục quang Trác Không Quần chuyển động, đột nhiên hắn ngửa cổ cười như điên :

– Ha ha, ngươi lại là Văn Nhân Mỹ, người là Văn Nhân Mỹ!…

– Như vậy mà Thần quân vẫn chưa tin?

Trác Không Quần tắt hẳn tiếng cười :

– Ta vốn không bao giờ tin!

– Thần quân nhớ lại xem, khi Lệnh Hồ Kỳ giả dạng Văn Nhân Mỹ vào Trác phủ, đột nhiên Môn Nhân Kiệt xuất hiện cùng lúc ấy, bây giờ Thần quân hãy nhìn cho kỹ xem tại hạ có còn dùng thuật dịch dung nữa không?

Trác Không Quần ngưng mắt chăm chú, trên tòa thiếu phụ Giáo chủ đột nhiên rùng mình sắc mặt có vẻ gì lạ lùng :

– Ngươi… ngươi… ngươi thật là?…

Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Đại ca, đệ hết lòng với đại ca chưa hề bội bạc!

Sắc mặt Trác Không Quần xạm như xác chết, hắn rống lên một tiếng dữ dội, hữu chưởng chớp nhoáng lật lên tự đập xuống Thiên Linh Cái. Môn Nhân Kiệt ngẩn người bất động. Máu óc vọt tung tứ tán. Trác Không Quần ngã vật xuống đất, thân hình Môn Nhân Kiệt run lên. Hoàng Ức Như cúi gầm đầu.

Thiếu phụ Giáo chủ lạnh lẽo nói :

– Việc này ly kỳ vượt khỏi tưởng tượng, gian mưu bao nhiêu năm tâm huyết coi như trôi theo dòng nước, thảo nào họ Trác thẹn thùng bi phẫn đến nỗi phải tự tuyệt, bất quá người chết mọi sự đều dứt, Văn Nhân đại hiệp là người nhân nghĩa thiết tưởng hãy lấy lễ mà hậu táng cho hắn.

Môn Nhân Kiệt cảm kích xúc động cúi xuống bên xác Trác Không Quần. Thiếu phụ ánh mắt như thất thần :

– Không ngờ Môn đại hiệp lại là Văn Nhân đại hiệp, xin thứ tội cho Lê Ngao Tuyết thất lễ!…

Môn Nhân Kiệt cắt lời :

– Giáo chủ bất tất, xin hãy thả…

Thiếu phụ mỉm cười :

– Được! Nếu Văn Nhân đại hiệp nóng ruột, ta sẽ cho gọi mấy vị ấy đến đây gặp Văn Nhân đại hiệp, hãy truyền lệnh, gọi nhị lão và hai vị nữa vào cung.

Hứa Thường Lạc vâng lệnh thi lễ đi ra. Bấy giờ, Hoàng Ức Như mới đưa mắt đắm đuối nhìn Môn Nhân Kiệt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.