Lão nhân áo xanh cười lớn chỉ về bên tả :
– Chúng ta hãy đến tảng đá dưới bóng cây kia ngồi nói chuyện.
Người áo trắng hân hoan gật đầu. Nơi lão nhân áo xanh chỉ là một tảng đá bằng phẳng sạch sẽ nằm dưới gốc một cây tùng. Hai người cùng ngồi xuống, lão nhân áo xanh mở lời trước :
– Huynh đệ, chúng ta hãy nói về hai người ở Đệ Nhất Lâu trước, họ ra sao?
Người áo trắng cười hàm tiếu :
– Phải chăng lão ca ca có ý chỉ nữ nhân và thiếu niên áo đen?
Lão nhân áo xanh gật đầu :
– Chính thị, huynh đệ nhận ra môn phái của họ chứ?
Người áo trắng hơi trầm ngâm :
– Ta chỉ biết thiếu niên rất anh tuấn và nội công cũng có phần thâm hậu, đó là một người rất khả ái.
– Còn vị cô nương kia?
– Đó là một nữ nhân tuyết bạch thanh nhã, đáng gọi là hoa đẹp thế gian.
– Lão đệ, nếu so sánh cô nương ấy với Văn Nhân phu nhân ai hơn ai kém?
– Xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, khó biết ai hơn ai kém.
– Huynh đệ, ta hỏi huynh đệ có nhận ra môn phái của họ không?
Lão nhân áo trắng vội đáp :
– Chắc chắn họ phải là những nhân vật siêu phàm hiếm có trong võ lâm!
Lão nhân áo xanh mỉm cười :
– Nói đã nửa ngày mà huynh đệ vẫn chưa nói rõ họ là người của môn phái nào?
– Chẳng lẽ lão ca ca không nhận được xuất thân của họ sao?
– Tuy ta không thể khẳng định họ thuộc môn phái nào nhưng ta dám chắc họ tất phải là người của một bang hội bí mật nào đó.
Lão nhân áo trắng có phần kinh ngạc :
– Lão ca ca, lấy gì làm chắc?
– Ta theo họ rời Đệ Nhất Lâu, huynh đệ có biết họ đi đâu không?
– Ta không đoán được, lão ca ca cứ nói đi!
– Hai người họ đến bên bờ sông Vận Hà.
Lão nhân áo trắng bật kêu a một tiếng :
– Họ lên thuyền ư?
– Chỉ lên thuyền, nhưng chưa đi… Đó là một cái thuyền vĩ đại có hai cột buồm lớn, ở hai đầu có hai tên nhân vật võ lâm canh giữ, khi hai dì cháu họ đến, trên thuyền có ba người ra nghênh đón…
Nói đến đó, lão ngẩng đầu lên hỏi :
– Huynh đệ có biết người mang biệt hiệu Bát Tý Ngọc Na Tra không?
– Lão ca ca nói phải chăng là người năm xưa độc bá một phương hoành hành nam bắc, tên thật là Thường Xuân Anh đó không?
– Đúng vậy, chính là hắn, hắn tôn xưng vị cô nương áo đen kia là “Đại cô nương” và tôn xưng vị thiếu niên là “Thiếu chủ” rất ư cung kính, còn vị cô nương gọi hắn là Thường tổng tuần sát…
Người áo trắng lại A một tiếng :
– Do đó lão ca ca mới suy luận họ là người trong một tổ chức bí mật?
– Chẳng những đó là tổ chức bí mật mà thôi, mà lực lượng của họ chắc mười phần lớn mạnh hùng hậu.
– Lão ca ca, làm sao biết điều ấy?
– Vì tên Bát Tý Ngọc Na Tra đã từng độc bá nam bắc, xưng tôn một phương, năm xưa danh tiếng lẫy lừng là thế, lẽ nào chịu khuất phục làm môn hạ người không có lực lượng hùng hậu. Từ đó có thể biết nhân vật lãnh tụ của tổ chức bí mật ấy phải có công lực thâm hậu cao tuyệt và có trí mưu mới khuất phục được hắn…
Người áo trắng gật đầu :
– Đúng vậy, lão ca ca phân tích quả là có lý.
– Còn nữa, bên cạnh hắn còn hai đại hán áo tía xem ra đều là những nhân vật phi phàm, điều ấy chẳng chứng tỏ tổ chức ấy rất rộng lớn đó sao?
– Vâng, không sai, vậy thì tổ chức này nằm ngoài Đông Tây lưỡng bảo và Nam Bắc tứ trại…
– Điều ấy tất nhiên, vì so về danh tiếng và võ học, Bát Tý Ngọc Na Tra đều cao hơn hẳn các lãnh tụ của Đông Tây lưỡng bảo và Nam Bắc tứ trại. Hai dì cháu nọ lẽ nào lại là người mấy cái bảo và trại ấy được? Còn nữa, người của Đông Tây lưỡng bảo khi ra ngoài đều có ký hiệu riêng, và thuyền của Nam Bắc tứ trại ắt phải treo cờ trời, còn ban đêm ắt treo đèn đặc biệt làm biểu ký. Còn con thuyền vĩ đại kia lại chẳng có dấu hiệu gì cả.
Người áo trắng trầm ngâm :
– Đúng là họ có phần thần bí thật, nhưng giang hồ gần đây ngoài chuyện bi thảm ba năm trước của Văn Nhân đại hiệp, mọi sự đều bình tĩnh, nhất là trong vùng sở cư của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần này càng thêm an ninh. Tổ chức bí mật kia đột nhiên xuất hiện ở Dương Châu khiến người ta khó hiểu quá.
Lão nhân áo xanh cười nhạt :
– Cứ theo ta biết, dì cháu họ có ý tìm một người, cũng có thể người cần tìm ấy là Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ!
Lão áo trắng kinh ngạc :
– Lão ca ca, sao biết thế?
– Trong Đệ Nhất Lâu ta nghe lén họ đối đáp có vẻ rất chú ý đến Văn Nhân Mỹ, ngoài ra còn nhắc đến tên Thất Tuyệt Thần Quân và Văn Nhân phu nhân nữa.
Người áo trắng gật đầu trầm ngâm :
– Ô! Để đến lúc có dịp ta sẽ điều tra…
– Vâng!
Lão nhân áo xanh đột ngột lại nói tiếp :
– Huynh đệ, tên của thiếu niên áo đen là Lê Mai Lãnh, y gọi nữ nhân áo đen là dì Sương!
Người áo trắng nhẹ lặp lại :
– Lê Mai Lãnh… Sương…
Lão lắc mạnh đầu :
– Lão ca ca, ta chẳng nhớ ra họ là ai.
– Đó chính là điều bí mật của tổ chức ấy đấy.
– Họ cần tìm các người nào? Vì sao lại muốn tìm Văn Nhân Mỹ?
– Hà tất phải phí sức suy đoán bây giờ? Cứ để họ hành động, ta sẽ biết liền.
– Họ dám động tới Trác phủ thực là lớn gan…
– Ta nói ra điều này, chỉ e huynh đệ thêm phần kinh ngạc đó.
– Lão ca ca, đó là điều gì?
Lão nhân áo xanh :
– Tám chín phần mười là thủ lãnh tổ chức bí mật ấy là một nữ nhân hùng tài đảm lược!
– Sao lão ca ca biết?
– Thiếu niên kia được gọi là thiếu chủ, y cứ mở miệng ra là mẹ cháu, đóng miệng cũng mẹ cháu, còn vị cô nương được y gọi là dì, thân phận rất cao và cũng cứ gọi là mẹ của cháu một hai…
– Lão ca ca, đó cũng là điều bình thường, đâu có gì đặc dị?
– Do đó, ta chỉ nói tám phần mười chứ không hề khẳng định.
– Thủ lãnh tổ chức bí mật ấy nếu là nam nhân tất phải là anh hùng cái thế chứ không thể là loại vô danh, nhưng nếu lại là nữ càng khiến người kinh tâm.
– Điều ấy cũng chẳng có gì kinh tâm lắm đâu, huynh đệ, có nhiều nhân vật nữ lưu so với nam nhân còn cao minh hùng tài hơn, thí dụ như vị Sương cô nương kia chẳng hạn, nàng ta nhìn qua đã nhận ra liền Nhiệm Khổng Phương là cao thủ võ lâm ẩn mặt…
– Thế ư, lão ca ca?
– Huynh đệ, chính tai ta nghe rất rõ ràng.
– Thực là vô ý mà chúng ta thu được điều lợi, chứng minh sự hoài nghi của chúng ta là không sai.
– Vâng, không sai, chỉ vì huynh đệ, phải chăng ba năm trước phụ trách bày tiệc cưới ở Trác phủ chính là Đệ Nhất Lâu?
Lão nhân áo trắng chưa đáp vội, lão lật tay rút ra một vật đặt lọt vào lòng bàn tay, đó là một chiếc ly uống rượu bằng bạc đã bị bóp dẹp lại. Lão áo xanh ngạc nhiên :
– Huynh đệ, cái này là…
Hai mắt lão nhân áo trắng hiện lên ánh sáng kỳ lạ :
– Đây là cái ly dùng uống rượu hợp cẩn trong đêm động phòng hoa chúc. Ba năm trước, thừa lúc hỗn loạn không ai chú ý, ta đã lén giấu vào tay áo.
Lão nhân áo xanh bật kêu A một tiếng thác dị :
– Ly rượu này đã được chế bằng bạc, nếu hạ độc vào rượu trong đó, sao không có dấu hiệu gì…
– Có lẽ chất độc ấy rất đặc biệt lạ!
– Dụng ý của lão ca ca khi giấu cái ly này là…
Người áo trắng đáp :
– Lúc ấy ta nghe tiệc cưới giao cho một tửu lâu bao biện sắp đặt, sau khi xảy ra thảm biến, ta hỏi thăm khắp các tửu lâu lớn nhỏ trong thành Dương Châu mới biết duy nhất Đệ Nhất Lâu là có dùng loại chén bạc này.
– Lại thêm có Nhiệm Khổng Phương là một cao thủ võ lâm giấu mặt…
– Đúng vậy, ta càng thêm hoài nghi.
Lão nhân áo xanh gật đầu như đồng tình không nói gì nữa. Hốt nhiên lão nhân áo trắng hỏi :
– Lão ca ca, bây giờ là giờ nào rồi?
– Còn sớm, huynh đệ, chẳng lẽ huynh đệ muốn…
Lão nhân áo trắng mỉm cười :
– Chính vậy, bụng ta đã thèm rượu lắm rồi, chính đang muốn đến Đệ Nhất Lâu uống vài chén.
Lão nhân áo xanh vỗ tay cười đáp :
– Hay tuyệt, ta phụng bồi…
Người áo trắng lắc đầu :
– Lão ca ca không nên đi!
– Sao? Tại sao ta không nên đi?
– Còn một việc cần mong phiền tới lão ca ca.
– Thôi được, huynh đệ hãy đi sớm về sớm chớ để ta đợi lâu khổ lắm…
Lão nhân áo trắng cất lời :
– Khi ta trở về sẽ tặng lão ca ca vài hũ được chăng?
– Ta chấp thuận đợi huynh đệ đến sáng!
Lão nhân áo trắng mỉm cười cùng với tiếng cười ấy hai bóng nhân ảnh trắng và xanh đồng thời cất thân vọt lên biến mất dạng…
* * * * *
Cửa thành Dương Châu mở suốt đêm, Đệ Nhất Lâu hình như càng khuya càng náo nhiệt. Giữa canh hai đêm ấy có một lão nhân áo trắng bước vào, hai tiểu nhị đã ra tiếp đón cung kính mời lên lầu. Không buồn nhìn tới hai tiểu nhị, lão nhân áo trắng ngang nhiên lên lầu. Nhìn sau lưng, vị khách áo trắng ấy rất giống vị lão nhân áo trắng trên Mai Hoa lãnh vừa rồi, nhưng sắc mặt vàng bệch lúc nãy đã biến thành trắng bạch. Tám phần mười, trong người lão không chỉ có một cái mặt nạ.
Vừa lên lầu đúng vào lúc một ca kỹ vừa dứt một khúc múa, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm động. Người áo trắng ngồi xuống một cái bàn khuất.