Bích Linh Ma Ảnh

Chương 62 - Âm Ma Hỏa

trước
tiếp

Đêm đã khuya.

Cảnh vật nơi đây thật vắng vẻ và yên tĩnh.

Thỉnh thoảng vài chiếc lá buông mình rơi sột soạt nằm yên trên mặt đất.

Trịnh Kiếm Hồng thầm nhủ :

– Hừ! Sao vắng tanh thế này!

Chàng không dám làm động gì, sợ đối phương mai phục, nên nhè nhẹ lần bước trong đêm tối.

Đỗ Thu Linh cũng đi sát kế bên.

Thấy tình hình lặng trang như đêm ở bãi tha ma. Nàng khẽ rùng mình, kề tai nói nhỏ với Trịnh Kiếm Hồng :

– Có lẽ Bích Linh lão tăng đi rồi cũng nên.

Trịnh Kiếm Hồng nói :

– Nếu được vậy mình đỡ lo cho lão. Nhưng muốn biết chắc chắn chúng ta đợi sáng xem sao.

Đỗ Thu Linh nhăn mặt :

– Em thấy chúng ta nên đi ngay là hơn.

Trịnh Kiếm Hồng bực tức :

– Thì em cứ đi một mình đi.

Nói xong, chàng phóng mình lên ngọn núi gần đó, ẩn vào một tảng đá to rồi nhìn xuống tứ bề xem xét tình hình một lần nữa.

Chàng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Tứ bề vẫn yên tĩnh như tờ.

Bỗng nhiên phía trời đông, ánh chưởng quang chớp nhóa liên hồi như sao xẹt.

Tiếp theo tiếng nổ “Bùng! Bùng!” vang động xé nát màn đêm.

Chàng kinh hô lên :

– Chết! Họ đánh nhau dữ tợn kìa.

Bùng! Bùng!

Núi rừng rung chuyển.

Chưởng quang bay xẹt lập lòe.

Trịnh Kiếm Hồng nắm tay Đỗ Thu Linh nói :

– Chúng ta phải qua bên đó!

Hai người tung mình nhảy vọt lên, bay xẹt về phía trời Đông.

Đến nơi, chàng thấy trên đỉnh cao phong, có hàng trăm cao thủ đang lô nhô bao vây một người vào giữa.

Khỏi nói, cũng biết người bị vây là Bích Linh lão tăng rồi.

Có hàng trăm người kia, tay mỗi người đều có cầm vũ khí, ánh thép chớp sáng ngời. Đồng thời vai họ lại mang một cái bầu.

Trịnh Kiếm Hồng không muốn động thủ sớm, liền bảo Đỗ Thu Linh cẩn thận đề phòng, đoạn chàng phóng mình đến gần nơi quan sát.

Vừa trông thấy cái bầu, tâm can Trịnh Kiếm Hồng rúng động, tim nhảy thình thịch.

Té ra trong bầu là một thứ độc dược khiếp người. Một khi ai chạm nhằm chất ấy, xương thịt sẽ biến thành tro bụi.

Trịnh Kiếm Hồng cảm thấy ớn lạnh xương sống, thầm nói :

– “Tình thế này dẫu tiền bối võ công cao cường đến đâu cũng khó thoát. Chỉ trừ khi ta mở một đường máu, không thì”…

Nghĩ tới đây, Trịnh Kiếm Hồng đưa tay ngoắc Đỗ Thu Linh lại gần và nói :

– Linh muội! Anh phải đi cứu lão tiền bối. Em mau rời khỏi nơi này.

Đỗ Thu Linh kinh ngạc hỏi :

– Đi khỏi nơi này?

– Phải!

– Em cần ở bên cạnh anh để giúp anh một tay.

– Không cần!

– Sao?

– Có em, anh không được yên tâm chiến đấu.

– Em không đi! Dù phải chết thì chết hết.

– Hoàn cảnh này bắt buộc em phải nghe anh. Đừng cãi nữa, mau đi đi.

Chữ “Đi” chưa dứt, đột nhiên, một luồng gió ào tới. Chàng đưa mắt nhìn lên thì thấy Thái Thông cũng mười môn hạ của lão từ trên không bay xẹt xuống.

Trịnh Kiếm Hồng thất sắc :

– “Ồ”! Mình đi rất khẽ tại sao lão ấy phát giác được.

Thái Thông chân vừa chấm đất, đã hướng qua Đỗ Thu Linh nói :

– Đỗ cô nương đến rất đúng lúc. Nhưng chuyện này xin cô đừng nhúng tay vào. Cô có thể trở về Lôi Đình trang hoặc Thiếu Lâm tự ẩn náu tốt hơn. Đừng để lão tăng nổi nóng khó tránh phiền phức đó.

Đỗ Thu Linh tức giận quát :

– Không khi nào!

Soạt!

Cây “Ngũ Long kim kiếm” bay ra khỏi vỏ, nằm gọn trong tay nàng.

Trịnh Kiếm Hồng nhanh tay giựt phắt trường kiếm tra vào vỏ, nghiêm giọng nói :

– Nếu em không nghe lời anh, anh giận lên bây giờ.

Đỗ Thu Linh nhìn thẳng vào mắt Trịnh Kiếm Hồng nói :

– Được! Anh muốn thế tôi xin tuân theo.

Dứt lời nàng quay người phóng bay về phía rừng rậm kế bên.

Thấy Đỗ Thu Linh đi rồi, Trịnh Kiếm Hồng thở ra nhẹ nhõm.

Thái Thông bỗng buông ra chuỗi cười rùng rợn.

– Ha! Ha!… Tiểu tử, ngươi cả gan dám đến đây ư? Quả là một thằng ngốc. Không biết sống chết gì?

Trịnh Kiếm Hồng quát :

– Lão ác tăng! Sao ngươi biết được sự có mặt của ta?

– Khà khà khà…

– Cười gì?

– Chất “Kỳ Nam Bảo Hương” của ta quanh năm chưa tan, ngươi không nghe thấy mùi sao?

– Trời!

Chàng kêu lên một tiếng thất thanh, rồi nhủ thầm :

– “Ta quá vô ý để lão phát giác, thật là tức”.

– Tiểu tử! Chắc ngươi hối hận lắm phải không?

Trịnh Kiếm Hồng gầm lên như con mãnh hổ :

– Hừ! Lão ác tăng, ngươi vây Bích Linh lão tăng với ý định gì?

Thái Thông thảng thốt đáp :

– Rất đơn giản: một là giết chết, hay là bắt sống lão ta.

Trịnh Kiếm Hồng trợn mắt, nhỡn tuyến chiếu ngời vào mặt Thái Thông, khiến lão lui về một bước.

– Hừ! Ngươi thù nghịch với ta, tại sao lại đi vây bắt Bích Linh lão tăng?

Thái Thông lạnh lùng hỏi :

– Rồi ngươi muốn gì?

Trịnh Kiếm Hồng nói :

– Hãy tha cho lão ấy! Muốn gì cứ tìm thẳng đến Trịnh Kiếm Hồng này.

Thái Thông ngửa mặt lên trời cười, giọng xoi mói :

– Ngươi định thế mạng lão ấy? Ngươi thử nghĩ y một lần trốn, hai lần núp như vậy là người tốt sao mà ngươi đòi nhận trách nhiệm!

Trịnh Kiếm Hồng mặt hiện nét dữ dằn nói :

– Ngươi gạt trẻ con chứ không gạt nổi Trịnh Kiếm Hồng ta đâu.

Thái Thông âm trầm nói :

– Ngươi nghĩ sao thì mặc kệ ngươi, lão tăng không cần biết. Chỉ biết là đem võ công so tài cao thấp.

Trịnh Kiếm Hồng lửa giận bốc xung thiên :

– Ác tăng, ngươi tưởng đem những thủ đoạn đê hèn ra làm ta sợ sao? Khôn hồn dâng cái đầu trọc của ngươi cho ta.

Câu nói của Trịnh Kiếm Hồng khiến Thái Thông giận bầm gan, tím mật.

– Tiểu tử, ngươi quá lắm rồi, lão tăng ta đâu thể nào dung tha mạng sống cho ngươi.

Trịnh Kiếm Hồng cười khẩy :

– Ác tăng, trước kia ngươi dám đem “Kỳ Nam Bảo Hương” cùng với “Thần Công thủ pháp” hại nàng Đỗ Thu Linh theo lời nói láo của ngươi hầu bắt tội ta. Ta hiểu, đó chẳng qua là lòng ích kỷ, ganh tỵ không muốn ta hơn ngươi nên mới bày ra cái trò đó. Bây giờ ngươi mau cầu kinh sám hối đi là vừa, nếu không thì còn gì mặt mũi một vị Chưởng môn Thiếu Lâm phái.

Thái Thông giận căm gan rống to lên :

– Nghiệt súc! Ngươi im cho ta.

Trịnh Kiếm Hồng lại cười khinh khỉnh :

– Ác tăng! Ta báo cho ngươi biết, bệnh tình của Đỗ Thu Linh đã được bọn ta chữa lành rồi. Ngươi đừng mơ tưởng hão nữa.

– Đừng láo…

– Láo ư? Hừ! Ngươi tưởng trên giang hồ này không ai chữa trị khỏi bệnh ấy ư?

Thái Thông nghe rúng động tâm can, chưa thốt nên lời thì Trịnh Kiếm Hồng tiếp :

– Cái thủ đoạn của ngươi chẳng qua là đánh lừa các vị Chưởng môn, ngả về phe ngươi để ngươi dễ bề tiêu trừ ta, chứ sự thực ngươi cũng biết Thái Trí không phải chết về tay ta.

Thái Thông trợn mắt hầm hừ hét :

– Không có việc đánh lừa, ngươi đừng nói bậy bạ.

Trịnh Kiếm Hồng nhún vai.

– Đừng biện bạch vô ích. Chẳng lẽ ngươi còn muốn gọi Đỗ Thu Linh ra làm chứng ư?

– Cái này… này…

Thái Thông ấp úng không mở được lời.

Trịnh Kiếm Hồng thấy lão hoang mang, nghiêm sắc mặt nói tiếp :

– Thôi, chuyện thực là như thế. Ngươi đừng tìm lời giải thích chỉ cho tốn hơi mà chẳng ai tin. Lần này nên khôn hơn một chút là mau truyền lịnh cho thủ hạ rút về để vị cao thủ kia được tự do ra đi.

Thái Thông nghiến răng nói :

– Hừ! Tên Quỷ Môn quan chủ ấy ngươi cho là cao thủ ư? Ta nói rõ cho ngươi biết, nếu lão ấy là người khác ta thả đi cũng được, ngặt nỗi y là một trong Thập Đại Ma Tinh, thả làm sao chứ?

Trịnh Kiếm Hồng nói :

– Lão ấy không phải là một trong Thập Đại Ma Tinh!

– Ngươi nói sao? Y không phải trong bọn Thập Đại Ma Tinh à?

– Ta bảo không thì không.

– Thế lão ta là ai?

Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu :

– Ngươi không cần biết.

Thái Thông cười lạt :

– Ha ha! Bảo ta thả mà không chịu nói rõ danh tánh của lão già ấy thì đâu có được.

Trịnh Kiếm Hồng quả quyết :

– Ngươi đừng lôi thôi! Lão ấy không phải Quỷ Môn quan chủ đâu.

Thái Thông nói :

– Dù lão ta không phải Quỷ Môn quan chủ đi nữa nhưng dám đến ngăn cản việc ta làm thì nhứt định ta không đời nào để cho y đi thong thả.

Trịnh Kiếm Hồng nhìn về phía sân đấu trường, thấy chưa ai động thủ, chàng nghĩ cần phải thuyết phục Thái Thông mới dễ bề hành động.

Nghĩ vậy chàng vội nói :

– Này lão hòa thượng, ngươi đừng tưởng võ công ông ta kém mà hối hận không kịp đấy. Ông ta chỉ cần đưa ngón tay ra là lấy được cái mạng của ngươi.

Thái Thông lồng lộn hét :

– Im mồm!

Dứt lời, lão phất tay một cái, mười tên thủ hạ liền sắp thành hàng chữ nhất.

Bộp!

Một tiếng vỗ tay của Thái Thông.

Mười tên thủ hạ tức khắc phóng ra mười hoàn Hỏa nham.

Trịnh Kiếm Hồng cười lên như quỷ rống :

– He he he! Ngươi tưởng đem mấy thứ trò chơi này ngăn chặn được ta sao?

Lời dứt, Trịnh Kiếm Hồng tung mình nhảy vọt lên không cao hơn một trượng.

Đồng thời vận đủ mười hai thành công lực đẩy mạnh ra song chưởng.

Chưởng phong đi như sấm sét nhắm ngay mười hoàn Hỏa nham áp tới.

Nhưng lạ thay, hai đạo kình phong như thác đổ vừa chụp tới, mười hoàn Hỏa nham phát nổ.

Ầm! Ầm…

Tiếng vang long trời lở đất, rừng núi chấn động rung rinh, lửa cháy lan tràn tứ tung.

Trịnh Kiếm Hồng cả kinh, không dám xem thường món võ khí lợi hại ấy.

Nhanh như chớp, Trịnh Kiếm Hồng hét lên một tiếng phóng mình nhảy ra xa hơn hai trượng. Miệng quát :

– Các ngươi hãy dừng tay.

Thái Thông hét :

– Tiểu tử, ngươi sợ rồi ư?

Trịnh Kiếm Hồng cười lạt :

– Ngươi sức mấy mà ta sợ.

– Tốt lắm! Xem đây!

– Khoan!

– Cái gì nữa?

– Trước khi đấu, ta muốn ngươi thả lão tiền bối kia ra. Lão ấy không dính líu gì với chuyện của ta và ngươi. Có giỏi thì cứ giao đấu với Trịnh Kiếm Hồng này.

Thái Thông cười thê thảm :

– Tiểu ma đầu, ngươi bảo sao? Thả lão ta à?

– Ừ!

– Ngươi đừng quá cuồng ngạo, dù cho lão già ấy có tài hô phong hoán vũ, làm đảo điên thiên hạ cũng khó thoát khỏi tay lão tăng đây.

Trịnh Kiếm Hồng cười khẩy :

– Lão ác tăng, ngươi nói thế là chưa biết trời bao lớn, đất bao dày. Tưởng trên giang hồ này chỉ có mình là võ lâm đệ nhất thiên hạ sao?

Thái Thông quát :

– Hừ! Ngươi cũng không thoát chết đâu đứng lớn lối.

– Ta đợi sự chứng minh!

– Khà khà khà! Rõ là thằng ngốc không biết sống chết là gì.

– Im mồm! Coi chưởng ta đây.

Lời chưa dứt, hai tay chàng xẹt song chưởng “Diêm Vương Câu Hồn” lẹ như chớp nhoáng.

Hai đạo kình phong bắn đi như quả búa ngàn cân ép vào Thái Thông, khiến lão cả kinh nhảy lui về hai ba bước. Nhưng đã trễ.

Bình!

Thái Thông văng bắn ra hơn hai trượng, miệng ói máu đỏ tươi.

Trịnh Kiếm Hồng đắc ý cười to :

– Há há há!…

Tiếng cười chưa dứt, Trịnh Kiếm Hồng tung thêm song chưởng mạnh như ba đào ép tới mười tên bộ hạ của Thái Thông.

Mười tên bộ hạ kinh hãi rú lên tiếng thất thanh, nhất loạt nhảy lui né tránh.

Thừa thế, Trịnh Kiếm Hồng phóng vọt mình về phía cao phong.

Thân thủ chàng lẹ như điệt xẹt, làm cho ai nấy đều sửng sốt, đứng há mồm.

Họ chưa kịp phản ứng, Trịnh Kiếm Hồng đã xẹt ra hai đường chiêu khốc liệt, miệng la lớn :

– Tiền bối chạy đi!

Bích Linh lão tăng cũng quá đỗi kinh ngạc, nhưng không dám chậm trễ.

Thân ảnh lão bắn xẹt vào bụi rậm mất dạng.

Sau khi Thái Thông tỉnh dậy, không còn thấy Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng đâu nữa. Lão giận tái mặt, quát lớn :

– Các ngươi để bọn khốn ấy chạy rồi ư?

Không ai trả lời một tiếng.

Thái Thông càng thêm phẫn nộ, hết nhìn người này, lại đưa mắt nhìn người kia.

Bầu không khí yên lặng và khẩn trương tột độ.

Đột nhiên lão chấp hai tay lên ngực, miệng nói :

– Thưa Tổ Sư, đệ tử vì trả thù cho môn nhân nên mạn phép dùng đến “Âm Ma Hỏa” khởi đại sát giới.

Nói xong, lão ra linh cho chúng đệ tử phóng “Hỏa nham” vào tất cả các bụi rậm.

Ầm! Ầm!

“Hỏa nham” nổ vang trời, lửa phát cháy ngọn cao ngùn ngụt.

– Ái da!

Vù! Vù!

Hai bóng người bị lửa táp nhảy dựng lên. Thoạt trông như hai cây pháo thăng thiên.

Thái Thông nhìn thấy đắc ý cười :

– Há há há!…

Dứt tiếng cười lão lại quát :

– Ngưng tay!

Chúng đệ tử Thiếu Lâm được lịnh, lập tức ngưng phóng “Hỏa nham”.

Mục đích của Thái Thông là giết chết Trịnh Kiếm Hồng và Bích Linh lão tăng. Nên khi nhìn thấy Trịnh Kiếm Hồng cùng Bích Linh lão tăng bị lửa táp, lão thấy kế hoạch mình đã có kết quả.

Giờ chỉ chờ ngọn lửa tàn là đến xem hai cái xác thành than.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.