Kiếm Phi vừa tránh về phía trái, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gió động và chàng biết ngay có người đã dùng khí giới nhằm ngang lưng mình chém lén.
Chàng giật mình kinh hãi, vội nhún chân nhảy lên trên cao hơn trượng.
Triệu Trình Ty đã khẽ quát một tiếng :
– Chúng ta cùng xông lên diệt y trước rồi sẽ nói chuyện sau.
Y liền rút cây roi gang bảy khúc ra nhằm hai chân Kiếm Phi quật tới. Kiếm Phi cười nhạt một tiếng rồi nói :
– Được lắm! Tổng quản của Vạn gia trang khép tiếp khách nhỉ?
Chàng ở trên không bỗng khom lưng một cái, hơi co hai chân lên đã tránh được thế roi của Triệu Trình Ty ngay.
Lúc đó cây quỷ đầu đao của Hạ Phi cũng nhằm người chàng chém tới.
Kiếm Phi khẽ quát một tiếng, giương hai cánh tay ra, rồi nhằm đầu của hai địch thủ tấn công luôn hai chưởng.
Hạ Phi và Triệu Trình Ty cũng song song quát lớn một tiếng, kẻ múa đao người múa roi đều nhằm những nơi trí mạng của Kiếm Phi tấn công.
Chỉ trong nháy mắt, Kiếm Phi đã xuyên vào trong đao quang và tiên ảnh của địch, ra tay nhanh như gió, nhằm các đại huyệt của hai người kia mà phản công. Chỉ đấu được mười hiệp, Hạ Phi với Triệu Trình Ty đã địch không nổi chàng. Hạ Phi lại múa đao nhằm vai bên trái của chàng chém xuống. Triệu Trình Ty thì múa roi nhằm hông bên phải của chàng quét tới.
Kiếm Phi cười nhạt, nhún vai trái xuống, còn tay phải thì nhanh như điện chớp gõ luôn vào mạch môn tay trái của Hạ Phi, đồng thời chàng dùng chân phải đá vào roi bảy khúc của Triệu Trình Ty.
Nói thì chậm, nhưng Kiếm Phi ra tay nhanh khôn tả. Chỉ trong nháy mắt đã biến luôn ba thức, vỗ bốn chưởng, đá ba cái.
– Ối chà…
– Hừ!
Sau hai tiếng kêu la đó lại có một tiếng kêu “loảng xoảng”, quỷ đầu đao với cây roi bảy khúc đều đã rớt cả xuống đất.
Hạ Phi khẽ thét một tiếng :
– Tên này cứng rắn lắm, chúng ta chuồn đi.
Thét xong cả hai cùng múa quyền xông lại tấn công một lúc, Triệu Trình Ty sử dụng cả chỉ lẫn chưởng như vũ như bão lấn át tới. Kiếm Phi cười nhạt :
– Đừng có hòng chuồn chạy gì cả.
Chàng giơ ngay hai thế tuyệt học của sư môn mình ra, hai tay của chàng nhằm hai kẻ địch tấn công tới tấp.
Hạ Phi giật mình kinh hãi, vội la lớn :
– Long Phụng song tuyệt chưởng đấy.
Y vừa nói vừa lui bước và giơ song chưởng lên đỡ.
Liền có hai tiếng kêu “bùng bùng”. Tiếp theo đó lại có hai tiếng kêu “ối chà” nữa, hq với Triệu Trình Ty đã bị đánh bắn ra ngoài xa hai trượng, rớt xuống mặt đất, mồm, mũi, tai rỉ máu tươi và tắt thở chết tốt.
Kiếm Phi cũng ngạc nhiên không ngờ thế Long Phụng song tuyệt chưởng lại có oai lực như vậy, chỉ mới có một thế thôi mà đánh cho hai tay cao thủ số một số hai trong võ lâm chết liền. Nếu sớm biết như vậy thà chàng trực tiếp vào xin bái kiến Trang chủ còn hơn.
Chàng đứng ở trong rừng ngẫm nghĩ hồi lâu mới quyết định một kế hoạch như sau :
dùng thủ pháp tuyệt nhanh giải quyết Vạn gia trang rồi sớm quay trở về Trung Nguyên tìm tên Tả Phong, hung thủ chính để thanh toán.
Chàng quyết định xong liền nhặt thanh đao vào trong bụi cỏ đào một cái hố lớn, lục soát hai người một hồi lấy chùm chìa khóa bách hợp với bản đồ lối đi và các chòi canh của toàn trang rồi vứt hai cái xác đó vào trong hố lấp đất lên luôn. Để cho mọi người khỏi biết trong rừng lại có trận đấu như vừa rồi, chàng nắn nót lại quần áo rồi mới từ từ đi ra ngoài rừng.
Chàng về đến Vạn gia trang đã có gia đinh nói :
– Đặng thiếu hiệp! Thiếu trang chủ đang tìm thiếu hiệp đấy.
Kiếm Phi vừa cười vừa đáp :
– Ồ! Ta biết rồi!
Nói xong chàng đi thẳng vào trong đại đường, vừa vào tới nơi thì Vạn Thích đã vừa cười vừa nói bước ra nói :
– Đệ kiếm huynh đi ăn cơm đấy. Chẳng hay Đặng huynh đi đâu thế?
Kiếm Phi cũng cười đáp :
– Tiểu đệ đi ra ngoài tản bộ đấy thôi!
Chàng vừa nói vừa theo Vạn Thích đi vào trong phòng ăn, đồng thời chàng bụng bảo dạ rằng :
– “Vạn Thích là người rất tốt, vả lại lúc huyết tẩy Phi Long sơn trang y hãy còn nhỏ, lát nữa ta đừng nên giết y”.
Tiếp theo đó chàng lại nghĩ thầm :
– “Nhưng nếu ta không giết y thì sau này thế nào y cũng kiếm ta trả thù”.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng chàng thấy Vạn Thích đối với mình rất tử tế, nếu giết y thì thực ra tàn nhẫn quá.
Lúc ăn cơm không thấy Vạn Nhất Thanh ra ăn, chỉ có Vạn Thích với Kiếm Phi hai người ăn thôi.
Chiều hôm đó, Kiếm Phi mời Vạn Thích lên phòng mình nghe chuyện trò. Hai người ngồi xuống, Kiếm Phi vừa cười vừa nói :
– Vạn huynh, tối hôm qua ai lại dám táo gan đến xông pha quý trang như vậy?
Vạn Thích ú ớ một hồi rồi đáp :
– Tối hôm qua… đệ phát giác có nhiều người xâm nhập… Nhưng sau khi tìm kiếm không thấy ai hết.
Kiếm Phi kêu “ồ” một tiếng, cố ý làm ra vẻ nghĩ ngợi một hồi rồi lại tiếp :
– Hôm đó ở Tam giang khẩu, Vạn huynh có chú ý đến hình dáng và dấu vết đặc biệt của người áo xám nào không?
Vạn Thích ngượng vô cùng, liền cười đáp :
– Tiểu đệ chỉ nhớ y dong dỏng cao, người gầy gò, còn thì không chú ý.
Kiếm Phi lại hỏi tiếp :
– Vạn huynh có nhận thấy người đó trông rất quen không?
Vạn Thích nghe nói giật mình kinh hãi rồi nghiêm nghị hỏi lại :
– Có phải Đặng huynh phát giác người nào khả nghi không? Tiểu đệ chỉ cảm thấy người đó hơi quen thôi.
Kiếm Phi cũng nghiêm nghị hỏi lại :
– Vạn huynh còn nhớ người áo xám ấy nói với Lý Nghĩa Thiên rồi giơ tay ra lấy đồ đạc chúng giơ tay nào không?
– Hình như là tay trái.
– Hình như chúng không muốn gặp Vạn huynh thì phải.
Vạn Thích tỏ vẻ nghiêm trọng rồi khẽ hỏi :
– Thế còn người áo xám kia thì hình dáng như thế nào?
Kiếm Phi ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
– Y hơi lùn và béo, cánh tay trái của y bị tiểu đệ ném trúng một hòn đá.
Vạn Thích lại rùng mình một cái và khẽ nói tiếp :
– Có phải Đặng huynh đã thấy người đó ở trong tệ trang không?
– Tiểu đệ chỉ hoài nghi đấy thôi.
– Đặng huynh nghi ngờ ai thế?
– Vạn huynh có phát hiện trong trang có người nào khả nghi không?
Vạn Thích ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
– Đặng huynh, chúng ta là người nhà cả, không giấu giếm gì huynh, vì việc này mà tiểu đệ đã bị gia phụ trách mắng nhiều lần rồi. Huynh không nhắc nhở tới thì đệ cũng quên khuấy đi mất, quả thực đệ cũng nghi ngờ người áo xám đó giống hệt Hạ tổng quản.
Kiếm Phi gật đầu nói tiếp :
– Sáng nay tiểu đệ ở phía sau đi ra, định lên trên núi luyện tập võ công, bỗng gặp Triệu phó tổng quản của quý trang, đệ thấy thân hình của y giống hệt người áo xám thứ hai, đệ liền chú ý đến cánh tay trái của y, quả nhiên thấy cánh tay trái của y có vẻ ngượng nghịu lắm, cho nên tiểu đệ mới nghi ngờ. Nhưng hai vị Tổng quản đều có địa vị rất cao ở trong trang chứ không phải là người tầm thường, cho nên không dám xác nhận bừa bãi, nhưng lại không dám không nói, cho nên mời huynh lên đây để chuyện trò là thế.
Vạn Thích gật đầu lia lịa và hỏi tiếp :
– Ừ phải rồi, huynh nói như vậy đệ mới xác nhận là hai tên ấy. Đặng huynh đi với đệ xuống gặp gia phụ đi.
Kiếm Phi vừa cười vừa đáp :
– Không, tiểu đệ cần phải nghỉ ngơi trong chốc lát đã.
Vạn Thích vẻ mặt trầm trọng vội đứng dậy và nói :
– Đặng huynh, tiểu đệ đi một lát sẽ về ngay.
Kiếm Phi thấy vậy hỏi :
– Vạn huynh nhất định đi gặp bá phụ hay sao?
Vạn Thích ngạc nhiên đáp :
– Việc này cần phải có gia phụ xử trí mới được.
Kiếm Phi ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
– Chi bằng Vạn huynh thử đi xem may ra lấy được vật đó.
Vạn Thích suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
– Vì chức vị Tổng quản ở trong trang rất cao, đệ sợ một mình làm việc này chẳng thành nên không dám tự ý.
– Theo nhận xét của tiểu đệ thì chúng đã chuẩn bị từ trước kia rồi.
Vạn Thích cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói tiếp :
– Huynh hãy đợi tiểu đệ một lát.
Nói xong y vội vàng xuống lầu tức thì.
Kiếm Phi lẩm bẩm tự nói :
– Đêm nay hy vọng người đừng có ở đây!
Đồng thời chàng cũng chắc chắn tối hôm nay Vạn Thích sẽ vắng mặt.
Không bao lâu Vạn Thích lại vội vàng lên lầu, hậm hực nói :
– Đặng huynh đoán không sai tí nào, hiện giờ hai tên ấy đã lén trốn rồi.
Kiếm Phi lạnh lùng lườm y một cái nhưng không trả lời, Vạn Thích lại nói tiếp :
– Đặng huynh hãy nghỉ ngơi đi, đêm nay tiểu đệ thề phải bắt chúng về hỏi tội.
Kiếm Phi liền hỏi :
– Vạn huynh có gì chắc chắn mà đuổi theo bắt được chúng về?
Vạn Thích lắc đầu đáp :
– Chuyện đó không thành vấn đề. Thiên hạ tuy lớn thật, nhưng không một nơi nào có thể cản trở được Thiết Hồng bang chúng ta khám xét, như vậy chúng làm sao mà trốn tránh được.
Nói xong y vội đứng dậy chào Kiếm Phi và nói tiếp :
– Đặng huynh cứ coi nơi đây là nhà của huynh, muốn gì huynh cứ việc lên tiếng sai bảo để tiểu đệ đuổi bắt hai tên đó rồi quay trở về ngay.
– Vạn huynh, tiểu đệ muốn cáo lui.
– Không được, không được, dù sao Đặng huynh cũng phải chờ đợi đệ quay trở về đã.
Kiếm Phi nghĩ ngợi giây lát rồi mới gật đầu.
Vạn Thích đi rồi Kiếm Phi dặn bảo tráng đinh tối nay đem cơm lên trên lầu cho chàng ăn. Chàng ở trên lầu ngẫm nghĩ giây lát rồi lấy sẵn một tờ bái thiếp ra. Tờ bái thiếp dài chừng một thước, rộng ba tấc, trên góc có vẽ một thanh Kim Húc thần kiếm dài chừng ba tấc rộng chừng hai tấc. Chàng cầm bút lên đề ở trên danh thiếp ấy rằng :
“Canh ba đêm nay sẽ thâu lại món nợ của Phi Long sơn trang”.
Dưới ký tên Kim Húc lệnh chủ.
Lúc ấy đang là buổi chiều, mặt trời chưa lặn, những người ở trong trang đa số còn chưa ngủ.
Kiếm Phi xuống lầu đưa mắt nhìn chung quanh, không thấy một người nào hết liền giở môn Long Vân Động ra hóa thành một cái bóng trắng tiến thẳng vào lầu lớn ở trong trang.
Khi chàng tới trước cửa lầu liền vận Long Phụng Cương giơ tay khẽ ấn vào giữa cửa một cái, bái thiếp bị dán chặt vào cánh cửa sâu chừng hai phân, rồi chàng mới trở về lầu, trong lòng chàng lúc này thấy hơi gay cấn.
Nhưng căn cứ vào sự dò thám hai ngày liền chàng đã biết trong trang không có một người nào có võ công cao siêu hơn mình cả, nhưng vạn nhất chuyện gì xảy ra thì mình sẽ chết một cánh ngậm hờn chứ không sai. Nghĩ đến vụ chém giết đêm nay, chàng lại thấy không đành nhẫn tâm chút nào, nhưng khi chàng nghĩ lại tấm thảm kịch ngày nọ ở Phi Long sơn trang thì chàng lại nghiến răng mím môi tức giận vô cùng.
Đó chỉ là cuộc phục thù mới khơi mào, bộ hạ của Thiết Hồng bang đâu đâu cũng có, nhiệm vụ của chàng còn rất nặng nề. Nếu một Vạn gia trang nho nhỏ này mà không nhẫn tâm hạ thủ thì sau này còn làm được chuyện gì nữa.
Chàng liền nghĩ thầm :
– “Ta còn mối thù hận của sư môn, người anh kết nghĩa của sư phụ là Thượng Quan Hùng với Trần Tinh hiện giờ đã hùng cứ Nam trang và Bắc bảo, một Bảo chủ với một Trang chủ danh trấn thiên hạ”.
Không bao lâu trời đã tối sầm, cơm nước xong Kiếm Phi ung dung đứng ngắm phong cảnh ở phía sau sơn trang.
Đột nhiên chàng thấy có một tráng hán chạy nhanh như bay tới dặn tráng đinh ở dưới lầu vài câu rồi đi ngay.
Kiếm Phi thấy vậy bụng bảo dạ rằng :
– “Có lẽ chúng nó đã trông thấy bái thiếp của ta rồi?”
Quả nhiên tráng hán nọ đi được một lát sau dưới cầu thang đã có tiếng chân người nhộn nhịp, rồi một tên tráng hán vừa lên tới, cung kính vái chào chàng và nói :
– Đặng thiếu hiệp, Trang chủ chúng ta xin thiếu hiệp đừng có đi ra khỏi căn lầu này, nếu chốc nữa có nghe thấy động tĩnh gì.
Kiếm Phi nghe nói cười thầm, mặt tỏ vẻ kinh ngạc và hỏi lại :
– Chẳng lẽ trong trang này lại có chuyện xảy ra ư?
Tráng đinh lắc đầu đáp :
– Điều này tiểu nhân không được rõ, vừa rồi chỉ được Trang chủ phái người đến dặn bảo như vậy thôi.
– Được, ta rất lấy làm cảm ơn.
Tráng đinh ấy thấy Kiếm Phi trả lời như vậy liền xuống dưới lầu ngay.
Đêm đã tới, sao ẩn hiện đầy trời, mặt trăng vừa lên tới trên cao.
Đêm ấy Vạn gia trang đặc biệt gây cấn hơn những đêm khác, tất cả các chòi canh và những chỗ mai phục ngầm đều chuẩn bị một cách chu đáo.
Trong đại sảnh, Vạn Nhất Thanh đã mặc sẵn võ trang, cau mày lại ngồi ở trên cái ghế gỗ đại hồng, bên cạnh bàn có để một thanh tỵ kim Bát Quái đao, trước bàn gỗ có mấy tên đại hán đứng rất nghiêm trang.
Vạn Nhất Thanh cứ cúi đầu ngồi lặng yên không nói năng gì cả.
Đột nhiên y ngửng đầu trầm giọng nói :
– Dù sao đêm nay cũng bắt cho được địch thủ, mặc dầu phải hy sinh đến thế nào.
Mọi người đều cung kính vâng lời.
Vạn Nhất Thanh cười hì hì mấy tiếng rồi nói tiếp :
– Thôi các vị ai trở về cương vị của người ấy đi.
Một lát sau mọi người đã ra khỏi đại sảnh ấy, riêng có hai đại hán trung niên là vẫn đứng hộ vệ ở hai bên Vạn Nhất Thanh thôi.
Thì giờ trôi qua từng giây từng phút một, ánh sáng lửa của toàn trang sáng rọi như ban ngày. Tất cả các cao thủ đều ẩn thân ở trong những chòi canh.
Trong đại sảnh, Vạn Nhất Thanh với hai người hộ vệ vẻ mặt càng ngày càng gay cấn.
Canh đầu đã qua, toàn trang yên lặng như tờ. Vạn Nhất Thanh càng cảm thấy đầu óc nặng trĩu, y đã hoài nghi kẻ phục thù là Kiếm Phi, vì Trang chủ của Phi Long sơn trang họ Đặng, nhưng dù sao y cũng không tin tưởng Kiếm Phi có công lực thâm hậu và tài ba cao siêu đến nỗi ấn được cái thiệp sâu vào trong cánh cửa hơn hai phân như thế?
Y nhận thấy công lực của người đó cao siêu không thể tưởng tượng được. Ở ngoài quan ngoại trừ mấy tên hung thần nổi danh đã lâu, hành tung phiêu hốt không nhất định ra thì không ai có đủ công lực để chống cứ với kẻ phục thù này.
Đột nhiên y quay người lại bảo đại hán đứng ở phía sau rằng :
– Mau thả bồ câu báo tin cho Tổng đàn hay, đồng thời lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn mấy con, chờ đối phương xuất hiện một cái, xem hình dáng mặt mũi và tuổi tác của người đó thế nào, viết ngay vào tờ giấy cột luôn vào chân chim bồ câu, cấp tốc thông tri cho Tổng đàn chủ.
Một triệu chứng không may hiện lên trong đầu óc Vạn Nhất Thanh, y cầm cái thiếp để trên bàn gỗ đỏ, vừa xem vừa lẩm bẩm nói :
– Đã hơn trăm năm rồi, chưa thấy Kim Húc thần kiếm này xuất hiện giang hồ. Nếu đêm nay kiếm ấy xuất hiện nơi đây chỉ sợ…
“Cốc, cốc”.
Tiếng mõ đã điểm canh hai, trong trang càng yên lặng hơn trước, người đứng bên phải Vạn Nhất Thanh liền lên tiếng :
– Thưa Trang chủ, có lẽ tiểu tử ấy hãi sợ không dám tới nữa.
Vạn Nhất Thanh chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã có giọng nói rất lạnh lùng vọng vào ồ ồ :
– Xưa nay tại hạ không sai hẹn ước bao giờ.
Vạn Nhất Thanh cả kinh quay đầu lại nhìn đã thấy một thiếu niên mặt đẹp khôn tả, nhưng lầm lì và trông rất khiếp sợ, mặc áo dài trắng.
Thiếu niên đó chính là Kiếm Phi, khách của Thiếu trang chủ.
Vừa thấy Kiếm Phi xuất hiện, bọn Vạn Nhất Thanh ba người đều ngẩn người ra, một mặt chúng không ngờ người trả thù lại là Đặng thiếu hiệp, mặt khác khiến chúng phải hoảng sợ là vì chàng bước chân vào trong khách sảnh rồi mà không hay biết một tí gì, đủ thấy khinh công của chàng ta cao siêu đến mức độ nào.
Kiếm Phi đứng yên, trông như một pho tượng, mặt lầm lì, hai mắt tia ra hai luồng ánh sán với giọng càng lạnh lùng lên tiếng hỏi :
– Vạn trang chủ tự sát hay cần phải tại hạ ra tay?
Dù sao Vạn Nhất Thanh cũng là một lão giang hồ, nghe thấy Kiếm Phi hỏi như vậy liền chắp tay chào và đáp :
– Lão phu kém mắt thật, nhưng không biết thiếu hiệp lại là người có lòng tới đây trả thù như vậy.
– Vạn trang chủ đừng có nói những lời thừa ấy nữa, chẳng hay Trang chủ muốn tự tử hay phải nhờ tại hạ ra tay hộ?
Vạn Nhất Thanh sầm nét mặt lại đáp :
– Nếu thiếu hiệp không phải là người có liên can thật mật thiết với Phi Long sơn trang thì lão phu khuyên thiếu hiệp đừng có đương đầu hộ họ như thế làm chi. Bằng không, hì hì, Thiết Hồng bang này không phải là một bang phái tầm thường đâu, thiếu hiệp đừng có trêu vào.
Lời nói trên là sự thật chứ không phải là bịa đặt, vì hiện giờ Thiết Hồng bang là bang phái lớn nhất trong giới hắc đạo, ngay Nam trang, Bắc bảo mới nổi lên lừng danh khắp thiên hạ cũng phải kiêng nể Thiết Hồng bang, vì võ công của hai người ấy tuy cao siêu hơn người của Thiết Hồng bang một chút thật, nhưng chúng cũng phải công nhận bang phái này lớn nhất và thế lực mạnh nhất thiên hạ, nên từ trước tới nay bất cứ kiếm khách hiệp sĩ lừng danh nào mà dám gây hấn với phân trại, nhưng từ đó trở đi, người ấy đừng có hòng được yên thân, bất cứ đi tới đâu, hay giờ phút nào cũng đều có người của Thiết Hồng bang theo dõi và giết chết.
Huống hồ Thiết Hồng bang lại giao dịch với Nam trang, Bắc bảo rất thân. Việc này tuy người ngoài không biết nhưng Kiếm Phi thì đã rõ hết, vì Thượng Quan Hùng, Bảo chủ của Thượng Quan bảo và Trần Tinh, Trang chủ của Hắc Sát trang với ân sư của mình là Kim Mộng Hùng đều là đầu mục của quan ngoại Tổng đàn của Thiết Hồng bang. Sau khi Thượng Quan Hùng và Trần Tinh giương danh thiên hạ cũng vẫn giữ tình bạn trong giới hắc đạo với nhau, tuy chúng có kèn cựa nhau ngầm, nhưng bề ngoài vẫn khách khí với nhau và đôi khi còn hợp sức lại đối ngoại nữa. Cho nên gây hấn với Thiết Hồng bang, trừ phi mình tài ba đặc biệt hơn người thì Nam trang, Bắc bảo không những không giúp sức cho Thiết Hồng bang, trái lại còn lôi kéo mình vào hùa để tăng cường thực lực của họ. Bằng không, thiên hạ tuy bao la lớn rộng thật, nhưng đừng có mong sống sót với họ.
Riêng tình hình của Kiếm Phi thì khác hẳn, trong sứ mệnh của chàng không những tầm thù Thiết Hồng bang mà còn cả với Nam trang, Bắc bảo, đó là nguyên nhân chàng ra giang hồ phen này. Nên chàng nghe thấy Vạn Nhất Thanh nói như vậy, liền dùng giọng mũi kêu “hứ” một tiếng, rồi đáp :
– Vạn Nhất Thanh, đây là lần cuối cùng tại hạ hỏi ngươi, ngươi muốn tự giải quyết lấy hay phải nhờ đến tại hạ ra tay hộ?
Hai đại hán đứng ở phía sau Vạn Nhất Thanh thấy Kiếm Phi chỉ là một đứa con nít mới hết sợ, nghe chàng nói xong, chúng cùng quát lớn một tiếng rút đao ở sau lưng ra xông lại định tấn công.
Kiếm Phi thấy vậy lạnh lùng nói :
– Thật là đồ ngu không sợ chết!
Chàng chưa nói dứt đã lui lại một bước, vận Long Phụng Cương thần công lên, rồi giở thế “Long Khởi Vân Ủng” (rồng bay mây cuốn theo), đột nhiên ra tay phản công lại.
Bọn Vạn Nhất Thanh chỉ thấy trên mặt đất bỗng có hai luồng gió lốc từ từ quay tít.
Vạn Nhất Thanh thấy vậy, cả kinh thất sắc, vội cầm thanh bảo đao lên trầm giọng quát bảo hai người nọ rằng :
– Tiền, Vương hai vị mau rút lui, đó là Long Phụng song tuyệt chưởng.
Y vừa nói vừa xông đao lên cứu viện nhưng đã muộn, Tiền – Vương hai người tuy thấy chưởng thế của đối phương rất kinh người, nhưng hành động chậm chạp nên chúng cả mừng, cả hai cùng sử dụng đao răng cưa, một tả một hữu nhằm đầu Kiếm Phi chém xuống ngay.
Nhưng chúng cảm thấy có một luồng sức lực rất mạnh dội tay hai người sang hai bên, và chúng lại nghe thấy Vạn Nhất Thanh cảnh cáo, nên chúng hoảng sợ đến mất hết hồn vía, vội giở toàn lực ra lôi thanh đao răng cưa lại để bảo vệ lấy mình mẩy cùng rút lui luôn. Bỗng chúng nghe thấy một tiếng quát lớn :
– Nằm xuống!
Chúng thấy áp lực ở bốn bên càng ngày càng nặng và càng nhanh dồn dập tới…
Sau hai tiếng kêu “bùng bùng” và hai tiếng rú rất thảm khốc, Vạn Nhất Thanh đã thấy Tiền – Vương hai người mồm hộc máu tươi, bắn trở ngược về phía sau, va mạnh vào tường ngã lăn ra chết tốt. Những bàn ghế ở quanh đó cũng bị ảnh hưởng bởi chưởng phong, gãy vụn hết.
Kiếm Phi mới giở có một thế chưởng mà đã đánh chết ngay hai người tại chỗ, Vạn Nhất Thanh không sao chịu được múa tít thanh Bát Quái đao xông lại nhằm đầu chàng chém luôn, Kiếm Phi không dám trì hoãn, vẫn dùng thế Long Khởi Vân Ủng ra tay nhanh như điện chớp, chỉ trong nháy mắt đã tấn công luôn mười chưởng và đá luôn bốn cái.
Vạn Nhất Thanh thấy chưởng và chân của đối thủ nhanh và mạnh như vậy, cũng phải giật mình kinh hãi thầm, y vội giở luôn ba thế đao lợi hại ra mới may mắn thoát khỏi chưởng phong của đối thủ.
Khi nào Kiếm Phi chịu để cho y chạy thoát, lại xông đến tấn công tới tấp.
Lúc ấy trong đại sảnh chỉ có đao quang bóng chưởng làm hoa cả mặt mọi người.
Người trong trang hay biết trên đại sảnh có chuyện náo động vội vàng chạy cả tới, đồng thời bốn bên cửa sổ cũng đều có cung nỏ chờ sẵn, để chuẩn bị bắn kẻ địch chết mới thôi.
Không khí ở trong đại sảnh càng ngày càng gay cấn, chưa đầy mười hiệp Vạn Nhất Thanh đã sắp đại bại đến nơi và y cứ vừa đấu vừa lùi bước một về phía cửa sảnh.
Dưới ánh lửa sáng như ban ngày, mỗi tráng đinh tay cầm đuốc đứng hàng đôi trông như một con rồng lửa. Lúc ấy Vạn Nhất Thanh đã đuối sức dần, từ từ lui bước một về phía cửa lớn.
Kiếm Phi đột nhiên cười nhạt một tiếng, nói :
– Hừ, tài ba của Vạn Nhất Thanh cũng chỉ có thế thôi.
Nói xong, chàng nhấn mạnh sức cái, chưởng của chàng càng nhanh hơn trước, chưởng phong kêu vù vù và bóng chưởng làm tối tăm cả mặt mũi đối phương.
Vạn Nhất Thanh vội giở hết tuyệt học của pho Bát Quái đao ra chống đỡ, mồm thì nói :
– Phen này lão tử phải thí mạng với ngươi mới được.
Nhờ cây đao Tỷ kim bát quái ấy là bảo đao và y lại liều thân rồi, nên nhất thời y cũng vãn hồi lại được đôi chút thế quân bình.
Lúc ấy bên ngoài đã có mấy tay đại hán cầm đơn đao lẻn vào đứng chầu chực sẵn ở đó, chúng định vào để giúp Trang chủ một tay, nhưng khi chúng vào tới nơi thấy đao quang, chưởng ảnh quá mạnh nên không sao chen tay vào để cứu Vạn Nhất Thanh được.
Đáng lẽ Vạn Nhất Thanh cũng chưa bị chết nhưng vì mấy tên nọ vào, Kiếm Phi nổi sát khí, bụng bảo dạ :
– “Bọn người này tên nào tên nấy đều muốn giết ta cả, như vậy tên nào cũng là kẻ thù của ta hết”.
Nghĩ tới đó, chàng đang giở thế thứ bốn của Long Phụng song tuyệt chưởng là thế “Hồi Long Dẫn Phụng”, chàng vội dồn công lực lên tới tám thành, giơ song chưởng tấn công luôn hai thế liền, bắt buộc Vạn Nhất Thanh phải lui về phía sau mấy bước để tránh.
Nhân lúc ấy, chàng vội rút thanh Kim Húc thần kiếm ra khỏi bao, liền có một đạo kim quang làm lóe mắt mọi người.
Những người đứng khắp chung quanh đều kinh hãi, thất thanh là lớn :
– Kim Húc thần kiếm…
Tiếng kêu rú ấy chưa dứt, thì chúng đã nghe thấy một tiếng “coong”. Đao và kiếm của hai người vừa va chạm nhau, tiếp theo đó lại có tiếng kêu rú thảm khốc, máu tươi bắn tung toé. Vạn Nhất Thanh đã bị Kim Húc thần kiếm chém ra làm hai mảnh, lăn lông lốc ở trên đại sảnh.
Sự thể xảy ra một cách quá đột ngột, ai nấy chưa kịp suy nghĩ, Kiếm Phi đã giở Kim Long đoạt mệnh, Ảo Thiên kiếm pháp, mọi người thấy trong đại sảnh có một con rồng vàng bao bọc cái bóng trắng, nhanh nhẹn chạy quanh. Con rồng vàng ấy lướt tới đâu là tiếng kêu la thảm khốc với máu tươi bắn tung tóe tới đó, đồng thời tay chân gãy văng tứ tung và đầu rụng rơi lông lốc.
Con rồng vàng nọ chạy quanh sảnh một vòng, mấy đại hán định vào cứu Vạn Nhất Thanh đều bị giết chết hết. Thấy không còn kẻ địch để giết nữa, rồng vàng ấy lại lướt ra ngoài sảnh. Những người ở bên ngoài thấy Kiếm Phi đã xông ra vội la lớn :
– Bắn tên.
Thế là tên và nỏ đều nhằm con rồng vàng bắn tới như mưa rào.
Kiếm Phi đột nhiên rú len một tiếng thật dài, rồi chàng múa tít thanh bảo kiếm tiến tới đâu là tiếng kêu la thảm khốc nổi lên tới đó, chỉ trong nháy mắt ở trên không, chân gãy tay cụt, đẫu vỡ mưa máu bắn tung tóe, con rồng vàng như lướt đi trong gió và nhanh nhu điện chớp vòng quanh đại sảnh với vườn hoa ở trước mắt đó một lượt, chàng tới đâu người Vạn gia trang chết tới đó, dần dần tiếng kêu la thảm khốc và tiếng rên rỉ cũng ngớt hẳn. Tất cả cao thủ trong trang không chết thì bị thương nặng đều nằm ngổn ngang trên mặt đất kêu la rên rĩ, tráng đinh đã vứt khí giới chui rúc cả vào trong phòng ngang ở nhà dưới rồi.
Kiếm Phi chỉ khẽ nhún chân một cái, người đã tựa như một luồng ánh sáng bay lên trên đỉnh nhà cao nhất vào quay người lại quát bảo :
– Nợ máu thì phải trả bằng máu. Tội của Vạn Nhất Thanh còn nặng hơn thế nữa, nhưng ta đã không nhận tái sát các ngươi, vậy mau đào tẩu đi. Mong từ nay trở đi phải cải tà quy chánh, như vậy mới không uổng sự tha thứ của ta ngày hôm nay cho các ngươi.
Nói xong, chàng lại nhảy xuống đất, cắm thanh thần kiếm vào bao, thuận tay nhặt mấy bó đuốc rồi giở “Long Vân Độn” thân pháp ra, người chàng như một con rồng lượn đi lượn lại khắp mọi nơi của Vạn gia trang, hễ chàng tới đâu là ngọn lửa bốc cháy tới đó.
Chỉ trong nháy mắt sơn trang này đã biến thành một cái biển lửa.
Rồi một cái bóng trắng đi nhanh như gió vừa đi vừa cười ha hả.
Thế là tổng trại của Thiết Hồng bang ở quan ngoại tức là Vạn gia trang đã hoàn toàn bị phá hủy hết.
Ngày hôm sau, trên giang hồ có tin đồn Kim Húc thần kiếm tái hiện võ lâm. Người cầm kiếm là một thiếu niên áo trắng, anh tuấn vô cùng. Chàng ta vừa xuất hiện, Thiết Hồng bang đã bị tai vạ ngay, máu rửa sơn trang một cách thảm khốc khôn tả.
Tý Ngọ Truy Hồn Diêm Vương Thiếp Tả Phong, Bang chủ của Thiết Hồng bang hay tin tức giận vô cùng, ra lệnh cho bang chúng ở khắp thiên hạ, bất cứ sống hay chết thể nào cũng phải bắt cho kỳ được Đặng Kiếm Phi đem về xử tội kết liễu vụ án ấy. Đồng thời Nam trang với Bắc bảo cũng bắt đầu chú ý đến người này.
Còn người của chính phái và giới hiệp nghĩa, ai cũng muốn có hân hạnh được gặp Kim Húc thần kiếm Đặng Kiếm Phi, một vị tiểu sát tinh gan to tày trời này. Thế là cái tên Kim Húc lệnh chủ đã lan tràn đi khắp mọi nơi, tất cả những thiếu niên áo trắng nào đi lại trên giang hồ thường thường được người ta tôn kính đặc biệt nhưng cũng thường thường gặp phải sự sát hại bất ngờ.
Thế là trong võ lâm đã thấy xôn xao náo động khá nhiều vì chuyện ấy và cùng sự xáo động đó mà vụ sát kiếp lớn đã bắt đầu mở màn.