Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long

Chương 13 - Những Kẻ Ra Đi

trước
tiếp

Thời gian vào giữa ngọ. Cái nóng ở Biên Thành lên đến độ thiêu người.

Vân Tại Thiên không ngừng lau mồ hôi. Mồ hôi không ngừng đổ và gã vừa lau mình vừa nốc nước.

Gã không kham nỗi cái khổ của vùng này. Mà chừng như gã thuộc hạng hưởng thụ hơn là chịu đựng

Hoa Mãn Thiên khá hơn, có vẻ chịu đựng dẻo dai hơn.

Trong trường hợp đó, không ai có hứng nói năng với ai một tiếng nào.

Vừa lúc đó, một con ngựa từ đâu chạy về. Ngựa chạy thẳng vào trại.

Trên mình ngựa có người nằm, thay vì ngồi.

Một vài con ruồi đậu trên những vệt đen đen nơi mình kỵ sĩ.

Máu. Máu khô mau dưới ánh nắng thiêu người.

Và kỵ sĩ là ai ?

Kỵ sĩ là cái xác chết. Xác của Công Tôn Đoạn, nhìn từ xa với thân hình hộ pháp, với thanh loan đao còn lủng lẳng ở hông.

Xác chết được người tại cục trường đặt lên lưng ngựa, ngựa quen đường cũ chạy trở về trại.

Ngựa về đến đây rồi, bất ngờ cơn mưa đổ xuống ào ào.

Dưới cơn mưa, Vạn Mã Đường tối dần, tối dần. Bên ngoài u ám, bên trong phải

tối.

Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên tối mặt như không gian u ám, như Vạn Mã Đường tối tăm.

Hai đại hán mang xác Công Tôn Đoạn vào đặt lên mặt chiếc bàn dài. Chúng âm thầm làm, xong việc rồi lại lặng lẽ lui ra.

Không một tiếng động.

Vạn Mã Đường chứng kiến sự tình mà không ai thấy mặt lão ta. Một phần do lão đứng sau bức bình phong, nơi đó tối tăm hơn chỗ khác. Một phần là không ai dám nhìn lão.

Cho nên chẳng ai biết thần sắc lão lúc đó như thế nào.

Lão đứng đó một lúc lâu, rồi từ từ ngồi xuống cạnh xác Công Tôn Đoạn, nắm bàn tay lạnh cứng của Công Tôn Đoạn.

Lão không rơi lệ.

Song gương mặt của lão thì bi thảm hơn lúc lão khóc.

Lão nhìn đôi mắt của Công Tôn Đoạn. Đôi mắt mở thao láo, lòi ra ngoài, đôi mắt biểu hiện sự thống khổ lẫn khiếp hãi và uất hận.

Suốt đời y, y sống giữa niềm sợ hãi bvà niềm thống khổ. Thỉnh thoảng lại nổi nóng, căm hờn và hò hét.

Có thế thôi, y chẳng hưởng thụ được gì cả.

Rất tiếc người ta chỉ chú ý đến vẻ tàn bạo của y. Không ai nhìn sâu vào lòng y để nhận thức cái chân giá trị của y.

Mưa nhẹ hạt dần dần nhưng không gian còn u ám.

Vạn Mã Đường chợt thốt :

– Con người này là huynh đệ của ta. Chỉ có y mới là huynh đệ của ta.

Chẳng rõ lão tự lẩm nhẩm hay hướng về Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên ?

Rồi lão tiếp :

– Nếu không có y thì ta khó sống đến ngày nay.

Vân Tại Thiên không im lặng được lâu hơn, buông tiếng thở dài, buồn buồn thốt :

– Bọn thuộc hạ đều biết y là một người tốt.

Vạn Mã Đường tiếp :

– Đích xác y là một người tốt. Luận về trung hậu, thành thực thì không ai sánh được với y. Luận về dũng cảm thì không ai sánh được với y. Nhưng suốt đời y không có lấy một ngày vui đẹp.

Vân Tại Thiên chỉ có nghe, chỉ có thở dài chứ không làm gì hơn.

Vạn Mã Đường như nức nở, tiếp :

– Đáng lẽ y không nên chết. Song hiện tại y đã chết rồi.

Không nên chết hay không thể chết ? Thật khó hiểu cho cái ý tứ của lão ta.

Vân Tại Thiên căm hận :

– Nhất định là Phó Hồng Tuyết giết y.

Vạn Mã Đường nghiến răng, rồi gật đầu tiếp :

– Ta có lỗi với y. Đáng lẽ ta nên nghe lời y, trước hết hạ sát bọn nó.

Vân Tại Thiên chụp cơ hội liền :

– Hiện tại…

Vạn Mã Đường nặng giọng :

– Muộn rồi. Quá muộn rồi.

Vân Tại Thiên hừ một tiếng :

– Nhưng chúng ta không thể buông tha cho Phó Hồng Tuyết. Chúng ta nhất định phải phục cừu.

Vạn Mã Đường gật đầu :

– Đương nhiên là phải phục cừu. Chỉ bất quá…

Bỗng lão ngẩng mặt lên, cao giọng thốt :

– Bất quá trước khi phục cừu, ta còn phải làm mấy việc.

Vân Tại Thiên chớp mắt, hỏi dò :

– Việc chi ?

Vạn Mã Đường gọi :

– Ngươi lại gần đây. Ta nói cho nghe.

Đương nhiên là Vân Tại Thiên bước tới.

Vạn Mã Đường tiếp :

– Ta nhờ ngươi thay ta làm một vài việc.

Vân Tại Thiên nghiêng mình :

– Xin đường chủ cứ phân phó.

Vạn Mã Đường buông nhanh :

– Ta muốn ngươi chết.

Bàn tay lão nhanh hơn câu nói. Bàn tay hoành qua, chụp lấy đao của Công Tôn Đoạn. Thanh đao đó chớp lên với tôc độ nhanh hơn ý nghĩ.

Aùnh đao xẹt xuống mình Vân Tại Thiên.

Kỳ quái !

Mường tượng Vân Tại Thiên có đề phòng trước. Khi Vạn Mã Đường chụp đao là gã đã nhích động thân hình rồi. Khi đao chớp lên thì gã đã tung mình lên không rồi.

Song dù sao thì gã cũng phải kém hơn Vạn Mã Đường. Gã dù nhanh nhưng Vạn Mã Đường vẫn nhanh hơn.

Nhát đao tuy không giết chết gã nhưng đã chặt đứt bàn tay hữu của gã.

Máu từ cổ tay rơi xuống.

Vân Tại Thiên cũng đáp xuống luôn. Gã chưa ngã. Gã đâu có thể ngã dễ dàng với một nhát đao tầm thường.

Gã tựa lưng vào tường. Mặt cắt không còn hạt máu. Aùnh mắt lộ vẻ kinh khiếp lẫn ngạc nhiên.

Vạn Mã Đường không đuổi theo. Lão bình tĩnh ngồi tại chỗ. Điềm nhiên nhìn từng giọt máu rỏ từ thanh đao xuống mặt nền.

Hoa Mãn Thiên đứng cạnh đó lạnh lùng, mặt không biểu hiện một cảm xúc nào.

Nhát đao đó có chớp lên, có chặt đứt một bàn tay, song không phải bàn tay hắn thì hắn lo nghĩ làm gì.

Tuyệt đối hắn không hề xao xuyến khi hắn chẳng bị thiệt thòi.

Lâu lắm, Vân Tại Thiên mới mở miệng. Gã cắn răng, gã run run giọng, thốt :

– Thuộc hạ không hiểu… Thực sự thuộc hạ không hiểu nổi…

Vạn Mã Đường lạnh lùng :

– Ngươi nên hiểu. Đáng lẽ ngươi phải hiểu.

Lão ngẩng đầu lên nhìn bức tranh đàn ngựa phi đằng nơi vách, ung dung tiếp :

– Địa phương này là của ta. Vô luận là ai cũng đừng mong đoạt nơi tay ta. Kẻ nào nuôi cuồng vọng thì kẻ đó phải chết.

Vân Tại Thiên trầm lặng rất lâu.

Bỗng gã thở dài, thốt :

– Thì ra đường chủ đã biết hết rồi.

Vạn Mã Đường thản nhiên :

– Ta biết từ lâu lắm rồi.

Vân Tại Thiên cười khổ :

– Thuộc hạ đánh giá đường chủ quá thấp.

Vạn Mã Đường thốt :

– Ta có nói, ta từng nói là trên đời có nhiều sự việc như hạt bụi, tuy ở quanh mình chúng ta nhưng chúng ta không trông thấy. Ta từ lâu không thấy rõ ngươi, không lưu ý đến ngươi.

Vân Tại Thiên xuất hạn dầm dề.

Gã cắn răng cười khổ, thốt :

– Dương quang cuối cùng cũng đến. Cũng chiếu đến.

Gã cười song tiếng cười nghe đau thương hơn tiếng khóc.

Vạn Mã Đường hỏi :

– Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ ?

Vân Tại Thiên đáp :

– Thuộc hạ hiểu.

Vạn Mã Đường nhìn gã, bỗng thở dài thốt :

– Đáng lẽ ngươi không nên đem ta bán rẻ. Đáng lẽ ngươi nên hiểu con người của

ta.

Chợt Vân Tại Thiên lộ vẻ kỳ quái trong nụ cười đáp :

– Tuy thuộc hạ phản đường chủ, song còn…

Gã không dứt được câu cho tròn ý.

Vĩnh viễn gã không dứt được câu đó.

Bởi gã vừa nhìn sang Hoa Mãn Thiên, chuẩn bị nói tiếp thì thanh kiếm của Hoa Mãn Thiên đã bay qua, cắm ngay ngực gã, đóng dính gã vào tường.

Đoạn Hoa Mãn Thiên từ từ rút thanh kiếm về.

Vân Tại Thiên ngã xuống.

Một con người, không sớm thì muộn cuối cùng cũng phải ngã một lần. Hoa Mãn Thiên quay mình nhìn Vạn Mã Đường. Vạn Mã Đường cũng nhìn hắn. Rồi lão điềm nhiên thốt:

– A. Ngươi giết gã.

Hoa Mãn Thiên gật đầu: – Tại vì gã bán rẻ đường chủ.

Vạn Mã Đường tiếp: – Hiện tại ngươi đã hiểu?

Hoa Mãn Thiên đáp: – Thuộc hạ chẳng hiểu gì cả, chỉ biết là kẻ nào phản đường chủ thì kẻ đó phải

chết.

Vạn Mã Đường hỏi: – Ngươi có biết tại sao gã phản ta chăng?

Hoa Mãn Thiên đáp: – Thuộc hạ rất muốn biết điều đó. Đáp như thế là hắn không biết gì hay hắn biết mà vờ như không biết? Vạn Mã Đường tiếp: – Mộ Dung Minh Châu, Lạc Lạc Sơn, bọn đó đều do gã mời đến. Hoa Mãn Thiên lộ vẻ kinh hãi: – Làm sao gã gọi đến? Hai người đó có liên quan gì đến gã? Vạn Mã Đường lắc đầu:

– Chẳng có liên quan gì cả.

Hoa Mãn Thiên lạ lùng: – Đã không quan hệ thì gã mời đến làm gì? Thuộc hạ chẳng hiểu nổi. Vạn Mã Đường giải thích: – Bởi không quan hệ nên gã mới mời đến.

Hoa Mãn Thiên trố mắt:

– Để làm gì?

Vạn Mã Đường đáp: – Để giết người.

Hoa Mãn Thiên hỏi dồn: – Giết người? Giết ai?

Vạn Mã Đường nắm chặt chuôi thanh loan đao, nhấn từng tiếng: – Các huynh đệ của chúng ta chết trong hai hôm nay là do bọn ấy hạ thủ. Hoa Mãn Thiên kinh hãi: – Do bọn ấy à? Chứ không phải Phó Hồng Tuyết sao?

Vạn Mã Đường lắc đầu:

– Phó Hồng Tuyết nếu giết người thì chỉ giết một người thôi.

Dù ngu ngốc đến đâu thì Hoa Mãn Thiên cũng phải hiểu và không hỏi nữa. Đương nhiên là hắn phải biết người duy nhất Phó Hồng Tuyết muốn giết là ai.

Hắn hỏi:

– Tại sao Vân Tại Thiên nhờ bọn ấy giết đám mã sư?

Vạn Mã Đường đáp:

– Gã muốn bức ta phải bỏ nơi này đi nơi khác.

Hoa Mãn Thiên cau mày:

– Bức đường chủ đi nơi khác?

Vạn Mã Đường cười lạnh:

– Ta đi rồi thì gã sẽ là bá chủ của địa phương này.

Hoa Mãn Thiên thở dài:

– Đáng lẽ gã phải biết là đường chủ không phải là người mà bất cứ ai cũng có thể đuổi đi nơi khác được.

Vạn Mã Đường tiếp:

– Tuy nhiên, gã biết là ta có kẻ thù cực kỳ lợi hại. Cho nên gã làm thế để cho ta tưởng rằng kẻ thù đã đến tận ngưỡng cửa nhà ta rồi.

Lão bỉu môi tiếp luôn:

– Thoạt đầu ta suýt tin như vậy.

Hoa Mãn Thiên hỏi:

– Tồi từ lúc nào đường chủ bắt đầu hoài nghi?

Vạn Mã Đường cười nhẹ:

– Kế hoạch của gã dù kín đáo đến đâu thì vẫn khó tránh một vài sơ hở.

Hoa Mãn Thiên chớp mắt:

– A.

Vạn Mã Đường tiếp:

– Gã không ngờ kẻ thù chân chính của ta đã đến đây rồi.

Hoa Mãn Thiên kêu lên:

– Tấu xảo thật.

Vạn Mã Đường lắc đầu:

– Sự có mặt của Phó Hồng Tuyết không phải là một tấu xảo.

Hoa Mãn Thiên hỏi:

– Không phải?

Vạn Mã Đường đáp:

– Hắn biết Vân Tại Thiên có kế hoạch đó cho nên mới đến đây. Nếu Vạn Mã Đường có biến cố phát sinh thì hắn có rất nhiều cơ hội.

Hoa Mãn Thiên cau mày:

– Làm sao hắn biết được kế hoạch của Vân Tại Thiên?

Vạn Mã Đường lộ vẻ thống khổ.

Lâu lắm lão mới thấp giọng thốt:

– Trầm Tam Nương là người của chúng.

Hoa Mãn Thiên sửng sốt. Rồi hắn hỏi:

– Làm sao Trầm Tam Nương biết được ?

Vạn Mã Đường tiếp:

– Thúy Bình là người của chúng.

Hoa Mãn Thiên trố mắt:

– Thúy Bình?

Vạn Mã Đường cười lạnh:

– Gã mua chuộc Thúy Bình, dùng Thúy Bình làm cái trạm truyền tin. Không ngờ Thúy Bình lại đem những tin tức của gã tố cáo với Trầm Tam Nương.

Hoa Mãn Thiên thở dài:

– Xem ra nam nhân hành sự mà tín nhiệm nữ nhân thái quá thì trong mười trường hợp có thất bại đến chín lần.

Vạn Mã Đường lạnh lùng:

– Gã lầm Thúy Bình, gã lầm luôn Phi Thiên Tri Thù.

Hoa Mãn Thiên gật đầu:

– Gã lầm Phi Thiên Tri Thù là phải, bởi có ai ngờ được Phi Thiên Tri Thù là người do đường chủ gọi đến.

Vạn Mã Đường nói:

– Bởi thế bọn gã mới bị Phi Thiên Tri Thù khám phá bí mật.

Hoa Mãn Thiên tặc lưỡi:

– Rồi vì vậy mà Phi Thiên Tri Thù lại bị giết luôn.

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Đúng. Chắc là Phi Thiên Tri Thù bị Mộ Dung Minh Châu giết để diệt khẩu.

Hoa Mãn Thiên cau mày:

– Nhưng Mộ Dung Minh Châu cũng bị giết nữa mà?

Vạn Mã Đường thốt:

– Trước khi chết, Phi Thiên Tri Thù tất là đã có nắm một chứng cớ gì trong tay. Chứng cớ đó là vật ở trên mình Mộ Dung Minh Châu.

Hoa Mãn Thiên gật đầu. Hắn nhớ bàn tay nắm cứng của Phi Thiên Tri Thù, bàn tay đó bị kéo ra, có dấu gãy.

Vạn Mã Đường tiếp:

– Đương nhiên là Vân Tại Thiên không hề chú ý đến bàn tay của Phi Thiên Tri Thù. Gã không chú ý là vì gã thừa hiểu Phi Thiên Tri Thù chết nơi tay ai.

Hoa Mãn Thiên thở dài:

– Nhưng gã không tưởng là có người chú ý đến bàn tay đó. Gã lại càng không tưởng là trong bàn tay đó có chứng cớ.

Vạn Mã Đường tiếp:

– Gã sợ người ta phát hiện ra sự liên hệ giữa gã và bọn Mộ Dung Minh Châu cho nên bắt buộc phải giết Mộ Dung Minh Châu để diệt khẩu.

Hoa Mãn Thiên lại thở dài:

– Không ngờ gã có cái tâm hiểm độc như vậy.

Vạn Mã Đường hỏi:

– Bây giờ ngươi hiểu hoàn toàn rồi chứ?

Hoa Mãn Thiên trầm ngâm một chút:

– Còn hai việc thuộc hạ chưa minh bạch.

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Ngươi cứ hỏi.

Hoa Mãn Thiên tiếp:

– Lạc Lạc Sơn là một nhân vật nổi danh trong võ lâm còn Mộ Dung Minh Châu là dòng dõi thế gia vọng tộc. Họ có thân phận như vậy thì sao lại đáp ứng lời mời của kẻ khác quá dễ dàng?

Vạn Mã Đường mỉm cười:

– Mộ Dung Minh Châu thèm rõ dãi vùng đất này, chỉ muốn làm chủ được nó thôi. Phàm con người có lòng tham là dễ bị lợi dụng.

Hoa Mãn Thiên gật đầu:

– Người càng giàu thì càng có lòng tham. Cái đó thì thuộc hạ hiểu lắm rồi. bất quá… Lạc Lạc Sơn, như lão ấy thì… tại sao lão cũng nghe tiếng gọi của kẻ khác quá dễ dàng?

Vạn Mã Đường trầm ngâm một chút:

– Lạc Lạc Sơn đến đây không phải do Vân Tại Thiên mời.

Hoa Mãn Thiên trố mắt:

– Thế thì ai mời?

Vạn Mã Đường đáp:

– Vân Tại Thiên vốn chẳng phải là tay chủ mưu chân chính của cái kế hoạch đó.

Hoa Mãn Thiên kêu lên:

– A.

Vạn Mã Đường tiếp:

– Đêm hôm trước, trong khi Lạc Lạc Sơn, Mộ Dung Minh Châu, Phó Hồng Tuyết, Phi Thiên Tri Thù đóng cửa phòng nghỉ ngơi thì ở bên ngoài tại sân trại ngựa của ngươi có mười ba huynh đệ bị hạ sát.

Hoa Mãn Thiên căm hận:

– Thuộc hạ cứ đinh ninh là Diệp Khai hạ độc thủ.

Vạn Mã Đường thốt:

– Hung thủ vốn có ý giá họa cho Diệp Khai. Không ngờ có người chứng minh cho

hắn.

Hoa Mãn Thiên hỏi:

– Đường chủ cho rằng hung thủ là Vân Tại Thiên?

Vạn Mã Đường lắc đầu:

– Không phải gã.

Hoa Mãn Thiên cau mày:

– Tại sao không phải gã?

Vạn Mã Đường giải thích:

– Ta biết võ công của gã. Ta cũng biết luôn tài nghệ của số huynh đệ bị hạ sát đó. Gã không đủ sức giết mười ba người cùng một lúc.

Hoa Mãn Thiên ngưng trọng thần sắc:

– Cho nên đường chủ đoán định là có người chủ sử ẩn mình trong bóng tối?

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Đúng vậy.

Hoa Mãn Thiên lại hỏi:

– Đường chủ cho rằng chính người đó mới là kẻ chủ mưu chân chính?

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Đúng vậy.

Hoa Mãn Thiên hỏi:

– Đường chủ biết người đó là ai chăng?

Vạn Mã Đường không đáp ngay câu hỏi, chỉ thốt:

– Thứ nhất, người đó có liên quan rất mật thiết với Lạc Lạc Sơn. Cho nên Lạc Lạc Sơn khó mà từ chối được khi y mời đến đây.

Hoa Mãn Thiên gật đầu:

– Có lý.

Vạn Mã Đường tiếp:

– Thứ hai, người đó có thân phận và địa vị rất cao tại Vạn Mã Đường.

Hoa Mãn Thiên chớp mắt:

– Làm sao thấy được điều đó?

Vạn Mã Đường điềm nhiên:

– Phải có thân phận cao, điạ vị cao mới có đủ tư cách tiếp nối chưởng quản Vạn Mã Đường, một khi ta bị bức phải bỏ hết để ra đi.

Hoa Mãn Thiên trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lại gật đầu, thốt:

– Có lý.

Vạn Mã Đường tiếp:

– Người đó thường ngày rất được Vân Tại Thiên tín nhiệm và kính phục. Sở dĩ thế nên Vân Tại Thiên mới bằng lòng tuân lệnh sai sử.

Hoa Mãn Thiên gật đầu:

– Có lý.

Vạn Mã Đường trầm gương mặt:

– Thứ ba, ta đã nói rồi. Thứ tư đương nhiên là người đó cũng được mười ba huynh đệ kia tín phục. Do đó đối với y, cả mười ba người đều không phòng bị, chả trách họ bị sát hạt quá dễ dàng.

Hoa Mãn Thiên chợt bậc cười khan.

Hắn cười một cách kỳ quái, hết sức kỳ quái. Rồi hắn từ từ thốt:

– Cũng bởi y và Lạc Lạc Sơn có quan hệ với nhau rất sâu xa cho nên họ cố ý tỏ thái độ chống đối, đố kỵ nhau, khiếm cho người ta không nhìn thấy sự quan hệ giữa họ.

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Đương nhiên phải vậy.

Hoa Mãn Thiên tiếp:

– Hiện tại thuộc hạ còn một điều chưa được minh bạch.

Vạn Mã Đường thản nhiên:

– Cứ hỏi. Hỏi luôn đi.

Hoa Mãn Thiên nhìn lão, một phúa sau mới hỏi:

– Tự đường chủ phát giác ra bao nhiêu việc đó?

Vạn Mã Đường lắc đầu:

– Không hoàn toàn do ta.

Hoa Mãn Thiên chớp mắt:

– Có kẻ tiết lộ bí mật với đường chủ ?

Vạn Mã Đường mỉm cười:

– Phải.

Hoa Mãn Thiên trầm giọng:

– Ai?

Vạn Mã Đường buông gọn:

– Thúy Bình.

Hoa Mãn Thiên cau mày:

– Lại cũng là nàng.

Vạn Mã Đường bỗng cười một tiếng, tiếp:

– Vân Tại Thiên đinh ninh là Thúy Bình trung thành với gã đến có thể chết được vì gã. Trầm Tam Nương đinh ninh Thúy Bình kín miệng như bình. Ngờ đâu… ngờ đâu…

Hoa Mãn Thiên nóng nảy, chận lời:

– Cả hai cùng lầm cả.

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Lầm một cách đáng buồn cười.

Hoa Mãn Thiên chớp mắt:

– Thực ra, Thúy Bình là người của đường chủ ?

Vạn Mã Đường bỉu môi:

– Đâu có việc đó.

Hoa Mãn Thiên cau mày:

– Vậy thì thực sự nàng là…

Vạn Mã Đường chận lời:

– Ngươi biết nàng làm gì chứ?

Hoa Mãn Thiên nhổ nước bọt:

– Ai lại không biết nàng làm điếm?

Vạn Mã Đường hỏi:

– Nhưng có con điếm nào trung thành chăng?

Hoa Mãn Thiên cười lạnh:

– Tự mình còn bán mình thì ai mà nàng không dám bán. Trong ngôn ngữ của bọn điếm không có tiếng “trung”. Nếu có thì trung với đồng tiền thôi.

Vạn Mã Đường diềm nhiên:

– Nàng là một con điếm xuất loại, không giống với đồng nghiệp của nàng.

Hoa Mãn Thiên cười:

– Điếm là điếm. Điếm không thể trung thành với bất cứ ai, trừ ra khi hoàn lương. Mà nàng còn ở trong kỹ viện kia mà.

Vạn Mã Đường lắc đầu:

– Ngươi quen tánh ăn nói bạo dạn mất rồi.

Hoa Mãn Thiên cười lạnh:

– Nhưng hôm nay lời bạo lại là lời khôn.

Vạn Mã Đường thông qua:

– Tổng kết là ngươi đã hiểu.

Hoa Mãn Thiên tặc lưỡi:

– Có muộn không?

Vạn Mã Đường trầm giọng:

– Mường tượng là muộn.

Hoa Mãn Thiên cúi đầu, nín lặng một lúc lâu, đoạn chầm chậm hỏi:

– Cừu nhân chân chính của đường chủ là Phó Hồng Tuyết?

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Phải.

Hoa Mãn Thiên tiếp:

– Thuộc hạ có thể thay đường chủ giết hắn chứ?

Vạn Mã Đường lắc đầu:

– Ngươi không giết nổi hắn đâu.

Hoa Mãn Thiên kèo nài:

– Ít nhất thì thuộc hạ cũng trợ giúp đường chủ một tay.

Vạn Mã Đường khoát tay:

– Không cần.

Hoa Mãn Thiên cau mày:

– Công Tôn Đoạn đã chết rồi, Vân Tại Thiên cũng không còn. Nếu đường chủ giết luôn thuộc hạ thì thành ra cô đơn quá. Một tay vỗ làm sao kêu?

Vạn Mã Đường lạnh lùng:

– Đó là việc của ta, mặc ta.

Hoa Mãn Thiên trầm ngâm một lúc. Sau cùng hắn thở dài , thốt:

– Thuộc hạ theo đường chủ hơn mười mấy năm rồi.

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Đúng mười sáu năm.

Hoa Mãn Thiên tiếp:

– Trong mười sáu năm qua, thuộc hạ đổ bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi cho vùng đất này.

Vạn Mã Đường điềm nhiên:

– Không phải là mồ hôi và máu của một vài người mà đủ dựng nên cơ nghiệp này. Ngươi biết không, cũng có máu và mồ hôi của mười ba mã sư ngã gục tại sân chăn nuôi của ngươi, của mười tám mã sư ngã gục ngoài đồng hoang, của Công Tôn Đoạn và Vân Tại Thiên nữa chứ.

Hoa Mãn Thiên thở ra:

– Thuộc hạ chỉ muốn bức đường chủ đi nơi khác chứ đâu có lòng nào hại chết đường chủ .

Vạn Mã Đường mỉm cười:

– Trong sân Vạn Mã Đường có trồng cái cây. Cây đó trồng đúng mười sáu năm rồi. Hiện tại một người dang hai tay ôm không giáp thân cây. Nó lớn như vậy đó mà người ta bứng đi, đem trồng nơi khác thì chắc gì nó sống nổi. Ta cũng như cái cây đó.

Hoa Mãn Thiên nắm chặt hai tay, gằn từng tiếng:

– Cho nên đường chủ nhất định giết thuộc hạ?

Vạn Mã Đường nhìn hắn, thong thả thốt:

– Chính ngươi đã nói là kẻ nào phản ta thì kẻ đó phải chết.

Hoa Mãn Thiên nhìn xuống bàn tay cầm kiếm của mình, thở dài tiếp:

– Đích xác là thuộc hạ có nói như vậy.

Vạn Mã Đường lộ vẻ buồn, tiếp:

– Ta vốn có thể bức ngươi đi giao thủ với Phó Hồng Tuyết…

Hoa Mãn Thiên chớp mắt:

– Thuộc hạ chắc không từ khước.

Vạn Mã Đường lắc đầu:

– Nhưng thà ta tự mình động thủ chứ không muốn mượn tay ai.

Lão gằn từng tiếng, tiếp luôn:

– Bởi vì ngươi là người trong Vạn Mã Đường. Ngươi là bằng hữu của ta.

Hoa Mãn Thiên thở dài:

– Thuộc hạ hiểu.

Vạn Mã Đường cũng thở dài:

– Thế là tốt.

Hoa Mãn Thiên thốt:

– Hiện tại thuộc hạ còn muốn hỏi thêm một câu.

Vạn Mã Đường gật đầu:

– Cứ hỏi.

Hoa Mãn Thiên bỗng ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm Vạn Mã Đường, cao giọng

hỏi:

– Thuộc hạ gian lao khổ nhọc, phấn đấu hơn mười năm dài, hiện tại tay trắng vẫn hoàn tay trắng, kiếp nô tài vẫn chẳng thay đổi mảy may. Nếu đổi lại là thuộc hạ thì đường chủ có làm như vậy chăng?

Vạn Mã Đường không cần suy nghĩ, đáp liền:

– Có chứ, ta cũng làm như ngươi vậy đó. Bất quá…

Aùnh mắt chợt sắc bén, chớp chớp, lão tiếp:

– Bất quá nếu ta hành sự không kín đáo để bị phát hiện bí mật rồi thì có chết ta cũng không oán hận.

Hoa Mãn Thiên ngẩng mặt lên không, bật cười dài:

– Tốt. Tốt. Chết không oán hận. Rất tiếc là vị tất thuộc hạ chết nơi tay đường chủ .

Hắn vung kiếm. Đồng thời hắn cao giọng thốt:

– Đường chủ cứ xuất thủ. Thuộc hạ có chết cũng chẳng oán hận gì.

Vạn Mã Đường gật gù:

– Nói được câu đó mới đáng mặt nam tử hán.

Hoa Mãn Thiên hỏi:

– Sao đường chủ chưa đứng lên?

Vạn Mã Đường điềm nhiên:

– Ta ngồi vẫn thừa sức giết ngươi, cần chi đứng?

Hoa Mãn Thiên ngưng cười. Bàn tay cầm kiếm gồng mạnh, gân xanh nổi vòng.

Vạn Mã Đường còn ngồi nguyên tại chỗ, bình tĩnh như không.

Thay vì nhìn đối phương thì lão lại nhìn bàn tay còn nắm chuôi thanh loan đao.

Lão xem thường Hoa Mãn Thiên quá.

Hoa Mãn Thiên từ từ bước tới, từng bước từng bước, mũi kiếm rung lên vì tay cầm kiếm rung.

Bỗng hắn nạt lên một tiếng, kiếm biến thành mống dài, người theo kiếm bay đi.

Nhưng hắn không tấn công Vạn Mã Đường. Hắn vọt mình qua khung cửa sổ thoát

đi.

Vạn Mã Đường thở dài:

– Đáng tiếc.

Đến lúc đó lão mới chớp mình.

Loan đao cũng biến thành cái mống bạc.

Một tiếng coong vang lên, đao và kiếm chạm nhau, đao lệch qua, rọc theo kiếm, đi xuống.

Nhưng Hoa Mãn Thiên không quá hèn đến phải thất bại ngay ở phút đầu.

Hắn biến thế liền.

Biến thế là có dùng một thế trước, bây giờ định thay bằng một thế mới. Như vậy có hai lần dụng lực, cách khoảng bởi cái biến đó.

Lực cũ vừa tàn, lực mới chưa phát xuất. Vạn Mã Đường tấn công đúng cái phút giây chuyển tiếp chưa thành hình của hai khí lực, thành ra cái cũ tàn luôn mà cái mới cũng không phát xuất được.

Đồng thời gian, ánh đao chớp lên trước mặt hắn. Đao ảnh trùng trùng, ngăn chận luôn hô hấp của hắn.

Vạn Mã Đường cười lạnh thốt:

– Nếu ngươi có dũng khí giao thủ với ta thì có thể ta tha cho ngươi khỏi chết.

Câu nói đo là câu nói cuối cùng mà Hoa Mãn Thiên nghe từ cửa miệng một đồng

loại.

Sấm chớp đình lại rồi.

Bầu trời càng u ám.

Vạn Mã Đường bình tĩnh ngồi tại chỗ, phảng phất vẻ mệt nhọc cực độ.

Lão lộ niềm thương cảm, bâng khuâng.

Trước mắt lão có ba xác chết, xác của Công Tôn Đoạn, Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên.

Ba người đó là bằng hữu thân cận nhất của lão, là bộ hạ đắc lực nhất của lão.

Lão đâu phải là con người vô tình cảm.

Hai đại hán trực bước vào, trông cảnh trạng đó, cả hai cùng nín thở.

Vạn Mã Đường quay đầu lại, bảo:

– Hạ lệnh cho toàn thể huynh đệ trong Vạn Mã Đường cử tang, thọ chế, chuẩn bị hậu sự cho nhị vị trường chủ và Công Tôn tiên sinh.

Giữa cánh đồng cỏ có một toà trà đình.

Bọn mã sư thích gọi là An Lạc Đình, bởi nó là một nơi duy nhất giúp họ tránh mưa giữa vùng bao la man mác.

Nó chỉ là ngôi lều lợp cỏ không hơn không kém.

Lúc trời bắt đầu mưa thì Diệp Khai và Mã Phương Linh đã vào toà trà đình đó rồi.

Mã Phương Linh ngồi trên tấm gổ, nhìn mưa rơi xuất thần.

Lâu lắm nàng không nói gì cả.

Nàng không nói, Diệp Khai cũng không nói, mà cũng không gợi nàng làm chi.

Mặt nàng heo hắt quá, có lẽ nàng mất ngủ nhiều, có lẽ vì nàng ưu tư quá nặng.

Nơi đó có sẵn trà, Diệp Khai rót một chén, uống một ngụm. Uống trà mà chàng hy vọng nó biến thành rượu.

Chàng đâu phải là con quỷ rượu nhưng lắm lúc cũng muốn có rượu để cho khung cảnh, tâm tình được đầy đủ ý vị hơn.

Mã Phương Linh vụt thốt:

– Gia gia vốn không tán thành cho chúng ta đi lại với nhau.

Diệp Khai chớp mắt:

– A.

Mã Phương Linh tiếp:

– Nhưng hôm nay ông bảo ta đưa ngươi đi dạo quanh vùng này.

Diệp Khai điềm một nụ cười:

– Lệnh tôn tuyển người thì thật đúng giá trị nhưng chọn thời gian thì lại sai.

Mã Phương Linh cắn răng rồi hỏi:

– Ngươi biết tại sao ông cải biến chủ ý chăng?

Diệp Khai lắc đầu:

– Không biết.

Mã Phương Linh nhìn chàng:

– Sáng sớm hôm nay hẳn ngươi có nói gì đó nhiều lắm với ông.

Diệp Khai mỉm cười:

– Cô nương nên biết lệnh tôn không phải là người lắm miệng mà tại hạ cũng không phải là kẻ lắm mồm.

Mã Phương Linh nhảy choi choi, hét lên:

– Nhất định là hai người có nói với nhau nhiều chuyện lắm, những chuyện mà hai người không muốn cho ta nghe. Nếu chẳng như vậy thì ngươi đã nói với ta rồi.

Diệp Khai trầm nhâm một lúc, đoạn từ từ hoỉ:

– Cô nương thật sự muốn tại hạ nói?

Mã Phương Linh hừ một tiếng:

– Không thật thì giả à?

Diệp Khai nhìn thẳng vào mặt nàng:

– Nếu tại hạ nói rằng lệnh tôn muốn gả cô nương cho tại hạ thì cô nương có tin chăng?

Mã Phương Linh đáp:

– Đương nhiên là không tin.

Diệp Khai hỏi:

– Tại sao?

Mã Phương Linh thốt:

– Ta…

Bỗng nàng dậm chân, quay mình hằn học:

– Người ta đang bấn loạn tâm thần muốn chết đây mà ngươi còn đùa cợt được à?

Diệp Khai hỏi:

– Tại sao tâm thần bấn loạn?

Mã Phương Linh lắc đầu:

– Ta cũng chẳng biết tại sao. Nếu biết được thì ta đâu có bối rối.

Diệp Khai cười nhẹ:

– Cái đó mới nghe qua mường tượng là có lý lắm.

Mã Phương Linh hừ một tiếng:

– Chẳng lẽ sau khi nghe rồi ngươi thấy không có lý?

Bỗng nàng quay mình lại, trầm giọng tiếp:

– Cái tâm của ngươi không hề bấn loạn lần nao?

Diệp Khai lắc đầu:

– Rất ít.

Mã Phương Linh hỏi:

– Chẳng lẽ không bao giờ ngươi động tâm?

Diệp Khai lắc đầu:

– Rất ít.

Mã Phương Linh cắn môi rồi tiếp:

– Đối với ta thì ngươi có động tâm cah8ng?

Diệp Khai thản nhiên đáp:

– Có động.

Mã Phương Linh mường tượng kinh hãi song mặt nàng đỏ bừng. Đầu cúi xuống, tay mân mê tà áo. Lâu lắm, nàng mới thoốt:

– Trong phút giây này, giữa cảnh này nếu thật tình yêu ta thì ngươi đã ôm ta rồi.

Diệp Khai không nói gì, chỉ rót một chenùn trà.

Mã Phương Linh chờ mãu, không dằn lòng đưoợc hỏi:

– Ta nói gì ngươi có nghe không?

Diệp Khai lắc đầu:

– Không nghe.

Mã Phương Linh gắt:

– Ngươi điếc?

Diệp Khai lắc đầu:

– Không điếc.

Mã Phương Linh lại hắt:

– Không điếc sao không nghe?

Diệp Khai thở dài, cười khổ:

– Bởi vì tuy tại hạ không mang tật điếc mà cũng như người điếc mất rồi.

Mã Phương Linh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chàng. Bất thình lình nàng nhào tới, ngã vào lòng chàng, vòng tay ôm ghì lấy chàng.

Nàng ghì mạnh quá.

Diệp Khai nhè nhẹ đẩy nàng ra.

Trong lúc này mà chàng xô nàng ra được à?

Mã Phương Linh trừng mắt nhìn chàng. Rồi nàng cắn môi, mường tượng muốn khóc.

Nàng thốt:

– Ngươi… ngươi thay đổi mất rồi…

Diệp Khai dịu giỏng:

– Tại hạ không thay đổi.

Mã Phương Linh lắc đầu:

– Ngươi bây giờ khác xa với ngươi ngày trước.

Diệp Khai nín lặng, lâu lắm mới thở dài đáp:

– Có lẽ ngày nay tại hạ hiểu rõ cô nương hơn ngày trước.

Mã Phương Linh hỏi:

– Ngươi hiểu nơi ta cái gì?

Diệp Khai đáp:

– Cô nương không thật tâm yêu tại hạ.

Mã Phương Linh kêu lên:

– Ngươi điên à?

Diệp Khai tiếp:

– Sở dĩ cô nương có thái độ đó đối với tại hạ là vì cô nương quá sợ.

Mã Phương Linh hỏi:

– Sợ cái gì?

Diệp Khai tiếp:

– Sợ tịch mịch, sợ cô độc. Cô nương cảm thấy trên đời này không ai thành thật quan tâm đến cô nương.

Đôi mắt của Mã Phương Linh đỏ lên. Nàng vung tay tát thật mạnh vào mặt chàng một cái. Đoạn nàng thốt:

– Dù ta có như vậy đi nữa thì cũng phải đối xử tốt với ta.

Diệp Khai trầm giọng:

– Tại hạ phải đối xử như thế nào với cô nương mới cho là tốt? Thừa dịp quanh mình không có ai, ôm ngay cô nương, đòi cô nương phải…

Mã Phương Linh lại đánh một tát tay vào mặt chàng. Nàng đánh mạnh đến độ tay nàng tê buốt nhưng Diệp Khai chẳng nghe đau đớn gì cả.

Chàng lạnh nhạt nhìn nàng, nhìn lệ trào ra mí mắt của nàng, chảy xuống má.

Nàng dậm chân rít lên:

– Ngươi không phải là con người. Bây giờ ta mới biết ngươi không phải là con người. Ta hận ngươi. Ta hận ngươi đến chết.

Nàng vọt mình ra ngoài, chạy di trong mưa.

Mưa đang rơi nặng hạt.

Diệp Khai không chạy theo.

Chàng không hề nhích động. Tuy nhiên nơi gương mặt của chàng, niềm thống thổ hiện ra quá lộ liễu.

Thống khổ vì chàng cố gắn dằn cơn dục vọng đang sôi động trong lòng. Cơ hồ chàng muốn chạy theo, ôm nàng, mang nàng trở lại trà đình.

Nhưng chàng không làm như vậy nên phải khổ.

Mưa dai dẳng một chút rồi tạnh.

Diệp Khai trở lại thị trấn, lội trên con lộ sủng nước, bùn lầy, lách mình qua khung cửa hẹp.

Trong nhà im vắng, chỉ trừ một âm thanh.

Aâm thanh của các quân bài chạm vào nhau.

Tiêu Biệt Ly không quay đầu nhìn chàng, lão để hết tâm trí vào các quân bài.

Diệp Khai ngồi xuống.

Tiêu Biệt Ly vẫn nhìn chăm chú các quân bài. Chúng như làm lão ưu tư trầm trọng.

Diệp Khai hỏi:

– Hôm nay tiên sinh thấy gì?

Tiêu Biệt Ly thở dài:

– Hôm nay lão phu chẳng thấy được cái gì cả.

Diệp Khai hỏi:

– Không thấy gì thì sao lại thở dài?

Tiêu Biệt Ly đáp:

– Vì không thấy được chi cả nên mới thở dài.

Lão ngẩng đầu lên nhìn chàng, từ từ tiếp:

– Chỉ có việc hung hiểm, cực đáng sợ thì lão phu mới không trông thấy.

Diệp Khai trầm lặng rất lâu.

Bỗng chàng cười khan, thốt:

– Nhưng tại hạ lại thấy một việc.

Tiêu Biệt Ly điềm nhiên:

– A.

Diệp Khai tiếp:

– Ít nhất ngày hôm nay, tiên sinh không thể không phát tài.

Tiêu Biệt Ly chờ nghe chàng nói tiếp.

Chàng không nói gì nữa. Chàng lấy xấp ngân phiếu mới ở trong mình ra, đặt lên bàn, từ từ đùa sang trước mặt Tiêu Biệt Ly.

Tiêu Biệt Ly nhìn thoáng qua xấp ngân phiếu, không hỏi gì.

Một lúc sau, Diệp Khai cười nhẹ thốt:

– Thực ra thì tại hạ bất tất phải hoàn những tấm ngân phiếu lại cho tiên sinh.

Tiêu Biệt Ly đáp mơ hồ:

– A.

Diệp Khai tiếp:

– Bởi vì tiên sinh không thực tâm muốn tại hạ giết lão ta. Phải vậy không?

Tiêu Biệt Ly vẫn mơ hồ:

– A.

Diệp Khai tiếp:

– Bất quá, tiên sinh muốn thử lòng tại hạ xem tại hạ có thực sự có tư tưởng giết lão hay không?

Tiêu Biệt Ly chợt cười đáp:

– Ngươi tưởng tượng nhiều quá. Nhiều quá mà không có việc nào tốt.

Diệp Khai tiếp:

– Vô luận thế nào thì hiện tại tiên sinh nên hiểu là tại hạ chẳng phải là kẻ giết người.

Tiêu Biệt Ly điềm nhiên:

– Bây giờ thì vô luận là ai cũng đều biết như vậy.

Diệp Khai chớp mắt:

– Tại sao?

Tiêu Biệt Ly đáp:

– Tại vì Công Tôn Đoạn đã chết và chết nơi tay của Phó Hồng Tuyết.

Diệp Khai hết cười được. Một vẻ kỳ quái hiện nơi thần sắc của chàng.

Tiêu Biệt Ly tiếp luôn:

– Chẳng những một Công Tôn Đoạn chết mà Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên cũng chết luôn.

Diệp Khai kêu lên thất thanh:

– Chẳng lẽ cũng do Phó Hồng Tuyết?

Tiêu Biệt Ly lắc đầu.

Diệp Khai cau mày:

– Ai?

Tiêu Biệt Ly buông gọn:

– Vạn Mã Đường.

– Vạn Mã Đường?

Diệp Khai sửng sờ. Lâu lắm, chàng mới thở dài, lẩm bẩm:

– Khó hiểu. Khó hiểu.

Tiêu Biệt Ly thản nhiên:

– Có chi khó hiểu đâu?

Diệp Khai thốt:

– Hiện tại lão ta hiểu rõ là kẻ cừu địch đáng sợ của lão có thể tùy thời chụp cơ hội hạ sát lão. Thế thì tại sao lão lại trừ diệt hai bộ hạ đắc lực của lão. Lúc này là lúc lão cần dùng người mà.

Tiêu Biệt Ly điềm nhiên:

– Cái đó, có thể là vì lão có tính tình cố quái, vì cái tính đó mà lão làm những việc không ai tưởng tượng nổi.

Lão đáp nhưng câu đáp không thỏa mãn trọn vẹn câu hỏi. Diệp Khai vẫn phải tiếp thọ như vậy và dù không hiểu cũng cố mà tìm hiểu.

Bỗng chàng hỏi:

– Người khách quý đêm qua trên căn gác?

Tiêu Biệt Ly hỏi lại:

– Khách quý?

Diệp Khai tiếp:

– Kim Bối Đà Long Đinh Cầu Cảnh.

Chừng như Tiêu Biệt Ly quên mất lão Đinh, mãi đến lúc này mới nhớ lại.

Lão cười nhẹ, đáp:

– Lão ấy cũng là một quái nhân, thời thường làm những việc không ai tưởng nổi.

Diệp Khai tặc lưỡi:

– A.

Tiêu Biệt Ly tiếp:

– Lão phu không hề tưởng là lão có thể đến tận địa phương này.

Diệp Khai hỏi:

– Chứ không phải đến tìm tiên sinh sao?

Tiêu Biệt Ly cười nhẹ:

– Còn ai tìm một phế nhân làm gì?

Diệp Khai cũng cười hỏi:

– Lão còn ở trên gác chứ?

Tiêu Biệt Ly lắc đầu:

– Đi rồi.

Diệp Khai hỏi:

– Đi đâu?

Tiêu Biệt Ly đáp:

– Đi tìm người.

Diệp Khai chớp mắt:

– Tìm ai?

Tiêu Biệt Ly không dấu:

– Lạc Lạc Sơn.

Sk kinh ngạc:

– Họ là bằng hữu của nhau à?

Tiêu Biệt Ly lắc đầu:

– Không phải bằng hữu mà là tử đối đầu. Thuộc loại đối đầu lâu năm.

Diệp Khai trầm ngâm một chút.

– Đinh Cầu Cảnh lần này đến đây chẳng lẽ chỉ có mục đích duy nhất là tìm Lạc Lạc Sơn?

Tiêu Biệt Ly đáp:

– Cũng có thể như vậy lắm chứ.

Diệp Khai cau mày:

– Thực sự giữa họ có gì đáng chú ý?

Tiêu Biệt Ly lắc đầu:

– Ai biết được điều đó. Những ân oán trên giang hồ rất phứt tạp. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ mà htôi.

Diệp Khai trầm ngâm một lúc nữa, đoạn hỏi:

– Năm xưa, có vị cao thủ trên giang hồ xử dụng ám khí rất cay độc. Nghe nói người ấy là truyền nhân duy nhất của Hồng Hoa Bà Bà.

Tiêu Biệt Ly hỏi lại:

– Các hạ muốn nói đến Đoạn Trường Châm Đỗ bà bà?

Diệp Khai gật đầu:

– Phải.

Tiêu Biệt Ly tiếp:

– Cái tên đó lão phu có nghe qua.

Diệp Khai hỏi:

– Có thấy mặt lần nào chăng?

Tiêu Biệt Ly cười khổ:

– Thà đừng thấy là hay hơn.

Diệp Khai tiếp:

– Trong bốn vị đại đệ tử của Thiên Diện Nhân Ma ngày trước, còn thừa lại một người. Người đó là Vô Cốt Xá Tây Môn Xuân, hẳn tiên sinh có nghe nói qua chứ?

Tiêu Biệt Ly đáp:

– Nếu trong hai người cần thấy một thì thà lão phu gặp Đỗ bà bà hơn là Tây Môn Xuân.

Diệp Khai tiếp:

– Cứ theo tại hạ hiểu thì cả hai người đó đều có mặt tại điạ phương này rồi.

Tiêu Biệt Ly chớp mắt:

– Họ đến từ lúc nào?

Diệp Khai đáp:

– Lâu lắm rồi.

Tiêu Biệt Ly suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:

– Không có đâu. Không thể có. Nếu họ đến đây thì nhất định là lão phu có biết.

Diệp Khai nhìn lão, dò xét:

– Biết đâu họ đã đến Vạn Mã Đường, mà Vạn Mã Đường là nơi ẩn tàng những tay chọc trời khuấy nước.

Tiêu Biệt Ly lắc đầu rồi gật đầu.

Diệp Khai thốt:

– Có thể họ đã vào Vạn Mã Đường rồi. Mã Không Quần ỷ trượng vào họ nên chẳng hề nao núng sau cái chết của Công Tôn Đoạn, Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên.

Tiêu Biệt Ly bỗng cười mấy tiếng:

– Việc của Vạn Mã Đường có liên can chi đến chúng ta.

Diệp Khai cũng cười:

– Hôm nay mường tượng tại hạ nói nhiều quá.

Chàng như sắp sửa cáo từ.

Nhưng vừa lúc đó có một đại hán áo trắng tiến vào, tay cầm một cánh thiếp cáo

phó.

Dĩ nhiên cáo phó vì cái chết của ba cao thủ Vạn Mã Đường.

Cáo phó cho biết ngày sau, có cuộc nhập hiện ba xác chết vào quan tài. Trước ngày nhập hiện, sáng sớm có cuộc đại tế rồi trưa lại mới nhập quan.

Cáo phó đến có kèm theo thiếp mời, cả Tiêu Biệt Ly và Diệp Khai đều được mời.

Tiêu Biệt Ly thở dài, nói mấy lời thương tiếc rồi hứa sẽ có mặt tại Vạn Mã Đường vào ngày mai.

Diệp Khai cũng hứa luôn.

Chàng lại hỏi:

– Người trong điạ phương này đều được mời?

Đại hán gật đầu:

– Chắc vậy.

Diệp Khai hỏi:

– Phó Hồng Tuyết?

Đại hán đáp:

– Hắn cũng được mời như mọi người song sợ hắn chẳng dám đến.

Diệp Khai quả quyết:

– Tại hạ tin là hắn đến.

Đại hán căm hờn:

– Chỉ mong là như vậy.

Diệp Khai hỏi:

– Các hạ đã gặp hắn chưa?

Đại hán lắc đầu:

– Chưa.

Diệp Khai tiếp:

– Các hạ yên trí, tại hạ sẽ trao thiếp mời hộ các hạ.

Đại hán thoạt đầu do dự, rồi sau lại bằng lòng nhờ chàng. Đại hán đi ra rồi, Tiêu Biệt Ly thở dài, thốt:

– Không ngờ Vạn Mã Đường lại gởi thiếp mời Phó Hồng Tuyết.

Diệp Khai điềm nhiên:

– Tiên sinh đã nói lão ấy là một quái nhân mà.

Tiêu Biệt Ly hỏi:

– Theo ý các hạ thì Phó Hồng Tuyết đến hay không?

Diệp Khai đáp:

– Đến.

Tiêu Biệt Ly hỏi:

– Tại sao?

Diệp Khai cười nhẹ:

– Bởi vì tại hạ biết hắn không thuộc hạng người ném đá dấu tay, làm rồi bỏ trốn.

Tiêu Biệt Ly lắc đầu :

– Nếu các hạ là bằng hữu của hắn thì nên khuyên hắn đừng đến là hơn.

Diệp Khai cau mày:

– Tại sao?

Tiêu Biệt Ly thở dài:

– Chẳng lẽ các hạ không nhận ra cánh thiệp mời là một cạm bẫy?

Diệp Khai cau mày:

– Cạm bẫy.

Tiêu Biệt Ly nghiêm giọng:

– Nếu hắn vào Vạn Mã Đường lần này là hắn không bao giờ có dịp trở lại cố hương.

Trời mênh mang. Đất mênh mang

Vào Vạn Mã Đường Đừng mong trở lại cố hương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.