Tòa trang viện cũ kỹ nằm trong khu rừng rậm, vào đêm rủ bóng u ám, âm trầm.
Một vài ngọn đèn đâu đó còn le lói yếu ớt.
Nơi đây, là gia cư của một trong ba đại thế gia vũ lâm.
Mã Không Quần nằm trên đầu tượng, quan sát động tĩnh.
Trống đầu canh điểm lên ba tiếng.
Chờ một lúc, lão nhảy xuống tường, bên trong khu trang, xuyên qua mấy dãy nhà, đến một khoảng đất trống.
Nơi đây khách dạ hành không bao giờ dám bén mảng đến, nên sự canh phòng có phần lơi lỏng.
Gia dĩ một người cỡ Mã Không Quần muốn vào đâu lại chẳng lọt, bọn tuần canh không làm sao phát hiện được, trừ ra lão đạp nhằm cơ quan báo động thì lại khác.
Khoảng đất trống trải đầy cát, trồng rặt một một thứ tiên nhân chưởng, phó gia tua tủa.
Giữa khoảng đất có một ngôi nhà, vẻ đặc biệt. Trong nhà còn ánh đèn.
Mã Không Quần thở phào, tin chắc là mình tìm đúng chỗ.
Lão đi dần tới.
Bỗng, đèn trong nhà tắt, cánh cửa mở ra, một giọng già nua vọng ra:
– Nhân vật nào đó ?
Tiếng nhân phát ra hơi cứng.
Mã Không Quần đáp:
– Cố nhân ở Mai Hoa Am !
Khách vào, cửa đóng lại, song đèn không đốt.
Một lúc lâu, Mã Không Quần hỏi:
– Ngươi cho rằng ta không nên đến ?
Chủ nhân đáp:
– Đương nhiên là ngươi không nên đến. Chúng ta đã có giao ước với nhau, việc xong rồi là không ai lai vãng với ai, ta không nhìn nhận ngươi nữa, ngược lại ngươi cũng thế.
Mã Không Quần gật đầu:
– Ta còn nhớ !
Chủ nhân tiếp:
– Ngươi đã đáp ứng ta, là từ đó, ngươi không làm gì liên lụy đến ta, vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không lôi cuốn ta vào vòng nhiệt náo.
Mã Không Quần cười thảm:
– Vong ước, bội tín chẳng phải là ta !
Chủ nhân hừ một tiếng:
– Vậy ra là ta ư ?
Mã Không Quần thốt:
– Ngươi không nên sai người đi giết ta.
Chủ nhân hừ một tiếng:
– Ta sai ai đi giết ngươi ?
Mã Không Quần thở dài:
– Việc do ngươi xướng xuất, ngươi không hiểu sao còn phải hỏi ta ?
Chủ nhân trầm ngâm một lúc lâu, rồi hỏi:
– Ngươi đã gặp lão tam ?
Mã Không Quần cười lạnh:
– Quả nhiên là lão tam ! Ta đã nghe từ lâu, trong các huynh đệ họ Đinh, lão tam là người cực kỳ tinh minh, năng cán, ta cũng không ngờ luôn trừ võ công do ngươi truyền thọ toàn bộ, hắn lại luyện được môn phóng phi đao.
Chủ nhân hỏi:
– Phi đao ? Phi đao gì ?
Mã Không Quần tiếp:
– Hôm đó, bên ngoài Mai Hoa Am, ngươi có nhặt hai vật của Bạch Thiên Vũ, trong số đó có thanh phi đao của Tiểu Lý Thám Hoa, ngươi đừng tưởng ta không hiểu.
Chủ nhân cắn răng.
Mã Không Quần tiếp:
– Phi đao của Tiểu Lý Thám Hoa tuy lợi hại song chân chánh thấy được loại đao đó, trên giang hồ phỏng chẳng có mấy người. Trừ ngươi ra không còn ai chế tạo loại đao đó bởi lẽ rất giản dị là ngươi có mẫu, còn kẻ khác thì không.
Chủ nhân thốt:
– Bất quá, chính ta cũng không biết là hắn đã luyện thành môn ám khí vô thượng đó.
Mã Không Quần cười lạnh:
– Luyện thì có, nhưng thành thì chưa đâu. Cũng may là thủ pháp của hắn chưa được cao minh lắm, nhờ thế mà ta còn sống để đến đây tìm ngươi.
Chủ nhân trầm ngâm một lúc, chợt buông giọng căm hờn:
– Ta đã biết, Vạn Mã Đường của ngươi đã bị người phá hủy, nghe nói người đó là một thanh niên, tên Phó Hồng Tuyết, chẳng lẽ con tiện nhân đó sanh con cho Bạch Thiên Vũ.
Mã Không Quần thở dài:
– Đó là sự thật.
Chủ nhân tiếp:
– Hắn đơn thân độc lực, lại làm nổi cái việc phá hủy Vạn Mã Đường của ngươi à ?
Mã Không Quần đáp:
– Hắn xuất thủ không kém Bạch Thiên Vũ lúc lão ấy còn trong thời niên thiếu.
Chủ nhân hừ một tiếng:
– Làm sao hắn luyện được đao pháp đó ? Chẳng lẽ Bạch Thiên Vũ đã truyền tâm pháp thần đao cho tiện nhân đó ?
Mã Không Quần thốt:
– Đối với Bạch Phụng công chúa, Bạch Thiên Vũ rất chân tâm thành ý.
Có tiếng nghiến răng keng két, như tiếng đao mài vào đá, ai nghe cũng phải rợn mình.
Xem ra, người nghiến răng có mối thù cực thâm sâu đối với Bạch Thiên Vũ.
Mã Không Quần tiếp:
– Tuy nhiên, nếu chẳng có Diệp Khai âm thầm trong bóng tối giúp giật hắn thì làm chi hắn đắc thủ nổi !
Chủ nhân kêu lên:
– Diệp Khai ? Y có liên quan gì đến họ Bạch ?
Mã Không Quần đáp:
– Không ai biết rõ ràng lai lịch của y như thế nào. Hành động của y lại cực kỳ bí ảo, thoạt tiên chính ta đây cũng bị y lừa, cứ tưởng là người gặp nhau trên một đoạn đường vậy thôi.
Chủ nhân cười lạnh:
– Đến ngươi mà cũng bị y lừa, thì quả thật y có thừa bản lãnh !
Mã Không Quần tiếp:
– Tuổi thì chưa cao lắm, song tâm tư của y thì sâu rộng chẳng biết đâu mà lường. Võ công của y cũng cao tuyệt. Xem ra y còn lợi hại hơn Phó Hồng Tuyết gấp mấy lần.
Chủ nhân hỏi:
– Sánh với lão tam của ta ?
Mã Không Quần đáp:
– Lão tam đành là tay cực thông minh, song rất tiếc…
Chủ nhân hỏi:
– Tiếc làm sao ?
Mã Không Quần thở dài:
– Người thông minh cực độ thì mạng số cực vắng.
Chủ nhân kêu lên:
– Ngươi đã giết hắn ?
Mã Không Quần lạnh lùng:
– Ta chỉ cầu mong hắn đừng giết ta được vậy thì ta mãn nguyện rồi. Chứ làm gì ta giết được hắn ?
Chủ nhân hỏi:
– Thế ai giết hắn ?
– Phó Hồng Tuyết
Chủ nhân hỏi gấp:
– Làm sao ngươi biết được ? Chẳng lẽ ngươi trông thấy tận mắt ?
Mã Không Quần do dự một chút, rồi gật đầu.
Chủ nhân cao giọng:
– Ngươi thấy mà không cứu ?
Mã Không Quần thở dài:
– Đáng lẽ ta phải cứu hắn, song chính ta cũng thọ thương tự mình lo liệu cho mình chưa xong thay …
Chủ nhân hỏi:
– Ai gây thương tích cho ngươi ?
Mã Không Quần đáp:
– Hắn ! Phi đao của hắn !
Chủ nhân nghẹn lời. Mã Không Quần tiếp:
– Bất chấp sự tình thế nào, ta đã đến đây rồi, thì ngươi không còn đứng ngoài vòng được nữa.
Chủ nhân hỏi:
– Ngươi chuẩn bị làm sao ?
Mã Không Quần tiếp:
– Mười chín năm trước, ta với ngươi là hai kẻ chủ mưu trong vụ án bên ngoài Mai Hoa Am, trên giang hồ không một ai tưởng đến điều đó. Phó Hồng Tuyết dù có tài năng vô thượng cũng không đến đây được.
Chủ nhân hỏi:
– Cho nên ngươi chuẩn bị đến đây ẩn náu ?
Mã Không Quần đáp:
– Tạm thời vậy thôi, trong tương lai nếu có cơ hội ta sẽ tính đến việc trảm thảo trừ căn, trừ diệt Phó Hồng Tuyết.
Chủ nhân lạnh lùng:
– Ta với ngươi vốn chẳng có giao tình, song việc đã như thế rồi, ta không thể đuổi ngươi !
Mã Không Quần bật cười khan:
– Đương nhiên, ngươi không thể giết ta để diệt khẩu, ngươi là bậc thông minh, hẳn phải hiểu là ta có chuẩn bị trước rồi, mới đến đây tìm gặp ngươi.
Chủ nhân cười lạnh:
– Ngươi có đủ một trăm hai mươi tám cái tâm. Bất quá trong mấy năm gần đây, ta hoàn toàn cách biệt với hồng trần. Dù tại đây, ta có giết ngươi, ngoài đời cũng chẳng ai hay biết đâu.
Mã Không Quần cười nhạt:
– Vậy là ta yên tâm ở lại đây !
Chủ nhân chợt hỏi:
– Ngươi vừa nói đến Diệp Khai, chừng như ta có nghe đến cái tên đó.
Mã Không Quần chớp mắt:
– Ạ ?
Chủ nhân tiếp:
– Dù Phó Hồng Tuyết không đến, Diệp Khai sớm muộn gì cũng phải đến
Mã Không Quần kinh ngạc:
– Tại sao ?
Chủ nhân giải thích:
– Tại vì hiện tại y được kể như con rể trong gia đình họ Đinh của ta !
Mã Không Quần kêu lên:
– Ngàn vạn lần không nên !
Chủ nhân lạnh lùng:
– Tại sao không nên. Nếu y làm con rể của họ Đinh, thì cao gối mà ngủ kỹ ! Con gái họ Đinh vốn không thể lấy một người chồng như vậy, ta vốn không chấp nhận cuộc hôn nhân đó, song bây giờ thì ta lại muốn thành toàn cho chúng.
Mã Không Quần bỗng cười lạnh:
– Ngươi muốn thành toàn cho chúng ? Lúc nào thì người ta thành toàn cho ngươi ?
Chủ nhân trầm lặng.
Sau đó, có tiếng bước chân người.
Nên biết, cả hai tắt đèn tối, đối thoại, không ai trông thấy ai.
Rồi một tiếng bình vang lên, người nào đó trong hai, xô cửa bước ra ngoài.
Người đó, hẳn là chủ nhân.
Mã Không Quần cười nhẹ, lẩm nhẩm:
– Diệp Khai ! Diệp Khai ! Tốt hơn hết, ngươi không nên đến đây. Nếu ngươi đến, ta bảo chứng là ngươi sẽ hối hận.
Trên bàn có bình rượu, ánh trăng vàng soi qua cửa đọng lại nơi chiếc bình.
Mã Không Quần với tay cầm bình rượu, đưa lên miệng, hớp một ngụm, lẩm nhẩm tiếp:
– Quả là rượu ngon ! Một người tịch mịch.. đích xác là nên … Lão không dứt câu nói, thân hình cứng, rồi ngã xuống. Ngồi bó gối nơi thềm đá trong đêm lạnh, Diệp Khai đếm lá rơi chao chao giữa ánh trăng vàng.
Chàng chợt nhớ đến Tiêu Biệt Ly, tưởng đến các việc xảy ra tại Biên Thành, sang qua lão ni tại Mai Hoa Am, đến phần mộ nơi triền núi.
Mọi việc, chàng cầm như thông suốt, chỉ có một là chàng còn thắc mắc.
Chàng khó giải quyết việc đó.
Không phải là không giải quyết được, chỉ vì chàng không muốn làm thương hại ai, cũng không thể làm thương hại mình.
Bỗng, chàng quay đầu lại, thốt:
– Cô nương đến đúng lúc đó, tại hạ định tìm cô nương đây.
Chàng đã nghe tiếng chân người và tiếng lục lạc leng keng vang phía sau, nên biết là ai đến.
Đinh Vân Lâm hỏi:
– Sao không tìm ta ngay, mà lại ngồi đây đợi ?
Diệp Khai đáp:
– Vì tại hạ do dự, tự hỏi có nên nói với cô nương chăng ?
Đinh Vân Lâm cau mày:
– Việc gì thế ?
Diệp Khai thốt:
– Tại hạ vốn không muốn nói, song không nói là lừa dối cô nương. Cô nương đối với tại hạ rất tốt.
Chàng có vẻ vừa nghiêm trọng vừa lạnh lùng.
Đinh Vân Lâm không còn cười được nữa. Nàng linh cảm việc chàng sắp nói ra đây, không vui vẻ chút nào.
Nàng gượng cất tiếng:
– Bất cứ ngươi nói gì, ta cũng chẳng muốn nghe.
Diệp Khai tiếp:
– Cô nương không thể không nghe. Bởi tại hạ phải đi trước lúc đêm tàn.
Đinh Vân Lâm kêu lên thất thanh:
– Ngươi sắp đi ? Tại sao vừa rồi ngươi không nói cho ta biết ?
Diệp Khai đáp:
– Tại vì lần này cô nương không thể đi theo tại hạ !
Đinh Vân Lâm trố mắt:
– Ngươi đi một mình ? Đi đâu ?
Diệp Khai lắc đầu:
– Tại hạ không đi một mình.
Đinh Vân Lâm lại kêu lên:
– Chẳng lẽ ngươi đi với Trầm Tam Nương ?
Diệp Khai gật đầu:
– Tại hạ đi với bà ấy !
Đinh Vân Lâm giật mình:
– Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
– Tại vì tại hạ mến thích bà ấy, từ lâu tại hạ chỉ mến thích bà ấy, còn cô nương bất quá chỉ là một cô bé con. Bà ấy trong con mắt tại hạ là nữ nhân đáng yêu nhất trên đời. Vì bà ta tại hạ có thể từ bỏ tất cả.
Đinh Vân Lâm kinh hãi nhìn sững chàng.
Lâu lắm nàng rung giọng hỏi:
– Bà ấy chịu đi theo ngươi ?
Diệp Khai mỉm cười:
– Đương nhiên là bà chịu. Cô nương từng nói, tại hạ là một nam nhân đáng yêu lắm mà !
Đinh Vân Lâm đỏ mắt, xanh mặt, mường tượng bị ai tát mạnh vào má.
Nàng lùi lại từng bước, từng bước, đổ lệ như mưa, đột nhiên quay mình chạy vào, dụng lực đẩy cửa phòng của Trầm Tam Nương.
Diệp Khai không ngăn trở, bởi chàng biết Trầm Tam Nương cũng sẽ nói như chàng.
Bởi, Trầm Tam Nương đã đáp ứng với chàng rồi.
Bỗng, có tiếng kêu kinh hãi từ phòng Trầm Tam Nương vọng ra.
Âm thinh của Đinh Vân Lâm.
Đèn trong phòng còn cháy, ánh sáng chiếu rõ gương mặt của Trầm Tam Nương, gương mặt bình tĩnh.
Bà đã chết.
Một thanh đao cắm tại ngực bà, máu đổ nhuộm ướt đỏ y phục.
Nơi chân đèn có một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy viết:
– Đinh cô nương là một cô bé tốt, tôi xem nàng rất yêu mến công tử, dù tôi có đáp ứng công tử, song tôi là nữ nhân đâu nỡ giúp công tử lừa dối nàng ? Tôi không thể chờ xem các vị giết Vạn Mã Đường chủ !
Tuy nhiên Đinh Vân Lâm vẫn chưa hiểu.
Nàng quay mình, lúc đó Diệp Khai đã vào phòng rồi.
Nàng trừng mắt hỏi:
– Thì ra ngươi lừa ta ! Tại sao ngươi lừa ta ? Tại sao ngươi muốn ta phải thương tâm ?
Diệp Khai thống khổ hết sức, buông tiếng thở dài, đáp:
– Tại vì sớm muộn gì rồi đây cô nương cũng phải thương tâm !
Đinh Vân Lâm hét lên:
– Tại sao ? … Tại sao ?…
Diệp Khai không đáp, chuẩn bị bước ra.
Đinh Vân Lâm níu áo chàng, tiếp:
– Rõ ràng là ngươi đã đáp ứng cùng đi với ta về nhà ta, hiện tại cũng sắp đến nơi rồi, sao ngươi cãi biến chủ ý ?
Diệp Khai đáp:
– Tại vì bỗng nhiên tại hạ cảm thấy chán ghét cô nương lạ lùng.
Chàng dụng lực hất tay nàng ra, đầu không quay, chân bước luôn.
Chàng không dám quay đầu, sợ Đinh Vân Lâm bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của chàng.
Chàng trốn chạy Đinh Vân Lâm, bất ngờ lại đụng đầu Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đã đến đây từ lâu, nghe hết mọi điều.
Mường tượng hắn đồng tình với Diệp Khai, tuy gương mặt vẫn lạnh lùng như lúc nào.
Diệp Khai kêu lên:
– Các hạ ? Các hạ đến đây nữa sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta đến là phải hơn ngươi ! Ngươi không nên đến !
Diệp Khai vụt cười, nụ cười thê lương quá. Chàng hỏi:
– Người không nên đến là tại hạ à ? Thật vậy sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Chẳng những ngươi không nên đến mà ngươi cũng không nên có thái độ đó đối với nàng.
Diệp Khai chớp mắt:
– Ạ ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
– Bởi, sự tình không liên quan với ngươi mảy may, người trong họ Đinh không có cừu oán với ngươi, ta đến đây tìm ngươi, bất quá để bảo cho ngươi đưa nàng đi xa, và vĩnh viễn ngươi đừng chạm vào vụ này nữa.
Diệp Khai cười khổ:
– Chừng như trong hai hôm nay, các hạ biết nhiều việc quá ! Nhiều hơn trước.
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
– Ta biết hết rồi !
Diệp Khai hỏi:
– Có cái gì chứng minh chứ !
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
– Ta đã gặp Đinh Linh Trung !
Diệp Khai không hỏi nữa.
Câu nói của Phó Hồng Tuyết quá đủ, chàng không cần hỏi thêm.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Có phải là ngươi cũng biết khá nhiều việc ?
Diệp Khai gật đầu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Làm sao ngươi biết !
Diệp Khai không đáp, chỉ thở dài rồi thốt:
– Tại hạ chỉ kỳ quái, không hiểu tại sao Đinh Linh Trung dám mạo hiểm tìm các hạ !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
– Ta lại kỳ quái hơn ngươi, tự hỏi tại sao ngươi cứ mãi mãi chen vào vụ này !
Bỗng, có người cất tiếng:
– Tại vì trời sanh hắn với cái sở thích gánh vác việc người, và hiện tại thì phiền phức bắt đầu đến với hắn.
Một tiếng cười lạnh tiếp nối theo câu nói.
Câu nói và tiếng cười phát xuất từ phía hậu, song người không xuất hiện.
Từ trên mái nhà, một hạt đậu phộng bay lên, rồi rơi xuống.
Diệp Khai kêu lên:
– Lộ Tiểu Giai !
Tiếng cười đáp lại lời chàng, rồi người đáp:
– Tại hạ !
Diệp Khai hỏi:
– Các hạ cũng đến ?
Lộ Tiểu Giai thở dài:
– Tại hạ vốn không tưởng đến, song rất tiếc không thể không đến !
Diệp Khai hỏi:
– Đến để làm gì ?
Lộ Tiểu Giai thở dài:
– Trừ việc giết người ra, tại hạ đâu còn việc gì khác để làm ! Cái nghề của tại hạ là giết người mà !
Diệp Khai hỏi:
– Giết ai ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
– Trừ các hạ ra, còn ai nữa ?
Diệp Khai mỉm cười.
Lộ Tiểu Giai hỏi:
– Ngươi không tưởng đến ?
Diệp Khai thốt:
– Sau lần gặp gỡ các hạ đầu tiên, tại hạ biết sớm muộn gì các hạ cũng tìm tại hạ mà hạ thủ.
Lộ Tiểu Giai mỉm cười:
– Không ngờ các hạ cũng biết bói toán !
Diệp Khai cười nhẹ, tiếp:
– Đồng thời, tại hạ cũng đóan quẻ, là các hạ tuyệt đối không giết được tại hạ.
Lộ Tiểu Giai điềm nhiên:
– Tại hạ chỉ sợ quẻ đó sai !
Diệp Khai đáp:
– Sai hay không, tại hạ chưa biết, có điều các hạ muốn thử thì thử !
Lộ Tiểu Giai hỏi:
– Các hạ muốn động thủ bây giờ, hay đợi sau khi xem xong song kiếm của họ Đinh phá thần đao ?
Diệp Khai chớp mắt:
– Song kiếm phá thần đao ?
Lộ Tiểu Giai tiếp:
– Song kiếm liên hợp, biểu diễn tám mươi mốt thức tiếp nối liền lạc, triền miên, một giọt nước cũng không qua lọt. Huynh đệ họ Đinh từng tập luyện kiếp pháp đó, để đối phó với người trong họ Bạch chuyên dụng đao. Tại hạ chắc các hạ chưa hề trông thấy.
Diệp Khai lắc đầu:
– Đích xác chưa hề thấy.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
– Người trên giang hồ cũng chẳng có mấy ai trông thấy. Đây là một cơ hội hi hữu để xem tận mắt, các hạ nếu bỏ qua thì thật là đáng tiếc.
Diệp Khai gật đầu:
– Đúng là đáng tiếc.
Chàng quay đầu lại, nhận ra gương mặt của Phó Hồng Tuyết trắng nhợt. Cứ mỗi lần sắc diện thay đổi như thế, là mỗi lần hắn bị khích động mãnh liệt.
Vừa lúc đó, hai đạo kiếm quang chớp lên nơi mái nhà đối diện, hai đạo kiếm quang xẹt xuống cục trường.
Một trong hai tay kiếm là Đinh Linh Trung, vị công tử thứ ba của nhà họ Đinh.
Người thứ hai là một đạo nhân đội mão cao, thần sắc lạnh lùng, bình sanh không thích chen vào sự việc trên giang hồ. Chính là đại công tử Đinh Vân Hạc.
Cả hai chân vừa chấm đất là xuất thủ đưa ra ba chiêu liền, liền lạc, chặc chẽ, kín đáo như mảng trời xanh, không chút rạn nứt.
Đinh Vân Lâm đã đứng tại thềm nhà từ lâu, nghe và thấy hết, song vô cùng hoang mang, chẳng rõ sự tình như thế nào.
Trong thoáng mắt, hai thanh kiếm như biến thành trăm, thành ngàn, và tất cả số kiếm ảnh đó bao quanh Phó Hồng Tuyết che khuất hắn trong vùng kiếm ảnh.
Diệp Khai thở dài, thốt:
– Xem ra, cái chỗ lợi hại của tám mươi mốt thế kiếm này là không cho đối phương cơ hội bạt đao !
Lộ Tiểu Giai gật đầu:
– Nhãn lực của các hạ khá đó.
Diệp Khai tiếp:
– Đúng là một thứ kiếm pháp chuyên môn đối phó với thần đao của họ Bạch.
Lộ Tiểu Giai mỉm cười:
– Cách đối phó thần đao của họ Bạch, hữu hiệu nhất là không để cho đối phương có dịp xuất t hủ.
Diệp Khai tiếp:
– Sáng chế ra thứ kiếm pháp này phải là người có thiên tài mà cũng hao phí lắm tâm tư …
Lộ Tiểu Giai gật đầu:
– Bởi vì người đó biết, họ Bạch cừu hận y ghê gớm, ngược lại y cũng hận họ Bạch ngang độ.
Diệp Khai thở dài:
– Điều gây thắc mắc cho tại hạ là nguyên nhân của mối cừu hận giữa hai họ. Nguyên nhân đó như thế nào ?
Lộ Tiểu Giai thốt:
– Sớm muộn gì các hạ cũng được biết.
Diệp Khai chợt cười một tiếng thốt:
– Sớm muộn gì, tám mươi mốt chiêu kiếm cũng dụng hết chứ ? Bởi, có môn kiếm nào mà đánh mãi vẫn còn mãi ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
– Kiếm pháp đó còn có chỗ diệu dụng khác, là dụng tròn lại, tái dụng vẫn được như thường.
Lúc đó, anh em họ Đinh đã đánh xong tám mươi mốt chiêu, và họ đang xử dụng chiêu thứ nhất trong vòng nhì.
Đến bây giờ Phó Hồng Tuyết mới có dịp thi triển bộ pháp cực kỳ ảo diệu. Hai thanh kiếm dù linh hoạt đến đâu, cũng chẳng chạm đến hắn nổi.
Có điều, hắn không làm sao bạt đao được, thanh đao của hắn hoàn toàn bị phong tỏa giữa vùng kiếm ảnh.
Bỗng, Diệp Khai thốt:
– Sáng xuất ra kiếm pháp đó, chẳng phải là huynh đệ họ Đinh.
Lộ Tiểu Giai chớp mắt:
– Ạ ?
Diệp Khai tiếp:
– Người sáng xuất ra kiếm pháp đó hẳn là trước kia có thấy Bạch đại hiệp xuất thủ, có thấy mới nghĩ ra cách ngăn trước chặn sau, dồn thanh đao vào cảnh chết cứng.
Lộ Tiểu Giai gật gù:
– Có lý !
Diệp Khai tiếp:
– Hơn thế, người đó chẳng những là một người bàng quang suông, đứng bên ngoài nhìn Bạch đại hiệp xuất thủ, mà là người đó phải đích thân giao đấu với Bạch đại hiệp.
Lộ Tiểu Giai gật gù:
– Có thể như vậy lắm !
Diệp Khai lạnh lùng:
– Cũng có thể luôn người đó là một trong số thích khách ở bên ngoài Mai Hoa Am ngày trước. Một trong số các hung thủ hãm hại Bạch đại hiệp mười chín năm trước.
Lộ Tiểu Giai chớp mắt:
– Ạ ?
Diệp Khai ngưng ánh mắt nhìn sang y, từ từ tiếp:
– Có thể người đó là Đinh Thừa Phong ! Bởi anh em họ Đinh này thuộc lớp hậu sanh, làm gì biết được Bạch đại hiệp ?
Đinh Thừa Phong là phụ thân của anh em Đinh Vân Lâm.
Đinh Vân Lâm nghe thế, biến sắc mặt liền. Chừng như nàng thức ngộ ngay sự tình.
Nàng chỉ muốn vĩnh viễn chẳng hiểu gì cả ! Nhưng làm sao được khi nàng có thấy những cái lạ kỳ, có nghe những điều lạ kỳ ?
Anh em họ Đinh đã xuất phát chiêu thứ mười bảy cho vòng nhì.
Phó Hồng Tuyết bắt đầu thở mạnh, hơi thở vang đến bên ngoài.
Hiển nhiên hắn không còn sức lực chi trì lâu hơn nữa, trong khi đó song kiếm vẫn tới tấp tấn công như vũ bão.
Diệp Khai không dằn tâm được, buông tiếng thở dài.
Lộ Tiểu Giai nhìn chàng hỏi:
– Có phải là các hạ muốn xuất thủ tiếp trợ hắn ?
Diệp Khai lắc đầu:
– Tại hạ không tưởng việc đó.
Lộ Tiểu Giai cười lạnh:
– Thật vậy ?
Diệp Khai cười nhẹ:
– Sao lại không phải ? Bởi vì hắn không cần đến sự tiếp trợ của tại hạ.
Lộ Tiểu Giai cau mày, nhìn vào cuộc chiến xem thử, bất giác y biến sắc.
Vòng nhì của kiếm pháp đó đà chấm dứt.
Anh em họ Đinh chưa kịp tiếp nối vòng thứ ba, một tiếng kêu kinh hoàng vang lên, hòa lẫn với tiếng thét.
Liền theo đó, ánh đao chớp ngời.
Phó Hồng Tuyết đã xuất thủ.
Đao vừa chớp, Đinh Vân Hạc tung bay đi, lộn người trên không một vòng, rồi một tiếng binh vang lên y rơi xuống mái nhà.
Mặt y không còn máu, nhưng nơi ngực, có vết thương, máu tụ về chỗ đó ùng ục trào ra.
Đinh Vân Lâm lại kêu lên kinh khủng, vọt tới liền.
Lộ Tiểu Giai thở dài:
– Không tưởng tám mươi mốt chiêu kiếm của họ Đinh không bằng một nhát đao của họ Bạch !
Đinh Linh Trung còn lại một mình, vung kiếm cố gắng chi trì, song niềm kinh hãi hiện lộ rõ rệt nơi ánh mắt.
Rồi ánh đao lại chớp lên.
Một tiếng keng vang theo, thanh kiếm của Đinh Linh Trung rơi xuống, đao chớp thêm một lần nữa, mũi đao đã đâm vào yết hầu y.
Lộ Tiểu Giai vội hét lên một tiếng lớn, tung mình lướt tới.
Một tiếng keng vang lên, thanh kiếm của y chận kịp thời thanh đao của Phó Hồng Tuyết.
Đao và kiếm đồng thanh như nhau.
Phó Hồng Tuyết quắc mắt đỏ ngầu.
Lộ Tiểu Giai cao giọng:
– Vô luận làm sao, các hạ cũng không nên giết hắn.
Phó Hồng Tuyết gằn giọng:
– Tại sao ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
– Chỉ vì … nếu các hạ giết hắn, là sau này các hạ sẽ hối hận nhiều.
Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
– Không giết hắn, ta hối hận thì có !
Lộ Tiểu Giai trì nghi một chút, đoạn quyết tâm hỏi:
– Chắc các hạ không biết hắn là ai ?
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
– Chẳng lẽ hắn có liên hệ gì với ta ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
– Đương nhiên là có, hắn là con trai của Bạch Thiên Vũ, huynh đệ đồng cha khác mẹ với các hạ đó.
Ai ai cũng giật mình, cả Đinh Linh Trung cũng chẳng ngoại lệ.