Bình Tung Hiệp Ảnh Lục

Chương 25 - Tháp Đá Giấu Rồng Vượt Ải Cướp Vua Minh - Lòng Son Báo Quốc Rút Kiếm Hộ Thù Nhân

trước
tiếp

Lòng son báo quốc rút kiếm hộ thù nhân Thoát Bất Hoa cười nói: “Đó là võ sĩ trong phủ tập trận, không cần phải lo lắng”. Nàng sờ trán Trương Đan Phong, Trương Đan Phong chợt há mồm nôn ra, thức ăn phun đầy xuống đất. Thoát Bất Hoa không khỏi nhíu mày nói: “Sao lại say đến mức này?” Rồi nàng bịt mũi bưng chén canh đến cho Trương Đan Phong nhưng chàng xua tay, nói: “Ta vẫn chưa say! Nào, uống thêm ba chén nữa!” Chén canh bị chàng hất trúng đổ tạt vào người Thoát Bất Hoa, cái chén cũng rơi xuống vỡ tan tành. Thoát Bất Hoa bị chàng quét trúng cổ tay đau nhói, chỉ thấy Trương Đan Phong ngoẹo đầu sang một bên chìm vào giấc ngủ, hai tay vẫn đập rầm rầm trên giường, lòng nhủ thầm: “Chàng say đến mức cả thuốc giải rượu mà cũng không có tác dụng”.

Thế rồi chỉ đành lui ra, chỉ nghe Trương Đan Phong lẩm nhẩm: “Mở cửa ra, đừng thổi tắt đèn, ta sợ tối ngươi có biết không?” Thoát Bất Hoa chợt quay đầu lại, Trương Đan Phong lại nôn thêm lần nữa. Thoát Bất Hoa buồn bực trong lòng, đi ra ngoài thay đồ, bảo tỳ nữ vào trong quét dọn.

Trương Đan Phong dùng kế đó đuổi Thoát Bất Hoa, lòng rất đắc ý, nhưng nghĩ bụng Dã Tiên mưu đồ đoạt ngôi vua, cũng là họa cho nhà Minh, nhưng lại không biết ứng phó thế nào, trong lòng bất giác lo lắng. Nếu lúc này giết Dã Tiên thì không phải chuyện khó. Nhưng giết một người không thể nào dập tắt ngọn lửa chiến tranh giữa hai nước, mà Hoàng đế Minh Anh Tông cũng sẽ gặp nguy hiểm. Điều Vu Khiêm và Trương Đan Phong lo lắng phải giữ hòa bình cho hai nước, cho nên Trương Đan Phong không thể làm thế.

Chỉ nghe trong phủ lại gõ ba canh, từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy vầng trăng đang ở trên cao, gió thổi hiu hiu, Trương Đan Phong suy đi nghĩ lại, nhưng vẫn chưa có cách nào tốt nhất. Chợt thấy bên ngoài cành cây có một bóng đen lướt qua, Trương Đan Phong chưa kịp lên tiếng thì người đó đã đứng trước giường, khi chàng nhìn lại thì không khỏi cả mừng, té ra đó là Tạ Thiên Hoa.

Tạ Thiên Hoa thì thầm nói: “Ta theo ám hiệu ở trong thành tìm đến Vân Lối, biết con bị nhốt ở đây, con hãy mau đi theo ta”.

Trương Đan Phong nói: “Nếu con muốn đi thì đã đi từ sớm”. Thế rồi kể chỗ khó của mình ra.

Tạ Thiên Hoa gật đầu nói: “Vậy con tính như thế nào?”

Trương Đan Phong nói: “Tứ sư thúc đến chưa?”

Tạ Thiên Hoa nói: “Đã đến, đang ở cùng Vân Lối”.

Trương Đan Phong nói: “Còn nhị sư bá thì sao?”

Tạ Thiên Hoa thở dài, nói: “Vẫn chưa tìm được”. Ông ta tựa như có rất nhiều điều muốn nói.

Trương Đan Phong lo lắng: “Con đang nghĩ kế thoát thân, ngày mai mới ra được, lúc đó sẽ nói tường tận. Giờ đây không nên chậm trễ, mong người và tứ sư thúc lập tức đến hoàng cung”.

Tạ Thiên Hoa nói: “Để làm gì?”

Trương Đan Phong thì thầm bên tai ông ta mấy câu.

Sau khi Tạ Thiên Hoa bỏ đi, Trương Đan Phong như giải được mối lo trong lòng, chàng đã yên tâm chợp mắt. Không biết ngủ bao lâu thì bị đánh thức dậy, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Dã Tiên đã ngồi trong phòng.

Trương Đan Phong vội vàng ngồi dậy, chỉ thấy ánh mặt trời len vào cửa sổ. Trương Đan Phong nói: “Thái sư, ông dậy thật sớm!”

Dã Tiên nói: “Hiền điệt đã tỉnh chưa?”

Trương Đan Phong nói: “Đêm qua đã thất lễ, mong Thái sư thứ lỗi”.

Dã Tiên hừ một tiếng, nói: “Ngươi đã nghĩ xong chưa? Cha con nhà ngươi có chịu liên kết với ta trừ A Thích, cùng mưu đồ phú quý hay không?”

Trương Đan Phong nói: “Đã nghĩ xong, tiểu điệt đang có lời muốn nói với Thái sư”.

Dã Tiên nói: “Hiền điệt hãy nói”.

Trương Đan Phong thấy y mặt mũi lạnh như băng, trong lòng đã đoán được là chuyện gì cho nên thầm cười.

Té ra đêm qua Thanh Cốc pháp sư và Ma Dự Tán vẫn trực trong cung như bình thường, sau canh ba chợt thấy hai bóng đen từ trong cung nhẹ nhàng phóng vọt ra, hai người chạy tới hỏi, bóng đen ấy ra tay nhanh như điện chớp, chỉ một chiêu đã cắt đầu Thanh Cốc pháp sư, Ma Dự Tán võ công tuy cao nhưng cũng chỉ tiếp được hai chiêu thì đã bị người ta cắt lỗ tai. Chỉ nghe kẻ địch cười rằng: “Tha cho ngươi một mạng, nếu y chỉ muốn xưng vương ở Ngõa Thích thì được, nhưng sau khi đoạt ngôi vua mà xâm lăng Trung Hoa thì đừng trách bọn ta”.

Té ra đó là hai người Hán, chỉ vừa chớp mắt cả hai người đã biến mất. Sáng nay Dã Tiên biết được việc này, quả thật vừa lo vừa giận. Điều Dã Tiên lo là: Thanh Cốc pháp sư là một nhân vật có tiếng tăm trong Hồng giáo, võ công của Ma Dự Tán hơn cả Ngạch Cát Đa, thế mà dễ dàng bị người ta giết chết và cắt tai chỉ trong vòng một hai chiêu! Thử hỏi nếu hai người này đến phủ Thái sư hành thích thì ai có thể đề phòng nổi? Điều khiến cho Dã Tiên lo lắng là, hai người Hán này rõ ràng đến từ Trung Hoa, nhưng âm thầm bảo vệ cho hoàng tộc Ngõa Thích, lại còn thấy rõ ý định của y, chỉ e việc đoạt ngôi khó mà thực hiện.

Dã Tiên hỏi lại chuyện đêm qua, Trương Đan Phong cười nói: “Thái sư cầm quân đã lâu, chắc thông hiểu binh pháp”.

Dã Tiên nói: “Thì thế nào?”

Trương Đan Phong nói: “Binh pháp có nói, khi hành quân đánh trận, kỵ nhất là phải đồng thời đối phó với nhiều kẻ địch, chắc Thái sư biết điều này?”

Dã Tiên nói: “Điều này sao ta không biết? Cho nên ta mới muốn liên kết với lệnh tôn thống nhất Ngõa Thích”.

Trương Đan Phong nói: “Cha con tôi sức lực có hạn, còn Trung Quốc thì sức lực vô cùng”.

Dã Tiên im lặng không nói. Trương Đan Phong nói: “Lần này tôi về Trung Nguyên, biết Trung Quốc đất rộng người đông, nếu họ biết đòan kết, đừng nói là một Ngõa Thích, dù mười Ngõa Thích cũng không làm gì được họ”.

Dã Tiên nói: “Có phải ngươi muốn làm thuyết khách cho nhà Minh đấy không?”

Trương Đan Phong cười lớn: “Lẽ nào Thái sư không biết thân thế của tiểu điệt, sao tiểu điệt có thể làm thuyết khách cho nhà Minh. Nhưng nếu bảo tiểu điệt là thuyết khách, vậy thì tiểu điệt vì Trung Quốc mà cũng vì Ngõa Thích mới du thuyết Thái sư”.

Dã Tiên nói: “Được, nói tiếp”.

Trương Đan Phong nói: “Giờ đây ở Trung Quốc Vu Khiêm nắm quyền, lần trước Thái sư có thể đánh tới Bắc Kinh, nhưng nếu mai này Thái sư muốn tấn công Trung Quốc, e rằng chẳng thể vượt nổi Nhạn Môn quan. Không những thế, giả sử Trung Quốc biết ngài muốn đoạt ngôi vua, lại mưu đồ xưng bá, họ sẽ xua quân tiến lên phía bắc, liên minh với A Thích, ngài sẽ như thế nào?”

Dã Tiên bất đồ giật mình, nếu trước đây nửa năm nghe những lời này, y chắc chắn sẽ cười to, lúc đó y tưởng rằng có thể dễ dàng chiếm được Trung Quốc, chẳng thèm coi quân đội nhà Minh ra gì. Sau cuộc đại chiến ở Bắc Kinh, y cảm thấy Trung Quốc quả thật không dễ nuốt. Đến gần đầy, Vu Khiêm chỉnh đốn biên quan, lại nhờ có tấm địa đồ của Bành hòa thượng cho nên đánh mấy trận đều thắng, đẩy quân Ngõa Thích lui về phía bắc, Dã Tiên lo lắng, dần dần cảm thấy quân nhà Minh là một sức mạnh đáng gờm. Lúc này nghe Trương Đan Phong nói, bề ngoài y vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm kinh. Trương Đan Phong lại nói: “Lần này tôi trở về Trung Hoa, cảm thấy không thể coi thường họ, nhất là Hoàng đế của họ bị ngài bắt sống ở thành Thổ Mộc, người trong nước càng coi đó là một mối nhục lớn. E rằng ngài chưa xua quân xuống miền nam thì họ đã tiến quân lên phía bắc trả thù. Binh lực của Thái sư tuy mạnh nhưng cũng chưa chắc chống nổi quân nhà Minh và quân của A Thích ở miền nam!” Dã Tiên ho khan một tiếng, thần sắc dần dần thay đổi, nhưng vẫn nói cứng rằng: “Ta có mười vạn hùng binh, hàng ngàn chiến tướng, dù cho Trung Quốc và A Thích cấu kết với nhau, quá lắm cũng chỉ là ngọc đá đèo tan, kẻ đại trượng phu sống không làm bá chủ chết thì cũng phải làm quỷ hùng, có gì đáng sợ?”

Trương Đan Phong cười ha hả rồi nói: “Nếu chưa làm gì được mà đã chết thì thế nào? Huống chi thắng làm vua thua làm giặc, chỉ e Thái sư tự cho mình anh hùng, người đời sau chưa chắc sánh ông với Tào Tháo”.

Dã Tiên nghe nói rắn thế thì nhụt chí, chép miệng rằng: “Triều Minh nếu thật sự hận ta như thế, sao người giết ta không?”

Trương Đan Phong nói: “Theo tôi biết, nhà Minh quả thật có sai kiếm khách đến, còn giết ông hay không thì tôi không biết”.

Dã Tiên nhớ lại chuyện đêm qua thì không khỏi dựng tóc gáy, nhưng vẫn tỏ ra cứng cỏi, cười rằng: “Nhà Minh có cao thủ kiếm khách, chả lẽ ta không có dũng sĩ hay sao?”

Trương Đan Phong lại cả cười, nói: “Dũng sĩ của ngài chẳng qua chỉ là một đám giá áo túi cơm, chỉ e nếu gặp phải cao thủ thật sự, không đầy một chiêu thì đã bị người ta cắt đầu!”

Dã Tiên ngạc nhiên, nhảy dựng lên: “Ngươi cũng biết chuyện đêm qua?”

Trương Đan Phong nói: “Chuyện gì? Tôi chẳng qua chỉ nói thế mà thôi, võ sĩ của ông thật sự đã bị người ta cắt đầu trong vòng một chiêu hay sao?”

Dã Tiên lo lắng không vui thầm nhủ: “Đêm qua y say mèm, không bước ra khỏi cửa, chắc là chỉ thuận miệng nói mà thôi, song y nói rất đúng”.

Trương Đan Phong lại cười rằng: “Dũng sĩ nào đã bị người ta giết?”

Dã Tiên nói: “Không có gì, đêm qua có thích khách tới, song đã bị chúng tôi đuổi chạy. Chúng tôi cũng có một hai người bị thương”.

Trương Đan Phong cười hì hì, nói: “Coi như các người may mắn!”

Thật ra chuyện hôm qua là do chànbg sắp đặt. Người giết chết Thanh Cốc pháp sư, cắt tai Ma Dự Tán chính là Diệp Doanh Doanh và Tạ Thiên Hoa.

Dã Tiên tuy nói cứng, nhưng lòng càng lúc càng lo, chỉ nghe Trương Đan Phong lại nói: “Toan tính trước kia của Thái sư e rằng không phải lá cách hay”.

Dã Tiên nói: “Vậy tiểu điệt có cao kiến gì?”

Trương Đan Phong đang định nói tiếp thì chợt nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, chàng không khỏi nhíu mày, Dã Tiên gọi người vào hỏi chuyện gì.

Người ấy đáp: “Có vài tên ăn mày xông vào trong phủ, thật đáng ghét!”

Dã Tiên nhíu mày nói: “Vậy thì cứ cho bọn chúng một ít thức ăn, nếu không thì đuổi bọn chúng ra ngoài, đừng làm ồn lên như thế!” Thế rồi xua tay.

Trương Đan Phong đang suy nghĩ, chỉ nghe Dã Tiên lại hỏi: “Trương hiền điệt có cao kiến gì?”

Trương Đan Phong mỉm cười, chậm rãi nói: “Thái sư muốn yên trong thì phải hòa ngoài trước, lúc đó mới không bị trong ngoài đều gặp khó. Trung Hoa đất rộng người đông, sản vật phong phú, nếu Ngõa Thích không xâm lược họ, họ cũng xông tấn công. Cho thấy, chi bằng cứ trả Thiên tử nhà Minh trở vể Trung Quốc, ký hòa ước với họ, đó chính là thượng sách!”

Dã Tiên trầm ngâm không nói. Trương Đan Phong cười rằng: “Ngày trước khi ở thành Thổ Mộc, ngài đã tìm trăm phương nghìn kế bắt sống Thiên tử nhà Minh, chẳng qua là tưởng rằng có thể uy hiếp được Trung Hoa. Giờ đây Vu Khiêm đã lập vua mới, giữ y ở Ngõa Thích, trái lại sẽ là mầm họa”.

Dã Tiên nghĩ kỹ, cảm thấy cũng có lý rồi mới nói: “Ta đánh nhau hàng trăm trận lớn nhỏ với triều Minh, thắng nhiều mà bại ít. Chẳng lẽ ta phải trả Thiên tử triều Minh trở về, cầu hòa với bọn chúng hay sao?” Trương Đan Phong nghe y nói như thế, biết y đã chấp nhận, chỉ là chuyện sĩ diện mà thôi, thế rồi mới cười: “Hai nước hòa hiếu, lấy lễ huynh đệ đối xử với nhau, có gì nhục nhã? Nếu Thái sư không muốn đưa ra hòa ước trước, vậy hãy mời Trung Quốc phái sứ thần đến Ngõa Thích nghị hòa cũng được”.

Dã Tiên đảo mắt nói: “Ngươi dám nói một cho hộ cho bọn Man tử? Ngươi… ngươi là ai…”.

Trương Đan Phong nói: “Quả thật không dám dấu, trước khi tôi trở về Ngõa Thích đã gặp Vu Khiêm. Những điều tôi nói chắc chắn cũng là ý của Vu Khiêm”.

Dã Tiên buồn bã ngồi xuống, một lát lâu sau mới nói: “Chả lẽ ngươi đã quên thù nhà, giúp sức cho Thiên tử họ Chu hay sao?”

Trương Đan Phong cười ha hả, Dã Tiên nói: “Tôi chẳng qua chỉ giúp cho Trung Quốc và Ngõa Thích. Xin hỏi nếu hai nước hòa hiếu với nhau có phải là phước của trăm họ hai nước hay không?”

Dã Tiên cũng im lặng không nói, một lúc lâu sau mới bảo: “Sau khi hai nước nghị hòa, ngươi sẽ ở đâu?”

Trương Đan Phong nói: “Tôi là người Trung Quốc đương nhiên trở về Trung Quốc”.

Dã Tiên nói: “Vậy ngươi không đối chọi với ta chứ?”

Trương Đan Phong nói: “Nếu Thái sư không tấn công Trung Quốc, tôi làm sao đối chọi với ngài?”

Dã Tiên nói: “Còn cha của ngươi thì sao?”

Trương Đan Phong nói: “Tôi sẽ cố gắng khuyên người về nước để hưởng tuổi già”.

Dã Tiên nói: “Ngươi không sợ bị thiên tữ triều Minh giết hại hay sao?”

Trương Đan Phong nói: “Về điều này không cần Thái sư lo lắng”.

Dã Tiên gãi đầu suy nghĩ, lời của Trương Đan Phong quả nhiên rất có lý, nếu mình muốn thống nhất Ngõa Thích thì không nên đối địch với triều Minh. Rồi lại nghĩ rằng: “Cha con Trương Tôn Châu hùng tài đại lược, ở lại Ngõa Thích, lại không thể giúp sức cho mình, cũng chỉ có thể làm mồi lo cho mình mà thôi. Chi bằng cứ để họ trở về nước thì an tâm hơn. Ngày sau thống nhất Ngõa Thích, binh giỏi lương đủ, lúc đó có thể xé hòa ước, tấn công Trung Hoa, cần gì phải sợ Trương Đan Phong. Nhưng có điều chuyện hôn nhân của con gái mình không được như ý”.

Trương Đan Phong nói: “Đại trượng phu có thể quyết ngay trong một lời, Thái sư còn lo lắng gì nữa?”

Dã Tiên nói với vẻ dứt khoát: “Được ta sẽ nghe lời ngươi. Chỉ là Dã Tiên này không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, nếu triều Minh sai thích khách đến ám toán ta, ta sẽ hạ lệnh cho các tướng, nếu ta có điều gì bất trắc, bọn họ sẽ xua quân đánh xuống miền nam để đá ngọc cùng nát!”

Rõ ràng y lo sợ cho tính mạng của mình. Trương Đan Phong mỉm cười: “Người Trung Quốc rất giữ lời hứa. Nếu ngài thật lòng kết hòa với người Trung Quốc, Trung Quốc sao lại ám sát ngài!”

Dã Tiên nói: “Được, cứ chắc một lời như thế. Đợi sứ giả của triều Minh đến, ta sẽ nghị hòa với y. Còn chuyện A Thích phản loạn, ngươi có cao kiến gì?”

Trương Đan Phong nói: “Cha con chúng tôi đã quyết ý trở về nước, chúng tôi không nhúng tay chuyện Ngõa Thích các người nữa”.

Dã Tiên nói: “Được, chỉ mong các người đứng qua một bên, ta cũng không làm khó các người. Ngươi hãy về đi, ngày mai hãy bảo cha ngươi lên triều, trình tấu chương cáo lão”.

Trương Đan Phong thuyết phục được Dã Tiên, trong lòng vui sướng vô hạn, thế rồi cáo từ, vừa bước ra khỏi cửa thì chợt nhớ ra một chuyệnï, cho nên chần chừ chưa ra về. Dã Tiên nói: “Còn có chuyện gì nữa?”

Trương Đan Phong nói: “Mong Thái sư cho phép, tôi muốn gặp Thiên tử triều Minh”.

Dã Tiên suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, ngươi hãy cho y biết ý tốt của ta”. Thế rồi gọi hai tên võ sĩ tiến vào, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta sẽ đi cùng ngươi”.

Hai tên võ sĩ thấy Thái sư dắt Trương Đan Phong gặp Hoàng đế triều Minh thì rất ngạc nhiên.

Hoàng đế nhà Minh Chu Kỳ Trấn vốn bị nhốt trong tháp đá có phủ Thái sư. Tháp đá có ba tầng, mỗi tầng đều có võ sĩ canh giữ, bí mật vô cùng, nên vua Ngõa Thích cũng không biết.

Chu Kỳ Trấn bị nhốt trong tháp đá đã ba tháng, cực khổ trăm bề. Hôm nay ngồi trong tháp đá nghe gió bấc gào thét, nhạn phía bắc bay về miền nam, kêu ran cả bầu trời, bất giác không ngăn được nỗi buồn. Áo của y đã rách, miền bắc lạnh lẽ, Dã Tiên vẫn không đổi áo mới cho y, nhớ lại cuộc sống xa hoa ngày trước trong chốn lục cung, nên đau đớn lòng, chợt thấy cửa đá mở ra, Dã Tiên cùng Trương Đan Phong sánh vai bước vào. Chu Kỳ Trấn thất kinh, chỉ nghe Dã Tiên hỏi: “Ngươi có nhận ra y không?”

Chu Kỳ Trấn không đoán được vì sao Trương Đan Phong lại đến thăm mình, lo lắng không yên, chỉ ấp úng đáp. Dã Tiên nói: “Y là kẻ thù của ngươi, lại là ân nhân của ngươi, ngươi có biết không?”

Trương Đan Phong nói: “Mong Thái sư cho phép tôi gặp riêng ông ta một lát”.

Dã Tiên nói: “Được, quả thật ta không thể hiểu nổi người Trung Quốc các người! Năm xưa hai nhà các người tranh đoạt thiên hạ, nhưng nay lại có thể ngồi trò chuyện với nhau!”

Nói xong thì bước ra khỏi phòng.

Chu Kỳ Trấn lo lắng không yên, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén của Trương Đan Phong cứ liếc qua đảo lại trên mặt mình, đột nhiên cười rằng: “Ông làm Hoàng đế đã quen, chưa bao giờ nếm nỗi đắng cay của đời người, chịu cực khổ một chút cũng không sao?”

Chu Kỳ Trấn cả giận nói: “Té ra trước đây ngươi chỉ là giả vờ tốt bụng! Ta biết mối thù của thứ dân dễ giải, mối thù của Thiên tử khó giải, nếu ngươi đã là thân tín của Dã Tiên, ta chỉ cầu mong ngươi cho ta chết nguyên vẹn, muốn giết cứ giết, Thiên tử không thể chịu nhục!”

Trương Đan Phong chẳng thèm để ý đến lời của y, lẩm bẩm như tự nói với mình: “Ông phải chụi khổ cực như thế này, chắc là sau này biết nên làm vua như thế nào! Sau này về cung, ông đừng quên những ngày khổ cực ở đây!”

Chu Kỳ Trấn sững người, đứng bật dậy: “Ngươi nói gì?”

Trương Đan Phong nói: “Vài tháng nữa ông có thể trở về Trung Quốc!”

Chu Kỳ Trấn hầu như không dám tin vào đôi tai của mình, rung giọng nói: “Thật vậy ư? Dã Tiên đã nói cho ngươi biết ư? Y chịu thả ta về nước?”

Trương Đan Phong nói: “Không phải Dã Tiên cho ông về nước, mà là Vu Khiêm sẽ đón ông trở về”.

Chu Kỳ Trấn chợt tiu nghỉu, tựa như đang trong căn phòng ấm áp đột nhiên rơi xuống hố băng, mặt lộ vẻ phẫn nộ và tuyệt vọng, chỉ Trương Đan Phong mắng: “Ta tuy bị cầm tù nhưng vẫn là Thiên tử, sao ngươi lại dám ba lần bốn lượt bỡn cợt ta?”

Trương Đan Phong cảm thấy rất buồn cười, lại rất đáng thương, nhìn Chu Kỳ Trấn nói: “Ông đừng mong kẻ địch tự nguyện thả ông về. Chỉ có người Trung Quốc muốn ông trở về, ông mới có tia hy vọng sống. Ông tưởng rằng chỉ có Dã Tiên mới nắm quyền sinh sát hay sao? Nói thật cho ông biết, số phận của ông nằm trong tay Vu Khiêm, Vu Khiêm bảo ông có thể trở về, ông sẽ trở về được!”

Trong khoảnh khắc, Chu Kỳ Trấn cảm nhận trong ánh mắt, thần thái và lời lẽ của Trương Đan Phong có chứa đựng sức mạnh khiến cho người ta phải nghe theo, Chu Kỳ Trấn chỉ lẩm bẩm: “Có nghĩa là sao?”

Trương Đan Phong nói: “Bởi vì dù tốt xấu ông cũng là vua của một nước, vả lại trong tay kẻ địch là nỗi nhục của Trung Quốc, cũng chính vì cớ này cho nên chúng tôi muốn ôngtrở về. Dã Tiên làm sao dám không thả ông về?” Thế rồi kể sơ lại tình hình Trung Quốc và Ngõa Thích, Chu Kỳ Trấn vừa lo vừa mừng, nói: “Nếu tôi có thể trở về ngồi lên ngai vàng, sẽ phong cho ngài làm quan lớn, ngài thích làm chức quan gì? Thống lĩnh Ngự lâm quân hay Đề đốc cửu môn, nếu không thì Binh bộ thượng thư, tôi đều có thể chấp nhận”.

Trương Đan Phong lạnh lùng nói: “Sau khi ông trở về, có làm Hoàng đế nữa hay không là chuyện hoàng tộc các người, điều đó tôi và Vu Khiêm không biết. Tôi cũng chẳng mong chức quan của ông!”

Chu Kỳ Trấn hơi thất vọng, lẩm bẩm nói: “Có thể trở về thì tốt, trở về thì tốt!” Rồi chợt như nhớ lại chuyện gì, đột nhiên tinh thần phấn chấn, nói: “Trăm quan văn võ trong triều đa số đều là người thân tín của tôi, Chu Kỳ Ngọc không cướp được ngai vàng của tôi, sau khi tôi trở về, y đương nhiên phải nhường ngôi lại cho tôi. Ngài làm quan cũng được, tôi có thể ban thưởng cho ngài”.

Trương Đan Phong bực bội vô cùng, lạnh lùng nói: “Tôi không cần thứ gì cả, chỉ cầu ông một chuyện”.

Chu Kỳ Trấn nói: “Chuyện gì tôi cũng chấp nhận cả”.

Trương Đan Phong nói: “Sau khi ông trở về, nếu làm Hoàng đế trở lại thì phải đối xử với Vu Khiêm thế nào?”

Chu Kỳ Trấn nói: “Điều này…”.

Trương Đan Phong nói: “Ông vừa bị bắt làm tù binh mà ông ta đã lập vua mới, chắc chắn ông rất hận ông ta?”

Chu Kỳ Trấn nói: “Không, không, sau khi tôi trở về sẽ lập tức thăng cho ông ta ba cấp”.

Lúc này Vu Khiêm đã là Nội các học sĩ, tức là tương đương với Thừa tướng, kiêm Binh bộ thượng thư, đã là quan nhất phẩm, không thể nào thăng cấp thêm nữa. Chu Kỳ Trấn cứ nói bừa, Trương Đan Phong vừa bực vừa buồn cười, nói: “Vu các lão không phải là hạng người tham phú quý, mong ông sau khi trở về hãy nương tay tha cho ông ta”.

Chu Kỳ Trấn vội vàng nói: “Đương nhiên, đương nhiên”.

Trương Đan Phong nghiêm giọng hỏi: “Có thật không?”

Chu Kỳ Trấn khựng người lại, lớn giọng nói: “Vua không nói chơi!”

Trương Đan Phong mỉm cười, đang định nói tiếp, chợt nghe bên ngoài có tiếng ăn mày hát bài “Hoa sen rơi”.

Trương Đan Phong ngạc nhiên, y nghe bên ngoài hát rằng: “Từng đóa hoa sen, Hoàng đế cũng làm ăn mày, Hoàng đế thay phiên nhau làm, ngày mai đến lượt ta. Ở đây có của quý, chúng ta vào xin thôi!”

Phía dưới có tiếng ồn, tựa như đuổi kẻ ăn mày ấy, chợt bên ngoài có tiếng bọn võ sĩ kêu: “Có thích khách!”

Một tên phóng vọt ra cửa sổ, chưa kịp nhảy lên mái thì đã bị người ta đánh rơi lại xuống đất.

Trương Đan Phong bất đồ thất kinh: Tên ăn mày này võ công thật cao cường! Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ nghe ầm một tiếng, cánh cửa sổ đã bị người ta đánh bật ra, tên ăn mày nhảy vào, tóm lấy Chu Kỳ Trấn. Chu Kỳ Trấn kêu lên ối chao một tiếng, Trương Đan Phong không kịp rút kiếm chỉ xỉa ngón tay tới, người ấy đột nhiên kêu lên: “Té ra là Trương Đan Phong nhà ngươi!”

Thế rồi lách, mau chóng tung ra một cước đá vào chân Chu Kỳ Trấn!

Trương Đan Phong nói: “Ồ, té ra Tất lão tiền bối!”

Tất Đạo Phàm tung ra một cước rất mạnh, Trương Đan Phong chỉ đành giở Đại Lực Kim Cương thủ pháp đẩy nhẹ vào bàn chân của ông, Tất Đạo Phàm té bật ra, lưng ngã vào tường, thở phì phì kêu lên: “Trương Đan Phong, ngươi tránh qua một bên!”

Trương Đan Phong nói: “Tất tiền bối hãy dừng tay!”

Tất Đạo Phàm quát hỏi: “Ngươi sao thế? Chả lẽ ngươi cũng là chó giữ nhà cho Dã Tiên?” Thế rồi vung cây gậy bổ xuống, Trương Đan Phong chỉ đành rút thanh kiếm trở tay vung ra. Chỉ thấy ánh lửa tóe lên, hai đều cảm thấy cổ tay tê rần. Trương Đan Phong nói: “Tất lão tiền bối, trước tiên hãy thoát ra khỏi nơi này, tại hạ sẽ lãnh giáo sau”.

Tất Đạo Phàm liên tục giáng xuống ba gậy, vung tay tóm lấy Chu Kỳ Trấn.

Phía dưới tiếng người ồn ào, Dã Tiên đứng bên ngoài quát lớn, chỉ thấy ở cửa có hai võ sĩ cầm đao xông vào, Tất Đạo Phàm quét mạnh cây gậy sang hai bên, đơn đao trong tay hai võ sĩ ấy đều bị đánh rơi. Tất Đạo Phàm trợn mắt quát: “Ai cản ta sẽ chết!”

Tất Đạo Phàm thần oai lẫm lẫm khiến cho hai võ sĩ bất đồ thối lui. Chỉ nghe tiếng chan chát và tiếng bước chân vang lên, tựa như có người từ phía dưới đánh thẳng lên. Tất Đạo Phàm mặt đầy sát khí, cứ đuổi theo Chu Kỳ Trấn. Trương Đan Phong quát: “Tất tiền bối bắt y làm gì?”

Tất Đạo Phàm quát: “Ngươi đã quên mối thù đời trước rồi ư? Kẻ này không xứng làm Hoàng đế, ngươi bảo vệ cho y làm gì? Chúng ta sẽ cướp y trở về Trung Quốc rồi dựng cờ khởi nghĩa”.

Trương Đan Phong ngẩn người ra, té ra Tất Đạo Phàm có lòng muốn đoạt thiên hạ. Đang định lên tiếng thì bên ngoài một tiếng ầm vang lên, cánh cửa của tầng thứ ba bị người ta đánh bật ra, một người quát lên ồm ồm: “Hay lắm, ngươi cũng ở đây, trước tiên hãy nếm ba trăm trượng của Phật gia!”

Té ra đó là Triều Âm hòa thượng. Trương Đan Phong liếc mắt nhìn, chỉ thấy Dã Tiên đang chỉ huy bọn vệ sĩ chặn lại.

Trương Đan Phong cả kinh, nhủ thầm: “Nhị sư bá thô lỗ, để ông ta đánh chết Dã Tiên thì hỏng bét! Con trai Dã Tiên và các bộ tướng nắm trong tay mấy mươi vạn đại quân, nếu vì thế mà hai nước xảy ra chiến tranh thì e rằng máu chảy không chỉ ngàn dặm”.

Đang định xông ra thì chợt bị Tất Đạo Phàm vung cây gậy giáng long chặn lại. Trương Đan Phong từ sau khi tập Huyền công yếu quyết thì võ công cao hơn Tất Đạo Phàm một bậc, nhưng trong lúc gấp gáp không xông ra được, huống chi chàng lại không muốn đả thương ông ta. Trương Đan Phong lo lắng, chợt kêu lên: “Chấn Tam Giới, ông có tín nghĩa giang hồ hay không?”

Tất Đạo Phàm ngạc nhiên, hỏi: “Cái gì?”

Trương Đan Phong nói: “Đâu đến lượt ông cướp thiên hạ!”

Khi Trương Đan Phong mới vào Trung Nguyên, đã đem theo một tín vật của tổ tiên, đó là tấm tàng bảo đồ ở Tô Châu, chàng đến nhà Tất Đạo Phàm, hai bên đã tỉ thí một trận, Tất Đạo Phàm thua một chiêu, bảo rằng sau này sẽ nhường cho Trương Đan Phong nói chuyện thiên hạ, ý muốn bảo nếu Trương Đan Phong muốn tranh đoạt thiên hạ thì ông ta có thể giúp đỡ. Lúc này Trương Đan Phong nói ra, Tất Đạo Phàm tuy không cam lòng, nhưng cũng dần dần ngừng lại, chợt thở dài nói: “Được, ta nhường cho ngươi!”

Thế rồi xoay người phóng vọt ra cửa sổ.

Chu Kỳ Trấn mặt không còn sắc máu, nấp ở góc phòng thở hổn hển, Trương Đan Phong không thèm để ý đến y, vội vàng nhảy vọt ra. Chỉ thấy Triều Âm hòa thượng múa tít cây thiền trượng kêu lên vù vù, Ngạch Cát Đa và hai võ sĩ khác đang đối phó với ông ta. Ngạch Cát Đa có võ công không kém, nhưng chẳng thể nào chống nổi Triều Âm hòa thượng.

Dã Tiên thấy Trương Đan Phong vọt ra, cười lạnh nói: “Hừ, người Hán các người không giữ chữ tín”.

Trương Đan Phong chẳng nói một lời, đột nhiên nhảy vọt tới trước, chụp lấy cây thiền trượng của Triều Âm hòa thượng, Triều Âm cả giận quát: “Thầy trò các ngươi đều chẳng phải người tốt!”

Rồi ông ta đẩy cây thiền trượng về phía trước, Trương Đan Phong đột nhiên thu chưởng né tránh. Lúc này Ngạch Cát Đa đã thừa thế nhảy ra khỏi vòng chiến, hai võ sĩ kia cũng thối lui xem Trương Đan Phong sẽ đối phó với Triều Âm như thế nào.

Triều Âm lại quát lên: “Đan Phong, ngươi dám phạm thượng, nếu ngươi cản nữa, đừng trách ta đánh chết ngươi!”

Trương Đan Phong nói: “Dù sư bá có đánh chết con, con cũng phải cản người!”

Triều Âm hòa thượng vung cây gậy quét ra ngang eo, Trương Đan Phong không dám dùng tay chống đỡ, chỉ đành rút kiếm chặn lại, thế là sư bá và sư điệt lao vào nhau. Triều Âm hòa thượng đánh liên tục mười mấy trượng mà Trương Đan Phong vẫn không hề thối lui, kiếm chiêu di chuyển theo trượng thế, cây thiền trượng của Triều Âm hòa thượng đánh về phía nào đều bị chàng chặn lại!

Triều Âm hòa thượng quét ngang cây trượng tới, lớn giọng quát: “Đan Phong, trong mắt ngươi có còn bậc trưởng bối hay không?” Trương Đan Phong mỉm cười nói: “Mong sư bá thứ tội, xin sư bá hãy thối lui trước, sau này con sẽ tạ tội với sư bá”.

Chàng vừa nói ra, bọn võ sĩ đều ngạc nhiên: “Ồ, té ra họ là sư bá và sư điệt!”

“Ha ha, thật là hay, sư bá té ra không đánh lại sư điệt!”

“Không đánh lại ỷ già hiếp người, thật vô liêm sỉ!”

Tiếng bàn tán vang lên, Triều Âm hòa thượng giận đến nỗi mặt đỏ ửng, đột nhiên quát lớn: “Tiểu súc sinh, sau này ta sẽ tính nợ với ngươi”. Thế rồi giật cây thiền trượng phóng ra khỏi tháp, bọn võ sĩ chặn lại đều bị ông ta đánh tơi tả.

Trương Đan Phong nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ thấy Tất Đạo Phàm đã dắt ba tên ăn mày phóng ra khỏi vòng vây, thân thủ của ba tên ăn mày này cũng không tệ, bên dưới tuy có mấy mươi võ sĩ nhưng không cản nổi. Triều Âm hòa thượng phóng ra, năm người gặp nhau thì chạy về phía trước.

Trương Đan Phong nghĩ bụng: “Bọn nă mày này cũng có bản lĩnh lắm, không hiểu tại sao bọn họ lại biết Hoàng đế bị nhốt ở đây”.

Dã Tiên cũng đứng ở cửa sổ nhìn ra, lúc này mới thở phào quay mặt nhìn lại, chỉ nghe Trương Đan Phong nói: “Mong Thái sư thứ tôi, sư bá tưởng rằng tôi bị nhốt ở đây cho nên mới hiểu lầm như thế, tôi sẽ tìm ông ta giải thích. Tôi đảm bảo từ rày về sau không ai dám quấy nhiễu ngài nữa”.

Dã Tiên đã tận mắt thấy chàng tòan lực chống lại sư bá, giải mối nguy cho mình, cho nên có thiện cảm với chàng, cười rằng: “Thôi được, chúng ta cứ làm như đã bàn sáng nay. Ngươi cũng không cần lo lắng nữa!”

Trương Đan Phong đáp tạ, Dã Tiên nói: “Hãy vào xem thử Hoàng đế của các người!”

Trương Đan Phong cùg Dã Tiên sánh vai bước vào. Chỉ thấy Chu Kỳ Trấn mặt tái nhợt, tựa vào tường rung rẩy, Dã Tiên mỉm cười, nghĩ bụng: “Để cho y làm Hoàng đế trở lại, cũng sẽ có lợi cho mình”. Thế rồi mới nói: “Đã làm ông hoảng sợ, rắn hết thì cọp tới, chờ sứ giả của các người tới, ông sẽ trở về hưởng phúc. Lúc đó đừng quên tôi là được”.

Chu Kỳ Trấn đang định đáp tạ, chợt thấy Trương Đan Phong nháy mắt với y, nhớ lại rằng mình là vua của một nước, Dã Tiên chẳng qua là Thái sư của Ngõa Thích, nếu tạ ơn lão ta thì chắc chắn sẽ nhục quốc thể. Thế rồi mới ưỡn ngực nói: “Đương nhiên ta sẽ nhớ!”

Trương Đan Phong nói: “Thái sư, tôi cầu xin ngài một chuyện”.

Dã Tiên nói: “Cứ nói”.

Trương Đan Phong cởi chiếc áo khoác lông cáo trên mình xuống rồi nío: “Xin Thái sư cho phép tôi tặng tấm áo này cho ông ta”.

Dã Tiên ngạc nhiên, nói: “Ồ, ta bận rộn việc nước, bọn hạ nhân lại sơ suất không may áo mới cho Hoàng đế các người!”

Rồi y lập tức sai người gọi thợ may đến đo cho Chu Kỳ Trấn, rồi căn dặn nhà bếp cứ mỗi bữa làm thêm một phần giống như mình đem đến cho Chu Kỳ Trấn.

Trương Đan Phong vẫn cởi tấm áo xuống, đi ở phía sau Dã Tiên, khi xoay người lại bước ra, chàng thấy trong mắt Chu Kỳ Trấn có đôi dòng lệ. Trương Đan Phong nghĩ thầm: “Chắc y cũng cảm động. Mong y có thể nhớ đến chuyện hôm nay, khi quay về không làm khó Vu Khiêm”.

Trương Đan Phong sợ Thoát Bất Hoa giữ lại cho nên đi ra khỏi tháp đá thì vội vàng cáo từ, trước tiên đến khách sạn tìm Vân Lối nhưng không ngờ Vân Lối đã bỏ đi, chỉ để lại một bức thư.

Đó chính là:

Vừa rời hang hổ đầm rồng, liễu sáng hoa tối lại một thôn.

Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau phân giải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.