Vân Lối nghe mọi người xung quanh bàn tán, mới biết ông già mặt đỏ ấy chính là Trang chủ của Hắc Thạch trang, Oanh Thiên Lôi Thạch Anh, còn thiếu nữ ấy chính là Thạch Thúy Phượng, con gái của ông ta. Vân Lối thầm cười rằng: “Ông già này mặt đỏ miệng vẩu, tựa như lôi công trong bức họa, thế nhưng sinh ra người con gái lại xinh đẹp”.
Chỉ thấy Thạch Anh ôm quyền bước xuống đài, cao giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật của lão, được các vị bằng hữu nể mặt, không quản ngàn dặm đến tiểu trang, lão xin kính mọi người ba chén!”
Khách khứa bên dưới đều ùn ùn khen hay, mỗi người đều nâng chén uống cạn. Thạch Anh vuốt râu cười rằng: “Hắc Thạch trang ở chốn quê mùa, chẳng có trò gì vui, khiến cho các vị đã chê cười. Con gái của lão biết chút quyền cước, lão sẽ bảo nó múa vài đường quyền để làm vui lòng các vị thúc bá!”
Mọi người càng lớn tiếng khen hay. Thạch Anh lại cười rằng: “Nếu chỉ một người luyện quyền thì chẳng có gì thú vị, làm phiền ba lệnh lang của Sa trại chủ, Hàn đảo chủ và Lâm trang chủ chỉ giáo cho tiểu nữ vài chiêu. Nếu ai luyện tốt nhất, lão sẽ có một chút lễ mọn, không biết ý ba vị thế huynh thế nào?”
Tuy ông ta không nói rõ tỷ võ chiêu thân, nhưng quần hùng dưới tiệc đều biết dụng ý của ông ta, Hàn đảo chủ và Lâm trang chủ thì nói: “Hay lắm, hay lắm!”, rồi dắt con trai từ trong đám người phóng vọt lên đài, thân pháp lanh lẹ vô cùng. Sa trại chủ chỉ hơi chậm trễ, nhưng cuối cùng cũng dắt con trai phóng lên đài. Lôi đài này cao hơn hai trượng, Sa trại chủ vừa nhún người đã vọt lên, mũi chân con trai ông ta thì móc vào mép đài, suýt tý nữa rơi xuống. Mọi người ở dưới đài đều kinh ngạc. Sa trại chủ là nhân vật có tên tuổi trong chốn hắc đạo, ai cũng biết ông ta võ công cao cường, con trai của ông ta hiểu biết rộng rãi, đã được ông ta trân truyền, lòng dạ cũng rất độc ác, lại là đang tuổi tráng niên, uy danh trong chốn hắc đạo đã đuổi kịp cha mình. Những người biết tường tận đều đoán rằng hôm nay y sẽ thắng, nào ngờ y vừa nhảy lên lôi đài thì chẳng bằng con trai của Hàn đảo chủ và Lâm trang chủ, điều đó thật bất ngờ đối với mọi người. Sa trại chủ nhíu mày, tựa như muốn nói gì đấy, con trai của Hàn đảo chủ là Hàn Đại Hải đã nhảy vọt tới giữa lôi đài, vái dài nói: “Thạch lão bá rất mau mắn, tiểu điệt cũng không khách sáo nữa, cho phép tiểu điệt thỉnh giáo vài chiêu của thế muội, mong thế muội nương tay!”
Thạch Anh cười rằng: “Nói hay lắm, nói hay lắm! Lão cũng thích người mau mắn. Mọi người không cần khách sáo nữa, có bản lĩnh gì thì cứ thi triển, bị thương thì lão đã có thuốc chữa”.
Hàn Đại Hải vâng một tiếng, hai chưởng xỉa tới một chiêu Đồng Tử Bái Quan Âm, hai chưởng cùng đánh ra, đó là chiêu số kính lễ, lại là một chiêu số rất hiểm hóc, Thạch Anh kêu một tiếng hay!”
Cha con Sa trại chủ nhìn nhau cười khổ, đành nén những lời muốn nói xuống. Thạch Thúy Phượng nhẹ nhàng xoay chuyển, đột nhiên bước ra sau lưng Hàn Đại Hải, Hàn Đại Hải liên tục phát ra chiêu, nhưng chẳng chạm được vào góc váy nàng, Vân Lối nhủ thầm: “Té ra chiêu số của ả giống mình, đều bắt nguồn từ Bát Quái Du Thân chưởng”.
Thân pháp Xuyên Thoa Nhiêu Thụ mà Vân Lối đã luyện trong rừng đào chính là công phu thượng thừa nhất của Bát Quái Du Thân chưởng, tuy bắt nguồn từ Bát Quái Du Thân chưởng, nhưng còn chính tông hơn cả môn này, cho nên ngay lúc này Vân Lối có thể thấy từng chiêu từng thức của Thạch Thúy Phượng. Hàn Đại Hải thì đã hoa cả mắt, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều có bóng dáng của Thạch Thúy Phượng.
Vân Lối nhìn một hồi thì cười thầm, chỉ thấy Hàn Đại Hải cứ xoay mòng mòng theo Thạch Thúy Phượng, càng đánh càng tệ, nhưng vẫn cố chống chọi không chịu ngừng tay. Hàn đảo chủ nhíu mày quát: “Tiểu tử ngốc, ngươi không phải là đối thủ của Thạch cô nương, còn chưa mau lui xuống?” Hàn đảo chủ quát như thế, Thạch Thúy Phượng dần dần chậm lại, Hàn Đại Hải đột nhiên phóng vọt lên liên tục đấm ra ba quyền. Vân Lối thầm cười: “Thật là một kẻ lỗ mãng không biết tiến lùi, người ta nhường mà ngươi cũng chẳng biết”.
Chỉ thấy Thạch Thúy Phượng hơi lách người, chỏ trái thúc ra, Hàn Đại Hải ngã ngựa xuống. Thạch Anh vội vàng nhảy ra đỡ lên: “Phượng nhi, sao còn chưa đến xin lỗi?”
Hàn Đại Hải nói: “Không sao cả, Thạch cô nương thật giỏi, tôi… tôi…” Y cứ đứng ngẩn người ra ở đấy.
“Tôi không dám cưới cô nương làm vợ!” mấy câu ấy nói ra. Cha của y trợn mắt, khiến cho y hoảng hồn im bặt.
Con trai của Lâm trang chủ là Lâm Đạo An phe phẩy cây quạt xếp, chậm rãi bước ra, cất giọng nói the thé: “Tại hạ cũng lãnh giáo vài chiêu, thế muội hãy nương tay!” Y vốn là kẻ rất nho nhã, nói ra cũng tựa như phụ nữ, công phu điểm huyệt vừa chính xác vừa dữ. Chỉ thấy y gấp cây quạt lại, đầu quạt điểm tới, nhẹ nhàng đâm vào huyệt Nhuyễn Ma dưới be sườn của Thạch Thúy Phượng, Thạch Thúy Phượng lại sử dụng thân pháp Bát Quái Du Thân chưởng xoay vòng quang người y, Lâm Đạo An giữ kín môn hộ, không xoay chuyển theo nàng, chốc chốc lại đánh ra một chiêu, toàn là Ma huyệt và Hôn huyệt của người ta. Đôi mắt lim dim nhìn theo bóng dáng Thạch Thúy Phượng. Thạch Thúy Phượng bực dọc, thầm nhủ: “Xem bộ dạng gã này chẳng phải kẻ đàng hoàng tử tế, đôi mắt thật khiến cho người ta bực bội. không thể để cho y đắc thủ đươc”. Thạch Thúy Phượng thật sự không muốn gã cho y, cho nên chưởng pháp càng lúc càng gấp, nhưng võ công của Lâm Đạo An thật sự không kém, đánh đến hơn năm mươi chiêu mà Thạch Thúy Phượng cũng chẳng làm gì được y. Lâm Đạo An thủ rất kỹ, nhủ rằng: “Xem thử nhà ngươi còn bao nhiêu sức?” Thế rồi thu cây quạt lại, chỉ đợi nàng mệt mỏi phân thần thì sẽ điểm ngã nàng. Đang lúc kịch đấu, Thạch Thúy Phượng lướt người lên, đột nhiên nở nụ cười nhìn y, hàm răng đều tăm tắp, đôi má ẩn hiện đồng tiền, Lâm Đạo xốn xang trong lòng, nhủ thầm: “Võ công nhân phẩm của mình đã khiến nàng khâm phục”. Tưởng rằng sau khi nàng cười thì sẽ nhận thua, thế là thu cây quạt lại để đáp nụ cười ấy, không ngờ Thạch Thúy Phượng đột nhiên cười rằng: “Xin đắc tội!” rồi nàng đưa tay phất nhẹ lên huyệt Thái Dương của y, Lâm Đạo An kêu hoảng một tiếng, chỉ thấy trước mắt nổ đom đóm, thế là ngã xuống đài bất tỉnh.
Lâm trang chủ thấy con trai đã thất bại, trong lòng bực tức nhưng chẳng dám làm gì. Thạch Anh thì đến sờ sau ót Lâm Đạo An rồi nói: “Không sao, không sao! Phượng nhi, sao con lại ra tay không biết nặng nhẹ, đánh vào chỗ yếu hại của người ta?”
Lâm Đạo An tỉnh dậy, cười lạnh rồi nói: “Thạch cô nương, xin lãnh giáo!” rồi cùng cha nhảy vọt xuống lôi đài.
Thạch Anh lắc đầu, vuốt râu cười rằng: “Tiểu nữ may mắn thắng được hai trận, lần này xin mời Vô Kỵ thế huynh dạy cho nó một bài học để nó đừng quá đắc ý!”
Vô Kỵ là tên con trai của Sa trại chủ, trong ba người, Thạch Anh ưa thích y hơn cả, chỉ là y ra tay quá độc ác, trong chốn lục lâm có uy danh chứ không có uy võ. Nhưng Thạch Anh nghĩ bụng trên đời này chẳng có người mười phân vẹn mười, có một nghĩa tế như tế coi như cũng đã quá tốt. Thạch Anh biết võ công của Vô Kỵ hơn hẳn con gái mình, tưởng rằng y sẽ hiên ngang ra tay, song không ngờ y nhíu mày, nở nụ cười khổ sở: “Không cần nữa, nếu hôm nay phải tỉ thí, tiểu điệt xin đành nhận thua!” Vừa nói ra, quần hào ở bên dưới đều ngạc nhiên. Thạch Anh cũng không vui, hỏi rằng: “Sa hiền điệt sao lại nói thế, chả lẽ tiểu nữ có điều gì không phải?”
Sa Vô Kỵ lại cười khổ sở, chậm rãi vén tay áo lên, chỉ thấy trên vai phải của y có một vết thương rất sâu, kéo dài đến cổ tay, Thạch Anh thất kinh hỏi: “Hiền điệt sao lại như thế?”
Sa Vô Kỵ nhìn xuống bên dưới một vòng rồi nói: “Hôm qua bị lật thuyền, hừ, hừ, gặp phải một tên tiểu tặc”.
Phụ thân của y là Sa Đào lên tiếng: “Hôm qua tôi bảo Hồ lão nhị và hắn đuổi theo một con dê từ miền Bắc đến (tiếng lóng của cường đạo chỉ đối tượng đánh cướp), không ngờ y đã mời một tên bảo tiêu, Vô Kỵ vì thế mà bị thương”.
Thạch Anh càng thất kinh hơn, Hồ lão nhị là Phó trại chủ của Sa Đào, võ công hơn hẳn Sa Vô Kỵ, với sức của hai người mà bị một bảo tiêu đánh bại thật là khó hiểu. Sa Đào thì lạnh lùng nói: “Đại ca, huynh thấy phải làm thế nào?”
Thạch Anh sững người ra, đột nhiên cười ha hả: “Nói như thế, tên bảo tiêu ấy là người tài giỏi. Không biết y lai lịch như thế nào? Hiện nay đang ở đâu? Ta sẽ hòa giải giùm các người”.
Sa Vô Kỵ biến sắc nói: “Tiểu điệt từ ngày xuất đạo chưa bao giờ chịu nhục thế này, chuyện này không thể hòa giải được”.
Thế rồi đột nhiên chỉ tay xuống đài nói: “Kẻ ấy ăn gan hùm mật gấu, quả thật rất lớn gan, y đang ở đây”.
Sa Đào quát hỏi: “Cha con nhà họ Sa bọn ta phải tìm ra cho bằng được ngươi, ngươi chạy đi đâu!”
Từ trên lôi đài, hai bóng người nhảy bổ xuống, khách khứa chúc thọ đều nhao nhao hỏi: “Y đang ở đâu?”
Trong số khách khứa có quá nửa là bạn bè của Sa trại chủ, thấy tình hình ấy thì vội vàng đến giúp. Nói thì chậm, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ thấy Sa Đào lướt tới phía trước mặt Vân Lối, co năm ngón tay chụp xuống đầu nàng. Vân Lối nhanh nhẹn tránh qua một bên, Sa Vô Kỵ cũng đuổi tới, tay trái đâm cây trủy thủ ra. Vân Lối xoay gót chân, trở tay lại phất nhẹ rồi cười: “Ồ, té ra ngươi là tên tiểu tặc che mặt đêm qua!” Chỉ nghe keng một tiếng, cây trủy thủ của Sa Vô Kỵ đã rơi xuống đất.
Vân Lối xoay người, chỏ thúc chân đá, hai kẻ đang lao tới đã bị nàng đánh ngã, rồi nàng nhảy vọt lên chiếc bàn bát tiên, Sa Đào rút thanh yêu đao phóng tới, Vân Lối kêu lên: “Thật xấu hổ, muốn lấy đông hiếp yếu ư?” Thế rồi nàng lật chiếc bàn bát tiên, chén đĩa trên bàn rơi xuống loảng xoảng, Sa Đào không tránh kịp, bị rượu thịt văng vào người tung tóe, y tức tối chém ra hai đao, đao pháp lanh lẹ vô cùng, Vân Lối vội vàng rút ra thanh kiếm, phóng người lên, Sa Đào hạ người xuống đánh ra một thế Trảm mã đao, chặt vào hai chân của Vân Lối. Vân Lối kêu lên: “Tên cường đạo độc ác!” Thế rồi nàng phóng vọt lên theo thế Yến Tử Tà Phi, lướt qua khỏi màn đao loang loáng, rồi nhẹ nhàng đâm ngược lại một kiếm, kiếm thế còn nhanh hơn đao thế, Sa Đào vội vàng hạ thấp đầu, chỉ nghe keng một tiếng, thanh yêu đao đã bị Vân Lối chém gẫy thành hai đoạn.
Vì Vân Lối không muốn đả thương y cho nên chỉ chém gãy binh khí. Sa Đào vẫn chưa biết phận, phóng vọt người lên, hai tay lại chụp ra, Vân Lối đánh tròn thanh kiếm, chém ngang ra một chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di, trong khoảnh khắc đã đánh ra mấy chiêu, trong lúc gấp gáp, Vân Lối không thể đẩy lùi được y. Lại có mấy tên xông lên giúp cho Sa Đào, Vân Lối không thể nào thi triển được kiếm pháp, Sa Đào quát lớn một tiếng, bổ thẳng xuống một chưởng!
Vân Lối liếc mắt nhìn, chỉ thấy chưởng của Sa Đào đỏ như máu, biết y luyện môn Đôc sa chưởng, cho nên không thể nào để y đánh trúng, trong lúc vội vàng đã kéo một tên địch tới phía trước chặn lại, Sa Đào vội vàng rụt tay, Vân Lối thừa thế nhảy vọt ra, phóng tới một chiếc bàn, cầm bát đĩa trên bàn ném bừa về phía kẻ địch, khiến ai nấy mặt mày sưng vêu, quần áo bẩn thỉu. Đang lúc náo loạn, chỉ nghe khách khứa kêu lên: “Không xong rồi, không xong rồi!”
Sa Vô Kỵ khiêng một chiếc bàn lao bổ tới giáng xuống, Vân Lối chém ra một kiếm Phượng hoàng điểm đầu, chiếc bàn toác ra làm đôi. Sa Đào vung tay chém tới, Vân Lối không đổi chiêu, nàng vẫy thanh kiếm đâm ra, đột nhiên thấy có bóng người lao tới ở giữa, hai chưởng đẩy xéo ra, Sa Đào, Vân Lối đều thối lui ba bước, chỉ nghe Thạch Anh kêu lên: “Mong Sa đại ca nể mặt tiểu đệ, mời vị tiểu ca này cũng ngừng tay!”
Sa Đào nói: “Đại ca, ông phải làm chủ cho tôi. Sĩ diện của cha con chúng tôi hôm nay chỉ nhờ vào một câu nói của ông”.
Thạch Anh liếc nhìn Vân Lối, nhủ thầm: “Trong thiên hạ lại có nam tử tuấn tú như thế này, nếu không tận mắt chứng kiến bản lĩnh của y, có thể thực sự không dám tin y đã đánh bại cha con nhà họ Sa”.
Thế rồi đã chần chừ, Vân Lối nói: “Thạch trang chủ, tôi đã đắc tội với quý khách của ông, hôm nay tôi đến chúc thọ, thật sự không dám động thủ với ông, muốn giết muốn mổ tùy ông xử lý”. Theo quy củ giang hồ, Vân Lối lần này đến chúc thọ cũng là khách của Thạch Anh, dù chuyện lớn bằng trời xảy ra Thạch Anh cũng phải gánh vác. Sa Đào nghe thế thì thầm mắng: “Tên tiểu tặc thật bẻn mép. Thế rồi trợn mắt hỏi: “Thạch đại ca, dám hỏi vị tiểu ca này tên họ là gì, sư phụ là ai?”
Thạch Anh ngạc nhiên, hỏi: “Tôi làm sao biết?”
Sa Đào cười ha hả rồi nói: “Té ra Thạch đại ca không quen với y. Các vị bằng hữu đang ngồi ở đây, có ai nhận ra y không?”
Khách khứa đều vây lên Vân Lối, không ai quen với nàng. Sa Đào cười lạnh nói: “Đại ca chắc biết rõ, tiểu tử này mạo nhận là khách đến chúc thọ, bề ngoài là chúc thọ nhưng thật sự là gây chuyện. Để y ăn không là chuyện nhỏ, nhưng nói ra có lẽ sẽ làm tổn hại uy danh của hắc đạo Sơn Tây chúng ta!”
Thạch Anh không vui, nói: “Vậy theo ý của Sa trại chủ thì phải thế nào?”
Sa Đào nói: “Bảo y giao ra Chiếu dạ sư tử mã và châu báu của thân chủ y, rồi để cho Vô Kỵ chém một đao vào cánh tay thì mọi chuyện coi như đã xong”.
Vân Lối nghe y nói mấy chữ Chiếu dạ sư tử mã, nhủ thầm: “Từ lâu đã nghe Chiếu dạ sư tử mã là loại ngựa quý hiếm có nhất ở Mông Cổ, trước đây đều là cống vật, dù có ngàn lượng vàng cũng không mua được. Không ngờ con ngựa trắng của thư sinh ấy chính là Chiếu dạ sư tử mã”. Rồi trong đầu nàng hiện ra vẻ nghênh ngang phách lối buồn cười của thư sinh ấy, nàng nhớ lại những chuyện ngày trước, cho nên càng nghi ngờ thân phận của y hơn.
Thạch Anh thấy Vân Lối đang đứng ngẩn người ra, chỉ tưởng rằng nàng đã hoảng hồn, thế rồi vỗ vai nàng nói: “Tiểu ca có muốn nói gì không?”
Vân Lối nói: “Y cướp của người ta, ta cứu người, vậy có gì đáng nói nữa? Nếu bọn họ không phục thì cứ xông lên, chỉ cần cha con bọn họ thắng, đừng nói là vạch một đường đao trên cánh tay, dù cho có đâm ba đao sáu lỗ, ta cũng không bỏ chạy”.
Thạch Anh sầm mặt, thầm nhủ: “Té ra tên tiểu tử này lần đầu tiên ra giang hồ, mình đã bảo sẽ gánh vác chuyện này, y lại khiêu chiến với người ta, chẳng khác nào khiêu chiến với mình!”
Quả nhiên Sa Đào nghe thế thì cười lớn. Vân Lối trừng mắt hỏi: “Ngươi cười cái gì? Cha con ngươi cứ xông lên, xem ta có sợ ngươi hay không?” Vân Lối nhớ kỹ quy củ giang hồ mà Châu Sơn Dân đã dạy cho nàng, nếu gặp phải đối phương người đông mà lại là những nhân vật có tiếng tăm thì phải khích họ đơn đả độc đấu. Vân Lối nhủ bụng, cha con họ Sa cũng chẳng phải đối thủ của mình, cho nên mới yên tâm thách đấu hai cha con họ. Nào ngờ những điều Châu Sơn Dân dạy chỉ là ở tình huống bình thường, nhưng không hợp với hôm nay. Chỉ thấy sau khi Sa Đào cười lớn thì lại nói: “Thạch trang chủ, ông có nghe rõ chưa? Tiểu tử này đâu chỉ coi thường cha con chúng tôi, trong mắt y cũng chẳng có ông!”
Thạch Anh lại sầm mặt nói: “Ta tự biết cân nhắc. Này, vị tiểu ca kia, ngươi muốn tỉ kiếm hay là tỉ quyền?”
Vân Lối nói: “Cái gì, ai muốn tỉ thí với ông? Trang chủ, Nhiếp Vân kiếm của ông nổi danh thiên hạ, vãn bối nào dám động thủ với ông? Tôi chỉ muốn tỉ thí với họ mà thôi!”
Thạch Anh đột nhiên quát: “Câm miệng! Ai muốn ra tay ở đây thì đến tìm ta!” Rồi ông ta đưa mắt quét một vòng, lời ấy tuy nói với Vân Lối, nhưng thực sự là nói với cha con nhà họ Sa. Vân Lối ngạc nhiên, trong nhất thời không biết ứng phó thế nào. Chỉ nghe Thạch Anh lại nói: “Ngươi đã sợ Nhiếp Vân kiếm pháp của ta, vậy thì hãy tỉ thí quyền pháp”.
Vân Lối nói: “Vãn bối không dám”.
Thạch Anh nghiêm mặt nói: “Không tỉ thí thì không được! Song nghĩ ngươi là hạng hậu bối, lão phu cũng không thèm động thủ với ngươi. Thúy nhi, con hãy thay ta tiếp vài chiêu! Tiểu tử, hãy mau lên lôi đài!”
Lời ấy của Thạch Anh khiến cho mọi người đều bất ngờ. Cha con họ Sa càng tức giận hơn, sắc mặt đã đỏ ửng. Thạch Anh hôm nay cho con gái lên lôi đài, tuy không nói rõ dụng ý, nhưng mọi người đều biết ông ta dùng cách này để chọn rể. Thạch Anh liếc nhìn cha con họ Sa, rồi không thèm để ý đến bọn họ, vẫn không ngừng thúc giục Vân Lối: “Tiểu tử, ngươi đã có gan lẻn vào Hắc Thạch trang, vậy thì phải có gan lên đài trổ tài, ngươi không lên, chả lẽ lão phu ném ngươi lên?” Lời nói tuy dồn ép người khác, nhưng khách khứa xung quanh đều cười thầm, làm như thế rõ ràng là đã chọn Vân Lối.
Vân Lối ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Thạch Thúy Phượng sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt đang nhìn xuống đài, Vân Lối nảy ra một ý, đột nhiên sửa sang quần áo, khẳng khái nói: “Cung kính không bằng tuân lệnh, vậy tôi sẽ lên đài tiếp tiểu thư vài chiêu”.
Mọi người đã nhường ra một lối, Vân Lối ung dung bước ra phóng vọt lên đài. Thạch Anh căn dặn người nhà mấy câu, rồi ngồi xuống bên cạnh Sa Đào, vuốt râu cười: “Sa trại chủ với mối giao tình bao nhiêu năm nay giữa chúng ta, tôi sẽ không để cho ông thiệt thòi”.
Sa Đào tức giận đến nỗi nói không ra lời, nhưng cũng không thể lên tiếng. Thạch Anh mỉm cười nói: “Song kẻ có tài trong bọn hậu bối, chúng ta cũng phải vun bồi, nếu cứ nhất định dồn y vào chỗ chết, chẳng phải đã quá hẹp lượng hay sao?”
Thạch Anh là lãnh tụ võ lâm của miền Sơn Tây, Thiểm Tây, Sa Đào chỉ đành nuốt giận: “Trang chủ nói phải, tiểu đệ xin lãnh nhận, nay xin cáo từ!”
Thạch Anh đè y xuống rồi nói: “Xem một lát rồi quay về cũng không muộn. Ông xem kìa, bọn chúng đánh thật náo nhiệt!”
Chỉ thấy trên lôi đài có hai bóng người cứ xuyên qua lướt lại, nhìn muốn hoa cả mắt. Cả hai đều có thân pháp giống nhau, Vân Lối mặc bộ y phục màu trắng, còn Thạch Thúy Phượng thì mặc bộ váy đỏ áo xanh, tà áo phất phới càng xoay càng nhanh, tựa như một áng mây màu trắng vây quanh ngọn núi xanh, khiến ai nấy cũng hoa cả mắt. Vân Lối vốn có thể đánh bại Thạch Thúy Phượng trong vòng vài mươi chiêu, nhưng nàng cũng muốn xem võ công của Thạch Thúy Phượng như thế nào. Còn Thạch Thúy Phượng thấy Vân Lối rõ ràng cố ý nương tay, tựa như trò đùa thì thầm nhủ: “Nếu mình không ra tay, sau này thành thân sẽ khiến y coi thường”. Thạch Thúy Phượng háo thắng, tưởng rằng Vân Lối có ý nhường mình là coi thường, thế rồi chưởng pháp thay đổi, đánh tới nhanh như mưa gió, trong nhu có cương, chưởng chém chỉ đâm, trong đó có chứa nhiều chiêu số của Nhiếp Vân kiếm. Vân Lối khựng người lại, nàng thâu nhiếp tinh thần, tiếp một mạch đến mười chiêu, thế rồi cũng thi triển kiếm pháp Bách Biến Huyền Cơ để hóa giải chưởng, loại kiếm pháp này hư thực tương sinh biến hóa vô cùng, trong nhất thời đã hóa khách thành chủ, giành được chủ động. Thạch Thúy Phượng thấy nàng như thế thì lại mừng rỡ, nhủ rằng: “Rốt cuộc cũng buộc ngươi giở ra bản lĩnh thực sự”. Đang lúc đánh rất hăng, Thạch Thúy Phượng đột nhiên đánh ra một chiêu hiểm hóc, người chồm về phía trước, ngả và trong lòng Vân Lối, tay chụp vào mạch môn của nàng, Vân Lối tuy võ công cao hơn nàng, nhưng quả thật khó mà hóa giải nổi chiêu ấy, trong lúc vội vàng đã giở cổ tay lên, đẩy cánh tay của nàng lên cao, tay trái quàng qua ôm chặt lấy nàng, ngón tay bóp vào be sườn nàng, Thạch Thúy Phượng ngả vào trong lòng Vân Lối. Vân Lối kêu ối chao một tiếng khiến cho khách khứa dưới đài đều cười ầm lên, đột nhiên nhớ lại mình đang mang thân phận của nam giới, bất giác đỏ mặt, vội vàng đè vào be sườn nàng, giải Ma huyệt vừa mới điểm, rồi đẩy nhẹ nàng ra, thối lui ba bước, ôm quyền vái dài rồi nói: “Cô nương thứ lỗi, tiểu sinh đã đắc tội!”
Thạch Anh ở dưới đài mỉm cười, Sa Đào tức giận đến nỗi mặt tái xanh, nói: “Chúc mừng Trang chủ đã kiếm được rể tốt, tiểu đệ xin cáo từ”.
Thạch Anh vẫy tay, gọi quản gia đến nói: “Sa trại chủ, tôi xin bồi thường cho ngài, ở đây có một túi châu báu, xin dùng để chuộc tội. Còn Chiếu dạ sư tử mã chẳng phải là loại ngựa thường, chỉ mong Trại chủ hãy vào chuồng ngựa của tôi chọn một con ngựa tốt nhất, mong hiền đệ nương tay tha cho y lần này”. Thạch Anh nghe Sa Đào nói tưởng rằng Vân Lối là người bảo tiêu.
Sa Đào cười lạnh nói: “Đa tạ Thạch trang chủ, tiểu đệ cũng không cần những món này. Chỉ là theo quy củ trong hắc đạo, lần này tiểu đệ đã thất thủ, không thể nào ngừng tay lại được, mong Trang chủ thứ lỗi”. Thế rồi vái dài một cái, dắt Sa Vô Kỵ vẹt mọi người bước ra. Thạch Anh rất bực bội, gọi quản gia tiễn khách, còn mình thì nhảy vọt lên lôi đài. Trên lôi đài Thạch Thúy Phượng mặt đỏ ửng, thấy cha mình nhảy lên thì cúi đầu, vân vê tà áo, Vân Lối thì lộ vẻ lúng túng. Thạch Anh cười ha hả rồi nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trên đời người mới thay người cũ. Anh hùng đang tuổi thiếu niên thật hiếm có”.
Thạch Anh lúc nãy ở dưới đài, đã bảo quản gia tìm bái thiếp của Vân Lối, biết được tên họ của nàng, rồi lại cười rằng: “Vân công tử, thân thủ công tử như thế, cần gì phải làm bảo tiêu?”
Vân Lối đáp: “Tôi không hề làm bảo tiêu! Mấy ngày trước đi đường quen một người bạn, đã giúp y chống lại bọn cường đạo, vô tình kết thù với cha con Sa trại chủ”.
Thạch Anh mới an tâm hỏi: “Té ra là thế. Ở nhà tiểu huynh đệ có ai? Đã đính thân chưa?”
Vân Lối chần chừ một lúc rồi nói: “Chỉ còn một người anh, vẫn chưa đính thân”.
Thạch Anh cười ha hả rồi nói: “Người trẻ tuổi nhắc đến chuyện đính thân thì lại lo lắng”.
Vân Lối càng lúng túng hơn, chỉ nghe Thạch Anh lại nói: “Trận này ngươi đã thắng, ta có một món quà cho công tử”. Thế rồi lấy ra một chiếc nhẫn bằng lục ngọc, trên có đính hai viên bảo thạch sáng lấp lánh. Thạch Anh nói: “Trước khi lâm chung, mẹ của Thúy nhi đã trao chiếc nhẫn này cho nó, giờ đây tặng lại cho công tử”.
Vân Lối nói: “Đây là vật của Thạch tiểu thư, vãn bối không dám nhận”.
Thạch Anh lại cười ha hả nói: “Đây là quà đính ước của các người, sao lại không thể nhận”.
Vân Lối đáp: “Vãn bối không dám trèo cao”.
Thạch Anh sầm mặt, hạ giọng hỏi: “Có phải công tử chê con gái của ta không?”
Vân Lối bảo: “Nào dám chê tiểu thư, nhưng chuyện này không thể phục tùng”.
Thạch Anh tức giận nói: “Vậy thì thế nào?”
Vân Lối liếc mắt, chỉ thấy Thạch Thúy Phượng đang vân vê tà áo, sắc mặt đỏ ửng, mở đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn mình, trong mắt rân rấn nước, thế rồi nàng thầm nhủ: “Cũng được, sau này ta sẽ dùng kế đổi hoa ghép cành”. Thế rồi giả vờ từ chối rằng: “Vẫn chưa bẩm báo với bậc tôn trưởng, làm sao có thể đính thân được?”
Thạch Anh nói: “Vậy huynh trưởng của ngươi ở đâu?”
Vân Lối nói: “Huynh đệ chúng tôi từ nhỏ đã mất tung tích”.
Thạch Anh nhíu mày: “Vậy ngươi phải bẩm cáo với ai?”
Vân Lối nói: “Cha mẹ tôi đều chết, chỉ còn một vị thế giao thúc tổ, coi tôi như cháu gái, việc hôn sự phải bẩm cáo với người”.
Thạch Anh nói: “Thế giao thúc tổ ấy của ngươi tên họ là gì, là nhân vật như thế nào?”
Vân Lối nói: “Tên họ của thế giao thúc tổ tôi không thể nói ở đây, người là nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm”.
Thạch Anh cười lớn nói: “Nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm, khi nhắc đến Oanh Thiên Lôi Thạch Anh thì cũng nể mấy phần, hôn sự này ngươi đừng lo nữa”.
Vân Lối cúi đầu xuống lại kêu lên một tiếng: “Nhạc phụ đại nhân!” Thế rồi lấy ra một cây san hô, nói: “Tiểu điệt không có thứ gì quý giá, chỉ đành dùng cây san hô này làm sính lễ”.
Thạch Anh cười ha ha rồi trao cây san hô cho con gái, kéo Vân Lối đứng lên, lớn giọng nói: “Từ nay Vân công tử sẽ là nghĩa tế của ta, sau này y đi lại trên giang hồ, mong các vị hãy chiếu cố cho”.
Khách khứa bên dưới đều lên tiếng chúc mừng, Thạch Anh lại quay sang dặn: “Thúy nhi, con hãy đưa Vân Lối vào bên trong thay đồ”.
Thạch Thúy Phượng đưa Vân Lối vào một căn phòng rồi dặn a hoàn: “Hãy thay hết toàn bộ mùng mền”.
Thạch Thúy Phượng một tay cầm đèn, một tay dắt Vân Lối đi lòng vòng qua mấy hành lang, bước vào một tòa lầu lớn.
Tòa lầu cao năm tầng, Thạch Thúy Phượng dắt Vân Lối vào trong, chỉ thấy bên trong lầu có bày một chiếc bàn tròn, trên bàn có vô số kỳ trân dị bảo, Thạch Anh cũng ngồi ở đấy, xung quanh có bốn người. Thạch Anh thấy nàng bước vào, mỉm cười nói rằng: “Thúy nhi, Lối nhi, các con hãy chọn một món, số còn lại mới cho bằng hữu thân thiết”.
Vân Lối ngạc nhiên, Thúy nhi nói: “Đây là quy củ của chúng tôi, huynh hãy nghe lời cha, chọn trước một món”.
Vân Lối chọn một con sư tử bằng ngọc bích, Thạch Thúy Phượng cũng lấy một cây ngọc trâm. Vân Lối đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng rất đơn giản, ngoài một hòm sắt, chẳng có đồ đạc gì cả, trên tường thì treo một bức họa, bức họa vẽ cảnh một cô thành lớn, sông núi vây quanh, thấp thoáng đình đài lầu các, vườn tượt người ngựa, xem ra đó là một thành nổi tiếng ở miền Giang Nam. Thạch Anh cười rằng: “Công tử có thích bức họa này không, ngày mai ta sẽ kể cho công tử nghe câu chuyện về bức họa này. Được, các con có thể quay về”.
Vân Lối và Thạch Thúy Phượng bước ra khỏi phòng, chỉ nghe khách trong phòng nói: “Thật đáng tiếc, đây là lần giao dịch cuối cùng”.
Thạch Anh cười ha hả nói: “Trên thế gian đâu có loại hoa nào trăm năm không tàn, nay ta đã già, chẳng làm ăn buôn bán gì được nữa. Được, chúng ta cứ theo phép tắc cũ, các người hãy định giá”.
Vân Lối cảm thấy tò mò, muốn tiếp tục nghe nhưng bị Thạch Thúy Phượng kéo xuống lầu.
Về đến tân phòng, mọi thứ trên giường đã được thay đổi, một chiếc mền thêu màu đỏ mới tinh trải trên giường, càng tăng thêm vẻ sang trọng của căn phòng, lúc này có tiếng báo canh vang lên, Thạch Thúy Phượng nói: “Ồ, đã canh ba rồi”.
Vân Lối nói: “Lúc này tôi không muốn ngủ, tiểu thư hãy cho tôi biết, lúc nãy cha của tiểu thư đang làm chuyện gì?”
Thạch Thúy Phượng nói: “Cha của tôi là một đại đạo độc cươc, mỗi năm ra ngoài gây án một lần. Người nhà quê không ai biết. Mỗi lần ông ta gây án trở về, đều cho tôi chọn một món châu báu, những thứ còn lại đều đem bán cả”.
Vân Lối nói: “Những thứ đã đánh cắp thì làm sao bán?”
Thạch Thúy Phượng bảo: “Đương nhiên có người làm ăn trong nghề này, lúc nãy bốn hán tử chính là người chuyên mua châu báu của cha tôi, nghe nói họ thần thông quảng đại, cướp những thứ ở miền Bắc đem về bán ở miền Nam, những thứ ở miền Nam thì đem bán ở miền Bắc, chưa bao giơ lọt tay. Tiền cha tôi kiếm được, một phần giữ lại, còn lại thì đem cứu tế bạn bè khó khăn trong giang hồ”.
Vân Lối nói: “Té ra là thế, hèn gì cha của tiểu thư được người ta gọi là Trại Mạnh Thường”.
Thúy Phượng mỉm cười, chợt nghe một tiếng trống báo canh nữa vang lên, nàng đưa mắt nhìn Vân Lối mỉm cười: “Huynh muốn nói chuyện đến suốt đêm sao?”
Vân Lối nói: “Ta lại hỏi tiểu thư một chuyện nữa, bức họa ấy có câu chuyện gì?”
Thúy Phượng nói: “Tôi cũng không biết, cha chưa bao giờ nói”. Trầm ngâm một lát rồi nói: “Muội cũng rất lấy làm lạ, chuyện gì cha cũng cho muội biết, nhưng chưa bao giờ nhắc đến bức họa này”. Một tiếng trống báo canh nữa lại vang lên, Thúy Phượng cười rằng: “Huynh còn muốn hỏi điều gì nữa?”
Vân Lối đang héo ruột héo gan, không nghĩ ra kế nào trì hoãn, cũng không thể nói chuyện với nàng suốt đêm, trong lòng lo lắng lắm. Thúy Phượng hạ giọng hỏi: “Vân công tử, phải chăng huynh đã chê muội?”
Vân Lối nói: “Tiểu thư mãi mãi là tỷ tỷ tốt của tôi, tôi làm sao chê tiểu thư?”
Thúy Phượng dịu dàng nói: “Được, vậy chúng ta ngày mai nói tiếp, huynh cũng nên ngủ đi”.
Vân Lối đưa tay lên cúc áo, nói: “Đúng thế, nên ngủ đi thôi”. Nhưng nàng lại ngừng lại. Đang lúc lúng túng, chợt nghe có người la lên: “Bắt trộm, bắt trộm!” Trong nhà Oanh Thiên Lôi Thạch Anh lại có trộm ghé đến, thực là chuyện buồn cười! Khách ở lại trong nhà đều là người tài của tam sơn ngũ nhạc, nghe thế thì đều chạy ra tìm kiếm. Vân Lối cười rằng: “Ngủ không được nữa, kẻ trộm ấy chắc chắn dòm ngó châu báu của cha tiểu thư”. Thế rồi cùng Thúy Phượng nhảy vọt ra, chạy tới tòa Tàng bảo lâu.
Vân Lối khinh công siêu việt, hơn hẳn mọi người, trong chớp mắt đã vượt qua mấy tên gia đinh và khách khứa, bỏ Thạch Thúy Phượng ở phía sau, Thạch Thúy Phượng vừa mừng vừa giận, mừng là vì “y” đang lo lắng cho chuyện của Thạch gia; buồn là vì nàng kêu lớn mà y vẫn không chịu ngừng lại.
Khuôn viện Thạch gia trang rất rộng rãi, Tàng bảo lâu nằm ở góc phía đông hậu viện, Vân Lối chạy tới dưới lầu như làn khói, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy bóng dáng của Thạch Thúy Phượng, còn ở trên mái nhà của đại điện bên ngoài. Vân Lối rút kiếm ra khỏi bao, phóng vọt người lên, chân móc vào mái nhà, tay đè nhẹ, từ mái của tầng thứ nhất đã phóng vọt lên tầng thứ hai, nàng nghiêng tai lắng nghe thì có tiếng rên rỉ như ma kêu trong đêm tối khiến người ta phải run sợ. Vân Lối quát lên: “Kẻ tiểu tặc giả thần giả qủy, muốn hù dọa ư?” nàng nghe được âm thanh lạ ấy xuất phát từ bên trong, thế là đánh mồi lửa lên, nàng chợt nhìn thấy ở dưới cầu thang lầu ba, có bốn đại hán lần lượt đứng ở trên các bậc cấp, mỗi người đều giơ chân lân, tựa như muốn chạy xuống, nhưng lại bị người ta dùng Định thân pháp giữ chặt lại, hai mắt trợn ngược lên, cổ họng thì kêu lên khèn khẹc.
Tiếng khèn khẹc này rất đáng sợ, mặt họ như biến dạng, tựa như những ác ma mới thoát ra khỏi địa ngục! Nàng bạo dạn giở mồi lửa bước tới, bộ mặt của bốn người này tuy đã thay đổi, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể nhận ra đó là bốn kẻ đã mua châu báu của Thạch Anh.
Bọn chúng có thể làm nghề này đương nhiên võ công không kém, nhưng trong khoảnh khắc chạy xuống lầu thì đã bị người ta điểm huyệt đạo, cầu thang lầu lại nhỏ mà có thể một đòn đánh trúng bốn người, có thể suy đoán võ công của người này rất cao cường.
Vân Lối nhủ thầm: “Phương pháp điểm huyệt này quả thật hiếm thấy, không biết có thể dùng cách giải huyệt độc môn của mình hay không?” rồi nàng xem lại, hình như đã bị người ta điểm vào Ma huyệt và Á huyệt ở xương sống lưng, thế rồi nàng thử giải nhưng chẳng được, chỉ thấy bốn người này kêu lớn, đột nhiên ngã bổ ra sau, Vân Lối vội vàng nhảy vọt né tránh, chợt nghe tiếng ngọc khí va vào nhau, châu báu trong áo những người này văng đầy ở dưới đất. Vân Lối khựng người lại, châu báu của bọn họ giá trị không chỉ mười vạn, vậy kẻ đã đánh lén bọn họ không chỉ vì đánh cướp của cải. Vân Lối quát: “Kẻ cướp ở đâu?”
Bốn người đè tay vào ngực, một tay chỉ lên, thở phì phò mà chẳng nói ra lời. Té ra bốn người này bị điểm Á huyệt, dùng nội công vận khí đẩy lên, cho nên cổ họng mới phát ra tiếng kêu kỳ lạ, đến khi huyệt đạo được giải thì kình khí xông ra ngoài, cổ họng đau rát, người thì mềm nhũn, tựa như mới trải qua một trận bệnh. Vân Lối phóng ra cửa sổ, tung người vọt lên tầng thứ tư. Chợt nghe ở trên mái có giọng nói của Thạch Anh: “Hai đời cha con chúng tôi đã đợi sáu mươi năm, người vẫn không chịu lộ mặt cho tôi gặp hay sao?”
Vân Lối vội vàng phóng người lên. Vân Lối liếc nhìn, chỉ thấy người ấy xoay lưng về phía mình, trầm giọng nói: “Đến đây!” Giọng nói này nghe rất quen, chỉ thấy Thạch Anh lấy bức họa cuộn lại, bóng người ấy đột nhiên giơ hai tay ra, một tay cầm bức họa, một tay tựa như vỗ xuống đầu Thạch Anh. Vân Lối kêu lớn, phóng người vọt lên, chợt nghe vù một tiếng, có một món ám khí phóng tới trước mặt nàng, Vân Lối vung kiếm lên gạt, chỉ thấy một luồng kình lực rất lớn như sấm sét đè xuống, tia lửa bắn ra tung tóe, nhưng ám khí cũng vỡ vụn, Vân Lối cũng bị đẩy lùi ra phía sau, đột nhiên nàng hụt chân rơi xuống. May mà Vân Lối võ công không kém, nàng đưa chân móc vào mái nhà.
Gió thổi vù vù trong đêm tối, một luồng ám khí thứ hai lại phóng tới, người phát ám khí đã dùng thủ pháp liên châu, Vân Lối dùng thân pháp Thiên cân trụy móc chặt vào mái nhà, thanh kiếm Thanh minh vung lên, tia lửa bắn ra tung tóe, ám khí lại vỡ ra thành nhiều mảnh. Loại ám khí này vốn là một viên đá. Vân Lối đánh vỡ ám khí, nhìn lên phía trên, đột nhiên thấy Thạch Anh thò đầu xuống, quát lớn: “Ai?” rồi đột nhiên đổi giọng, ngạc nhiên nói: “Lối nhi, là con ư? Không có chuyện của con, hãy mau tránh chỗ khác!”
Vân Lối càng kinh hoảng hơn, thấy kẻ địch rõ ràng là cướp bảo vật của Thạch Anh, nhưng tại sao Thạch Anh lại giúp ngược lại y, phóng Phi Hoàn thạch để ngăn cản mình? Lúc này ở dưới tàng bảo lâu, bóng người thấp thoáng, khách khứa cũng đã chạy tới, Vân Lối né không kịp, chợt thấy Thạch Anh nhảy ra, lớn giọng kêu: “Kẻ địch đã bỏ chạy, mọi người hãy quay về!”
Vân Lối chợt thấy một bóng người từ cửa sổ phía sau phóng tọt ra, trông rất nhẹ nhàng, Vân Lối xoay người lướt qua một góc mái nhà, người ấy đã vọt tới bức tường sau hậu viện. Vân Lối thi triển khinh công thượng thừa, phóng người lao tới, chợt thấy người ấy nhảy lên tường, từ trên không trung, đột nhiên quay đầu lại vẫy tay với Vân Lối, người ấy đã che mặt chỉ để lộ đôi mắt, Vân Lối nhìn không rõ ràng cho nên vẫn phóng người đuổi theo.
Bên ngoài tường là một mảnh rừng, trong rừng chợt nghe tiếng ngựa hí, dưới ánh trăng, chỉ thấy một con ngựa trắng đang chạy trong rừng, Vân Lối vừa nhìn thì đã thất kinh, con ngựa ấy trông rất phi phàm, đó chính là con ngựa của thư sinh nàng gặp ngày trước! Vân Lối hoảng hồn, trong chuyện này rất khó hiểu: “Mấy ngày trước đã thử, nhưng thư sinh ấy rõ ràng không biết võ công, tại sao giờ đây có thể đi đoạt bảo vật? Người che mặt có phải là y hay không? Y có phải là cường đạo hay không, nàng cũng không biết. Nếu bảo là cường đạo thì tại sao y không thèm lấy châu báu của bốn khách thương kia mà chỉ lấy một bức họa, chả lẽ giá trị của bức họa này hơn hẳn số châu báu kia? Còn có một điểm khả nghi nữa, thư sinh ấy xem ra chỉ là một thiếu niên hai mươi mấy tuổi, nhưng tại sao Thạch Anh lại bảo đã đợi y đến sáu mươi năm?”
Bao nhiêu câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu, Vân Lối đang suy nghĩ, chợt nghe có tiếng ồn ào ở phía sau, Thạch Anh kêu lớn: “Đừng đuổi theo, Lối nhi hãy trở về!”
Vân Lối càng nghi ngờ hơn, nàng thấy Thạch Anh toàn bảo vệ cho kẻ địch. Lòng tò mò nổi lên, Vân Lối không những chẳng nghe lời Thạch Anh mà ngược lại còn phóng vọt ra khỏi bức tường, đột nhiên nghe ở trong rừng có tiếng ngựa hí, Vân Lối ngẩng đầu lên nhìn thì càng kinh ngạc hơn!
Trong rừng có một thớt ngựa bờm đỏ chạy ra, đó chính là con ngựa của Vân Lối, Vân Lối nhớ nàng đã buộc ngựa trước Hắc Thạch trang, nhưng giờ đây tại sao ngựa lại chạy ra khỏi khu rừng? Lúc này quái khách che mặt đã nhảy lên lưng ngựa, nhưng không thúc ngựa tiến về phía trước mà quay đầu lại, vẫn tay với Vân Lối, lần này thì Vân Lối càng thấy rõ, tuy không dám đoán, nhưng bộ dạng của người ấy trông rất giống thư sinh nàng đã gặp. Thế là Vân Lối nổi giận, mắng rằng: “Tên giặc kia, ngươi dám ba lần bốn lượt trêu ghẹo ta!” Thế rồi phóng người lên lưng ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa thúc ngựa đuổi theo. Thớt ngựa trắng tung vó chạy như gió, trong chớp mắt đã phóng ra khỏi khu rừng. Vân Lối nghe tiếng vó ngựa, biết Thạch Anh dắt gia đinh đuổi theo, cho nên càng vỗ ngựa chạy nhanh hơn. Con Chiếu dạ sư tử mã quả nhiên là loại ngựa hiếm có trên đời, còn thớt ngựa của Vân Lối là loại chiến mã của Mông Cổ được chọn lựa rất kỹ càng, loại ngựa thường của Hắc Thạch trang làm sao đuổi kịp! Trong khoảnh khắc, hai thớt ngựa đã phóng vào con đường từ Dương Phúc đi kinh đô.
Thớt ngựa trắng của người che mặt vẫn chạy trước Vân Lối nửa dặm, khi thấy Vân Lối không đuổi kịp thì chậm lại, Vân Lối lại nổi giận, vừa hiếu kỳ, nôn nóng muốn tìm ra sự thật, cho nên không màng nguy hiểm ở trước mặt, cứ vỗ ngựa đuổi theo!
Hai thớt ngựa một trước một sau rượt đuổi nhau đến mấy trăm dặm đường, bóng trăng đã ngã về tây, bất giác trời đã hửng sáng, nàng cũng không biết mình đã đuổi đến nơi nào, nhưng thấy trước mặt có một mảnh rừng, người che mặt ấy quay lại nói: “Xin thất lễ!” Thế rồi thớt ngựa trắng tung vó lẩn vào trong rừng.
Vân Lối tức giận bảo: “Dù ngươi có chạy đằng trời, ta cũng phải đuổi theo ngươi!”
Thế rồi nàng vỗ ngựa đuổi theo, vừa vào mép rừng, chợt nghe có tiếng ngựa hí và tiếng người hú dài! Vân Lối kìm ngựa lại, chỉ thấy con ngựa trắng từ trong rừng phóng ra, người ấy cũng biến mất. Vân Lối thất kinh thầm nhủ, võ công của người che mặt chẳng phải kém cỏi, chả lẽ cũng bị ám toán?
Sau tiếng hú dài thì trong rừng lại vọng ra tiếng quát tháo, Vân Lối hơi trầm ngâm, lộn người xuống ngựa, thi triển khinh công nhảy lên cành cây, chỉ thấy trong rừng có mấy người đuổi ra: “Đáng tiếc, đáng tiếc! Để con ngựa chạy mất! Ồ, lại còn có một con ngựa hồng, đáng tiếc cũng chạy mất!”
Ngựa của Vân Lối là loại chiến mã đã được huấn luyện, biết cách tự trốn tránh, nhưng chỉ cần chủ nhân gọi thì sẽ quay trở lại. Vân Lối không cần lo lắng, thế là thi triển khinh công đạp từ cành này sang cành khác, trong khoảnh khắc đã vào sâu trong rừng.
Trong rừng có tiếng người nói ồn ào, Vân Lối nấp trên cây nhìn xuống, chỉ thấy thư sinh ngồi bệt xuống một tảng đá, khăn che mặt của y cũng bị lột ra. Xung quanh có bảy tám người đứng lố nhố, cha con Sa Đào cũng có ở trong đó, ngoài ra còn có một đầu đà xõa tóc, một đạo sĩ mặc áo xanh, bộ dạng trông rất kỳ quặc. Chỉ nghe Sa Đào cười lạnh nói: “Dù ngươi có chạy thế nào cũng chẳng thoát nổi bàn tay của ta, ngươi có muốn sống không?”
Thư sinh ấy lắc đầu nói: “Loài kiến kia còn ham sống huống chi là con người?”
Sa Đào nói: “Ngươi đã muốn sống, vậy hãy gọi con Chiếu dạ sư tử mã trở về! Ta không cần châu báu của ngươi, nhưng con ngựa thì phải lấy cho bằng được!”
Thư sinh ấy lại lắc đầu: “Bảo mã thần câu, đâu thể dễ dàng đổi chủ!”
Sa Đào cười lạnh nói: “Tên bảo tiêu của ngươi đã làm rể ở Hắc Thạch trang, còn ai có thể bảo vệ được cho ngươi?”
Thư sinh ấy đột nhiên chỉ tay: “Ngài không biết đó thôi, bảo tiêu của tôi đã tới!” Rồi đột nhiên kêu lớn: “Bảo tiêu, ngươi không mau xuống cứu ta?”
Đó chính là:
Sóng gió giang hồ thật khó đoán, liễu mờ hoa sáng lại một thôn.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau phân giải.