Đây ko phải lần đầu tôi trở thành quản lý, nhưng quản lý 1 lũ richkid thì quả thật là lần đầu tiên. Áp lực… Rất áp lực.
Tôi tới công ty đúng giờ. Ba đứa nhỏ đã ngồi đang cắm đầu vào máy tính. Góc ngoài cùng gần tôi nhất, chỗ ngồi của Nhân…cậu ta chưa đến, một lúc lâu sau mới xuất hiện trong bộ dạng ngái ngủ.
– em đi làm hay đi chơi vậy?
– xin lỗi, hôm qua sinh nhật bạn anh.
hắn nói nhỏ với tôi.
– đừng có sưng anh với tôi.
– dù sao chúng ta cũng hôn nhau rồi. Em đừng có đòi hỏi.
– im miệng ngay, cậu phải để tôi giữ thể diện trước mặt anh em trong công ty chứ.
– thôi được. Nhưng nếu ko có ai phải gọi là anh nghe chưa?
Hắn ta cợt nhả. Tôi lườm. Rồi đưa tập tài liệu cho hắn.
– đọc kĩ chính sách của sản phẩm này đi rồi chiều nay đi cùng anh Hùng.
– ko… Anh muôn đi cùng em.
– tôi đi cùng chú cậu. Cậu đi không?
Hắn im tịt. Chắc sợ sếp Đại tôi rồi.
Tôi quay ra phân công công vc cho mấy đứa kia. Một đứa thì cắm đầu vào game. Đứa còn lại thì tút tát hình ảnh kinh quá. Đứa con gái thì có vẻ rất mê trai. Ôi… Mệt mỏi.
Sáng tôi đến sớm chủ yếu để bắt chúng nó đến sớm vào khuôn khổ. Hôm nay cả 4 đứa đều đến đúng giờ. Tôi bước lại, nhấc cái điện thoại trước mặt Tuấn Kiệt.
– đây là chỗ làm. Ko phải chỗ chơi game.
– Chị… Đừng thế em bị bắn chết bây giờ.
– Chúng nó ko bắn chết em thì chị cũng giết em vì tội chơi game trong giờ làm việc. Tắt đi. Lúc khác chơi.
Tôi bước đến ghế của Bảo Duy. Tay vuốt mấy sợi tóc màu vàng của nó.
– Duy chiều nay về đổi màu đen cho chị nhá.
– đẹp mà chị.
– em ra đường thì đẹp. Nhưng đi làm, hàng ngày gặp khách hàng ko thể như kì nhông đổi màu đc. Em ko đổi thì chị cua giúp em.
Tôi đi đến chỗ Thiên Kim. Đúng là tiểu thư, nhìn nó điệu đà quá thể. Richkid là thế sao.
– kim. Tập trung vào công việc đi. Nếu làm tốt chị cho qua làm cùng Xuân Anh kia kìa.
Tôi chỉ về hướng Xuân Anh. Xuân Anh đẹp trai nhất phòng.
– thật ko ạ?
Mắt nó sáng hơn sao
– thật.
Nhưng có lẽ những điều tôi nói ko đủ sức ảnh hưởng với tụi này. Tôi thường xuyên bị phàn nàn về Thái độ làm việc cũng như hiệu quả công việc tụi nó đem lại. Nhất là anh chàng Nhân. Vừa ngang bướng vừa khó bảo. Giờ làm viêc thì lộn xộn, đang làm sẵn sàng bỏ việc, coi công ty như chỗ để chơi. Tôi ko hiểu vì sao sếp lại bắt tôi quản lý cái tụi quỷ sứ này.
Tôi thở dài ngả người ra ghế… cái công ty này sắp loạn lên vì 4 chữ: CON ÔNG CHÁU CHA rồi.
4 giờ chiều… 4 cái ghế trống trơn… tôi vừa bị sếp Đại phàn nàn về việc tụi nhỏ không nghe lời. Nói là nhỏ thôi nhưng chúng nó cũng 25-26 rồi. chỉ có điều… tuổi thơ của tụi này dài nhất thế giới.
– Bảo Duy, Kiệt, Nhân, Thiên Kim. 4 đứa đi làm hay đến đây để chơi nói cho chị biết nào.
– ôi… Bà già em bắt đến đây để học hỏi kinh nghiệm ý mà.
Kiệt còn đang dám mắt vào máy tính chơi game.
– bố em bảo sau này sẽ cho em công ty rồi… chị đừng lo. chị không bị đuổi việc đâu, cứ làm tốt công việc của mình là được.
– ôi… sau này em lấy chồng chồng em nuôi, mình là đàn bà con gái lo gì.
– sau này em cứ để tôi lo, em đừng quan tâm bọn đó làm gì.
Nhân cũng có kém chúng nó tí nào… tôi lắc đầu. cái loại ham chơi này mà lo được cho ai cơ chứ.
– chị đến đây là để làm việc, ko phải đánh trống ghi tên. mấy đứa làm được thì làm… ko làm được xin ra khỏi công ty ngay cho chị.
– chị thì biết cái gì… tụi em mà không vào đây thì tụi em cũng ko có tiền mà sống.
– mấy đứa ăn bám bố mẹ đến bao giờ. Bằng tuổi tụi bây chị đã đi làm nuôi thân rồi đấy.
– chị thì biết cái gì… nhà chị khác nhà em khác… bao giờ chị sống như chúng em chị sẽ hiểu.
– mày ngu thế… nếu chị ấy mà như bọn mình chắc đéo ngồi đây mà dậy đời chúng mình đâu.
– chúng mày coi thường chị thế hả.?
– ko… chúng em chỉ nói sự thật thôi.
– sự thật cái mẹ gì… chúng mày vẫn còn non lắm… chơi bằng tiền của mình làm ra nó mới đáng chơi chứ chơi bằng tiền của bố mẹ thì chị không chấp chúng mày.
– này em nói cho chị biết… chị đừng có mà nói kháy nhau… lương chị đủ 1 đêm không mà còn to còi…
– đừng có đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
– được… thế tối nay mình đi… chị dám không?
Tôi ngập ngừng… không phải tôi sợ chúng nó mà là tôi muốn chúng nó tưởng tôi sợ..
– đấy… có thế mà chị đã run rồi… thôi… yếu thì nằm dưới đi, bọn em nhất định sẽ tạo điều kiện cho chị làm việc lâu dài ở đây.
Tôi nhếch môi cười.
– lâu lắm chị không đi đâu chơi rồi… thôi được… chị không muốn nằm dưới đâu, nằm trên cho chủ động.
– haaaa.
– ngon rồi. Anh Nhân, tối nay đưa chị ý đi nhá. nhớ đưa chị ý về.
Nhân hớn hở… nhìn tôi ánh mắt có vẻ gian tà… tôi cười ngây ngô… mấy đứa nhãi con này… chúng mày không biết chị mày là ai đâu…
Tôi ngồi trước gương. ngắm lại mình. Lâu lắm rồi tôi ko cười, tôi ko cho tôi vui vẻ. chôn vùi mình trong cái góc tối của đau đớn và cô đơn cũng chẳng khá hơn được. tôi của trước kia đâu rồi… tôi mạnh mẽ, tôi vui vẻ, tôi bất cần đời đâu rồi… tại sao vì người đàn ông ấy mà tôi thay đổi.
Vì Minh… đúng… tôi sống là một người tốt. giữ đúng khoảng cách giữa thiện ác, Trân quý giá trị của cuộc đời, không hề buông thả.
Vì người đàn ông đó, tôi sống như một người phụ nữ đoan trang, nghiêm túc,làm gương cho mọi người. Nhưng rồi…. có lẽ vì tôi đã sống cho người khác quá nhiều mà khiến họ không trân trọng những gì tôi dành cho họ…
Vậy hãy sống cho bản thân đi, bản thân tôi là thứ quý giá nhất cơ mà… nếu tôi ko yêu bản thân tôi, tôi ko cho tôi là quan trọng nhất thì tôi có lỗi với chính bản thân mình.
Là phụ nữ… đúng là nên sống bất cần một chút … như vậy bạn mới thấy mình có giá trị trong mắt người khác.
Tôi trang điểm khá đậm, khoác lên mình cái áo khoác da, bên trong bộ váy ôm xanh Navy. Xách túi hàng hiệu, đi giày cao gót chục phân. Mái tóc buông dài bồng bềnh, hớt bổng lên phần mái, lấp ló khuôn mặt đầy đặn nhưng mặn mà… đúng là người đẹp vì lụa… phấn son vào cáo cũng thành tiên.
Tôi bước ra cửa… ngay cả anh Bảo vệ hôm nay cũng ko nhận ra tôi… anh ấy nhìn tôi như tôi từ trên trời rơi xuống.
– Chị… Chị Bình… đấy à?
Tôi cười rồi bước về phía Nhân, cậu ta thấy tôi đi ra cũng đứng im, đôi mắt mở to, cái miệng không ngậm lại được… có khi chảy dãi ra cũng nên. Tôi tủm tỉm…
– đi thôi nào.
– à… ờ….
hắn chui vào xe mà cứ ngập ngừng… nhìn tôi rồi lại nhìn phía trước, tay cứ chạm vô lăng mà ko biết có nên khởi động hay không?
– sao thế….
– em….làm tôi bất ngờ.
– bất ngờ như nào.
– tôi ko nghĩ em lại như thế này.
– thấy rồi đấy… đi thôi.
Chúng tôi đến nơi hẹn của tụi nhỏ… vũ trường lớn nhất thành phố này… 1 đêm ở đây thì tháng lương tôi thấm vào đâu cơ chứ.
cả 3 đứa kia cũng nhìn tôi như không tin vào mắt mình luôn…
– ôi… đm… chị Bình đây hả?
– đéo tin nổi… con Mụ này nó biết biến hình hay sao ý.
– eo ôi… chị Bình dùng túi Gucci à…con này em săn mãi đấy.
Tôi cười,
– vào đi mấy đứa, đêm nay ko vui ko về nhé.
Nhân bám theo sau lưng tôi, tiếng nhạc ầm ĩ đã lâu lắm rồi tôi ko nghe. Ánh đèn mở ảo… người đã đông tấp nập rồi ý chứ. Những chỗ này ngoài con nhà có điều kiện, hay những đứa đua đòi còn là chỗ để dân có tiền săn gái… lâu lắm rồi… kể từ ngày chúng tôi gặp nhau trong bar… tôi mới quay trở lại sự ồn ào này… tôi nhớ ông ấy… nếu ông ấy thấy tôi thế này… không biết có điên lên hay không… thôi kệ đi, vì ông ấy… đêm nay tôi sẽ chơi một mẻ tưng bừng.
So với mấy đứa kia… hôm nay tôi là gái lạ… ma mới… đã ăn mặc nửa kín nửa hở… thì cái vẻ đẹp mặn mà của tuổi 30 cũng khiến cho người khác thấy tôi hấp dẫn, đâu cần những ánh mắt đưa tình đâu.
Chúng tôi lại một cái bàn gần sàn… hôm nay… tôi sẽ cho tụi nhỏ này thấy… chúng nó chơi nhầm người rồi…
tiếng nhạc cùng tiếng DJ hô hào… cô gái mặc như không mặc. nhảy nhót, lắc qua lắc lại cái bộ ngực đầy silicon đang khiêu khích tất cả mọi ánh nhìn… chúng tôi đưa nhau chén rượu chào sân.
Nhân đứng sát tôi, bàn tay đưa qua eo tôi giữ lấy như sợ người khác cướp tôi đi ngay vậy.
– giới thiệu với tụi bây… đây là sếp tao… chị Bình.
– chúng em chào chị ạ… chả mấy khi sếp đến đây…hôm nay vui với bọn em nhé
– ok… ko vui ko về mà
tất cả tụi nhỏ uống rượu rồi đung đưa theo nhạc, sân khấu bắt đầu nóng lên bởi mấy cô gái ngành bước lên… người người đứng sát nhau. đảo theo tiếng nhạc, mùi rượu, mùi nước hoa.
Càng đêm, không khí càng nóng… người đổ về đây càng đông, những cô gái muốn tìm cho mình một chàng trai chung vui đêm nay sẵn sàng đứng lên sân khấu, thể hiện đường cong cơ thể cùng những điệu nhảy điêu luyện.
cả tụi nhỏ cũng ko ngoại lệ… chúng kéo nhau ra sàn… rồi đưa nhau mấy viên thuốc. Nhân đứng sát vào tôi.
– Chị Bình… thử cái này không?
Kiệt đưa cho tôi,
– chơi tới bến đi. cái này khiến chị phê lắm đấy… Anh Nhân hôm nay sẽ đưa chị về
Tôi cầm lấy nó… Mấy viên kẹo này tôi lạ gì. Tôi nhìn Nhân bằng ánh mắt hút hồn… cậu ta từ nãy để hồn treo trên mây rôi…. Hay bị tôi bắt mất hồn rồi chăng.?
Tôi nắm viên kẹo trong tay rồi bước lên trên bục cao nhất của sàn, phía sau lưng tôi cũng có mấy cô gái, tiếng nhạc đã đổi nhịp, nào… giờ mấy đứa nhãi con mở mắt ra… cái hồi chúng mày vắt mũi chưa sạch chị mày đã biết chơi rồi… richkid chính là thương hiệu của tụi tao mười mấy năm về trước đấy.
Tôi đưa mình theo điệu nhạc, viên kẹo trong tay tôi nắm lại,càng khiến tôi trở nên bí hiểm khi tôi giơ nó lên cao. chiếc giày cao gót khiến tôi uyển chuyển hơn, mấy đứa nhỏ ở dưới há hốc mồm. Thi thoảng vài sợi tóc vương lên khuôn mặt tôi khiến khuôn mặt tôi lúc ẩn lúc hiện trong ánh đèn mờ nhấp nháy, tôi đảo mắt xung quanh, rất nhiều người đàn ông đang thì thầm và chỉ về phía tôi, có người còn gọi nhân viên lại hỏi tôi là ai nữa… thôi… kệ… tôi cứ vui đi.
Nhân đứng sát sân khấu nhất, ngay bên dưới tôi, có thể nhìn thấy chiếc váy ngắn tôi đang mặc… càng nhảy nó càng co lên khoe cặp đùi trắng của tôi. Nó dán mắt vào đấy nuốt nước bọt.
– Chị Bình nhảy đẹp quá chị Bình ơi….
– ơi….
tiếng hô hào càng to khiến chúng nó càng phấn khích, đứa nào cắn kẹo rồi thì nhảy ngày một sung. Tôi sau một hồi khuấy động cũng rút về chỗ đứng của mình… tôi già rồi, ko cắn kẹo thì đến đây cũng đã mệt.
– sao em ko dùng nó.
Nhân ghé sát tai tôi nói. Tôi cười quay lại ghé tai Nhân.
– Ko chạy theo đám đông đó mới gọi là bản lĩnh. Chị thích những người bản lĩnh.
hắn im… một lúc sau, mấy cậu nhân viên quán bước tới đưa cho tôi mấy mảnh giấy. tôi biết, trong đó là những lời mời của những người đã chú ý đến tôi từ nãy, có lẽ họ nghĩ tôi là gái… tôi cười… tôi lại cầm nó trong tay. Và quay qua cậu nhân viên.
– em qua nói lại với họ chị cảm ơn, Nhưng hôm nay chị đến đây ko phải vì tiền.
cậu nhân viên gật đầu và đi lại chỗ họ. tôi quay qua uống ly rượu bên cạnh.
– đừng có để tâm đến mấy thằng đấy.
Nhân hậm hực. tôi cười. nhãi con… ghen đấy à?
sau khi cậu nhân viên đi được một lúc thì mấy người đàn ông bước lại chỗ tôi đứng.
– chào em… anh muốn mời em một ly.
Tôi nhìn hai người đàn ông dáng vẻ chững chạc trông như dân kinh doanh. Tôi cười lịch sự.
– vâng… mời hai anh
Chúng tôi chạm cốc uống hết ly rượu.
– anh muốn xin số em có được không?
– anh muốn mời em đi chơi.
– chúng mày nói cái gì vậy? cút ngay. Đây đéo phải chỗ cho chúng mày chơi đâu.
Nhân giận dữ
Tôi nắm chặt tay Nhân giật lại phía sau
– xin lỗi hai anh. Thật ra em ko phải người ở đây, chỉ vô đây chơi với đứa em rồi về thôi ạ.
– ô vậy à? Anh nghe giọng em người bắc… mấy hôm nữa anh ra bắc mình gặp nhau được không?
– dạ…
Tôi cười lịch sự.
– thật ra có chút hiểu lầm ở đây. Em chỉ đến chơi ạ… em ko phải đến tìm bạn trai.
– anh cũng chỉ muốn làm bạn với em thôi mà.
– đm, bạn thì đi chỗ khác mà tìm.
Nhân xông lên phía trước thì tôi ngăn lại.
– xin lỗi anh… em em nó sợ em bị ghẹo ấy mà.
– ko sao… ko sao…
– hay anh mời em qua kia nói chuyện.
– dạ… thôi. ko thằng này về méc mẹ em chết.
– ôi… thế thì đến đây làm gì.
– em trốn đó anh.
– vậy hả… vui ghê… em tên gì ý nhỉ?
– em tên Bình ạ.
Tôi thật thà.
– anh tên Phú.
– vâng… anh Phú.
– Bình làm gì nhỉ?
– em làm nhân viên kinh doanh thôi ạ
– anh có công ty ngay đường Trần Phú. số anh đây
Tôi nhận cái card từ tay anh ấy nhìn qua rồi đút túi.
– hôm nay tụi em đến đông ko?
– mấy chị em thôi ạ.
– Bảo các bạn cứ chơi thoải mái… nay anh mời nhé.
Tôi cười…
– thôi anh. Nay em hứa với tụi nhỏ em mời rồi.
– ấy không… để anh trả… bữa nào mình gặp nhau em mời anh bữa cơm.
– thôi mẹ đi, ông nghĩ tôi ko có tiền mà vào đây chơi sao?
Nhân hậm hực nói… người đàn ông nhìn hắn rồi cười.
Tôi cười nét như Sony.
– em cũng là người kiếm được tiền, cho nên anh cứ để em trả, sau này nhất định sẽ bắt anh trả những lần sau.
Người đàn ông gật đầu vẻ hài lòng. đứng luôn chỗ chúng tôi mà không rời nửa bước… cho đến khi cả hội tập trung lại. chúng nó chắc cũng mệt rồi
– hôm nay chơi đến đây nha… về thôi mai còn đi làm
Tuấn Kiệt nói…
– hây… bữa nay có sếp bao anh em mình cứ thoải mái đi chứ.
– mai ko phải chủ nhật đâu cha nội
Tôi đứng vòng ngoài coi tụi nó bàn tán.
– thôi… về đi, mai đi làm muộn là bị phạt đó.
Nhân bắt đầu thấy sốt ruột.
– sếp có ý kiến gì không?
– mấy đứa sao chị chiều vậy.
– vậy thôi về nha
cả bọn xách đồ ra về. trước khi chúng đi tôi đã dặn là ngày mai ko được đi làm muộn… chúng gật gù.
Anh Phú vẫn đi theo tôi.
– để anh trả tiền.
– ko… không được. em nói để em trả cơ mà.
Nhân bước lên rút ví ra đưa tiền cùng tôi, tôi gạt lại.
– em chưa kiếm được ra tiền, chị không khiến em trả tiền cho chị.
Tôi dứt khoát.
– việc đó chẳng liên quan gì ở đây hết.
– sao ko liên quan… em thử nghĩ xem, nếu em đi ăn với em gái em… nó sẽ nói em làm được tiền thì trả cho nó… thì chị cũng vậy… đúng ko?
Nhân cau mày…
– vậy nốt lần này, còn từ sau tôi sẽ thanh toán bằng tiền của tôi, em hài lòng chưa?
– ko… lần nào đi lần đó… rõ ràng.
Tôi đưa tiền rồi bước ra bên ngoài… Anh Phú vẫn đi theo tôi, từ nãy nghe tụi nhỏ biết tôi ko phải gái ngành rồi, nên cách nói chuyện có vẻ giữ ý hơn
– Bình… anh xin số Bình đượckhông? chứ nếu về bình quên anh mất.
Anh Phú rất hiểu vấn đề, tôi cười ngập ngừng… tôi ko muốn cho.
– mày có cút không thì bảo… mày nghĩ mày là gì mà người ta phải cho mày số
Nhân sấn tới doạ nạt
– Nhân….
Tôi kéo hắn lại… cười với Phú. lịch sự viết cho anh ấy số điện thoại của tôi.Phú cười rồi chào chúng tôi quay đi, không quên nói với tôi rằng nhất định sẽ mời tôi đi ăn một ngày gần nhất.
Nhân có lẽ đã bị tôi đánh trúng tâm đen, bị con gái trả tiền là ảnh hưởng đến sĩ diện, đã vậy con gái đi cùng mình mà cho người khác số còn là ko tôn trọng mình nữa cơ. Hắn hậm hực…liên tục đánh vào vô lăng. ánh mắt nhìn tôi đầy lửa
– sao vậy… không khoẻ sao?
– ko cái gì? Sao em dám cho hắn ta số
– tôi thấy bình thường mà. người ta cũng là người làm doanh nghiệp, do vậy cho số cũng là tạo mối quan hệ
– vậy ai em cũng cho số à?
– không… phải những người kiếm được ra tiền có. thời nay… nhiều tiền thì đầy… nhưng mà tiền do người ta tự kiếm ra khiến lời nói của người ta có sức nặng hơn. Ko ai muốn nghe một thằng vô dụng đi nói về tiền.
Tôi nói kháy Nhân. cậu ta ngồi im. rồi bỗng nhiên đỗ xe lại
– được rồi… em đừng có giở giọng coi thường tôi…
– tôi ko hề có ý đó, đó là cậu tự thấy mình như vậy
– em đừng chối, tôi sẽ cho em thấy em nhầm đấy.
Tôi cười…
– thật ko?
Nhân nhìn tôi chắc chắn.
– nhưng tôi muốn đây là lần cuối em mặc cái váy kia,
– đẹp mà
– nhìn nó tôi chỉ muốn…
Nhân ngập ngừng
– nếu như là những cô gái khác thì em chết với tôi rồi.
– cậu có thể mua họ bằng tiền của bố mẹ cậu.
– còn em… tôi có được em bằng cách nào… em muốn gì… em nói đi
– đây là câu hỏi của trẻ con… những người trưởng thành họ ko nói vậy?
Tôi cười…
– được rồi… tôi nhất định… nhất định sẽ có được em.
Tôi cười lần nữa, và nói 1 câu bông đùa.
– khi nào làm ra tiền hãy nói với tôi câu này nhé… lúc đó thì ok.
Tôi nghĩ đó chỉ là câu nói đùa mà không ngờ nhân ghim lại được… không ngờ cậu ta lại là người nói được và làm cũng rất cứng rắn cơ.