Khiêm bồng Nhi lên căn hộ ngày trước của Nghi ở khu Sunrise city. Đặt Nhi lên giường, người cô càng lúc càng bứt rứt, phần hạ thân co bóp, cả người đã chuyển sang màu hồng phấn. Mồ hôi rịn ra, môi cô khô khốc, Nhi vô thức liếm môi, tay lần mở từng nút áo sơ mi của mình. Khiêm vội nắm tay cô ngăn lại, anh đâu phải thầy tu, anh càng không muốn có lỗi với Nhi. Khiêm mở máy lạnh, chỉnh 16 độ, mang hết mền đi ra ngoài, đóng kín cửa, hi vọng Nhi tự vượt qua được. Ngồi bên ngoài một lúc, không nghe động tĩnh, Khiêm lại mở cửa vô xem xét, căn phòng trống không. Anh hốt hoảng, vô phòng tắm xem, hình ảnh trước mắt làm Khiêm bị đứng hình, yết hầu giật lên xuống mấy lần. Nhi nằm trong bồn tắm đang xả nước, quần áo vứt lung tung trên sàn nhà. Hai tay Nhi ôm lấy thân người, bấu chặt tươm máu, trên cánh tay chi chít dấu răng sâu, người run lẩy bẩy, đôi mắt mờ đục. Ý chí phải mạnh mẽ thế nào mới tự làm đau mình thế kia. Khiêm tắt nước bồng Nhi ra ngoài, cô ôm cổ anh, tựa vào lồng ngực mát lạnh thật dễ chịu. Anh vừa đặt cô lên giường, Nhi đã rướn người, nắm cổ áo Khiêm kéo xuống, đặt lên môi anh nụ hôn đầu vụn dại. Người Khiêm cứng đờ, sự tiếp xúc trực tiếp làm đại não của người đàn ông sản sinh loại chiếm hữu mãnh liệt. Thoáng chốc, Khiêm buông xuôi, hôn đáp lại Nhi, môi lưỡi vấn vít, tham lam. Bàn tay anh vịn vai, rồi trượt xuống phần mềm mại, nhô cao. Ừ! Thật mềm, thật vừa tay. Khiêm đỡ gáy cô, đặt Nhi nằm xuống giường, ngắm nhìn cô với đôi mắt trầm tư. Ngôi sao nhỏ của anh! Lỡ nếm vị của em rồi, làm sao buông bỏ được đây. Nói rồi, Khiêm lại nhẹ nhàng hôn lên trán, xuống đôi mắt nhắm hờ run run, đến chiếc mũi thẳng, và dừng lại nơi cánh môi hé mở. Anh hôn nhẹ nhàng, từ tốn, dùng lưỡi đi sâu vào miệng của Nhi, hút đi những gì ngọt ngào thơm mát của đời con gái, trân trọng yêu thương. Nụ hôn trượt xuống cổ, đến xương quai xanh xinh đẹp. Anh vùi mặt vào đôi gò bồng vun cao, hai tay Nhi theo bản năng nắm lấy tóc Khiêm, miệng Uhm…ah dụ hoặc. Khiêm tiếp tục hôn xuống vùng phụng phẳng lì thon nhỏ, khám phá nụ hoa e ấp, tay anh phác họa dáng người Nhi, trượt từ vai xuống dần theo. Chợt, anh nắm được vật gì nho nhỏ, giống như kẹo. Khiêm dừng lại, nhìn vật trong tay mình, là cục kẹo gừng, viên kẹo Nhi đã cho Khiêm ăn hôm trước. Có lẽ, lúc cô cởi đồ đã rớt trên giường. Nhìn viên kẹo, rồi lại nhìn người không mảnh vải nằm trên giường, anh cười khổ. Súng đã lên đạn, không được bắn, Ngôi sao nhỏ, em hại anh thê thảm rồi. Khiêm dứt khoát đứng lên, đi vô nhà tắm tự xử. Ngôi sao nhỏ của anh trong sáng là thế, lương thiện là thế, sao anh nỡ vấy bẩn em đây. Sau khi hạ hỏa, Khiêm quấn khăn đi ra ngoài, chỉnh lại nhiệt độ phòng, vì anh không chịu được lạnh, nằm lên giường, đánh mạnh lên gáy cho Nhi bất tỉnh. Sau đó, nằm xuống từ phía sau ôm cô. Anh dùng thân hàn nhiệt của mình, trung hòa độ nóng cơ thể Nhi. Sợ cô cựa quậy làm mình bốc hỏa, Khiêm đành đánh cô bất tỉnh. Anh còn cẩn thận cài giờ điện thoại, thức trước Nhi để mặc quần áo chỉnh tề cho cô, mắc công cô nhỏ hiểu lầm, lại hét toáng lên. Sau khi xong xuôi, Khiêm lại cười, ôm Nhi từ phía sau, nhắm mắt ngủ.
Điện thoại reng lúc 4 giờ sáng, Khiêm giật mình mở mắt, bên cạnh, người con gái vẫn đang ngủ ngon lành. Khiêm bật dậy, mặc quần áo cho mình, nhặt quần áo Nhi đem sấy khô, giặt sạch sẽ bị cô nghi ngờ. Xong lại mặc vào cho Nhi, hoàn hảo như từng có gì xảy ra. Khiêm ngồi bên giường, ngắm gương mặt baby đang ngủ, trong anh thấy bình yên lạ. Chợt Khiêm thấy choáng váng, anh mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Nhi, bệnh cũ tái phát làm Khiêm nhanh chóng rơi vào hôn mê.
Nhi tỉnh lại cũng hơn bảy giờ. Cô mơ màng nhìn quanh, một nơi lạ hoắc. Tưởng mình vẫn đang mơ, cô dụi mắt mấy lần, tỉnh táo nhìn rõ quang cảnh “á, đây không phải phòng trọ của mình”. Nhi kiểm tra quần áo, may quá còn nguyên, Nhi thở phào, bước xuống giường, bắt gặp ai kia đang ngủ như chết. Nhi tiếp tục há hốc miệng, cố nhớ những gì đã xảy ra. ” Mình tới quán bar, bị lão Thịnh cởi áo lót. A, Nhi vội rờ sau lưng, chắc mình tự gài lại rồi. Sau đó, hình như ai đó bồng mình tới nhà vệ sinh, còn loáng thoáng hỏi nhận ra anh không, rồi…., À, không lẽ anh ấy đi làm bồi bàn, thấy mình say nên đưa mình về? Ừ, chắc vậy. Xem ra anh cũng là quân tử nhỉ, không thừa cơ mà ăn em. Hihi.”
Nhi lay lay Khiêm không thức, cô sờ trán anh lạnh ngắt, Á, anh lạnh quá, làm sao đây?
– Anh Khiêm! anh Khiêm! Anh sao vậy?
Khiêm mệt mỏi, cố nhướng mắt nhìn Nhi, thều thào.
– Anh mệt, gọi Lực giúp anh.
– Lực? Ai là Lực? Anh đọc số đi em gọi cho.
Nhưng Khiêm lại ngất, chưa kịp đọc số điện thoại của Lực. Nhi hoảng hốt, leo xuống giường, kiếm quanh phòng không thấy, cô chạy ra ngoài, thấy chiếc Xs max để trên bàn, Nhi cầm chạy vô phòng, dùng vân tay Khiêm mở khóa, tìm trong danh bạ tên Lực.
– Alo! Lực nghe.
– Chào anh Lực! Em là bạn anh Khiêm, anh ấy đang bị lạnh, lạnh như nước đá, mê man, anh Khiêm nhờ em gọi cho anh.
– Cảm ơn em, tôi tới ngay. Hãy làm ấm cơ thể anh ấy, giữ đừng bị lạnh.
– Em hiểu rồi.
– Ừ!
Cúp máy xong, Nhi tắt máy lạnh, trùm mền kín cho Khiêm, cơ thể Khiêm lạnh dần, mặt mày tái nhợt. Lần đầu tiên, Nhi thấy một người bị hạ thân nhiệt, giờ nhìn Khiêm như xác chết. Cô sợ, sợ anh chết thật, Nhi đi nấu nước, đặt thau nước nóng lên giường, trùm mền, xông hơi cho anh. Hai tay cô nắm bàn tay anh xoa xoa, tạo ma sát, cô liên tục thổi hơi cho tay anh ấm lại. Nhìn Khiêm cứ nhợt nhạt, không động đậy, bất giác cô òa khóc…như đứa trẻ. Nhờ được xông hơi, Khiêm dần tỉnh, nhưng vẫn rất yếu, xoa xoa đầu cô đang gục trên ngực anh
– Anh có chết đâu mà khóc?
– Anh Khiêm! Anh bị sao vậy? Em sợ quá, huhuhu!
– Anh bị hàn nhiệt, không sao đâu.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Bác sĩ và Lực đi vào. Lực gật đầu chào Nhi. Nhi nhìn hai người, hiểu ý đi ra phòng khách ngồi chờ. Ngồi ngoài đây, cô mới có dịp quan sát ngôi nhà, căn hộ trang trí đơn giản, dành cho một người sống. Nhi đi tham quan phòng bếp, tủ lạnh trống trơn, chỉ có vài chai nước, đúng là nhà của đàn ông. Và vật dụng trong nhà cũng thường. Nhưng thuê được khu này, phải cày bao nhiêu việc đây. Nhi thở dài, ngồi xuống ghế sofa chờ tin tức của Khiêm. Lực tiễn bác sĩ ra về, quay vô nói chuyện với Nhi.
– Chào em! Anh là Lực, người em đã gọi điện thoại. Tình trạng anh Khiêm giờ đã ổn, cảm ơn em đã làm ấm cơ thể anh ấy.
– Anh Khiêm bị sao vậy anh? Thường em thấy bệnh thì sốt, nhưng anh ấy lại lạnh, rất lạnh như….
– Xác chết???? Không sao, anh ấy bị hàn nhiệt từ nhỏ, cơ thể không chịu được lạnh. Lần sau đi với anh ấy chú ý là được.
Nhi ái ngại, nhìn Lực cười hì hì.
– Em cũng không biết sao anh ấy bị lạnh nữa. Chắc hôm qua ngủ say quá giành mền của ảnh. Hihi
Lực biết việc hôm qua, chỉ nhìn Nhi, hơi cười, cũng không đi sâu vào vấn đề. Còn Nhi biết lỡ lời, cũng may Lực không bắt bẻ “ngủ say”. Không chắc cô cắn lưỡi. Nhi lại nhe răng, nhìn Lực.
– Anh Khiêm không sao, em xin phép về ạ.
– Ừ! Có cần anh đưa về không?
– Dạ thôi, em đi xe ôm quen rồi, anh ở lại trông chừng anh Khiêm đi, chớ lúc sáng em sợ quá.
– Ừ. Em đi cẩn thận.
Lực tiễn Nhi ra tận cổng, bấm thang máy cho Nhi xuống sảnh trệt. Nhi giơ tay chào xã giao. “Người gì lịch thiệp quá trời, ngay cả bạn bè cũng dễ mến, đúng là để đánh giá một người, hãy quan sát những người bạn anh ta quen, quả không sai”. Nhi xuống sảnh, mới biết mình không có túi xách, điện thoại trong giỏ. Cô vỗ vỗ trán mình, chắc quên ở quán bar, khi sáng kiếm điện thoại cho Khiêm, cô cũng không thấy túi đồ của mình. Lục trong túi quần được mấy chục lẻ, Nhi vô bưu điện gọi cho Chị Phượng, nhờ chị đặt grapbike, và lấy lại giỏ xách giùm. Rồi Nhi gọi vô điện thoại của mình, xem có ai đang cất giùm không. Vì trong quán bar của Tiệp, nhân viên nào lấy đồ của khách sẽ bị phạt rất nặng, bằng cách phế đi cánh tay, nên đồ của khách để quên dù lâu hay mau, đều được trả đầy đủ. Tiếng chuông reng thì có giọng nam bắt máy.
– Alo!
– Alo, dạ xin hỏi có phải anh đang giữ một túi xách của khách hàng để quên không ạ? Anh vui lòng cho em nhận lại.
Thanh Phong nghe điện thoại, nhếch mép, sáng sớm, anh đã chạy qua phòng trọ kiếm cô, kết quả cô đi cả đêm không về. Đột nhiên trong lòng anh cảm thấy lo lắng. Lập tức điều động cả An Phong kiếm cô. Giờ cô tự điện thoại về, “cô nhóc này đúng là biết giỡn mặt”
– À, anh mang về phòng trọ cho em rồi, em cứ về nhà đi nhé.
– Vậy hả, cảm ơn anh. Đỡ mắc công đi lấy. Hihi. À, trong giỏ có bóp tiền,anh lấy ít đi grapbike về nhé. Một lần nữa cảm ơn anh ạ.
– Ừ.
Thanh Phong cúp máy, ngồi xuống ghế, đổ túi đồ của Nhi lên bàn học của cô, ngoài điện thoại và bóp tiền có giá trị, toàn những thứ linh tinh như đống rác. Anh mở bóp, thấy hình ngố tàu trong chứng minh thư của Nhi phì cười, lấy điện thoại ra chụp lại, tiếp tục lục, cả cái bóp to đùng, có đúng 1 tờ năm trăm ngàn và mấy ngàn tiền lẻ, vậy mà còn dám kêu anh lấy trả tiền xe ôm.” Đúng là nhóc con, đâu cần sòng phẳng ngu thế. Nợ người ta không đòi mà em vẫn muốn trả. ” Lục không còn gì, Phong cất mọi thứ lại vô bóp, nhét vô giỏ xách, đặt lại lên bàn, ngồi gác chân chữ ngũ chờ Nhi về