Sau khi đợt luyện tập quân sự kết thúc, tính nết của mọi người về căn bản đã dần dần bộc lộ, ví dụ, Chương Hàm Yên với dáng vẻ một cô con gái nhà giàu, phong thái vô cùng hấp dẫn, khi ăn cơm luôn luôn đặt sẵn một cốc nước lọc và một tấm khăn ăn lớn mới có thể động đũa; khi uống cà phê nhất định phải dùng cái cốc nhỏ màu nâu của cô ấy, khi uống nước hoa quả nhất định phải dùng chiếc cốc thuỷ tinh to rộng miệng. Cô ấy không nói to với người khác, đại khái mà nói, cô ấy nói chuyện với tôi rất nhiều, vì cô ấy bảo cảm giác mà tôi mang lại cho cô ấy rất giống với một người bạn trung học của cô ấy, bây giờ ở Canada. Tôi không có ác cảm với cô ấy nhưng lại có cảm giác xa cách.
Ví dụ, người bộc trực vui vẻ nhất trong phòng kí túc xá là La Nghệ Lâm, không đến một tháng chúng tôi đã nắm được cô ấy từ nhỏ tới lớn học ở đâu, đã từng làm chức gì, đạt được bao nhiêu giải thưởng, có bao nhiêu chàng trai từng thích cô ấy, vân vân. Tôi khá là ghét kiểu con gái ồn ào, ngay từ đầu tôi đã không có thiện cảm gì với cô ấy. Người nói nhiều rất dễ thành nói dại. Bởi vì tôi cảm thấy mình còn thiếu kiến thức nên tôi không thích nói. Có một nhà triết học Hy Lạp cổ nói với chúng ta rằng “Không biết tri thức còn thiếu của mình chính là thiếu tri thức gấp đôi”. Tôi đã lĩnh hội sâu sắc câu nói này.
Còn về người đẹp Tô Tiêu, cô bạn của chúng ta, là một người đẹp phải có tư thế và dáng vẻ của người đẹp. Ví dụ, khi nghe điện thoại thì giọng nói cố ý phải điệu một chút, âm cuối phải kéo dài một chút, nếu đối phương nói điều gì đó không hợp ý, cô ấy liền trầm xuống một lúc lâu. Vì vẻ đẹp của mình, cứ 10 giờ tối là cô ấy đã lên giường đi ngủ và còn không cho người khác nói chuyện. Hễ thấy bạn học mua bộ quần áo mới cô ta liền rối rít không ngớt, lại gần hỏi han tỉ mỉ, mua ở đâu rồi bao nhiêu tiền. Về vấn đề làm đẹp và trang phục, cô ấy tỏ ra sốt sắng đến kinh người. Tôi hiểu ra rằng người đẹp cũng thật khổ, bởi vì, việc làm một người đẹp không tiền tức là đã thụt lùi. Để vẻ đẹp được lâu dài thì chính mình phải luôn duy trì sự quan tâm cao độ đối với trang phục và việc làm đẹp, không thể có bất kỳ một sự lơ là nào.
Diệp Ly và tôi rõ ràng là không hiểu nhau. Cô ấy ít nói hơn tôi, lúc nào cũng tỏ ra rất khiêm nhường, ngày nào cũng quét dọn, chỉ cần bẩn một tí là cô ấy đi quét ngay. Ngoài ra, việc cô ấy hay làm nhất là đọc sách, hơn nữa điều khá nguy hiểm là cái mà cô ấy đọc chính là giáo trình của chúng tôi.
Việc mà Trịnh Thuấn Ngôn hay làm nhất cũng là đọc sách, đọc Nhược điểm của tình cảm con người, đọc Đường về phương Bắc, đọc tiểu thuyết tiếng Anh nguyên bản. Sau khi lật giở những cuốn sách này tôi đã có thiện cảm lớn với cô ấy. Bất giác, tôi nói chuyện với cô ấy nhiều nhất, như là có ý lấy lòng vậy.
Tôi – Dịch Phấn Hàn, một nữ sinh trầm tính, không có sở thích, mỗi ngày đều quan sát tất cả những thay đổi quanh mình, xem gió khi nào thì mát, lá cây khi nào thì vàng và chúng tôi đã trưởng thành như thế nào. Bề ngoài thì trầm lắng, nội tâm lại mãnh liệt ngang tàng. Có lẽ vì vậy mà bốn năm đó tôi đều là một sinh viên phiền muộn, tôi núp trong bóng tối nhìn trộm cuộc sống đại học của người khác. Tôi không cam tâm, tôi cảm thấy mình thông minh như một thiên tài, tôi thấy vô cùng ức chế, tôi đã ngông cuồng như thế đấy. Tôi không tìm thấy đối thủ.
Tập quân sự xong là chúng tôi bắt đầu lên lớp. Thời khoá biểu vừa phát ra làm chúng tôi mất vui. Một ngày nhiều nhất có sáu tiết học. Hơn nữa, không có tự học buổi tối! Không có tự học buổi tối! Thật là một tin làm xúc động lòng người! Lần đầu tiên lên lớp, sáu người đã phải tìm giảng đường rất lâu vì tất cả đều không biết lầu số 7 ở đâu, cuối cùng cũng mò được đến phòng học nhưng đã muộn rồi. Chúng tôi đang thương lượng xem nên đẩy ai vào trước để hô “báo cáo” rồi chúng tôi cùng bước vào thì thầy giáo đã nhìn thấy chúng tôi và giơ tay ra hiệu cho chúng tôi vào từ cửa sau. Từ đó mới biết rằng ở đại học vào lớp muộn không cần phải hô to “báo cáo”, mà hãy tìm cửa sau và lặng lẽ luồn vào là được.
Hôm đó, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện và bảo mọi người tự giới thiệu về mình. Ở trường đại học, cái gọi là giáo viên chủ nhiệm chính là người xuất hiện trong vài ngày đầu năm học, còn những lúc khác thì chỉ thấy tiếng mà không thấy người.
Những học sinh nam trong lớp lần lượt bước lên, tỉ lệ nam nữ là 1:10. Sáu người nhận xét một lượt từng điểm một của các bạn nam trong lớp. Cuối cùng đưa ra kết luận là chúng tôi cần phải thu hút nguồn từ bên ngoài, phải phóng tầm mắt xa một chút. Con gái 18 tuổi không hề có khả năng kháng cự đối với những anh chàng đẹp trai. Do đó, ở lớp này chúng tôi đều có thể tĩnh tâm học tập vì không có học sinh nam nào có khả năng quấy nhiễu chúng tôi. Sau khi về phòng kí túc xá, chúng tôi đã nghiên cứu mọi mặt, thảo luận nhiều lần, thậm chứ còn trưng cầu ý kiến của phòng khác rồi miễn cưỡng chọn ra một người làm “bộ mặt” cho cả lớp, và tặng cậu ta một câu quảng cáo như sau: XXXXXX (khi đăng trên mạng, không có ai đoán ra, ở đây tôi sẽ làm một kẻ ác viết ra là xong: “Thằng chột làm vua xứ mù”. Sáu chữ, một cụm từ kết cấu chính phản).