Đã viết về sống thử, thì sẽ có những chuyện không thể tránh khỏi. Nếu tôi nói, tôi đã sống cùng bạn trai suốt ba tháng hè, nhưng chẳng ai đụng chạm đến ai cả, tôi dám chắc rằng, rất nhiều độc giả sẽ lớn tiếng mắng rằng: “Làm kĩ nữ còn đòi lập biển trinh tiết”. Kỳ thực, theo tôi thấy, sống chung không có quan hệ mới là ngu ngốc nhất, mọi người đều hiểu giữa “kĩ nữ lập biển trinh tiết” và trinh nữ bị chửi là kĩ nữ thì ai dại hơn ai. Tôi không phải là người ngu ngốc nhất. Cho nên tôi không thể tránh được những thói tục thường tình. Vì thế trong cuộc sống chung, có những trải nghiệm không thể tránh khỏi, hơn nữa, để thoả mãn tính hiếu kỳ của độc giả, tôi đành nhẫn nhịn chịu đựng sự xấu hổ và xót xa để viết ra từng chi tiết một.
Sự khác nhau giữa một cô gái 20 tuổi đã có một trăm lần kinh nghiệm MAKE LOVE và một người phụ nữ 30 tuổi cũng với một trăm lần kinh nghiệm MAKE LOVE chẳng qua chỉ là sự thẹn thùng e ấp mà Chúa trời đã bạn tặng cho cô gái 20 tuổi vẫn còn lưu giữ được. Thậm chí đã trải qua một trăm lần khoả thân, dâng hiến về thể xác, thì cô gái 20 tuổi đầy ắp sức sống này vẫn có thể pha trò và vô tư nói về cảm nhận của mình, thậm chí nói về tâm trạng lúc đó như chưa có gì xảy ra. Là một cô gái 20 tuổi, tôi không có tư cách gì để hoa chân múa tay nói chuyện giới tính. Tôi nghĩ viết ra những điều này đã đủ muối mặt lắm rồi. Có lẽ khi đối diện với hoàn cảnh này, những quan điểm này của tôi quá bảo thủ, quá lạc hậu. Nhưng, tôi vẫn nghĩ rằng nên miêu tả chi tiết những gì diễn ra lúc đó để có chỗ dựa cho những gì tôi viết, thật sự rất khó để bắt đầu.
Do đó, liên quan tới tất cả những điều này, tôi không viết về quan hệ tình dục, chỉ viết về tâm tư tình cảm mà thôi. MAKE LOVE là sự cảm nhận về thể xác. Mà sự cảm nhận thể xác suy cho cùng vẫn là sự cảm nhận của trái tim chứ không phải là cảm nhận đơn thuần của các giác quan. Tôi rất mơ hồ, mơ hồ từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc. Giống như hai người chung sức chung lòng làm một công việc gian khổ mà vĩ đại. Vượt qua tầng tầng cách trở, cách trở của tâm hồn và cách trở của thể xác, từ lạ lẫm đến thành thục chỉ để hoàn thành một nghi thức nào đó. Những kết quả này phải chăng có ý nghĩa gì đó, phải chăng đã đem lại cảm giác hân hoan về thể xác, tôi không biết, tôi hoàn toàn mơ hồ. Tâm hồn tôi, thể xác tôi bối rối lặng lẽ nằm xuống đó, ở đó chờ đợi,chờ đợi một thử thách, thay đổi một chút, kết thúc nhẹ nhàng. Dường như đó là thủ thuật của thể xác và tâm hồn, lúng túng bối rối, nơm nớp lo sợ. Không muốn tháo chạy nhưng cũng không muốn đón nhận.
Có lẽ là vì trưởng thành, vì một khát vọng trưởng thành vội vã, vội vàng mong muốn để lại một điều gì đó minh chứng cho dấu vết trưởng thành, từ lúc còn là bé con cho tới khi trở thành một cô gái, mặc dù trong thâm tâm đã hiểu rõ, trưởng thành là một việc chẳng bao giờ xảy ra trong tích tắc. Vào lúc đó không có tình dục. Lần đầu tiên của người con gái thường không liên quan gì đến tình dục cả. Bởi vì khi đó, cơ thể của chúng ta vẫn chưa hiểu thế nào là dục vọng. Dục vọng trong chúng ta vẫn chưa bắt đầu. Mặc dù nếu có dục vọng thì mới chỉ ở trạng thái manh nha thôi. Lần đầu tiên là một cửa ngõ, sự bắt đầu của dục vọng thường chính thức bắt đầu từ lần đầu tiên để tiến lên mức cao hơn. Trước lần đầu tiên, dục vọng chỉ là một dòng chảy ngầm, mơ màng khó hiểu, đến mức tôi và bạn rất có thể đã lơ là không chú ý, ít nhất là đối với các bé gái. Một khi cánh cửa đã được mở ra, những con sóng sẽ ào ạt trào dâng không có gì ngăn cản nổi. Có những thứ do không có thời gian, bạn không cảm thấy nó quan trọng, chỉ khi nếm thử mới phát hiện ra mình không thể bỏ nó được. Dục vọng của nam giới lại không phải như thế. Nó giống như một mật thất, có một cửa. Được an ủi vỗ về, được nâng niu, được mang dấu vết của một người khác, cứ như từng chút từng chút một tan ra, cho đến khi da thịt hoàn toàn mất hết cảm giác. Cho nên, vẫn chỉ là mơ hồ. Ngoài sự mơ hồ, không còn sự trợ giúp nào cả. Không có sự trợ giúp về tâm hồn, về thể xác. Cả tâm hồn và thể xác đều như bị quăng vào một nơi hoang dại. Hoang dại về thời gian, khôn cùng về không gian, hiu quạnh dường nào. Mênh mông hư ảo mà cô độc, chỉ có sự gần gũi giữa da thịt, chỉ có sự dựa dẫm về thê xác, mới có thể sưởi ấm lòng người, mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của những vật quanh mình, mới thấy mình không cô đơn đến vậy, mới biết cảm giác suýt rơi xuống vực thẳm là như thế nào. Hai bên bối rối cảm nhận sự tồn tại của người còn lại, bối rối để lại dấu vết của mình trên cơ thể người mình yêu, rồi tan vào nhau một cách khó khăn. Như vậy mới có thể vượt qua giới hạn về thể xác. Vượt qua một giới hạn lúc nào cũng là một việc làm khó khăn. MAKE LOVE cũng vậy. Giống như một con dao sắc nhọn vạch thành một vết thương trên mặt đất. Trong chớp mắt, cả thế giới như đang quằn quại, đau đớn, nỗi đau cứ lặng lẽ lan ra. Vì vậy cơ thể bất giác run lên không kìm nén được. Dường như rất lạnh. Dường như đang để mình trần trong một đêm đông buốt giá. Cảm giác bất lực lại một lần nữa nổi dậy. Chỉ có sự ấm áp đó mới có thể gieo từng chút từng chút một vào da thịt. Không biết tôi đang làm gì. Tôi thực sự không biết lúc đó mình đang làm gì. Nước mắt long lanh, trái tim mềm nhũn. Tôi cuộn tấm thảm lại. Ngước lên nhìn trần nhà. Ánh mắt tôi cũng trống rỗng, vô hồn như trần nhà kia vậy. Nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, ngoài trời là một màn đêm vô định, đen như tròng đen trong mắt tôi.
Trong lòng tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác trống rỗng và mơ hồ như thế. Thậm chí chẳng biết mình phải nghĩ gì, chẳng biết phải biện hộ gì cho bản thân. Bởi vì, tôi thực sự không biết vì sao, như thế nào, làm sao tôi lại như thế, tôi đã làm một việc mà từ trước tôi nghĩ là một việc nghiêm túc, thiêng liêng và rất quan trọng. Tôi đã nghĩ rằng, tôi nên dành nó cho đêm tân hôn. Hoặc giống như trong tiểu thuyết, tôi sẽ hiến dâng nó cho người tôi yêu thương nhất nhưng tôi lại không thể yêu được người ta. Nhưng chẳng còn gì cả, không còn tình yêu cháy bỏng không thể kìm nén, không còn những ham muốn cuồn cuộn dâng trào không gì ngăn cản được, không còn những hứa hẹn nghiêm túc và suy nghĩ thận trọng trước kia, thậm chí không còn một sự lựa chọn cho một ngày đặc biệt nào đó để hoàn thành nghi thức này. Tất cả đều rất mơ hồ, mông lung. Chỉ có cảm giác mình đang phát triển không cưỡng lại được. Giống như cây mọc nơi đồng nội, phải ra hoa, giống như người con gái phải trở thành thiếu phụ. Chẳng qua cũng chỉ là khát khao trưởng thành. Ngoài mơ hồ ra, vẫn lại là mơ hồ, mơ hồ, mơ hồ.
Chúng ta khát khao trưởng thành vội vã như thế này, chúng ta đã lựa chọn một cách thức như thế này, không còn lo trước lo sau, không còn suy tính kỹ càng, chúng ta đã trao cho nhau hơi ấm cơ thể mình, đã minh chứng cho sự trưởng thành bằng thể xác. Bởi vì đã lớn, cho nên cần phải yêu. Nguyên nhân của lần đầu tiên đơn giản như vậy. Nói về lần đầu tiên quá phức tạp là sự dẫn dắt thiếu chính xác của các phương tiện truyền thông. Thực ra đã có biết bao nhiêu người suy tính kỹ càng cho lần đầu tiên của họ, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng và hiểu rõ mình đang làm gì. Đặc biệt là thế hệ chúng ta, lần đầu tiên đã không còn là cam kết nghiêm túc của tình yêu, không phải là sự buông thả tự nhiên về tình dục, không phải là vì tiếng tăm, vì kỷ niệm, hay vì để minh chứng, mà chỉ là: khát khao làm người lớn. Lần đầu tiên đã trở thành một dấu hiệu không ẩn chứa ý nghĩa, cứ đứng mãi ở đầu con đường dẫn tới sự trưởng thành. Khi yêu lần đầu chúng ta không hiểu về tình yêu. Trong đêm đầu tiên, chúng ta cũng không hiểu nổi mình đang làm gì. Đêm đầu tiên, ngoài mơ hồ không hiểu ra vẫn chỉ là mơ hồ, mơ hồ và mơ hồ. Thương cảm vô hạn.