Bầu trời đêm lại buông xuống làm nền cho những vì sao lấp lánh, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp muôn nơi, vì là cuối năm nên tiết trời rất lạnh. Diệp Tử Ái ngủ trong căn phòng của Tiểu Hành. Cậu bé nhỏ vẫn ngủ say sưa không chút động đậy, lâu lâu có chút run run trong lòng cô.
Bước chân rón rén cùng nhẹ nhàng từ từ tiến tới sau đó trong cơn mê man cô cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào mặt cô sau đó là mái tóc. Vì do quá mệt mỏi nên cô không để ý đến chỉ lẳng lặng yên bình ngủ một giấc cho ngon.
Bạch Tử Ngôn vốn không thể nào ngủ yên cứ nhắm mắt lại là hình ảnh của cô lại hiện ra, bất quá anh phải sang phòng của Tiểu Hành mà ngắm nhìn gương mặt thiên thần đang ngủ. Bàn tay không nhịn được vuốt ve làn da ngọc, cuối cùng anh quyết định bế cả người cô lên sau đó đưa về phòng của mình!
Diệp Tử Ái vẫn vậy cô không hề hay biết chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi! Trong cơn mơ cô thấy một người đàn ông đang ôm lấy cô từ phía sau, cánh môi mỏng run run hôn vành tai nhỏ nhắn lâu lâu lại gặm nhắm, Diệp Tử Ái rất ngứa nhưng cơ thể lại cứng đờ, trong giấc mơ cô còn thấy sự nóng bỏng có chút ướt át chạm vào trán mình sau đó là môi! Gương mặt của anh ta không rõ chỉ mờ ảo trong bóng đêm đen tuyền. Vô thức cơ thể có chút cử động chuyển mình mà kêu lên một tiếng.
“Ưm…”
Nhiệt độ của người đàn ông đó rất nóng tựa như muốn thiêu cháy cô trong lòng anh. Không hiểu sao cô lại không chút sợ hãi còn cảm thấy rất an toàn!
Bạch Tử Ngôn hôn nhẹ lên cánh môi căng mọng của cô, anh chỉ muốn cảm nhận lại hương vị ngọt ngào lúc trước! Nhưng dường như anh đã xem thường sức chịu đựng của bản thân! Dần nụ hôn càng đòi hỏi hơn tham lam cậy hàm răng trắng tinh để len lỏi tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại. Diệp Tử Ái không hề có phản ứng gì vì trong cơn mơ cô thấy được hình ảnh của anh cứ bao trùm lấy cả người cô!
Nụ hôn kéo dài chuyển sang triền miên anh hít thở có chút khó khăn, bàn tay dần mò mẫn dưới lớp áo thun cô đang mặc, thứ to tròn mềm mại lại một lần nữa khiến anh phát điên! Cứ thế mà xoa nắn không thương tiếc. Diệp Tử Ái lúc này chỉ cảm thấy cơ thể xụi lơ trong vô thức lại bật ra tiếng thở dốc!
Cuối cùng làn môi mỏng tà mị khẽ cong lên sau đó cúi đầu mút lấy vòng một căng tròn! Mùi hương cùng sự lưu luyến cứ thế lấn áp hết thảy anh to gan hơn còn cởi hẵng áo của cô vứt xuống sàn sau đó ngang nhiên chiếm đoạt từng tấc da thịt trên người cô.
Vị ngọt ngào cùng sự nhung nhớ bao lâu khiến cổ họng khô khốc không ngừng tìm kiếm dòng suối mát lạnh! Anh có thể cảm nhận được người con gái dưới thân bắt đầu run rẩy, trong màn đêm chỉ le lói những tia sáng từ ánh đèn ngủ cùng ánh trăng. Phản chiếu lên gương mặt xám xịt một mảng, con ngươi co rụt lại nhìn gương mặt đang chau mày của cô. Phút chốc anh dừng lại động tác cuồng dã của mình để ngắm nhìn cô, sau đó lại tự cười khẩy bản thân mình!
Sức kìm chế đối với cô luôn không đổi! Nó vẫn sôi sục kể cả khi cô nhìn anh! Nhưng giờ đây tâm lặng như nước, người con gái ấy không hề nhớ những đoạn kỉ niệm trước đây còn xem anh là một người xa lại! Đáy mắt dấy lên một lớp sương mờ đầy chua xót. Cái giá phải trả cho việc này quá đắt, anh không thể nào khiến cô hận anh như trước! Có lẽ là cô đang mơ, nhìn thấy sự khó chịu cùng bất an lúc cô ngủ làm tim anh đau nhói. Những việc cô trải qua đã quá đủ rồi!
Mặc dù anh rất muốn cô ngay lúc này, rất muốn hòa làm một với người con gái anh yêu nhưng cuối cùng chỉ đột ngột tắt ngấm đi để lại một sự lạnh lẽo cùng u ám bao trùm lấy con ngươi đen tối! Gương mặt thoáng chút phức tạp anh nhặt chiếc áo của cô lên sau đó chậm rãi mặc vào rồi cứ thế ôm cô vào trong lồng ngực mình để đầu cô gối lên cánh tay rắn chắn.
“Tử Ái…anh sẽ khiến em trở về bên anh thêm một nữa. Anh không thể để em rời xa anh rời xa con của chúng ta! Anh thật sự rất nhớ em…”
Nhịp thở cô dần ổn định lại nhưng lần này cô chủ động ôm lấy người anh, sao đó còn vùi mặt mình vào nơi ấm áp nhất! Cơ thể chợt căng cứng ra anh vuốt nhẹ mái tóc cô mà tâm tình rối loạn! Đêm nay có lẽ anh sẽ phải mất ngủ rồi!
Sáng sớm tinh mơ, khi những giọt sương còn đọng lại trên những cánh hoa hồng sau vườn. Bóng đêm tản đi nhường chỗ cho ánh nắng chiếu vào.
Diệp Tử Ái lờ mờ tỉnh giấc cô dụi dụi hai mắt sau đó chợt khựng lại. Cơ thể cô như bị thứ gì đó siết chặt lại mà ở trước mặt cô là một bức tường thịt cứng nhắc, ngay cả múi cơ cũng ẩn dật hiện ra. Hai mắt còn chưa tỉnh ngủ liền mở to ra cô kinh ngạc đến há hốc miệng.
Không phải là cô ngủ cùng Tiểu Hành sao? Tại sao lại biến thành Bạch Tử Ngôn? Đã vậy tay anh còn bá đạo ôm cô chặt cứng trong người!
Bất giác gương mặt liền đỏ lên sau đó là bối rối, cô không dám thở mạnh vì cô sợ sẽ làm anh thức giấc, qua vài giây trấn an lại bản thân sau đó cô mới từ từ nhấc cánh tay đang để ở vòng eo của mình xuống. Ai ngờ còn chưa kịp bỏ ra thì người đàn ông này lại trở mình ôm cô chặt hơn như thể một chiếc gối ôm mềm mại.
Diệp Tử Ái thầm mắng một câu, dở khóc dở cười. Ngay sau đó tầm mắt cô lại vô tình chú ý đến chiếc cằm cương nghị của anh. Phía dưới cằm đã mọc ít râu mới nhú nên hơi cưng cứng, di chuyển mắt lên một chút lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, dáng vẻ lúc ngủ này khác hẳn bình thường! Không còn lạnh lùng, cao ngạo mà đổi lại là sự dịu dàng, trần tục tựa như một đứa con nít!
Bàn tay thoáng chốc nắm chặt lại không hiểu sao cô lại muốn sờ thử lên gương mặt anh! Đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng ngón tay cũng nhẹ nhàng đưa lên chạm vào đôi mắt
Hàng lông mày rậm nam tính còn có chiếc mũi cao kiêu ngạo, thêm vào đó còn có bờ môi mỏng cương nghị! Bất giác tự lúc nào cô lại chìm đắm vào anh. Nhìn cũng không tệ nha! Chỉ là mỗi lần trêu chọc cô đều thấy rất đáng ghét! Nay có thể ngắm nhìn ở khoảng cách gần đến như vậy làm tim cô hơi rung động đôi chút.
Đang mải mê thích thú đùa giỡn trên gương mặt anh sau đó đột nhiên người đàn ông trước liền mở hai mắt ra đối diện với cô
“Tử Ái, em nghịch đủ chưa?”
Ách! Bị phát hiện rồi…đôi mắt tràn ngập sự lúng túng, cô toan muốn giãy ra thì bị anh ôm chặt cứng lại
“Nè…mau bỏ tôi ra! Làm cái gì vậy?”
“Câu này tôi hỏi em mới đúng! Sờ soạng trên mặt tôi làm gì? Có phải là có ý đồ với tôi phải không? Tôi thừa biết mà!”
Đáng ghét!
Diệp Tử Ái hậm hực trừng mắt nhìn anh “Anh mới là người có ý đồ đó..mau bỏ ra”
Bạch Tử Ngôn nghe xong liền bật cười sau đó buông lỏng thân thể cô ra, vừa được thả cô như chim sổ lòng muốn nhanh chóng chuồn khỏi đây nào ngờ khi người mới ngồi bật dậy đã bị anh kéo cánh tay lại ôm chặt sau lưng
“Trêu chọc tôi xong rồi còn muốn bỏ trốn? Em thật giỏi nha!”
“Ai trêu chọc gì anh? Tôi nên hỏi anh là rốt cuộc muốn gì? Tại sao tôi lại ở đây?”
Anh nhìn cô không trả lời, còn cố tình ghé sát vào vành tai mẫn cảm mà trêu đùa, hơi thở nóng bỏng cùng mùi hương nam tính quấn lấy cô len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể, Diệp Tử Ái thoáng chút run rẩy, tâm tình lại bị anh làm cho dao động không ngừng, hai má cũng sớm phiếm hồng trông rất đáng yêu, vì da mặt cô rất trắng nên nó càng nổi bật hơn khiến anh thêm thích thú
“Là em tự mình qua phòng tôi mà? Không lẽ em quên rồi sao?”
“Cái gì?” Đầu óc lại quay cuồng vòng vòng
Rõ ràng là đêm qua cô vẫn đang ngủ ngon lành với Tiểu Hành sao phút chốc lại đổi thành chủ động tìm anh? Cảm giác tối qua vẫn còn đó cô có thể nhớ mang máng là có một lực mạnh mẽ áp chế cô? Sau đó còn có một vòng tay ôm chặt lấy mình…mọi thứ quá mơ hồ nên cô chỉ nghĩ rằng mình đang nằm mơ! Nhưng giấc mơ này lại vô cùng chân thực. Sau một hồi nghĩ ngợi lung tung nghiêng đầu nhìn sang gương mặt bỡn cợt đầy xấu xa của anh bất giác máu huyết trong người lại sôi sục. Anh rõ ràng là đang cố ý trêu chọc cô! Cố gắng nuốt cơn thịnh nộ xuống, ánh mắt như tia lửa đạn nhắm thẳng vào người đàn ông phía sau
“Là anh bày trò đúng không? Sao tôi có thể nửa đêm mà chạy sang chỗ anh được? Quá vô lí…”
“Chứ không phải là em có ý đồ trước đó với tôi nên mới vậy sao? Nhìn mặt em kìa…y như một quả cà chua chín còn nói không có!”
“Anh…” Diệp Tử Ái vốn rất muốn giữ vững bình tĩnh nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì bị anh chọc cho phát tiết bấy nhiêu liền liều mạng vũng vẫy la lên
Bạch Tử Ngôn thành công trong việc trêu chọc cô càng nở nụ cười rạng rỡ thỏa mãn, phản ứng này quá mạnh mẽ khiến anh phải dùng tay trấn áp lật người cô lại để anh hoàn toàn nắm thế chủ động.
Hai tay quơ loạng xạ bị anh bắt gọn lại giơ qua đỉnh đầu, có mấy cọng tóc do khi nãy giãy giụa che mất đi gương mặt hồng hào của cô. Bạch Tử Ngôn khẽ cười môi mỏng nhếch lên một cách quyến rũ, ánh mắt cũng không còn vẻ bỡn cợt nữa thay vào đó là sự nóng bỏng cùng ám muội nhìn cô
“Thả tôi ra mau…anh là đồ đáng ghét! Dám trêu chọc tôi sao? Có tin là tôi xử anh không?”
“Ồ..vậy sao? Được thôi…em mau tới đây xử tôi đi!” Lời khiêu khích không chút sợ hãi
Diệp Tử Ái thật sự là muốn tung một cước đá bay người đàn ông trơ trẽn này nhưng suy cho cùng cô lại lực bất tòng tâm, cam chịu giương mắt đầy tia lửa giận nhìn anh.
“Sao hả? Em không nỡ chứ gì? Nhưng tôi cần phải tính sổ em vụ hồi nãy em nhân lúc tôi ngủ mà giở trò trên mặt tôi!”
“Giở…giở trò gì?” Bị anh nhắc lại chuyện khi nãy nên Diệp Tử Ái liền trở nên lắp bắp
Dáng vẻ này thật hết sức đáng yêu so với trước đây thì trông cô dễ thương hơn nhiều, nét đẹp ấy vẫn thanh thuần trong sáng khiến anh không thể nào cầm lòng được mà đưa tay vuốt ve gương mặt cô vén những sợi tóc vướng víu ra sau tai để cả mặt cô hoàn toàn rơi vào mắt anh.
Diệp Tử Ái giờ đây bắt đầu cảm nhận được sự nguy hiểm sắp tới, cơ thể anh rất nóng lại còn nặng như vậy, cả mặt sát gần với cô như muốn chiếm tiện nghi, ngay khi cánh môi anh sắp chạm vào môi hồng run rẩy kia thì cửa bị một lực mở ra
“Ba?…cô xinh đẹp? Hai người?”
Thôi xong rồi! Vừa nhìn thấy Tiểu Hành nhỏ tay còn cầm một con gấu bông đứng ở cửa đang trố mắt nhìn, ngay lặp tức phản xạ đầu tiên là đẩy mạnh anh ra.
Bạch Tử Ngôn cũng bị thằng nhóc này làm cho giật mình, xong sau đó có chút bất mãn, chỉ thiếu một chút nữa là anh có thể hôn cô rồi!
Tiểu Hành bất động như tượng không hiểu một màn trước mắt là gì? Sáng sớm cậu mở mắt dậy đã không thấy cô xinh đẹp đâu, toan muốn gọi ba thì lại đập ngay cảnh tượng khó hiểu đó! Với một đứa nhóc 6 tuổi thì chưa nhận thức được tình huống gì chỉ cảm thấy rất kì lạ, sao ba mình lại nằm đè lên cô xinh đẹp?
“Tiểu Hành? Con không biết gõ cửa à? Ba đã dạy con như thế nào?”
“Con sao biết được là ba ở cùng với cô xinh đẹp? Mà sao cô xinh đẹp lại ở đây? Con tưởng cô đi về rồi chứ?”
“À…thì…” Diệp Tử Ái không biết phải giải thích như thế nào cho Tiểu Hành nhỏ này hiểu, mặt mày đã như con tôm luộc, cũng tại anh mà cô rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười này nên chỉ còn biết hướng mắt về phía người tạo nghiệp mà cầu cứu
Thấy biểu hiện gấp gáp của cô Bạch Tử Ngôn không nhịn được cười cô gắng để bản thân trấn tĩnh lại sau đó hằn giọng nói
“Con hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau chuẩn bị xuống ăn sáng rồi đi học cho ba!”
Khuôn mặt ngơ ngác xụ xuống sau đó “Dạ” một cách không tự nguyện lê từng bước chân nhỏ nhắn ra ngoài.
Thở phào một hơi sau đó cô cũng nhanh chóng chuồn đi, nếu còn ở đây thêm chắc chắn sẽ bị anh làm cho tức chết!
“Ăn sáng đã rồi tôi đưa em về luôn!”