Ba…
Một tiếng giòn tan vang lên, Nhạc Thính Phong vỗ lên tay Yến Thanh Ti.
“Sờ cái gì mà sờ? Không sợ có vi khuẩn à?”
Yến Thanh Ti đảo mắt khinh thường, móc từ trong túi ra một ống tiêm, kín đáo đưa cho Nhạc Thính Phong: “Làm đi.”
Nhạc Thính Phong sửng sốt, “Thuốc gì đây?”
Dĩ nhiên Nhạc Thính Phong thuốc này là cho Yến Minh Tu, chẳng qua… thứ bên trong tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
Yến Thanh Ti liếc anh một cái: “Cái này anh không cần phải để ý đến, cũng không phải là giết người, chẳng qua… chỉ khiến nó không bao giờ tỉnh lại thôi.”
Đối với Yến gia mà nói, Yến Minh Tu xảy ra chuyện gì cũng là đả kích trí mạng.
Yến Minh Tu là bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của cô, một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu lại.
Nhạc Thính Phong nhìn vào ánh mắt lạnh lùng không chút độ ấm của Yến Thanh Ti.
Anh kéo cô vào trong ngực: “Muốn kéo tôi xuống nước?”
Hai người đều mang khẩu trang, chỉ lộ ra ánh mắt, trong mắt họ phản chiếu hình bóng của nhau, đột nhiên Yến Thanh Ti cười, giơ tay ôm lấy cổ của Nhạc Thính Phong: “Nếu không anh cho là gì?Có làm hay không?”
Ngón tay thon dài Nhạc Thính Phong đùa nghịch ống tiêm, “Làm thì tối nay có lợi lộc gì?”
Yến Thanh Ti nhíu mày: “Hầu hạ anh một đêm?”
Đột nhiên, Nhạc Thính Phong cúi đầu, hôn lên đôi môi của Yến Thanh Ti, mặc dù cách một lớp khẩu trang nhưng dường như vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.
Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra: “Được…”
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong tiêm thuốc trong ống vào bắp tay của Yến Minh Tu, sự vui vẻ trong mắt cô càng nồng đậm.
Nhạc Thính Phong rút kim tiêm ra: “Được rồi, bây giờ, tôi cũng coi như… đồng lõa giết người,em yên tâm rồi chứ.”
Yến Thanh Ti cúi người, nói với Yến Minh Tu: “Em trai yêu quý, hẹn gặp lại! Chúc em, vĩnh viễn, không bao giờ tỉnh lại.”
Nhạc Thính Phong cau mày, nắm lấy cánh tay Yến Thanh Ti, lôi ra ngoài.
“Chuyện xấu đã làm, còn không chạy, bản lĩnh yếu nhớt còn muốn gieo giắc tai họa nếu không có tôi đi theo, sớm muộn gì cũng bị người ta tống vào nhà giam?”
Yến Thanh Ti cười nhạo.
Chắc cô từng đào mả nhà anh lên quá, nên giờ cứ làm chuyện gì là bị tóm nhược điểm.
Ra khỏi cửa, khúc rẽ trước mặt, chính là lối ra, bỗng nghe được tiếng bước chân của y tá đi kiểm tra phòng, Nhạc Thính Phong nhanh chóng lôi Yến Thanh Ti trốn ở một gian phòng bệnh khác ở bên cạnh.
Chờ y tá đi khỏi, lại lôi cô ra ngoài.
Nhạc Thính Phong vừa đi vừa lôi kéo Yến Thanh Ti né tránh người đi tuần quay trở lại phòng trực, đúng lúc y tá trực không có ở đây, hai người cởi quần áo ra, để lại chỗ cũ.
Ra khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, Yến Thanh Ti liếc Nhạc Thính Phong một cái: “Xem ra thuần thục như vậy chắc từng làm không ít chuyện xấu!”
Nhạc Thính Phong một tay lái xe, một tay nắm lấy tay Yến Thanh Ti: “Đúng, tôi còn có thể làm chuyện xấu xa hơn nữa kìa, có muốn thử một chút hay không?”
“Anh muốn chết như vậy, đương nhiên tôi sẽ không ngăn cản.”
Nhạc Thính Phong giờ chẳng còn là sự uy hiếp đối với nữa…anh ta đã thành đồng lõa của cô rồi, hahaha.
Quay về nhà riêng của Nhạc Thính Phong trời đã tờ mờ sáng.
Vừa vào cửa, Nhạc Thính Phong liền áp Yến Thanh Ti lên cánh cửa, trải qua một đêm điên rồ khiến cho anh không thể chờ đợi nữa mà muốn nuốt luôn con yêu tinh Yến Thanh Ti này vào bụng.
Anh nghĩ chắc anh bị điên rồi mới giúp cô ta làm ra chuyện đó!
Yến Thanh Ti giơ tay ngăn cản nụ hôn của Nhạc Thính Phong, cười một cách rạng rỡ: “Tôi là nói hầu hạ anh một đêm, nhưng giờ trời đã sáng? Hầu hạ cái rắm?”
—–