Nhạc Thính Phong từ từ quay lại, đôi mắt phượng cong cong: “Quay phim à?”
Giang Lai lắp bắp nói: “Thì là…cái bộ phim mà cô ấy bị cướp mất vai diễn ấy ạ, cô Thanh Ti đã lấy lại được vai đó rồi ạ.”
Nguyên nhân cụ thể là gì thì Giang Lai cũng biết, nhìn qua thì có vẻ như là “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, nhưng…anh vẫn cứ cảm thấy thế nào ấy, không thể đơn giản như thế được, anh đã cho người đi điều tra, những mãi mà không tra ra.
Nét mặt của Nhạc Thính Phong hiện giờ rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm anh ta cực kì bực bội, chỉ cần là chuyện liên quan đến Yến Thanh Ti, anh ta chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu.
Nhạc Thính Phong nhếch mép: “Ồ… đúng là rất có bản lĩnh, tôi đã đánh giá thấp cô ta rồi.”
Anh vốn cho rằng có thể khống chế được Yến Thanh Ti, cô muốn nổi tiếng, nhưng không có cơ hội, đương nhiên sẽ đến cầu xin anh, không ngờ rằng, tự bản thân cô ta cũng có thủ đoạn.
Hừ, cũng phải, một đứa con gái dám giết người, phóng hỏa, không chuyện ác nào không dám làm, thì còn gì mà cô ta không làm được.
Ba năm trước, lúc Yến Thanh Ti bị bắt, anh đợi cô đến cầu xin anh, kết quả là người ta tự mình thoát được.
Ba năm sau, anh cho rằng cô ta sẽ không còn có thể quyến rũ được anh, kết quả thì sao, người ta càng lúc càng trở nên yêu nghiệt.
Chuyện này lại lặp lại một lần nữa, anh thì vẫn ngồi đợi người ta đến cầu xin mình, nhưng người ta lại chẳng cần đến anh cũng có thể tự mình thoát thân.
Trong lòng Nhạc Thính Phong cứ như lửa đốt đứng ngồi không yên, cảm giác nóng nảy bồn chồn khó tả.
Cái cảm giác bị người khác làm cho tức đến phát điên nhưng lại không thể xả ra được, cô ta ở trước mặt anh rõ ràng là rất mong manh yếu ớt, chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể giết chết cô ta, nhưng làm thế nào cũng không bắt được cô ta, khiến Nhạc Thính Phong thấy mình cứ như một gã thợ săn đang chạy theo con mồi của chính mình.
Mà Yến Thanh Ti chính là con mồi đó, anh nhất định phải bắt được cô ta.
Đôi mắt sâu thẳm của Nhạc Thính Phong lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Cô ta làm thế nào mà giành lại được vai diễn đó?”
Giang Lai thật thà: “Là thế này ạ, Yến Minh Châu biết Tiết Tranh là bồ nhí của Lạc Cẩm Xuyên, cô ta liền đánh cho Tiết Tranh phải nhập viện luôn, sau đó Yến gia tạo áp lực khiến cho Tiết Tranh mất vai diễn này, thế là… đạo diễn nhớ đến cô Thanh Ti.”
Nghe xong, Nhạc Thính Phong “xì” một tiếng đầy khinh thường: “ Cậu có tin cô ta không nhúng tay tí gì vào chuyện này?”
Giang Lai: “Nói thật…em không tin.”
Nhạc Thính Phong nới cà vạt trên cổ ra: “Theo sát động tĩnh của Yến Thanh Ti cho tôi, đặt vé máy bay ngày mai đến Cảnh Thành cho tôi.”
Giang Lai ngạc nhiên, thế này là muốn đuổi theo đến tận Cảnh Thành đấy hả?
Anh ta muốn mở miệng khuyên nhưng thấy ánh mắt kiên định của sếp, lại ngoan ngoãn im lặng.
“Vâng”
……
Tối hôm đó tâm trạng của Nhạc Thính Phong không tốt một chút nào, nhưng cậu bạn thân chơi từ nhỏ của anh – Hạ Lan Phương Niên, cậu ta vốn nước ngoài mấy năm nay lại đột nhiên gọi điện đến bảo là đã về nước rồi.
Nhạc Thính Phong: “Cậu bảo định cư luôn ở Mĩ cơ mà?”
“Tôi về nước tìm người, nếu tìm được, tôi lại quay về.” Giọng của anh ta có chút tiếc nuối.
“Ai?”
“Cái này đợi tìm thấy rồi nói đi.”
“Được rồi, tôi không hỏi nữa, cậu đã về rồi thì đến Bích Lan Đình đi, tôi mở tiệc tẩy trần cho câu.”
……
Nửa đêm, tại Bích Lan Đình, vẫn là một đám cậu ấm con cưng của đất Lạc Thành vây quanh nhưng mặt mũi Nhạc thái tử vẫn cứ sầm sì.
Hạ Lan Phương Niên không nhịn được hỏi: “Khó khăn lắm tôi mới về nước một chuyến, cậu không cười một cái cho tôi xem được à?”
Từ lúc ngồi xuống đến giờ Nhạc Thính Phong chưa cười lấy một cái, cả người lạnh lẽo, mấy cô gái hay đấm chân cho anh cũng bị anh dọa cho sợ chạy mất dép.
Khúc Kính lắc đầu: “Nhạc tổng của chúng ta cứ mãi như thế này, chắc tôi sẽ bị ngược chết.”
—