Mất tích?!
Sắc mặt Lục Sâm đột nhiên thay đổi!
“Cuối cùng là chuyện như thế nào, Cảnh Thụy, anh nói rõ cho tôi!”
“Cậu còn dám ở đó hỏi tôi hả!” giọng của Cảnh Thụy cũng đầy tức giận, “Tiểu Thất nghe nói hôm nay cậu phải đi Thụy Sĩ, trời vừa sáng đã chạy ra ngoài, mẹ tôi nói Tiểu Thất đi sân bay tìm cậu…… Kết quả là tối nay tôi đi làm về mà Tiểu Thất vẫn chưa về, tôi tra thì thấy cậu bay chuyến 3 giờ chiều, Tiểu Thất đúng ra đã phải về tới nhà rồi. Tôi đã gọi điện cho những người quen biết với Tiểu Thất đề không có tin tức gì!”
Tiêu Cảnh Thụy càng nói càng tức giận, “Lục Sâm, lúc Tiểu Thất đến tiễn cậu có phải cậu đã nói gì với Tiểu Thất không, có phải đã làm gì kích động tới nó không, tôi cảnh cáo cậu, nếu Tiểu Thất xảy ra chuyện gì, Tiêu gia chúng tôi nhất định không tha cho cậu!”
Lục Sâm như rơi xuống đáy vực.
Anh xiết chặt điện thoại trong tay, trán đầy mồ hôi lạnh, “Có khi nào cô ấy tâm trạng không tốt nên ra ngoài chơi rồi không?”
“Chơi? Cậu nghĩ tôi sẽ không điều tra hay sao, những chỗ ăn chơi của chú Lãnh Mạc đều không có tung tích của nó!” Cảnh Thụy hình như nghĩ ra gì đó, “Tiểu Thất không có ở cùng với cậu phải không?”
“Không có!”
Cảnh Thụy thấp giọng chửi bậy một tiếng, thực ra anh đã cho người tra qua danh sách những người lên máy bay hôm nay, không hề có tên của Tiểu Thất nhưng vẫn không từ bỏ ý định, bây giờ nghe Lục Sâm khẳng định lần nữa, tâm trạng của Cảnh Thụy liền trầm xuống.
“Lục Sâm, tôi cảnh cáo cậu, nếu Tiểu Thất xảy ra chuyện gì, cậu chờ mà bồi táng cùng đi!”
Nói xong, Cảnh Thụy trực tiếp cúp điện thoại!
Lục Sâm ngơ ngác ngồi trên xe lăn mấy giây, vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Đột nhiên anh đẩy xe lăn đi về phía trước.
“Tổng giám đốc, ngài đi đâu vậy?”
“Về nước! Lập tức về nước!”, mặt Lục Sâm hoảng loạn, “Triệu Đào, Triệu Đào đặt vé máy bay về nước nhanh lên, chúng ta lập tức về nước!”
Triệu Đào cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Lục Sâm và Cảnh Thụy.
Anh do dự một lát, “Tổng giám đốc, có khi nào Tiêu tiên sinh cố ý không?”
“Không thể nào, anh ấy sẽ không lấy sự an toàn của Tiểu Thất ra nói đùa đâu!” Cảnh Thụy như một con chim bị gãy cánh, cả mặt đều hoảng loạn, “Có khi nào…..có khi nào do ta đã tuyệt tình, nên Tiểu Thất mới…..không không không, cô ấy nhất định không vậy đâu, tính cách cô ấy lạc quan như vậy, chắc chắn sẽ không làm chuyện điên rồ đâu, lúc trước còn ở bên nhau, nhìn thấy tin tức đưa tin một cô gái vì yêu mà nhảy sông tự tử, cô ấy còn châm chọc người ta…..cho nên cô ấy không thể tự sát được.”
Triệu Đào nhìn Lục Sâm hoảng loạn đến nói chuyện cũng không rõ ràng, trong lòng vô cùng khó chịu, “Tổng giám đốc, ngài bình tĩnh một chút, tôi lập tức đặt vé máy bay về nước!”
Lục Sâm một mình ngồi trên xe lăn.
Cả người như không còn cảm giác gì.
Anh che mặt.
Không dám tượng tượng, nếu…..nếu Tiểu Thất thật sự xảy ra chuyện gì, anh không biết nên làm gì!
Nếu thật sự là như vậy!
Vậy tất cả những gì anh làm, còn có ý nghĩa gì nữa!
……
Lục Sâm và Triệu Đào dùng tốc độ nhanh nhất, đặt vé máy bay về nước.
Lúc máy bay của họ về tới thành phố a đã là tờ mờ sáng.
Lục Sâm và Triệu Đào lập tức bắt xe đi về biệt thự của Tiêu gia.
Vừa đi Lục Sâm vừa cầu nguyện trong lòng, cầu cho lúc anh đến biệt thự Tiêu gia, Tiểu Thất đã về tới nhà.
Nhưng mà……
Có những lúc, ước muốn và hiện thực cách nhau rất xa.
Lúc Lục Sâm đến biệt thự, cả biệt thự đều sáng đèn.
Trước cửa biệt thự có gần nhiều xe sang trọng, có người tinh thần mệt mỏi, có người mặt đầy lo lắng ra ra vào vào.
Nhìn cảnh tượng này liền có thể đoán được Tiểu Thất vẫn chưa về nhà.
Lục Sâm đẩy xe lăn đi về phía biệt thự.
“Tổng giám đốc, ngài không thể vào!” Triệu Đào giữ chặt xe lăn, lo lắng nói, “Tiêu tiểu thư vì đi tiễn ngài nên mới mất tích, nếu lúc này ngài xuất hiện, chắc chặn bọn họ sẽ trút hết mọi sự tức giận lên người ngài, lúc đó chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.”
Lúc này Lục Sâm đâu còn quan tâm chuyện này.
Từ lúc xuống máy bay, Lục Sâm đã không ngừng gọi điện cho Tiểu Thất nhưng điện thoại của cô luôn trong trạng thái tắt máy, không thể liên lạc được.
Nếu như Tiểu Thất thật sự xảy ra chuyện gì, anh có chết cũng không trả được món nợ này.
Nếu như người của Tiêu gia đem toàn bộ sự tức giận trút lên đầu anh để đổi lấy Tiểu Thất bình an trở về, dù có làm gì anh cũng bằng lòng.
“Buông ra!”
“Tổng giám đốc……”
“Tôi kêu cậu buông ra!”
Triệu Đào không còn cách nào khác, đành buông xe lăn ra.
Lục Sâm đẩy xe lăn, đi vào trong biệt thự.
Vừa vào tới sân của biệt thự, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Lăng, Tiêu Lăng, Tô Tố còn có Tiêu Cảnh Thụy, còn có một số người cả nam lẫn nữ mà Lục Sâm không hề quen biết, nhìn ai cũng như cả đêm không ngủ, sắc mặt rất khó coi.
Đi tới gần, Lục Sâm nghe được họ nói chuyện.
Tiêu Lăng hỏi đám người đó, “Vẫn chưa có tin tức gì sao?”
“Không có!”, Lãnh Mạc xoa xoa thái dương, “Tôi đã tra hết khách sạn cũng như nhà trọ ở thành phố a, đều không có tin tức của Tiểu Thất, vả lại toàn bộ ghi chép khám bệnh ở thành phố a cũng không có tên của Tiểu Thất, tôi cũng đã cho người tra, Tiểu Thất không có lấy chứng minh nhân dân mua bất cứ một vé ámy bay hay vé xe đi đâu, toàn bộ các địa điểm ăn chơi cũng không có tung tích gì……”
Sắc mặt của họ càng thêm khó coi.
Tô Tố khóc đến đỏ cả mắt, “Là em không tốt, em không nên để nó ra ngoài, rõ ràng em biết nó ra ngoài để tiễn Lục Sâm vậy mà còn để nó đi, nếu Tiểu Thất xảy ra chuyện gì, em em……”
Tiêu Cảnh Thụy nhanh chóng ôm lấy Tô Tố, “Mẹ, chuyện này không thể trách mẹ, nếu Tiểu Thất đã muốn đi, mẹ với ba có ngăn cản như thế nào con bé cũng có cách ra ngoài thôi!”
“Làm sao bây giờ?”
“Tiếp tục tìm!”, mắt của Tiêu Lăng đỏ lên, “Cho dù phải lật tung cả thành phố a cũng phải tìm được Tiểu Thất, con nha đầu chết tiệt này, tốt nhất nó đừng xảy ra chuyện gì, nếu thật sự nghĩ không thông, đợi đến khi tìm được lão tử đây nhất định đánh gãy chân của nó!”
Đám người tản ra, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm.
Đám người vừa tản ra, liền nhìn thấy Lục Sâm đang ngồi trên xe lăn!
Tiêu Lăng nhìn thấy Lục Sâm, đầu tiên là bất ngờ, rất nhanh, trong mắt anh hiện lên lửa giận ngập trời, anh lao về phía Lục Sâm, không chừng chừ tung ngay một cú đấm, Lục Sâm không tránh cũng không né, Triệu Đào lại không thể trơ mắt nhìn Lục Sâm bị đánh, liền đỡ giùm anh một đấm.
“Đồ khốn, nếu như không phải vì mày, Tiểu Thất đã không mất tích, bây giờ mày còn dám tìm đến đây, hôm nay lão tử phải phế bỏ mày!”
Triệu Đào nhịn đau, giơ hai tay che trước mặt Lục Sâm, “Mấy người đừng đánh nữa! Tiêu tiểu thư mất tích không hề liên quan tới tổng giám đốc của chúng tôi, chiều hôm qua lúc ở sân bay, giám đốc cái gì cũng không nói, hai người họ không hề gặp nhau, Tiêu tiểu thư sao có thể vì nguyên nhân này mà tìm tới cái chết được.”
Cả đám người sững sờ.
Mọi người ai cũng nghĩ vì Lục Sâm nói gì đó với Tiểu Thất, khiến cô nghĩ không thông mà tìm đến cái chết.
Thế nhưng Lục Sâm không hề nói gì với Tiểu Thất?
Vậy tại sao đến giờ Tiểu Thất vẫn chưa về nhà?!