Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 321 - Ngươi Đừng Giả Bộ Hồ Đồ Với Lão Nương

trước
tiếp

“Cố tiên sinh, xin chờ đợi. Ngươi nghĩ rằng chúng ta chỉ muốn nói xấu ngươi sao? Gần đây Mộng Bình muội muội thường cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể khó chịu, vừa lúc ngươi đã đến rồi, Cố Gia các ngươi không phải học y sao? Ngươi mau tới giúp nàng coi một chút, đến tột cùng là sự việc sao vậy?”

Cố Tử Khâm nghe xong, lập tức nghiêm mặt nói: “Cố mỗ bất tài, thân thể Tào phu nhân không thoải mái, vẫn là thỉnh đại phu trong phủ sang đây xem thôi.”

Một ngày bị rắn cắn, ít nhất cũng nên sợ dây thừng hai ba năm chứ?

Nhìn Tử Khâm hắn cũng không thể bị Đậu Nguyên Nguyên cắn cho hai lần, nếu lại bị hãm hại một lần, ngay cả hắn cũng sẽ tức giận muốn tự vận rồi. Như đã nói qua, hắn còn phải vội vàng trước khi hoàng thượng thân tới Giang Nam, thay Đổng Khanh đưa phong thư riêng đấy.

Chánh sự quan trọng hơn, có thể nào trì hoãn đấy.

Cố Tử Khâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: “phụ mẫu tại hạ đang ở trong nhà chờ đây, trở lại Cố phủ còn phải tốn trên một chuyến lộ trình không ngắn, xin các vị phu nhân hãy để cho Cố mỗ rời đi thôi.”

Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên bĩu môi với Tào Mộng Bình, cười nói: “Cứ nói đi, tầm mắt thiếu gia Cố Gia rất cao, người ta xuất thân danh môn thế gia, chỉ chịu nói chuyện cùng vương phi, nơi nào chịu để ý những thứ thiếp hèn mọn như chúng ta!”

Cố Tử Khâm nghe nói thế, vội vàng giải thích: “Các phu nhân xin đừng hiểu lầm, Cố mỗ cũng không có ý này!”

Đậu Nguyên Nguyên cười lạnh nói: “Trong miệng nói qua không phải xem thường, như vậy vì sao ngươi không chịu tới đây, giúp Tào phu nhân xem mạch đây? Chúng ta thân phận thứ thiếp ti tiện, không xứng cùng Cố công tử nói chuyện, đúng không?”

Cố Tử Khâm cau mày nói: “sao Đậu phu nhân nói như thế, các phu nhân đều là hoàng tộc, Cố mỗ người nào dám lỗ mãng!”

Đang bận ngậm lấy Thái phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng lên tiếng, bà chậm rãi nói ra: “Cái người này tìm đến vương phi, khó được tới một chuyến, sao không đợi ở trong vương phủ mấy ngày, ngươi tới vội vàng, là làm cái gì đây?”

Thái phu nhân nói chuyện với hắn, Cố Tử Khâm không dám bất kính. Hắn lập tức sải bước đi tới hành lang, đi tới trước mặt của bà, thở dài cười nói: “Cố mỗ phải về Cố phủ thăm phụ mẫu rồi.”

Thái phu nhân giơ tay lên nói: “Nếu là phải về nhà, như vậy hãy đi đi, thay ta thăm hỏi hai người mạnh khỏe thôi.”

“Vâng” Cố Tử Khâm giơ tay lên thở dài, đang định rời đi, vừa mới xoay người, đi vài bước đường, đang định trở lại trên hành lang dài, đột nhiên, lúc này cửa sổ bên cạnh đột nhiên mở ra. Một thùng nước bất ngờ dội tới trên người của hắn không kịp đề phòng. Qua giây lát, Cố Tử Khâm đã bị dính một thân ướt.

Thái phu nhân thấy thế, lập tức lên tiếng mắng: “Ấy là người nào mạo hiểm? Ánh mắt đều để đâu, sao hắt nước trên người hắn rồi hả?”

Khoảnh khắc, tưới nước ra ngoài gian phòng kia, lập tức chạy đến hai tiểu nha đầu, hoảng sợ quỳ gối trước mặt Thái phu nhân: “Thái phu nhân xin bớt giận, chúng nô tỳ chỉ là tưới nước tưới hoa, thường ngày ở chỗ này cũng sẽ không có người đi qua . . . . . .”

Đậu Nguyên Nguyên cất giấu nụ cười nơi đáy mắt, lại cố làm vẻ tức giận lạnh lùng nói: “Không có nhìn thấy thân thể Cố công tử đều ướt rồi sao? Còn không mau thay hắn cởi áo khoác xuống, lại đi cầm một bộ y phục sạch sẽ tới đây!”

“Vâng” đám tiểu nha đầu lập tức tiến lên giúp hắn cởi áo.

Cố Tử Khâm bị sợ đến vội vàng cự tuyệt nói: “Không! Không cần. . . . . . .”

“Đậu phu nhân hữu mệnh, xin công tử thay xiêm y đi!” hai tiểu nha hoàn này lưu loát tiến lên giúp hắn cởi áo khoác xuống, tình cảnh lập tức hỗn loạn lung tung. Giãy giụa ở bên trong, vạt áo Cố Tử Khâm đã bị hai tiểu nha hoàn này nhanh chóng cởi ra, bỗng dưng, trong tay áo vậy mà rơi ra một phong thơ, rơi xuống đất.

Thấy thế, sắc mặt của Cố Tử Khâm thay đổi một lần, hắn khom người xuống, đang định nhanh chóng nhặt lên lá thư này, lại bị Đậu Nguyên Nguyên đã vượt lên trước một bước nhặt qua.

Đậu Nguyên Nguyên cầm trong tay phong thơ bị Cố Tử Khâm làm rơi xuống đất, dương dương hả hê giơ lên, sau đó ngước mắt nhìn hắn, cười nói: “Ah, đây không phải là thư tín chuyên dụng của Phủ Ninh Vương sao? Lá thư này là vương phi giao cho ngươi hả? Nàng yêu cầu ngươi thay nàng đưa tin cho ai đó?”

Hai nha hoàn này chính là nàng đặc biệt an bài, quả nhiên, từ trên người của Cố Tử Khâm, thuận lợi tìm ra lá thư.

Hoàng thượng khẳng định muốn gặp tiểu thế tử, mà Thái phu nhân đang gắt gao nhìn chằm chằm huyết mạch tiểu thế tử rồi, cho nên, Đổng Uyển tuyệt đối không thể nào ôm tiểu thế tử ra khỏi vương phủ, đi gặp bất luận kẻ nào, vì vậy, Cố Tử Khâm chính là người mang tin tức tốt nhất cho nàng.

Lúc này, Cố Tử Khâm lại đột nhiên sải bước lên trước, nhanh chóng đoạt lá thư từ trên tay Đậu Nguyên Nguyên, cứng rắn trở về.

Hành vi Cố Tử Khâm lớn mật, càng thêm lộ ra lá thư này là không thể cho ai biết.

Thái phu nhân thấy được cử chỉ hắn lại có thể lớn mật vô lễ như thế, hiển nhiên là đang giấu cái gì, bỗng dưng, sắc mặt chợt biến, ngay sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi quả thật là tới giúp vương phi đưa tin hả?”

Mặt Cố Tử Khâm đỏ lên, vội vội vàng vàng giải thích: “Không! Không phải! Không phải đưa tin, lá thư này đúng là vương phi giao cho Cố mỗ, chỉ là, nàng viết cho ta đấy.”

Đậu Nguyên Nguyên cười lạnh nói: “Chuyện cười, có lời gì, nàng trong phòng, ngay mặt nói cho ngươi, còn cần viết thơ cho ngươi sao? Nếu như ngươi không phải cảm thấy chột dạ, tại sao lại thất lễ như thế, vậy mà bất chấp tất cả to gan từ trên tay bổn phu nhân đoạt thư lại đây? Ngươi giúp vương phi giấu giếm cái gì sao? Lá thư này có phải có cái gì không thể cho ai biết hay không?”

Cố Tử Khâm chột dạ không dứt, hắn đỏ mặt, ô ô a a nói: “Cố mỗ cùng Vương phi tình giao thâm hậu, ta muốn. . . . . . . Không có cần thiết bất kỳ ai giao phó trước chứ?”

“Càn rỡ!” Thái phu nhân cả giận nói: “Ngươi cùng Vương phi giao tình thâm hậu, chuyện này ta phải hỏi Ninh Vương một câu, đến tột cùng các ngươi là giao tình gì, lại có thể ngấm ngầm qua lại, mà Ninh Vương còn có thể hoàn toàn chẳng ngó ngàng gì tới?”

Dứt lời, Thái phu nhân lập tức mệnh nói: “Người tới nhé! Lập tức cho mời Ninh Vương và vương phi tới phòng chính trong đại điện.”

*

Sau khi Đổng Uyển nghe được chuyện tình trong vườn, liền vội vội vàng vàng đi tới phòng chính đại điện.

Thái phu nhân đang tức giận đằng đằng ngồi ở trên ghế lớn, Đậu Nguyên Nguyên và Tào Mộng Bình chia đều ở hai bên, gương mặt hài lòng, mà Cố Tử Khâm đứng ở một bên, tướng mạo tâm thần thấp thỏm, lộ ra dáng dấp không biết làm sao.

Nàng vừa mới đến phòng chính, khoảnh khắc, Ninh Vương cũng tới, hắn không biết vì sao, vì vậy, gương mặt nghi hoặc.

“Thân mẫu, xảy ra chuyện gì rồi hả?” Ninh Vương vừa bước vào phòng chính, nhìn thấy sắc mặt của Thái phu nhân thật không đúng lắm, liền vội vàng hỏi: “Là ai chọc giận ngài cơ chứ?”

Thái phu nhân quay đầu nhìn chằm chằm Cố Tử Khâm, tức giận đằng đằng mở miệng nói: “Vương phi cho Cố Tử Khâm một phong thư riêng, ngươi cũng đã biết chuyện này sao?”

Lưu Ký nghe chuyện này, nhưng chỉ nhàn nhạt cười khẽ một tiếng nói: “từ trước đến giờ Vương phi cùng Cố Tử Khâm giao hảo, hai người thường tặng lẫn nhau, thường xuyên lui tới thư họa, chỉ là một lá thư, mẫu thân cần gì phải nổi cơn giận đây?”

“Ngươi là đang chỉ trích vi nương chuyện bé xé ra to rồi sao?” Thấy hắn lại có thể lộ ra bộ dáng không sao cả, Thái phu nhân càng thêm tức giận nói: “Ngươi sao không hỏi trước một chút, là phong thư gì? Tại sao đặc biệt viết một phong thơ giao cho Cố Tử Khâm?”

Trọng điểm, lá thư này phải giao cho người nào?

Lưu Ký cau mày nói: “Uyển Nhi chỉ là viết lá thư cho Cố Tử Khâm, chút chuyện nhỏ này, thân mẫu cần gì phải truy nguyên đây?”

Trong lòng Thái phu nhân nổi lửa giận, lập tức lời nói mau lẹ nói: “Ngươi đừng giả bộ hồ đồ với lão nương, ngươi không chịu đối mặt thực tế, cố ý giả bộ hồ đồ, ta không thể được!”

Nghe vậy, đáy mắt Lưu Ký nhanh chóng thoáng qua một vẻ kinh dị, lại hơi biến mất rồi, nhanh chóng cơ hồ làm người ta không phát hiện ra được.

Thái phu nhân trầm giọng nói: “Bọn họ đều ở trong phòng nói lâu như vậy, tại sao còn phải viết thơ, đây không phải là làm điều thừa sao?”

Nói tới chỗ này, bà quay đầu nhìn chằm chằm Cố Tử Khâm nói: “Mau đưa phong thư đáng chết ngươi liều mạng hết sức nắm chặt ở trong tay giao ra đây đi, ta lại muốn coi trộm một chút, nàng đến tột cùng là viết cái gì, để cho ngươi chột dạ như thế, còn nữa, thư là muốn giao cho người nào?”

Đổng Uyển trầm mặt, đột nhiên cười lạnh vài tiếng, nói: “Thì ra là, thân là vương phi Ninh Vương, viết một phong thơ giao cho bạn tốt, cũng phải bị lật ra sao? Các ngươi soát người đối với hắn rồi hả?”

Cố Tử Khâm thấy Đổng Khanh lại có thể giận, rất sợ chuyện đã xảy ra là không thể chống đỡ, thế là vội vàng ngăn cản nói: “Đổng Khanh, ngươi cũng đừng kích động! Ngàn vạn đừng cãi cùng Thái phu nhân, ngươi chịu thiệt thòi. Họ không có lục soát thân thể của ta, là áo của ta vô ý bị nước dội ướt, lá thư này mới có thể rơi ra ngoài!”

Nghe vậy, Đổng Uyển càng thêm giận không kềm được, căm tức nói: “Thật tốt, tại sao ngươi bị nước dội cho ướt? Chẳng lẽ ở trong vương phủ này còn có người không biết ngươi là khách của ta sao? Chuyện này vô lễ không nói, rõ ràng là có người cố ý, dù là ta cấp cho ngươi một lá thư, một trăm lá thư, một ngàn lá thư, vậy thì sao? Cũng không bị lấy chuyện bé xé ra to, vừa có người cố ý khích bác đi?”

“Càn rỡ!” Thái phu nhân nặng nề vỗ lên bàn, lớn tiếng mắng: “Thật là to gan, ngươi đang nói chuyện với ai đây? Ỷ vào Ninh Vương che chở và sủng ái, ngươi lại có thể gan lớn như thế, dám trước mặt mọi người cùng Vương thái hậu ta khiêu khích sao?”

Đối mặt uy nghiêm của Thái phu nhân, Đổng Uyển không chịu nhượng bộ chút nào, nàng cất giọng nói: “Ta nhất định muốn đòi một công đạo, nếu như hôm nay Đổng Uyển ta không chiếm được một công đạo, như vậy, người nào hâm mộ địa vị vương phi, ta cũng không cần, sẽ để cho người đó làm đi!”

Lưu Ký nghe nói thế, lập tức quát to một tiếng, nói: “Tổng quản ở chỗ nào?”

Vương thượng giận dữ, tổng quản ở bên trong thời gian nhanh nhất, liền vội hô to chạy vào trong đại điện, “Nô tài, ở đây.”

Lưu Ký giận dữ không dứt, lập tức mệnh nói: “Đến tột cùng là người nào cố ý dội ướt Cố công tử, lập tức giam giữ cho Bổn vương, Bổn vương cần phải nặng nề trừng phạt!”

“Vâng” tổng quản tuân mệnh, lập tức khom người lui xuống.

Rất nhanh, hai tiểu nha hoàn tạt nước bị tổng quản cho trói vào phòng chính trong đại điện.

Đổng Uyển cúi đầu nhìn chằm chằm hai người này quỳ trên mặt đất, tiểu nha hoàn đang bị sợ đến run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: “Hai nha đầu này, không phải là nô tỳ trong phòng Đậu phu nhân sao? Lần này lại có thể trực tiếp cử đi nha hoàn của mình rồi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.