Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 333 - Có Thai Rồi Hả?

trước
tiếp

Ánh nến bên trong Cung Vị Ương lấp lánh, khói nhang đèn lượn lờ, trong điện một mảnh vắng lặng, Lưu Lăng chuyên chú trước án thư, cầm bút son, ngưng thần, phê duyệt tấu chương, lúc này Tiểu An Tử vội vội vàng vàng chạy vào.

Mặt hắn gấp rút, mở miệng liền hét lên: “Hoàng thượng! Không xong! Không xong!”

Lưu Lăng từ trên bàn ngẩng đầu lên, nhìn hắn chằm chằm, nổi giận mắng: “Khốn kiếp, trẫm đang phê duyệt tấu chương, khi nào cho phép ngươi xông loạn đi vào, quấy rầy trẫm hả?”

Đây chính là tội lớn!

Hoàng thượng luôn luôn quan trọng quốc gia đại sự hơn bất cứ chuyện gì.

Tiểu An Tử ê a một tiếng, thái độ lập tức rụt trở về. Hắn không thể để cho hoàng thượng cho là, bình thường quá dung túng hắn.

Lưu Lăng hạ bút son, nâng lên sâm trà trên bàn, khẽ nhấm một hớp, sau đó trầm giọng hỏi: “Nói đi, mẫu hậu trẫm vừa làm chuyện tốt gì? Bà lại tính toán đùa bỡn hoa chiêu gì?”

Hắn đặc biệt an bài Thái hậu ở Cung Vị Ương, cả ngày vội vàng quyến rũ mỹ nhân của hắn toàn bộ đi ra khỏi cung, chuyện này chọc cho Thái hậu giận dữ, phát thật là lớn tính khí. Giữa mẫu tử bọn hắn, đã ba ngày chưa nói một câu.

Tiểu An Tử vội vàng nói: “Khải bẩm hoàng thượng, một nhà Ninh Vương đã xảy ra chuyện!”

Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Lăng chợt biến, sâm trà trên tay trong nháy mắt rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Lưu Lăng trầm giọng nói: “Ngươi ở đây nói bậy cái gì? Toàn gia Ninh Vương sao sẽ gặp chuyện không may? Không phải hắn mang theo Uyển Nhi và Chân nhi tiến về phía cửa vượt sông ư, sao sẽ đột nhiên xảy ra chuyện?”

Tiểu An Tử lập tức nói liên tục, “Ninh Vương mang theo thê tử trên đường trước khi đến cửa vượt sông, đột nhiên đụng phải một đội ngũ không biết tên tập kích, nghe nói đánh cho rất kịch liệt.”

“Bị tập kích hả?” Nghe vậy, Lưu Lăng giơ lên mày kiếm, nặng nề vỗ lên bàn, cả giận nói: “Càn rỡ! Là ai dám lớn mật như thế, dám tập kích hoàng tộc ta? Như vậy tình huống ra sao? Ninh Vương phi và tiểu thế tử thì sao? Bọn họ Bình an vô sự hả?”

Tiểu An Tử nói: “Vương phi mang theo tiểu thế tử lái xe ngựa vội vã đi về phía nam, thoát khỏi đuổi giết, thuận lợi đi lên thuyền lớn, tính toán canh giờ, bây giờ cũng đã đang bình an chạm đất rồi, Ninh Vương vì bảo vệ bọn họ. Vậy mà nhảy xuống xe ngựa, dẫn thị vệ liều mạng kháng địch, nghe nói chém giết tương đối thảm thiết, tử thương vô số. . . . . . , hiện trường máu tươi văng khắp nơi, tử thi khắp nơi, thảm không nỡ nhìn. . . . . .”

Lưu Lăng càng nghe càng nặng nề, nhỏ giọng nói: “Như vậy, Ninh Vương đâu rồi, bây giờ hắn người ở chỗ nào?”

Tiểu An Tử tiếp tục nói: “tìm trong thi thể khắp nơi không ra hắn. Nghe nói hai bên chém giết kịch liệt. Một đường đánh tới cửa vượt sông. Rất nhiều người trong lúc đấu rơi vào trong nước, ngay cả thi thể đều tìm không thấy. Vì vậy, Ninh Vương mất đi tung tích, sống chết chưa biết! Dưới loại tình huống bi thảm này. Chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít. . . . . .”

Chợt nghe tin dữ này.

Lưu Lăng trầm mặt nói: “Trẫm lập tức đi gặp mẫu hậu.”

*

Phủ Ninh Vương nguy nga hoa lệ cả ngày tràn ngập một cỗ áp suất thấp quỷ quyệt, trong không khí ngưng trệ một hơi thở nặng nề, bên trong và bên ngoài phủ hiện ra một mảnh trầm thấp vắng lặng, toàn bộ bởi vì người tâm phúc Phủ Ninh Vương đang sống chết chưa biết, tung tích không rõ.

Thái phu nhân mặt ủ mày ê, lo lắng xung trọng ngồi ở trong thính đường, đang nghe đám thị vệ bọn chúng hồi báo, vương phủ phái ra hàng loạt nhân mã, tìm chung quanh vị trí Ninh Vương. Nhưng vẫn không thể đạt được tin tức làm người ta vui mừng.

“Thái phu nhân, ngài uống chén canh bổ đi!” Thái phu nhân ở nơi này mấy ngày thật tiều tụy không ít, thế là Tào Mộng Bình đặc biệt hầm mấy chung sâm canh gà, sai người đưa vào trong đại sảnh.

Thái phu nhân cau mày, giơ tay lên nói: “Đặt thôi. Một ngày không tìm được Bốn mươi chín, ta liền một ngày không cách nào an tâm, nơi nào còn có khẩu vị uống canh bổ gì đây?”

Nếu không tìm được nhi tử, bà rất có kích động muốn uống không phải là canh bổ, mà là thạch tín rồi.

Chân mày Tào Mộng Bình nhíu chặt, vội vàng khuyên nhủ: “Thái phu nhân mấy ngày nay không ăn không uống, thân thể sao chịu đựng được chứ? Hay là uống chút sâm canh gà đi?”

Thái phu nhân liếc Đổng Uyển ngồi ở một bên khác một cái, nói: “Đưa một chung qua cho vương phi uống đi? Mấy ngày nay cũng đủ để cho nàng quan tâm, nàng cơ hồ chưa ăn vài hớp cơm. Túc nhi và Chân nhi đều còn nhỏ, Bốn mươi chín sống chết không rõ, người Vương phi này ngàn vạn lần không thể ngã xuống, hai trẻ trong vương phủ còn tấm bé đều cần nàng tới trợ giúp.”

Niên kỷ Túc nhi và Chân nhi thật sự là quá nhỏ, ngộ nhỡ Ninh Vương thật có bất trắc. . . . . . , như vậy Chân nhi vừa mới học đi phải đi lên vương vị rồi, nàng phải thay mặt Ninh Vương gánh vác tất cả triều chánh trong đất phong cùng với sự vụ lớn nhỏ trong ngoài vương phủ.

Nhớ năm đó, bà mang theo nhi tử trong tả, bi thảm đáng thương đi tới đất phong, bởi vì không hiểu chính vụ, nhi tử lại nhỏ, liền thường bị đám hạ thần mơ hồ đóng cùng khống chế, cho đến khi anh em ruột của bà Tô Thái Phó trải qua mấy năm tôi luyện, thật vất vả mới để cho Ấu Chủ đưa triều đình nhỏ lung tung kia trở về đến chánh quỹ.

Mẫu yếu tử ấu nhiều lần bi thảm lại có thể lấn chuyện, bà chỉ nhớ lại chuyện trải qua, liền không nhịn được rơi lệ.

Ít nhất vương phi đã từng làm chức vụ Đại Tư Mã ở trên triều đình, giỏi về xử lý triều chánh, thật so với Vương thái hậu mạnh hơn nhiều lắm.

Đậu Nguyên Nguyên đang ở một bên cho Túc Vương tử ăn điểm tâm cười lạnh nói: “Nếu không phải vì giúp Nhi tử của nàng tranh đoạt Ngôi vị thái tử, sẽ đưa tới sát cơ sao? Vương thượng gặp kiếp nạn ấy, đến tột cùng là người nào làm hại đây?”

Nghe vậy, Thái phu nhân lập tức nổi giận một tiếng nói: “Ngươi câm miệng cho ta, bây giờ Ninh Vương sống chết chưa biết, ngươi không có việc gì phải đi trong miếu thay hắn cầu phúc, nói ít một chút. Ngươi bình thường cũng làm chút chuyện tốt gì, ngươi cho rằng ta cũng không nhìn ở trong mắt hoặc là toàn bộ quên sao? Nếu không có ngươi, vương phủ sẽ yên tỉnh rất nhiều.”

Đậu Nguyên Nguyên bị trách cứ, trong lòng nhất thời uất ức một hồi, lập tức mở miệng nói lại: “Túc nhi còn nhỏ, phụ thân của hắn liền sống chết không rõ, hài tử đáng thương còn nhỏ mất chỗ nương tựa, mẫu yếu tử ấu, mất chỗ dựa vào, trong lòng của ta dễ chịu hơn sao? Sao không cảm thấy hoảng sợ? Vì chuyện này, ta bị sợ đến gần chết, mỗi ngày khủng hoảng không dứt, ban đêm đều không ngủ. Nếu không phải Ninh Vương ở trong hoàng thành liên hiệp hoàng thượng, Hoàng Thái Thúc cùng với Ngụy Vương nóng vội vì Chân hoàng tử tranh thủ ngôi vị thái tử, chẳng lẽ còn sẽ ép Hoàng thái hậu hạ sát thủ sao?”

Lúc này, Đổng Uyển ngước mắt lườm nàng một cái, lạnh lùng nói: “chuyện đuổi giết chúng ta, đến cùng đúng là Hoàng thái hậu gây nên hay không còn chưa biết được, ngươi chớ có nói bậy!”

Đậu Nguyên Nguyên cười lạnh vài tiếng, nói: “Thì ra là vương phi đứng ở bên Hoàng thái hậu à? Đến tột cùng bà ta cho ngươi cái chỗ tốt gì rồi? bà ta bí mật chịu thừa nhận Chân hoàng tử rồi hả? Vậy thì ngươi tính toán lấy chuyện Ninh Vương gặp nạn, vội vã đến bức Hoàng thái hậu nhượng bộ, giao ra ngôi vị thái tử nhường cho nhi tử ngươi sao? Như vậy chúc mừng vương phi Điện hạ, tương lai ngài là Hoàng thái hậu tôn quý.”

Ninh Vương bị chết không hiểu rõ, hung thủ nhắm thẳng vào Hoàng thái hậu, triều đình vừa vội vàng đồng thời phái binh tìm kiếm Ninh Vương, bàn đã xôn xao, ở Triều Đình đang lúc làm cho không thể tách rời ra, dưới tình huống Hoàng thái hậu bị nghi ngờ là hung thủ, Lưu Chân hẳn rất thuận lợi sẽ được hoàng thượng cho sắc lập làm Thái tử đi?

Ninh Vương chính là dùng tánh mạng của hắn, đổi lấy ngôi vị thái tử cho Lưu Chân.

Trong hoàng thành, ngôi vị hoàng hậu tôn quý, cả đời này Đậu Nguyên Nguyên nàng cầu xin mà không có được, nàng lại phải trơ mắt nhìn Đổng tiện nhân đáng hận đó nhấc chân bước vào Từ Ninh cung, phong phong quang quang phủ thêm áo mão, trở thành Đế Mẫu Hoàng thái hậu, hưởng thụ tôn vinh chí cao vô thượng.

Nàng làm sao không hận cắn răng nghiến lợi, ở trên thực tế, Lưu Chân trở thành thái tử, như vậy vương vị Ninh Vương liền treo lơ lửng, như vậy Thái phu nhân tất nhiên sẽ yêu cầu vương phi thu Túc nhi tới kỳ danh, khiến cho hắn trở thành Nhi tử trưởng, thuận nước đẩy thuyền thừa kế vương vị, Đổng Uyển cố niệm Ninh Vương, tất nhiên cũng sẽ làm như vậy.

Nhi tử của nàng Lưu Túc sắp trở mình, trở thành tân nhậm Ninh Vương.

“Câm mồm!” Thái phu nhân nghe, không khỏi buồn bực nói: “Ngươi cần phải gây chuyện sao? Ngươi liền im lặng, chăm sóc tốt con của ngươi thôi.”

Thay Chân nhi tranh thủ ngôi vị thái tử, chắc hẳn phải vậy, đây hoàn toàn là ý tứ Ninh Vương, tuổi Chân nhi còn quá nhỏ, Đổng Uyển tuyệt đối sẽ không sớm như thế liền đồng ý chuyện này, bởi vì một khi lấy được ngôi vị thái tử, nàng bị buộc cần phải cùng hài tử đang còn tấm bé tách ra.

Lưu Chân có thể làm được Hoàng Thái Tử, bà tự nhiên là vô cùng tán thành, chỉ là bà không hiểu, vì sao Bốn mươi chín muốn gấp làm chuyện này? Tại sao hắn lại cấp bách như vậy?

Đang than nhẹ ở bên trong, lại thấy Vương đại phu vung lên tay áo, vào cửa, sau đó thở dài nói với bà: “Lão phu đến xem tình trạng thân thể Chân Vương Tử, sắc mặt của Thái phu nhân thật khó coi, định khiến lão phu xem mạch chứ?”

Thái phu nhân đưa cổ tay đặt ở trên bàn, từ từ mở miệng nói: “Cũng tốt thôi, Vương đại phu là ngự y triều đình đặc phái tới chăm sóc Chân nhi, y thuật đại phu tất nhiên tốt hơn bình thường, quái bệnh của Chân nhi ở Giang Nam không người nào có thể chửa trị, làm phiền ngươi tỉ mỉ chăm sóc, hắn có thể tốt được như vậy. Không bằng, ngươi cũng giúp các phu nhân trong phủ nhất nhất xem mạch bình an thôi.”

“Vâng” Vương đại phu khẽ khom người, liền đem ngón tay đội lên cổ tay Thái phu nhân.

Chốc lát, Vương đại phu bẩm báo nói: “thân thể Thái phu nhân cũng không đáng lo ngại, nhưng mà trong lòng tích tụ, rất dễ dàng ưu buồn lâu ngày thành bệnh, vẫn phải coi chừng! Tâm bệnh là chén thuốc không có hiệu quả.”

“Nhi tử gặp kiếp nạn, ta há có thể an nhàn sao? Một lòng luôn sợ hết hồn hết vía, tâm thần thấp thỏm, mấy ngày rồi, ăn cũng không ăn vô, ngủ cũng không ngủ được. . . . . .” Thái phu nhân thở dài một cái, sau đó khoát tay một cái nói: “Đi đi, đi giúp vương phi nhìn một chút đi, mấy ngày nay nàng cũng không tốt hơn so với ta, nhìn nàng đều gầy đi một vòng lớn rồi.”

“Vâng”

Vương đại phu đi tiếp tới trước mặt Đổng Uyển.

Nàng không nói một lời, liền chủ động đưa cổ tay đặt ở trên bàn, Vương đại phu lập tức tiến lên bắt mạch. Không bao lâu sau, ông thu hồi ngón tay, chân mày xám trắng hơi nhíu lại, nói: “thai nhi trong bụng Vương phi mặc dù đã ổn, chỉ là, vẫn phải đặc biệt coi chừng, bây giờ thân thể ngươi quá gầy, lại trải qua vất vả, đây đối với với sơ chửa cũng là tổn thương lớn nhé!”

Vương phi có thai rồi hả ? !

Nghe vậy, tất cả tiếng bên trong đại sảnh ngưng lại, lập tức hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ người rối rít quay đầu nhìn vương phi.

Đổng Uyển sợ run thật lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngước mắt nhìn Vương đại phu, kinh ngạc nói: “Vương đại phu ngươi ở đây nói cái gì đây? Ta mang thai hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.