Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 347 - Ngươi Đã Vì Phụ Thân Báo Thù

trước
tiếp

Đậu Nguyên Nguyên phun một miệng lớn máu, thân thể của nàng đã không ngừng lắc lư mấy cái, trước khi nàng té xuống mặt đất, Lưu Ký nhanh chóng đỡ nàng, để cho nàng nửa nằm trong bộ ngực lớn của hắn.

Ánh mắt Lưu Ký phức tạp nhìn nàng đang yếu đuối nằm ở trong ngực hắn , trầm giọng hỏi: “tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Hơi thở Đậu Nguyên Nguyên yếu ớt, thảm thương cười một tiếng với hắn, nói: “Trường Phong, mặc kệ ngươi tin hay không tin, ban đầu tình ta đối với ngươi, đúng là thật lòng. . . . . . , cũng không phải hư tình giả ý, chỉ là lòng của ta tham chút, luôn là muốn lấy được nhiều hơn. . . . . . Cho nên mới phải vì vậy mất đi tình cảm của ngươi. Ta vĩnh viễn đều nhớ. . . . . . Ở trước mặt Bồ Tát Đại Phật tự, ngươi đã từng hứa hẹn cả cuộc đời sau này yêu ta. . . . . . . Nhưng, ngươi có thể nào không yêu ta nữa đây? Ngươi có thể nào di tình biệt luyến. . . . . . Yêu người khác?”

Không phải hắn thay lòng, mà là nàng quỳ trên mặt đất yêu cầu hắn chặt đứt tình duyên, thành toàn mộng hoàng hậu của nàng.

Sắc mặt Lưu Ký ảm đạm sâu lắng, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng là ngươi phụ ta trước, mà không phải Lưu Trường Phong ta phụ ngươi!”

Đậu Nguyên Nguyên cười khổ nói: “Còn nhớ không? Trước kia chúng ta thường ở tiểu trúc đạp nguyệt gặp riêng. . . . . . Ngươi thổi tiêu, ta đánh đàn, cầm sắt hòa minh, dây dưa lưu luyến. . . . . . Ta và ngươi tương xứng như thế, tựa như Nhật Nguyệt chiếu rọi lẫn nhau, xứng đôi như thế. Có một lần ngươi đã tới muộn, ta lấy giầy thêu ném ngươi. . . . . . Ngươi lại vẻ mặt cợt nhã đem giày của ta dấu đi. . . . . .”

Nói tới chỗ này, nàng yếu đuối thở hổn hển mấy cái, tiếp tục mở miệng nói: “Ta thay ngươi đỡ một kiếm này, là vì để cho ngươi hoàn toàn hiểu. . . . . . Đậu Nguyên Nguyên ta đối với ngươi là thật tâm. . . . . . , mà Lưu Trường Phong ngươi một lòng quá yêu nữ nhân kia. . . . . . , lại nhẫn tâm cầm kiếm đâm ngươi. . . . . . , Đổng Uyển là một nữ nhân đáng hận. . . . . .” Lời chưa nói xong, con ngươi nàng đã mất đi ánh sáng, từ từ mờ đi. . . . . . Cho đến khi đã không thể nói rồi.

Trong cuộc đời này của nàng cực kì cho rằng kiêu ngạo nhất là khuôn mặt đẹp cùng tư thái, cuối cùng động cũng không động một cái, đến chết cũng không cách nào đánh động nam nhân.

Hồi tưởng lại, qua lại hận yêu rối rắm, Lưu Ký cũng không buồn bã cũng không thảm thiết, chỉ là một tâm tình nhàn nhạt rất phức tạp xông lên đầu. Hắn tự tay đặt lên hai mắt nàng trợn to, nặng nề nhỏ giọng nói: “Nguyên Nguyên, tất cả ân oán tình cừu đều đưa về với bụi đất, ngươi an tâm đi đi!”

“Đậu Nguyên Nguyên nói không sai, nếu như ngươi muốn sống, cũng đừng lại theo lên tới!” Đổng Uyển bỏ xuống câu tàn nhẫn, cũng không quay đầu lại đi tới xe ngựa.

Lưu Ký để Đậu Nguyên Nguyên xuống, lập tức bước nhanh lên trước ngăn cản nàng, gào thét một tiếng nói: “Uyển Nhi, chớ đi!”

Mặt Đổng Uyển lộ vẻ vô tình. Tay cầm trường kiếm. Đem mũi kiếm chống đỡ ở trên ngực hắn. Ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng theo nữa!”

“Uyển Nhi, ngươi hận ta cũng tốt. Muốn giết ta cũng được, mà ta có thể nào để cho ngươi bởi vì hận ta, mà làm xuống quyết định có thể sẽ trí mạng?” Lưu Ký dứt lời, lại tiến lên một bước, mũi kiếm sắc bén không chậm trễ chút nào thẳng tắp đâm vào ngực của hắn.

Trường kiếm đâm vào, trong nháy mắt đã thấm ra một vệt máu tươi, nhiễm đỏ vạt áo của hắn.

Đổng Uyển thấy thế, cơ hồ là hít vào một hơi, ánh mắt của nàng khẽ biến. Lại vẫn cắn chặt môi dưới, lần nữa lên tiếng cảnh cáo nói: “Ngươi đừng đi về trước nữa, ta tuyệt sẽ không mềm lòng, cũng sẽ không thối nhượng!”

Trường kiếm lại thâm nhập một tấc, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Chỉ cần hắn tiến lên một bước nữa. Liền. . . . . .

“Ngươi đã động Thai Khí, nếu không mau sớm phá thai, sẽ mất mạng đó. Ta tới đây chính là vì bảo vệ ngươi Bình an, nếu như ngươi nhất định giết chết Bổn vương mới có thể tiêu tan thù hận trong lòng, như vậy liền nhanh động thủ đi!” Dứt lời, rốt cuộc hắn lại giơ chân lên, không nhìn tới tánh mạng của mình, cố gắng đi tới phía trước một bước, mắt thấy trường kiếm muốn xâm nhập, trong phút chốc, cuối cùng Thẩm Mộ Thu cũng ra tay, hắn không thể nhịn được nữa, nhanh chóng tiến lên một tay kéo Đổng Uyển ra, cả giận nói: “Ngươi vừa mới cầm kiếm giết chết hắn một lần, coi như giết chết là người khác, theo như quy củ của giang hồ, ngươi đã vì phụ thân báo thù, ngươi có thể nào sau đó lại giết hắn một lần nữa?”

Một bên Cố Tử Khâm vội vàng nói giúp vào: “Đúng vậy, Đổng Khanh, coi như Đậu Nguyên Nguyên đột nhiên chạy đến, thay Ninh Vương chặn lại một kiếm kia, nàng nguyện ý thay hắn chết, đó là nàng tình nguyện, nhưng khi ngươi một kiếm kia đâm xuống, cũng đã thay lão Tư Mã báo thù. Theo đạo nghĩa giang hồ, ngươi không thể lại giết Ninh Vương lần thứ hai, hắn chỉ giết cha ngươi một lần, ngươi lại muốn giết hắn hai lần. . . . . . , người cái này là phạm quy nghiêm trọng! Mặc kệ ta có phải người trong giang hồ hay không, cũng muốn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ!”

Đổng Uyển lạnh lùng nói: “Không phải là ta làm khó hắn, mà là chính hắn tìm chết! Ta để cho hắn đi, vậy mà hắn lại không chịu đi, cần phải bức bách ta, như vậy thì đừng trách ta độc ác rồi.”

Thẩm Mộ Thu nghe xong, trong lòng nhất thời căm tức một hồi, hắn nổi giận nói: “Đổng Uyển ngươi có thể nào vô tình như thế? Ngươi cũng đã biết Trường Phong chỉ vì ngươi, hoàn toàn không chú ý đến sống chết của mình mà? Nếu không phải vì lo lắng cho ngươi, bây giờ hắn đã đi theo ta tiến về phía Tây Vực rồi!”

Nghe vậy, ở bên trong lòng của Đổng Uyển không khỏi sinh ra nghi ngờ mãnh liệt, Tây Vực? Vào Tây Vực? Bọn họ tiến về phía Tây Vực đến tột cùng là muốn làm cái gì? Nàng đã từng nghiêm chỉnh hỏi hắn, nhưng hắn trước sau trầm mặc không nói.

Đang than nhẹ ở bên trong, lúc này, Lưu Ký lại đột nhiên “Oa” Một tiếng, lại phun một miệng lớn máu đen ra ngoài.

“Trường Phong? ! Nguy rồi, không xong!” Thẩm Mộ Thu kêu lên một tiếng sợ hãi, sắc mặt chợt biến, lập tức kề bên người Lưu Ký.

Sắc mặt của Lưu Ký đột nhiên có vẻ vô cùng nhợt nhạt, trong nháy mắt trên trán thấm ra lượng lớn mồ hôi lạnh, hắn tập tễnh lui lại mấy bước, ngay sau đó liền quỳ một chân trên đất, lấy tay chống đất, cúi đầu, lại mửa vài hớp máu đen ra ngoài.

Máu tươi bị kịch độc nhuộm đen rơi từng giọt trên mặt đất, giống như đóa hoa màu đen ở trong đống tuyết kỳ dị tràn ra.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, nhìn thấy mà ghê.

Thấy thế, sắc mặt của Đổng Uyển khẽ biến, nàng nhanh chóng vứt bỏ trường kiếm trong tay, lại gần, trầm ngâm hỏi “Đây tột cùng là sao vậy? Trường Phong xảy ra chuyện gì?”

Hiển nhiên là kịch độc trong cơ thể Lưu Ký phát tác, hơn nữa tình huống hết sức không lạc quan, sợ rằng. . . . . .

“Hỏng bét!” sắc mặt của Cố Tử Khâm trở nên hết sức nặng nề, hắn nhanh chóng tiến lên, bụng ngón tay giữa đè lên mạch Lưu Ký, khoảnh khắc, sắc mặt của hắn ngược lại càng thêm nặng nề, ngay sau đó từ ống tay áo lấy ra một viên thuốc.

Lưu Ký liếc viên thuốc nọ một cái, cười khổ nói: “viên thuốc kia trước đây rất lâu. . . . . . Đã vô dụng.”

Hắn cũng ngờ như thế, Cố Tử Khâm rủ đầu xuống, tiếng buồn bã than thở ném viên thuốc đã vô dụng trên tay tới một bên.

Đổng Uyển ngước mắt nhìn chằm chằm Cố Tử Khâm, giận đến cắn răng khẽ nói: “Ngươi lại gạt ta chuyện gì rồi hả? Ngươi và hắn rốt cuộc có bao nhiêu chuyện chưa báo cáo cho ta hả?”

Nói thế Cố Tử Khâm đỏ mặt một hồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này vẫn là không muốn Đổng Khanh biết được, để tránh tạo thành nàng cả đời thẹn với cha, cả đời khó an. Mặt Cố Tử Khâm lộ vẻ khó xử, ô ô a a nói: “Ninh Vương hắn. . . . . . Hắn đã từng. . . . . . Không cẩn thận bị cương thi cắn qua, cho nên mới khạc ra máu đen . . . . . .” Thật đáng chết, kỷ xảo hắn nói láo chính là vụng về.

“Không phải chuyện của hắn, năm xưa hành tẩu giang hồ thì ta đã từng vô ý trúng độc. . . . . . Cho nên đã từng đi tìm Cố Gia hỏi thuốc.” Lưu Ký lừa gạt nàng.

Lúc này Thẩm Mộ Thu ngưng thần, dìu lấy hắn, buồn bực nói: “Ngươi mau cùng ta rời khỏi đi!”

“Ta đã không được. . . . . .” Mới đi vài bước đường, thân thể Lưu Ký lại thình lình tê liệt xuống, hắn độc phát lực truất, đã không có hơi sức đi thêm nửa bước, Thẩm Mộ Thu không thể làm gì khác hơn là để cho hắn ngồi ở trên mặt tuyết, trầm giọng nói: “Ta cõng ngươi đi!”

“Không được. . . . . .” Lưu Ký thở hổn hển mấy cái, sau đó quay đầu nhìn Đổng Uyển, yếu đuối mở miệng nói: “Uyển Nhi. . . . . . Là ta xin lỗi ngươi. . . . . . , ta bị Đậu thừa tướng lừa gạt, lỡ tay giết chết Đổng lão Tư Mã, đến nỗi để cho ngươi đau mất chí thân. . . . . . , cuối cùng là ta phạm phải sai lầm lớn, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”

Trong hai tròng mắt hắn mang theo xót thương thỉnh cầu.

Từ trước đến giờ Đổng Uyển cực kì thông minh, lúc này nàng đã sớm đoán được đến tột cùng là vì sao rồi, nàng lã chã rơi lệ nói: “Mới vừa rồi nhẫn tâm cầm kiếm đâm về phía ngươi, đó là bởi vì ta hiểu rõ võ nghệ của ngươi cao cường, có thể dễ dàng né tránh, cũng không phải thật sự có ý muốn lấy mạng của ngươi. Ngươi giết cha ta, chuyện này đối với ta đả kích quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn ta có thể nào quên được đây? Ta cũng cần chính là thời gian tha thứ cho . . . . . .”

Lưu Ký một đôi con mắt tối tăm, ngưng mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng là ta hại ngươi. . . . . . , là ta xin lỗi ngươi. . . . . .”

Cái khuôn mặt kia hiển nhiên đau thương, hôm nay lại quá độ tái nhợt, không mấy huyết sắc, thông minh như nàng đã sớm sáng tỏ, nước mắt bỗng chốc bi thương chảy xuống. “Ngươi giết cha ta, cự tuyệt ta mà. . . . . . Ngươi để cho ta nên làm sao đây? Đã từng trong nước, trong lửa đi, xông pha khói lửa, ngươi đã vào sanh ra tử cứu ta mấy lần, ta sao quên mất? Ta không phải là bởi vì hận ngươi, cho nên mới quên an nguy của mình, lựa chọn quả quyết rời đi vương phủ, mà bởi vì ta vô luận ra sao cũng tuyệt đối không cách nào giết chết con của mình, mà ngươi nhất định sẽ không đồng ý quyết định của ta, cho nên ta chỉ có thể quả quyết rời đi. . . . . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.