Đổng Khanh cảm thấy hoảng hốt, nhưng vẫn nhanh chóng thu liễm tâm thần, chấn chỉnh lại thần sắc, nghiêm nghị nói: “Chuyện Hoàng thượng gặp phải ám toán trúng độc, Ninh vương còn khiếp sợ hơn cả Hoàng thượng, ngài ấy rõ ràng vô tội, hoàn toàn bị Thái phu nhân giấu giếm, Đổng Khanh cả gan xin Hoàng thượng tạm thời đừng truy cứu chuyện này, nhất thiết đừng xử trí Thái phu nhân, bất luận là tước phong hào hay là ban chết, nếu Hoàng thượng xử trí Thái phu nhân, như vậy sẽ kết thù kết oán với Ninh vương, mà Anh vương vừa vặn đứng giữa hưởng lợi… .”
Biết rõ nàng nói có lý, Lưu Lăng vẫn không nhịn được cả một bụng ghen tỵ. Hắn lạnh mặt nói: “Nàng cũng thật biết tính toán cho Lưu Ký nhỉ ? Đau lòng y rồi hả ? Rốt cuộc quan hệ giữa nàng và y là gì hả? Thấy y anh tuấn phóng khoáng, không nhịn được thầm sinh tình cảm rồi hả ?”
“Hoàng thượng!” – Đổng Khanh có hơi chút tức giận.
Lưu Lăng thấy nàng tức giận, trái tim đang treo cao nhất thời an định lại, ngược lại hai tròng mắt thâm tình khẩn thiết nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng hiện lên ý cười, nở nụ cười nhu tình với nàng, nói: “Quả nhiên là tức giận, giận thì tốt rồi, trẫm thực sợ có một ngày nàng không giận nữa đấy.”
Một tia sáng mặt trời theo khung cửa sổ chiếu vào trong nhà, dưới màn lụa, Thái phu nhân nằm nghiêng trên giường, khẽ ho khan vài tiếng.
Lưu Ký nhẹ thổi thìa thuốc, lo lắng sẽ làm bỏng miệng mẫu thân, xác định đã nguội bớt, lúc này mới đưa tới, nhẹ nhàng nói: “Mẹ uống thuốc đi ạ.”
Lúc này, Thái phu nhân lại một tay cầm bát thuốc bưng qua, ngay sau đó rất dứt khoát uống một hơi cạn sạch, vô cùng hào sảng. Tuyết Nhạn lập tức chuyển lên khăn tay, bà nhận lấy chiếc khăn, vừa lau, vừa nói với con trai: “Con yên tâm, ta không sao, vừa mới rồi, đại phu cũng đã nói rõ, độc dược kịp thời được phun ra, ta đã không còn đáng ngại.”
Nhớ tới màn nguy hiểm trước đó, Lưu Ký cảm thấy tim vẫn đập nhanh, y không nhịn được lời trách móc nặng nề, nói: “Mẹ, sao Người lại xúc động như thế chứ, cho dù là dốc hết toàn bộ, cho dù là tạm thời gây rối loạn, cho dù muốn con lập tức tạo phản… . Bất luận như thế nào, con cũng nhất định sẽ bảo hộ Người, sao Người có thể nào làm chuyện ngốc nghếch? Lần này nếu không phải may nhờ có Cố Tử Khâm nhanh chóng tiến hành cấp cứu, mới cứu được tính mạng của mẹ, sao Người có thể khiến con đau lòng muốn chết chứ ?”
Thái phu nhân liếc mắt một cái ra ngoài phòng, phất phất tay, nói: “Tuyết Nhạn, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng ạ” – Tuyết Nhạn vén áo thi lễ, lập tức bưng chén thuốc không, rời khỏi cửa phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại có hai mẹ con.
Thái phu nhân ngước mắt nhìn chằm chằm con trai, thở dài nói: “Nhìn con này, mày cau chặt, nhăn đến độ có thể kẹp chết muỗi rồi, ta biết con suy nghĩ cái gì, con đang trách ta, mà ta làm hết thảy đều là vì thay con đoạt lại giang sơn của tổ tông.”
Sắc mặt Lưu Ký nặng nề, nói: “Cho dù như thế, sao mẹ có thể làm ra thủ đoạn loại này ? Chỉ cần tìm ra Kim thị là có thể cùng với chư vương họ Lưu, thuận lý thành chương, đường đường chính chính phế Lưu Lăng, giang sơn tự nhiên sẽ trở lại trong tay hoàng tộc họ Lưu chúng ta, sao Người có thể nào âm thầm đầu độc hắn cơ chứ ?”
Con trai của bà trời sinh tính quang minh thẳng thắn, tối kị không xem được loại việc đê hèn như này.
Thái phu nhân tỏ vẻ đấu dịu, nói: “Là mẹ sai rồi, mẹ nghĩ đến hắn đoạt mất ngôi vị hoàng đế của con, liền nhất thời hồ đồ, phạm vào sai lầm lớn, may mà không có thương vong nào, mẹ đã nhận tội, là mẹ không đúng, cứ để hắn đến xử trí đi. Nhưng Hoàng thượng… . Hắn hẳn là sẽ không giận lây sang con chứ ? Con nên đề phòng hắn ! Bất luận xuất thân như thế nào, trên thực tế, hiện tại, chung quy hắn là Hoàng đế, con chỉ là vương hầu, hắn thân là đế vương, về thân phận vẫn là cao xa hơn con thân là vương hầu, sắp tới con cần phải cẩn thận một chút, nhất thiết đừng để nhược điểm rơi vào trong tay hắn, để cho hắn có được cơ hội xử trí con, mẹ vẫn rất lo lắng sẽ bởi vì vậy mà làm liên luỵ đến con.”
Lưu Ký khuyên giải an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, thân thể của Người không tốt lắm, chỉ cần an tâm dưỡng bệnh thì tốt rồi, những thứ khác, con sẽ đi xử lý.”
Chung quy là mẹ của y mưu hại Hoàng đế, phạm vào tội chết. Hoàng thượng nếu kiêng dè Anh vương, không tính toán đoạn tuyệt với y, có lẽ sẽ nhẹ nhàng tha thứ cho bà, trước mắt y rơi vào hoàn cảnh xấu, y phải đi xin lỗi Hoàng thượng, mới có thể bảo toàn mẫu thân.
“Con à!” – Thái phu nhân nắm tay con trai, khẽ gọi một tiếng, nói: “Tứ Thập Cửu à, con kỳ thực là đứa trẻ thông minh, đáng tiếc không đủ giảo hoạt, con muốn làm đại sự, tâm phải độc, những thứ như nhân nghĩa lễ tín, chỉ là lấy ra dùng để trang sức bề ngoài, mẹ không sợ con đa tình, chỉ sợ tâm của con không đủ độc, mẹ lo lắng, cuối cùng có một ngày, con sẽ bị kẻ gian làm hại thôi.”
Anh vương Lưu Hâm tâm cơ thâm trầm như thế, gã có tính cách âm độc để giành được đại nghiệp, gã bây giờ tuổi trẻ, xử sự vẫn chưa đủ chín, đợi một thời gian, trải qua một phen tôi luyện, tất sẽ trở thành kẻ địch đáng sợ nhất.
Kẻ địch lớn nhất của Ninh vương có lẽ không phải là Hoàng thượng Lưu Lăng nhân từ, mà là Anh vương Lưu Hâm chăng?
Nhớ tới mẹ đã vì y mà không từ thủ đoạn, nét mặt Lưu Ký nặng nề, nói: “Mẹ, Người suy nghĩ nhiều rồi, con há có thể không có năng lực tự bảo vệ mình hay sao?”
“Con là cháu trưởng của Thái tổ khai quốc, là cháu trưởng đích tôn đó, lại là huyết mạch duy nhất của Huệ đế, nếu không phải phạm vào tội lớn ngang trời, thân phận đặc biệt đủ để bảo vệ con không sợ, mẹ lo lắng không phải vì điều này. Khi ở đông sương phòng, Anh vương nói con chỉ yêu mỹ nhân không thích giang sơn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy ? Tứ Thập Cửu à, con thật sự có ý trung nhân rồi hả ? Nếu là hợp ý, hãy cưới vào cửa đi, nhưng mà…” – Nói tới đây, Thái phu nhân ngừng lại một chút, nhíu mày nói: “Sẽ không phải là con gái của Đậu thừa tướng chứ ? Cậu con nói, một năm qua, con đã từng đến cửa nhà họ Đậu cầu thân vài lần, đều bị cự tuyệt, hóa ra, Đậu gia nhà hắn có mắt không tròng, không vừa mắt chúng ta, người ta coi trọng chính là cái vị trí hoàng hậu trong hoàng cung kia, hiện thời thánh chỉ đã hạ, hậu vị trừ bỏ nàng ta ra không còn có thể là ai khác, con không phải là còn chưa hết hy vọng đối với nàng ta chứ ? Tiểu thư nhà họ Đậu đẹp thì đẹp thật, dung mạo quả thật xuất sắc, ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’, vốn là việc không có gì đáng trách, luận thân phận cũng tôn lên được chúng ta, nhưng nàng ta là người của hoàng thượng đó! Ở thời điểm này, con nhất thiết đừng vì một cô gái mà làm ra chuyện sai lầm!”
Y không thể vì một cô gái mà làm ra chuyện sai lầm.
Lưu Ký nghe xong lời dạy bảo của mẫu thân, cúi đầu suy nghĩ sâu xa, trong lòng cảm thấy ngàn xoay trăm đảo.
Đổng Uyển là Đại Tư mã của Hoàng thượng, cùng Lưu Lăng có nền móng nhiều năm tình cảm, lập trường của nàng kiên định, là đứng ở phía bên hắn.
Phụ hoàng đột nhiên mất, nên làm cho y bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế, y thủy chung cho là vận mệnh an bài, bởi vậy chưa từng ngẩng đầu ngưỡng vọng cái vị trí bị bỏ lỡ kia, khi biết được phụ hoàng bị người hại rồi mất, cho tới sau khi biết được thân thế của Lưu Lăng, thân là con trai của Huệ đế, cháu trưởng đích tôn của Thái tổ khai quốc hoàng đế, từ đây gánh vác sứ mệnh đưa gốc về nguồn, y là chi trưởng của hoàng tộc họ Lưu, tuyệt đối không thể ngồi nhìn kẻ không có huyết thống họ Lưu ngồi trên giang sơn mà tổ tông của y đã vất vả gầy dựng.
Trên người y gánh vác trọng trách nặng nề của hoàng tộc họ Lưu giao phó.
Nhưng Đổng Uyển lại khác biệt, không liên quan đến trách nhiệm, không liên quan đến quyền mưu, y muốn nàng, nhưng lại lo lắng vì tình mà khốn khổ, trở ngại nghiệp lớn, dưới sự cưỡng chế che giấu tình cảm trong lòng, ngược lại càng khiến y không thể ngừng nghĩ đến nàng.
Nàng càng đối với Lưu Lăng ‘việc nghĩa không từ nan’, càng khiến y cảm thấy không cam lòng. Nếu không phải phụ hoàng bị hại, giang sơn bị đoạt, Hoàng Thái tử cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã với con gái của Đổng lão Tư mã – Đổng Uyển, sẽ là Lưu Ký y, tuyệt đối sẽ không có cái người gọi là Lưu Lăng xuất hiện.
Hắn sẽ không phải họ Lưu, sẽ chỉ lớn lên ở một cái nông trại, trải qua cuộc sống bình thường hàng ngày vốn thuộc về hắn.
Mà Đổng Uyển, cũng sẽ là của y.
Y cần phải nghĩ cách để hết thảy trở lại vị trí ban đầu.
Giang sơn tổ tông là của y, Đổng Uyển cũng là của y, mặc cho ai cũng không thể cướp đi.
Nhưng nàng lại không phải là cô gái bình thường, y vẫn là kẻ thù giết cha của nàng.
Khi giữa Đổng Uyển và giang sơn có xung đột, y nên lựa chọn thế nào đây?
Buông tha cho Đổng Uyển, y có lỗi với chính mình; buông tha cho giang sơn, y thực có lỗi với tổ tiên trong từ đường.
Nghĩ đến đây, y nhíu mày, không khỏi thở dài thật sâu.
Thái phu nhân thấy con trai như thế, trong lòng càng dâng cao quyết tâm, bà nằm xuống, từ từ nói: “Mẹ mệt rồi, con lui ra đi.”
Sau khi hầu hạ mẹ đi vào giấc ngủ Lưu Ký liền rời đi với tâm sự nặng nề.
Một lúc sau, Anh vương Lưu Hâm lại lặng lẽ đến đây.
Thái phu nhân từ trên giường đứng lên, hung hăng trừng mắt với gã, cắn răng nói: “Chiếc lò sưởi đó là ngươi đưa tới, không phải là ngươi nói lợi dụng cơ hội Hoàng thượng bị trúng gió, không có sơ hở chút nào sao?”
Lưu Hâm liếc bà, giọng nói lạnh lùng: “Đầu độc hoàng thượng chính là tội chết, thực sự truy cứu ra, là diệt tộc, làm loại chuyện này, luôn có nguy hiểm, trong lòng bà hẳn đã tính tới.”
“Là ngươi chính miệng nói với ta, tiên phu bị cái lò sưởi chết tiệt kia hại chết! Đầu độc Hoàng thượng ở phủ Ninh vương, ta sao lại không biết là đại nguy hiểm, vạn nhất có gì sai sót, chẳng phải là ta ngược lại hại con trai của chính mình sao? Nếu không phải ngươi nói với ta, Kim thị đã ở trong tay ngươi, ta sao có thể lớn mật như thế. Binh đi hiểm chiêu? Nếu ngươi thật muốn giúp con ta đi lên ngôi cao, vậy hãy giao Kim thị – mẹ đẻ Lưu Lăng ra đây đi!”
“Thái phu nhân trí nhớ thực kém nhỉ ? Ta chỉ nói lấy mệnh của Lưu Lăng đổi lấy Kim thị, bà nhanh như vậy đã quên ư ?” – Lưu Hâm không chút để ý nghịch nhẫn ngọc trên tay, thật lâu sau, ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân, ánh mắt chớp cái chuyển thành bén nhọn, lạnh lùng nói: “Hiện thời, Lưu Lăng còn sống rất tốt, đừng tưởng rằng bà lấy cái chết để bảo toàn ta, thì có thể tùy ý thả ra điều kiện.”
Thái phu nhân cười lạnh nói: “Hừ, sự bại lộ, tình huống lúc ấy, ta có thể có lựa chọn khác sao? Ta không nhận tội, chẳng phải hại con trai của ta ư ? Đừng quên, ta nếu chọn cái chết, cũng sẽ khai ra ngươi !”
“Khai ra ta?” – Lưu Hâm cười lạnh vài tiếng, “Khai ra ta, đối với bà có điểm nào tốt ? Ta và bà cùng chịu tội, cùng xuống Hoàng Tuyền thôi, ta chết, Kim thị liền từ đây biến mất không dấu vết, Lưu Lăng vẫn ổn thỏa ở trên ngai vua của hắn, cả đời Lưu Ký con của bà lại gánh vác tội danh có mẹ hành thích vua, cả hai cùng thua thôi! Còn không bằng làm ván đánh cuộc cuối cùng, bảo toàn ta, ít nhất còn có một tia hi vọng, dù cho bà không còn ở nhân thế, có ta tương trợ, Ninh vương vẫn cứ có cơ hội đoạt lại ngôi cao.”
“Con ta nếu có một nửa sự giảo hoạt và nhẫn tâm của ngươi, còn có chuyện gì không thành đâu? Đáng tiếc ngươi cũng không phải thật tình trợ giúp nó, trong mắt ngươi cũng chứa tòa long ỷ trên điện Kim Loan kia, không phải sao?”
“Mục đích giống nhau, vừa là kẻ địch cũng là bằng hữu, đừng quên, chúng ta có chung kẻ địch.”
Mục đích giống nhau, là đồng minh, một khi trừ bỏ được kẻ địch chung, cái gọi là minh hữu chỉ sợ sẽ nhanh chóng trở mặt thành thù địch thôi.
Thái phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Hừ hừ, ngươi mơ ước ngôi vị hoàng đế, bảo ta sao có thể lại tin ngươi?”