Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 81 - Mẹ Nó, Tuyệt Sắc Mỹ Nam

trước
tiếp

Không bao lâu sau, đoàn người vào bên trong phòng ngồi xuống, phòng ở lầu hai, có tầm nhìn thật là tốt, từ bên trong cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sẽ nhìn thấy được toàn cảnh tửu quán, trên đài ca nhi Tiểu Đào Hồng nâng đàn tỳ bà lên, nhẹ nhàng ôm lấy từ từ khẩy nhẹ, bọn tiểu nhị vẫn vội vàng qua lại ở giữa tất cả bàn đưa rượu và thức ăn lên, các khách hàng một bên nói chuyện với nhau, một bên hưởng thụ thức ăn ngon.

Đổng Khanh liếc ngoài cửa sổ một cái, nghĩ thầm phòng này ở chỗ lớn và tốt nhất bên trong, đối với động tĩnh ở cửa lớn có thể nắm giữ được nhất thanh nhị sở (1), nếu như Ninh Vương tới đây, liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấy rồi.

nhất thanh nhị sở (1): rõ ràng

Ninh Vương tới đây chỉ có hai cách, một cách là khoe khoang mà đến, một cách khác là cải trang lén lút đến.

Nếu cải trang đến, Phù lão bản có chắc là nhận ra hắn không?

Bốn người ngồi vào chỗ của mình, tiểu nhị ở một bên vội đưa lên trà rượu, Phù lão bản nói với Cố Tử Khâm: “Nghe lão bản của Trân Bảo điếm nói, trên tay ngươi có một khối ngọc bích thật tốt, lão phu luôn luôn yêu thích ngọc thạch, có thể cho lão phu mượn xem xét một lát hay không?”

Cố Tử Khâm nghe xong, lập tức lấy ngọc bích ra, hào phóng đưa tới, “Vật này là của Ninh Vương tặng cho, ông giúp tôi giám định và thưởng thức một chút đi.”

Phù lão bản nhận lấy ngọc bích, cẩn thận suy nghĩ, khiêm tốn nói: “Giám định và thưởng thức trái lại không dám nhận, đồ xuất phát từ vương phủ, tự nhiên đều là trân phẩm rồi, từ trước đến nay lão phu cực yêu thích đồ cổ trân quý, công tử có nguyện ý chuyển nhượng những thứ yêu thích hay không? Lão phu nguyện ý chi một số lớn ngân lượng mua nó.”

Tuy nhiên Cố Tử Khâm cự tuyệt nói: “mặc dù Cố mỗ bất tài, lại may mắn sinh ra ở danh môn thế gia, tất nhiên không thiếu ngân lượng, khối ngọc bích này, tại hạ tính toán đặt ở đại sảnh trong nhà, để thường ngày thưởng thức nó.”

Phù lão bản hơi luyến tiếc nói: “Đáng tiếc, xem ra lão phu vô duyên với khối ngọc đẹp đẽ này, xin hỏi, làm sao ngươi quen biết Ninh Vương, đến mức khiến hắn tặng khối Ngọc Bích tuyệt mỹ này?”

Đâu chỉ có Ninh Vương, cho dù là hoàng thượng hắn đều quen biết đấy.

Cố Tử Khâm rất là tự đắc, hả hê nói: “Cái này thì có là gì. Cố mỗ đang làm khách ở bên trong phủ Ninh Vương, ta ở tại đông sương phòng hạng nhất bên phải vương phủ, vị trí phòng khá tốt, mở cửa sổ thì có thể nhìn thấy hoa viên rồi.”

Có thể làm khách ở phủ Ninh Vương, khẳng định thân phận không phải bình thường.

Tiểu nhị một bên châm trà nghe thấy được, vội vàng cười theo nói: “Thì ra công tử cũng là khách quý, tiểu nhân có mắt như mù, thất kính! Thất kính!”

Phù lão bản giơ tay lên nói: “Ngươi đi xuống trước đi, đem rượu và món ăn ngon nhất trong điếm mang lên đi.”

“Vâng” tiểu nhị cười hì hì lui xuống.

Đổng Khanh khẽ nhấm một hớp trà. Cười nói: “Xem ra, Phù lão gia rất có hứng thú đối với Ninh Vương thì phải!”

Phù lão bản tự mình châm trà thay nàng, nói liên tục: “Lão phu chỉ là thương nhân, nhưng không phải tiểu thương nhân, là người làm ăn buôn bán lớn, buôn bán nhiều năm ở phương Bắc, mãi cho đến nửa năm trước mới đi tới Giang Nam. Phát hiện tơ lụa Giang Nam tinh tế, thợ dệt tinh xảo, vì vậy liền ở lại, tính toán kinh doanh buôn bán tơ lụa, việc làm ăn, ngoại trừ ánh mắt. Còn có một môn bí quyết cực quan trọng, đó chính là quan hệ chính trị trong kinh thương, lão phu vốn ở Giang Nam. Không quen thuộc với bên ngoài, uổng phí tốn không ít ngân lượng, đả thông hết tất cả các mối, nhưng thủy chung còn chưa gặp được Địa Vương Giang Nam Ninh Vương Điện hạ, bây giờ may mắn gặp được hai vị. Thì ra là có quan hệ không cạn với Ninh Vương, lão phu mạo muội muốn nhờ. Có thể giúp dẫn kiến (1) hay không, lão phu nhất định cảm kích trọng thưởng, lão phu cất giữ không ít kỳ trân dị bảo, ngày khác hai vị tới phủ, có thể tùy ý chọn lựa……”

dẫn kiến (1): giới thiệu gặp mặt

Lời nói còn chưa hết, Đổng Khanh lập tức cự tuyệt: “Phù lão bản quá coi trọng chúng ta rồi, thật ra thì chúng ta và Ninh Vương cũng không quá quen thân, ít nhất vẫn chưa có thể tự tiện thay hắn tiến cử chuyện người khác, chuyện này Đổng mỗ bị làm khó, không có năng lực làm được, xin Phù lão bản tha lỗi.”

Đổng Khanh không chút lưu tình cự tuyệt, khiến sắc mặt của Phù lão bản nhất thời trầm xuống, có chút không vui, chất nữ Dương nhi của hắn ngược lại chỉ lơ đễnh, cười xin tha thứ nói: “Vốn là chuyện làm khó người khác, chúng ta quá mức đường đột, hai vị chớ trách móc.”

“Nào có.”Đổng Khanh chắp tay thi lễ.

Dương nhi thuận thế chuyển đề tài, cười nói: “Món ăn nổi danh nhất lầu Thu Phong chính là cá rán cùng gạo nếp củ sen, đợi lát nữa dọn cơm ra, ngươi nếm thử một chút, có phải sự thật như danh tiếng hay không, đối với những thứ đồ chơi quý giá kia, hay mua bán làm ăn, ta cũng không hiểu gì, ta là một nữ tử bình thường trong trần thế, thật sự tục khí (1), rốt cuộc cũng không hiểu cái gì, chỉ lo có được đồ tốt với ăn ngon hay không, nhiều nhất chỉ là kẻ tham ăn thôi.”

tục khí (1): tư chất thô tục, tầm thường

Đổng Khanh liếc nàng một cái, cô gái trước mắt ăn mặc cử chỉ thoả đáng, thái độ tự nhiên thoải mái, mày thanh mắt sáng, đáy mắt lộ ra thông tuệ, hiển nhiên là một người thông minh biết chuyện, nếu nói người tục khí, thì ngược lại bá phụ của nàng có chút tục khí.

Xem ra nhân vật lợi hại chân chính là nàng, mà không phải Phù lão bản.

Một người vui buồn không lộ, nên… coi chừng nhất, nàng thuận tay rót một cốc rượu, kính nói: “Cô nương khách khí rồi.”

Không bao lâu sau, từng món thức ăn được đưa lên, mọi người vừa hàn huyên, vừa thưởng thức thức ăn ngon, uống một chút rượu, Cố Tử Khâm lấy danh nghĩa đi tiểu, kéo Đổng Khanh ra ngoài.

Nhà xí ở phía sau quán rượu, ra cửa liền nhìn thấy một mảng rừng hoa hạnh lớn xinh đẹp, cành đang lay động, phát ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Mùi thơm nơi này, thật giống nơi phủ Ninh Vương, khắp nơi đều là mùi hương hoa hạnh.” Cố Tử Khâm vừa đi trên con đường mòn, vừa quở trách, “Ngươi cũng không cho Phù lão bản mặt mũi, dầu gì cũng ăn của người ta một bữa cơm, chỉ là tiến cử, một cái nhấc tay, lúc trở về, ngươi nói một tiếng với Ninh Vương, có gặp hay không còn tùy vào hắn, ngươi cần gì tự ôm vào mình, làm người xấu như vậy?”

Đổng Khanh cười nói: “Thật là hâm mộ Cố huynh, những ngày sau này không phải lo lắng, chưa từng ra vào triều đình, không hiểu lợi hại trong đó, ngươi đã biết cái gì gọi là 『 tiến cử 』 chưa? Ngươi cho rằng Ninh Vương chỉ là một quan tép riu Cửu Phẩm nho nhỏ sao? Người ta là hoàng tộc đó, ở trước mặt hắn, há có thể tùy tiện giúp người làm mối? Phải nói tiến cử là muốn chịu luôn trách nhiệm về những việc liên quan, nói trắng ra là, chính là do ta Đổng Tư Mã tới bảo đảm, nếu người này không có vấn đề, mới có thể đưa tới trước mặt, tương lai nếu Phù lão bản gây ra bất kỳ nhiễu loạn gì, lập tức sẽ liên lụy đến ta, huống chi lai lịch hắn lại không rõ ra sao!”

Điều mà làm cho nàng cảm thấy cảnh giác nhất, người làm ăn lén lút chi một số ngân lượng đáng kể đả thông tất cả nha phủ, hành động lần này cũng đủ rồi, có cần phải gặp mặt Ninh Vương không?

Một người làm ăn, trăm phương ngàn kế muốn gặp mặt Ninh Vương làm cái gì? Mượn danh là buôn bán tơ lụa, sức thuyết phục chưa đủ, Đổng Khanh nàng tung hoành quan trường nham hiểm thâm độc xảo trá đã lâu, không phải dễ lừa gạt như thế.

“Thì ra là như vậy, không ngờ『 tiến cử 』lại là môn học vấn lớn, cũng khó trách ngươi cẩn thận như vậy.” Cố Tử Khâm bừng tỉnh hiểu ra nói: “Ca ca ta do Đậu thừa tướng tiến cử vào triều, không ngờ tiến cử còn có tầng quan hệ này, cho nên hắn mới làm môn hạ của Đậu thừa tướng.”

” Nhưng mà……..” Cố Tử Khâm gãi đầu một cái, ngước mắt nhìn Đổng Khanh, rất nghi ngờ nói: “Ca ca ta và ngươi, so thế nào cũng có vẻ tốt hơn so với Đậu thừa tướng không phải sao?”

Nhóm triều thần kết bè kết đảng lẫn nhau, quan hệ lợi ích ngang dọc phức tạp, há chỉ có vài ba câu đạo lý mà trở nên rõ ràng được.

Đổng Khanh lập tức cười gượng mấy tiếng.

Nàng đào góc tường Đậu thừa tướng không ít, đều là thanh niên tài tuấn rất có tiền đồ, vì vậy, làm cho lão nhân gia ói ra ba thăng máu, còn phun tới trên tường, máu nhuộm cột vàng phủ Thừa Tướng

Đã nói, lòng dạ Đậu thừa tướng không khỏi quá nhỏ mọn đi, chẳng qua là đào của hắn một góc tường nhỏ. Lại có thể đau buồn nôn ra mấy thăng máu.

Vì vậy, chuyện Đổng Tư Mã đào góc tường của Đậu thừa tướng, làm hắn bi thương ngấn lệ. Ở trong miệng phun thêm máu tươi, lại huyên náo, thuận tiện thêm dầu thêm mỡ truyền đến tai hoàng thượng.

Như đã nói qua, bản tính Đậu thừa tướng có lòng yêu tài to lớn, còn làm cho nàng cảm giác bội phục sâu sắc không thôi.

Lúc này, đột nhiên Cố Tử Khâm quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: “Cuối cùng ta cảm thấy ngươi và Ninh Vương quan hệ không cạn, ngươi là Đại Tư Mã, cận thần của hoàng thượng, thái độ hắn đối với ngươi rất không bình thường, không phải hắn muốn đào ngươi chứ?”

Thái độ của Ninh Vương đối với nàng. Quả thật vẫn làm cho nàng có cảm giác nghi ngờ sâu sắc không hiểu vì sao, một nam nhân hào hùng tiêu sái giống như hắn, sao đột nhiên….. Quyết đoán, nhanh chóng, sắc bén……. Không chút do dự yêu một cô nương đang giả trang bất nam bất nữ như nàng?

Chuyện này không khỏi quá mức hoang đường rồi.

Sáng sớm bị Cố Tử Khâm nhìn thấy nàng quần áo không chỉnh tề từ tẩm cung của Ninh Vương hoảng sợ rời đi. Chuyện này nếu để Hoàng thượng biết được, sẽ nổi dậy một trận sóng gió không nhỏ rồi.

Vẻ mặt Đổng Khanh lập tức cứng lại, nghiêm mặt nói: “Buổi sáng ở bên ngoài tẩm cung của Ninh Vương,nhìn thấy chuyện của ta, ngươi ngàn vạn lần không thể nói cho hoàng thượng biết được!”

Cố Tử Khâm cũng không rõ quan hệ lợi hại trong đó, nhưng nể tình tương giao giữa hai người. Vẫn gật đầu “Ừ” một tiếng.

Mặt trời lặn phía Tây, hoàng hôn mênh mông. Sắc trời từ từ mờ tối.

Nàng không yên lòng đi theo Cố Tử Khâm tiến về phía trữ xí, lúc này, chân cũng không cẩn thận móc vào cây khô, vấp một cái, nàng kêu ” Ôi ” một tiếng, mắt thấy sắp ngã xuống như chó ăn chè, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể lại đột nhiên vững vàng, không biết từ đâu đến một cánh tay mạnh mẽ nắm thật chặt eo của nàng, nàng ngước mắt nhìn lên, người kịp thời ra tay cứu giúp, lại là một tuyệt thế mỹ nam.

Tuyệt thế mỹ nam mặc cẩm bào, cột búi tóc kiểu thịnh hành, trên tóc cắm một cây ngọc trâm, vóc người cao gầy, mũi cao môi mỏng, đường cong trên mặt hết sức mềm mại, hợp lại đúng là một dung mạo tuyệt thế, tuấn mỹ đến nổi không cách nào hình dung.

Đổng Khanh nhất thời bị tuyệt sắc mỹ nam làm cho kinh ngạc, không nhịn được tán dương: “Mẹ nó, đẹp! con mẹ nó thật đẹp!”

Nam tử kia khẽ mỉm cười với nàng, dịu dàng nói: “Coi chừng, ngã vào hầm trữ là nguy rồi.”

Trên đời sao lại có tuyệt sắc mỹ nam như thế.

Nàng hoàn toàn bị sắc đẹp không gì sánh nổi của hắn làm cho chấn kinh rồi, chưa kịp phản ứng lại, tên tuyệt thế mỹ nam kia đã thong thả rời đi.

Cố Tử Khâm quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi nói: “Dáng dấp tên kia thật đúng là đẹp mắt!”

Đổng Khanh phục hồi tinh thần, hỏi “Ngươi cũng biết sao, hắn là ai?”

Cố Tử Khâm ngẹo đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: “Từ trước đến giờ, ta chỉ chú ý nữ nhân, ít chú ý nam nhân, chỉ là nghe nói Giang Nam có một nam nhân xinh đẹp như vậy, nữ nhân theo đuổi nhiều, được xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nam, họ Thẩm ấy.” Hắn liếc nàng một cái, “Xem ra, mỹ mạo của hắn không dưới ngươi đâu. Tuy là trang phục nam tử, bề ngoài có chút âm nhu, ngươi so với hắn còn ẻo lả hơn.”

Đổng Khanh ho khan mấy tiếng nói: “Phí lời.”

Cố Tử Khâm nhìn nàng chằm chằm, cười hắc hắc nói: “Nam nhân làm sao có dáng dấp tốt như vậy? Nói không chừng, cũng là nữ giả nam trang thì sao? Các ngươi cùng chung chí hướng rồi hả?”

Đổng Khanh nói: ” cơ ngực của hắn cứng rắn, hai cánh tay có lực, động tác lưu loát, là một nam nhân rắn chắc…… Hơn nữa, hầu kết, ta mới vừa nhìn thấy hầu kết của hắn, lúc đỡ ta thì trên dưới lung lay mấy lần đấy.”

Nữ nhân thì không có hầu kết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.