Biệt thự của Giản Tử Hạo, trong phòng ngủ chứa đầy mùi vị ám muội, những tia nắng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của Tuyết Liên, cô cau mày khó chịu mở mắt ra, đập vào mắt mình là một căn phòng xa hoa, dưới thân truyền đến cơn mát lạnh, cô giật mình ngồi dậy.
A, cô đang không mặc gì cả, cô đã làm gì vậy? Cố nhớ,phải cố nhớ mới được,a, tối qua cô đi vào quán bar uống hơi nhiều rồi gặp Giản Tử Hạo thì phải, vậy có nghĩa cô và hắn trải qua tình một đêm rồi sao? Cô nhìn thấy vết máu trên giường cùng với sự đau nhức dưới thân thì càng khẳng định hơn.
– 'Tỉnh rồi à?' Giản Tử Hạo đi từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn.
Tuyết Liên nhìn người đàn ông trước mắt, cao to như vậy chắc thứ kia sẽ lớn lắm, lần đầu tiên trao cho hắn cũng không có gì thiệt, dù sao cô giờ cũng đang tự do mà.
– 'Khụ, tên biến thái này, anh dám lợi dụng đục nước béo cò, anh cần đền bù tổn thất cho tôi.'
Giản Tử Hạo cau mày quay người lại, người phụ nữ này nhìn thấy anh và cô như vậy không những không đỏ mặt hoặc la hét một trận mà còn nói chuyện tự nhiên như vậy, nếu không có vết máu kia thì anh còn nghĩ cô đã quen với việc này rồi. Anh lên tiếng:'Ra giá đi.'
Há, nhìn căn phòng xa hoa như vậy chắc chắn là người có tiền, cô phải đòi nhiều một chút mới được.
– 'Một nghìn vạn, anh muốn thanh toán bằng tiền mặt hay chuyển qua thẻ cho tôi.'
– 'Khụ, muốn cắt cổ sao?'
Tuyết Liên quấn cái chăn quanh người bước xuống giường đi vào nhà tắm :'Anh đó, anh đó, nếu như không đưa tiền tôi sẽ nói với Tiểu Khiết anh làm nhục tôi, Tiểu Khiết sẽ nói với Trần Gia Kiệt, sau đó thế nào anh tự biết.'
Một lát sau, Tuyết Liên hớn hở ngồi đếm tiền, cô đếm xong thì leo lên xe của Giản Tử Hạo, anh ta chở cô đến công ty.
Giản Tử Hạo thấy thật thú vị vì lần đầu tiên anh gặp kiểu người phụ nữ thế này, đã thế anh phải biến cô thành của riêng anh mới được.
Trước khi bước xuống xe anh không nói không dằng gì giật chiếc điện thoại của cô rồi nhập dãy số của mình vào.
– 'Cần gì em cứ gọi tôi'.
Cô bĩu môi rồi bước xuống xe.
Tuyết Liên vào đến công ty thấy Tiểu Khiết đang làm việc liền chạy đến vỗ vai cô.
– 'Này, mới sáng sớm đã héo vậy sao?'
Tiểu Khiết quay sang nhìn cô :'Cậu đi đâu về vậy? Hình như đêm qua không về nhà.'
– 'Đi công việc thôi.' Tuyết Liên cười đáp.
Ở thành phố B, bà Doãn đi phía trước cùng Trần Gia Kiệt, theo sau là trợ lí của bà và thư kí Triệu, đến buổi trưa, khảo sát một lượt xong rồi anh đưa bà về khách sạn thuộc công ty nghỉ ngơi.
– 'Trịnh Ly, con bé vừa mới về, con nên dành nhiều thời gian cho nó hơn, sau này về một nhà đỡ phải ngại ngùng.' Bà vừa ăn vừa nói với anh.
– 'Mẹ, con đã nói nhiều lần rồi,..'
– 'Chuyện này không phải con quyết định là được, Trịnh gia có bề thế như vậy, hai đứa xứng đôi nếu về chung một nhà hai bên sẽ cùng có lợi.'
– 'Mẹ, bây giờ mọi chuyện của mình, con có thể tự quyết định được, con ăn no rồi, con lên phòng nghỉ ngơi trước.'
Nói rồi anh đứng dậy cúi người chào bà rồi quay người bỏ đi để lại bà tức đến tím mặt.
Trần Gia Kiệt lên phòng nghỉ của mình, anh ra ban công đứng nhìn thành phố lúc này đang đông đúc xe qua lại. Trong đầu lơ đãng hình ảnh của cô, không biết cô bây giờ đang làm gì? Đã ăn cơm trưa? Nghĩ vậy anh liền nhấc điện thoại gọi cho cô.
Tiểu Khiết đang cùng Tuyết Liên ăn trưa, điện thoại trong túi rung lên, nhìn thấy anh gọi đến cô mỉm cười bắt máy.
– 'Đang làm gì vậy?' Anh cất giọng nói trước.
– 'Em đang ăn trưa.'
– 'Có nhớ anh không?'
Nhớ chứ, giờ nào phút nào cô cũng muốn nhìn thấy anh, nghe giọng anh, nhưng cô lại cố tình nói ngược lại :'Không nhớ, em không nhớ một chút nào cả.'
– 'Nhưng anh lại rất nhớ em.' Anh nói làm cho cô cảm động im lặng một hồi, nghe anh nói như vậy cô chỉ muốn được ôm lấy anh lúc này, không thấy cô nói gì anh lại nói thêm một câu nữa :'Mỗi giờ, mỗi khắc đều nhớ đến em.'
– 'Em cũng nhớ đến anh, rất nhớ.' Cô nhỏ giọng nói, hai má đỏ lên trông thật đáng yêu.
Anh mỉm cười :'Mai anh về rồi không cần nhớ quá, giờ anh cúp máy đây.'
– 'Vâng.'
Cô cất điện thoại xong bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Tuyết Liên.
– 'Cậu nhìn gì chứ? Cậu còn chưa nói cho mình biết tại sao cậu lại có nhiều tiền như vậy đấy.'
Tuyết Liên bĩu môi :'Mình lượm được đấy, ở hiền nên gặp lành thôi.'
Ngày hôm sau, anh từ thành phố B công tác trở về.
– 'Đàn Tiểu Khiết, cô lên phòng Trần tổng để trao đổi về bản báo cáo.' Thư kí Triệu xuống phòng tìm cô.
Tiểu Khiết đi theo anh ta lên phòng gặp anh, cô được mở cửa sẵn đi vào.
– 'Trần tổng.' Cô nhỏ giọng chào hỏi.
– 'Lại đây.' Anh ngoắc tay cô lại.
Tiểu Khiết ngồi xuống cạnh anh, Trần Gia Kiệt cau mày :'Anh cho em ngồi ở đấy sao?'
– 'Em..em xin lỗi.' Cô xin lỗi tính đứng lên thì bị anh kéo lại ngồi lên đùi mình :'Anh muốn em ngồi ở đây.'
Tiểu Khiết đỏ mặt, cắn môi lúng túng nhưng cô chợt phát hiện ra mắt anh có vết thâm quầng, chắc là đêm qua thiếu ngủ, cô đau lòng sờ lên mắt anh :'Mắt anh thâm quầng rồi, thiếu ngủ sao?'
Anh nắm lấy tay cô :'Không phải.'
– 'Vậy tại sao mắt anh?' Anh chặn môi cô lại, hôn cô đến khi hơi thở cả hai loạn nhịp anh mới buông cô ra :'Em trở thành bà cụ non khi nào vậy?'
Bên ngoài, bà Doãn cùng Trịnh Ly đến, thư kí Triệu đang làm việc ngẩng đầu lên nhìn thấy họ thì vội đứng dậy chào, kì này là chết chắc, Trần tổng cùng cô gái kia đang trong phòng.
– 'Chủ tịch, Trịnh tiểu thư.' Anh ta cố tình nói to lên.
Bà Doãn cau mày :'Cậu làm gì mà la ầm lên vậy, Gia Kiệt nó đâu?'
– 'Dạ, Trần tổng đang trong phòng ạ.'
Bên trong Tiểu Khiết nghe vậy trong đầu chấn động một hồi, cô định thần lại muốn đứng dậy khỏi người anh thì bị anh ôm chặt lấy.