Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 2 - Nhà Không Yên Bình (2)

trước
tiếp

Edit: Tiểu Lăng

Trời bắt đầu tối dần.

Tân nương bị bỏ mặc trong tân phòng quạnh quẽ, không ai tới hỏi han.

Người duy nhất được mang từ nhà tới là Từ ma ma thì bị cảnh tượng do chính mình hư cấu dọa, đang trốn sau lưng Lưu ma ma, tìm kiếm cảm giác an toàn từ bóng lưng cao lớn khỏe mạnh của bà ấy.

May mà Ngư Đoan Tĩnh không sợ tối. Một mình ngồi ở mép giường tối như mực, lấy quyển bút ký nhỏ ra ngẩn người.

Đây là thứ sư công cho nàng trước khi rời nhà. A, ngôi nhà này không phải là phủ thị lang bộ Lễ với thời gian ở tổng cộng chưa được nửa năm, mà là ải Linh Âm trên Hành Sơn, nơi sư công nàng tu đạo.

Khi biết nàng phải đi, sư công lúc thì lo nàng không gả ra ngoài được, không tìm được nam nhân để thải dương bổ âm* cho phải phép; khi lại sợ nàng gả ra ngoài rồi lại cứ một lòng dồn hết lên người nam nhân, bị lừa còn đếm tiền cho người ta, không cẩn thận lên phải lối lệch lạc, thành kẻ lòng lang dạ sói, lừa sư giết công. Ông trốn trong phòng khóc đến đau tim xé phổi, phòng ngói vốn đã lâu không tu sửa bị khóc rụng một lớp sơn; các trưởng lão ở miếu đạo quán bên cạnh tụ lại đứng trước cửa kháng nghị, mãi đến khi nàng mua vịt quay Trương Ký ở dưới núi về mới ngừng.

(*) thải dương bổ âm: trong y học có một khái niệm, đó là con người được sinh ra và tồn tại dựa vào hai khí âm (nhiều hơn thì là nữ) và dương (nhiều hơn thì là nam). Do chênh lệch vốn có từ bẩm sinh mà nữ thường bị thiếu khí dương, và phải bổ thêm khí dương vào để thăng bằng với khí âm. Phương pháp bổ dương thường là phát sinh quan hệ với phái nam, lấy khí dương từ phái nam đưa vào người mình. Ngược lại đối với nam. (phù, cái này ai đọc tiên hiệp nhiều thì biết nè, mình chỉ giải thích sơ qua vậy thôi)

Ăn đùi vịt quay, cuối cùng sư công cũng tìm lại được giá trị cuộc sống, nói thấm thía: “Chọn nam nhân nhất định không được nhìn mặt! Như nương của con ấy, chỉ nhìn trúng mặt cha con, không tính mệnh tên đó, bị tên đó khắc chết ngay khi đang sống sờ sờ! Huhuhu…”

Ngư Đoan Tĩnh: “…” Không phải là mẫu thân nàng tin cha nàng có tướng vượng thê* mới thú… à, mới gả cho ông ta sao?

(*) vượng thê: cách nói thông tục, nghĩa là người chồng có tướng thích hợp với vợ, có khả năng giúp ích cho vợ (về mặt số mệnh)

“Thể trạng nhất định phải cường tráng, không được tìm một thằng tốt mã dẻ cùi, trông được mà chẳng dùng được, chưa thải được mấy ngày đã hư.”

Ngư Đoan Tĩnh hỏi: “Thế phải xem thế nào ạ?”

Sư công nói rất kín đáo: “Con có thể để tên đó phơi ra một tý, ít nhất phải không sợ gió táp mưa sa, hạnh phúc của con đều dựa vào nó cả đấy.”

Ngư Đoan Tĩnh nghiêm túc ghi lại.

“Hơn nữa, nhất định phải có tiền! Mỗi ngày đều phải ăn được đùi ngỗng quay! Hừm, với cái tính ngại nghèo hám giàu, tham mộ hư vinh của cha con, không phải lo chuyện đấy.”

“Hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa…”

Lời dặn của sư công ngốn hết một quyển bút ký, cuối quyển còn phải thêm năm tờ giấy mới đủ.

Ngư Đoan Tĩnh khép bút ký lại, thở dài đầy phiền muộn.

Đến giờ còn chưa thấy mặt mũi tướng công tương lai, chẳng biết có phù hợp với kỳ vọng của sư công không nữa. Nếu không phù hợp, nàng phải mau chóng tìm nhà khác mới được.

Bên ngoài bỗng chốc ồn ào lên.

Lưu ma ma ra cửa nhìn nhìn, lại về canh ở đó.

Từ ma ma như một tùy tùng của bà, nhắm mắt theo sát đằng sau, đầy hoang mang lo sợ.

Được nửa canh giờ, trời đã tối đen, Lưu ma ma lại ra ngoài chuyến nữa, lúc về, một tay nhấc đèn lồng, một tay cầm gói đồ, vội vã đi vào, không nói thêm gì mà nhét gói đồ vào lòng Ngư Đoan Tĩnh, thúc giục: “Cô nương, mau ra cửa sau, xe ngựa đã được chuẩn bị rồi!”

Ngư Đoan Tĩnh ngơ ngác nhìn gói đồ nặng trịch: “Đi đâu cơ?”

Lưu ma ma thò tay túm lấy nàng, vốn tưởng chỉ cần kéo một cái là đi, ai ngờ dồn cả sức bú sữa mẹ ra rồi mà người vẫn chẳng chút sứt mẻ, chỉ có tiếng vải vóc “loạc xoạc” kháng nghị.

Ngư Đoan Tĩnh đau lòng nhìn tay áo bị xé ra: “Đây là y phục mới…”

Lưu ma ma kéo tới đỏ mặt tía tai: “Tuyên gia đã gặp chuyện, phu nhân để ta đưa ngài đi thôn trang dưới quê vài ngày.”

Ngư Đoan Tĩnh chần chừ hỏi: “Tuyên Ngưng có đi không?”

Lưu ma ma ngớ ra, tay buông lỏng, đặt mông xuống đất, đang định nói chuyện, bỗng nghe thấy đại môn trong sân bị đập mở cái “rầm”, tiếng bước chân hỗn loạn đi từ xa đến gần, trên cửa sổ giấy ánh lên bóng lửa, đủ bóng người lắc lư, mấy quan binh xông vào.

Duyên Vương ngồi ngay ngắn trong nội đường, liếc Lâm công công còn đang tiểu nhân đắc chí, cúi đầu uống trà.

Nữ quyến Tuyên phủ đều bị đuổi ra ngoài cửa, đứng xúm lại với nhau.

Gió đêm lạnh, lòng càng lạnh hơn, các nàng chỉ có thể dựa sát vào nhau để sưởi ấm. Thánh chỉ được tuyên đọc, chút vận mong Hoàng đế còn lương tâm cũng hóa thành hư không, kết cục suy tàn của Tuyên gia đã định, may là cả nhà bị đày đi cùng một nơi, không bị chia lìa máu mủ; vả lại tân nương tử Ngư gia cũng chưa kịp bái đường, không bị liên lụy theo… Nhưng, vì sao người mang theo gói đồ tiến tới kia lại quen mắt thế?

Đoan Tĩnh vừa vào chính đường, đã thấy vẻ mặt như gặp quỷ của gia quyến Tuyên phủ.

Nàng hơi ngượng ngùng: “Tân phòng cách đây hơi xa nên con đến muộn.” Ngoan ngoãn đi tới, xếp cuối hàng.

Nước trà trong miệng Duyên Vương phun ào ào về trong chén.

“…” Lâm công công không nhịn được quay đầu đi. Chẳng trách Hoàng thượng luôn để Duyên Vương gia chạy đi xét nhà, thô lỗ như thế còn làm được cái gì nữa.

Duyên Vương đứng lên, thuận tay đặt chén xuống bàn trà cạnh Lâm công công, cất bước ra ngoài.

Lâm công công trừng to mắt nhìn cái chén, vẻ mặt như nuốt phải phân.

Duyên Vương đi tới trước cửa, bỗng thu hồi kinh ngạc lại, lắc lắc ống tay áo, vẻ thản nhiên như đang nhàn nhã dạo chơi, đi chậm rì rì qua cánh cửa, tới bên nhóm phụ nữ: “Khụ. Người không phận sự không cần đứng ở đây.”

Vị bà bà vô duyên với Đoan Tĩnh lập tức đẩy nàng, nhỏ giọng giục: “Còn không đi mau đi?”

Đoan Tĩnh mờ mịt hỏi: “Đi đâu ạ?”

Duyên Vương tức phát cười, chẳng trách cha nàng ta đưa người tới đây, giờ cũng chỉ có mỗi Tuyên gia là không chê củ khoai lang phỏng tay này thôi.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho thân tín của mình.

Hắn biết Tuyên gia có chuẩn bị xe ngựa ở cửa sau, ngay lúc cả nhà bị đày đi còn quan tâm người ngoài, cũng không thẹn với cái tiếng trung nghĩa trăm năm của Tuyên gia, nên hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, dù sao, trên danh sách lưu vong Hoàng đế đưa, Tuyên Ngưng là một kẻ độc thân vạn năm.

Thân tín thức thời qua kéo Đoan Tĩnh đi, bị Lâm công công đang vịn khung cửa nôn ọe thấy, y lập tức kêu lên: “Lớn mật! Ngươi đang làm gì đó?”

Duyên Vương mất kiên nhẫn nói: “Một người không liên quan tiến vào, đang đuổi nàng ta đi.”

Lâm công công nôn đến mờ cả hai mắt, Đoan Tĩnh lại bị Duyên Vương che khuất, không thấy rõ người. Y vô thức hô: “Loạn thần tặc tử! Đâu ra kẻ không liên quan!”

Y vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nữ giòn giã đồng ý: “Vẫn còn một vị đại nhân công bằng, liên quan, liên quan chứ, hôm nay ta đã qua cửa rồi.”

Lâm công công: “…” Y bất cẩn trúng phải quỷ kế gì sao? Vì sao tình huống lại có vẻ bất thường như thế?

Nghe Đoan Tĩnh nói vậy, nữ quyến Tuyên gia và Duyên Vương hoàn toàn bó tay.

Duyên Vương nhìn trời đêm, hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào xó nào đó ve vuốt lại tâm trạng phiền muộn.

Lão phu nhân Tuyên gia hai mắt đẫm lệ cầm tay Đoan Tĩnh: “Hài tử số khổ à.”

Tội nghiệp!

Kẻ làm cha này đáng sợ biết bao, mới ép khuê nữ nhà mình tới mức thà bị lưu đày cũng không muốn về nhà đây!

Đoan Tĩnh khó hiểu.

Hình như mọi người thấy chuyện rời đi được không rất khó khăn, nhưng…

Tuy Tuyên phủ rất lớn, nhưng với khinh công của nàng, vẫn có thể dễ dàng rời đi.

Còn những quan binh kia, hoàn toàn bị nàng ngó lơ.

Cái kiểu vấn đề không thành vấn đề thế này, hoàn toàn chẳng cần suy xét làm gì.

Thanh danh của Tuyên gia rất tốt, Hoàng đế không dám chặn đến đường cùng, cố ý để các nàng ở lại một đêm, đến rạng sáng mai rồi đi. Nhưng thu của thì thu rất sạch, ngay cả gói đồ trong tay Đoan Tĩnh cũng không thoát khỏi, tất cả nữ quyến Tuyên gia đều bị soát người, toàn bộ trang sức tơ lụa đều bị đem đi sung công.

Đoan Tĩnh được đãi ngộ tốt hơn xíu, chắc vì Duyên Vương và Lâm công công đều thấy đầu óc nàng không được bình thường, không giấu được đồ gì, nên để nàng tự thay y phục, giao trang sức ra. Nàng ngoan ngoãn làm hết, và thấy khóe miệng bà bà nàng giật giật.

Ngày khó khăn, dù được một nhi tức tình thâm ý trọng là hay, nhưng… sao cứ thấy cái đầu óc này sẽ liên lụy cả đời nhi tử đây.

Dù lòng nàng không nguyện ý mấy, nhưng cũng không nói được nên lời. Trông lão phu nhân cảm động đến rơi nước mắt, dù Đoan Tĩnh không thể tự lo sinh hoạt, cũng đã là trời cao ban ân.

+++

Hôm sau, trời còn chưa sáng, các nàng đã bị giục lên đường.

Án Tuyên gia bị tra xét rất qua loa, Hoàng đế chỉ chưa vỗ bàn nói rõ, mục đích của trẫm là xét nhà lưu đày Tuyên gia, tất cả giản lược, các ngươi liệu mà làm. Các thế gia có quan hệ không tệ với Tuyên gia, quan viên nghĩ Hoàng đế không xuống tay tàn nhẫn, cũng không dám tùy tiện thò đầu ra, sợ chọc giận hắn, người nhà chết sạch.

Nhân viên xử án bị tạo áp lực, cả quá trình không dây dưa dài dòng, cũng không để lộ tiếng gió. Trừ những quan viên tai mắt bén nhạy, đại đa số đều không biết, thế gia võ tướng đỉnh cấp rạng rỡ mấy đời này lại đang lặng lẽ biến mất ở kinh thành vào một sáng âm u mờ tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.