Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 27 - Trấn Nhỏ Không Yên Bình (7)

trước
tiếp

Trước khi thành thân, phụ thân muốn hắn cố gắng trên phương diện phu thê, nhưng mà, sao hắn không nhớ ra còn phải “cố gắng” trên phương diện này. Sau khi cố nén buồn bực để vận công, hắn mở mắt, thấy Đoan Tĩnh đã vận công xong từ trước, đang nhàm chán chờ hắn: “Được rồi, bây giờ ta sẽ dạy cho chàng một bộ tâm pháp.”

Tuyên Ngưng: “……”

Đoan Tĩnh nhanh chóng dạy xong bộ tâm pháp, nhìn hắn đầy mong đợi: “Chàng học được hết không?”

“………… Không.” Không ngờ đêm tân hôn Tuyên Ngưng còn đi mở cửa sổ hóng gió cho tỉnh táo một chút, nhưng chân vừa chạm đất thì bị điểm huyệt.

Đoan Tĩnh đi vòng đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Đã đến nước này, ta đã không còn bất kỳ con đường lui nào cả.”

Tuyên Ngưng mở miệng định nói chuyện, lại bị nàng thuận tay điểm trúng á huyệt.

Đoan Tĩnh nói: “Ta không cho chàng đi gọi viện binh.”

Tuyên Ngưng: “……”

Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc, ôm hắn lên, thả lên giường, lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn nàng, gương mặt cứng ngắc không thể biểu hiện ra biểu tình gì, nhưng ánh mắt linh hoạt lại cho thấy sự bất mãn.

Đoan Tĩnh nhớ lại một đoạn tình tiết trong cuốn tiểu thuyết Đêm gió lớn, lại ôm Tuyên Ngưng lên, để hắn đứng bên giường, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Tuyên Ngưng, đẩy một cái. “Rầm”, gáy của Tuyên Ngưng đập vào giường, phát ra tiếng vang răng rắc.

“…………Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Đoan Tĩnh vội nâng đầu Tuyên Ngưng lên, nhẹ nhàng xoa gáy của hắn.

Nửa mặt của Tuyên Ngưng vùi sâu vào nơi nhạy cảm, cách một cái yếm cảm thụ xúc cảm mềm mại, hết sức dày vò. Đáng hận là bị điểm huyệt, không thể trả thù lại.

Đoan Tĩnh nhẹ nhàng xoa một lúc rồi nhẹ nhàng để đầu xuống, nhớ tới trong cuốn tiểu thuyết có nói: Sau khi đẩy ngã phụ nhân*, miệng gọi tình yêu bé nhỏ, tiểu bảo bối, một tay cởi áo, một tay vân vê nơi nào đó, tiến hành quấy rối……….

*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng

“Tình yêu bé nhỏ.”

“Tiểu bảo bối.”

Giọng nói cứng ngắc, so với gọi Tuyên Ngưng còn xa lạ hơn.

Phụ nhân có câu, lời của nam tử…….. Đoan Tĩnh nhìn chăm chăm vào lồng ngực của Tuyên Ngưng. Đừng nhìn vóc dáng thon dài của Tuyên Ngưng mà coi thường, cởi quần áo ra, lộ ra đường cong bắp thịt, rắn chắc rất đẹp mắt ddldqid. Nàng cẩn thận sờ từng ly từng tí, lại cẩn thận nhìn ánh mắt sắc bén đến dọa người của Tuyên Ngưng, ánh mắt nhìn nàng chăm chăm còn mơ hồ hiện lên tia máu.

Vậy là ghét nàng sao?

Trái tim Đoan Tĩnh hơi nhói lên, so với sự dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra của Tuyên Ngưng, đột nhiên cảm thấy uất ức khó nói nên lời.

Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, trái tim như bị ai đó đâm từng mũi kim.

Nhưng mà, suy nghĩ kỹ một chút, nàng là người sai.

Vốn nàng muốn lợi dụng hắn cứu mình, cũng không có sự đồng ý của hắn, còn muốn dùng biện pháp mạnh. Như vậy có khác nào mấy nam nữ ác bá kia chứ.

Mặc dù mình rất ưu tú, chết rất đáng tiếc, nhưng mà, loại chuyện như thế này phải lưỡng tình tương duyệt* mới phải.

*lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều đồng ý

Nếu có sư công của nàng ở đây, chắc chắn là ông ấy sẽ không đồng ý. Dù sao thì ông ấy chỉ cho mình “lừa gạt” mà thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Đoan Tĩnh đưa tay giải huyệt cho hắn, cúi đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, ta sai rồi.”

Tuyên Ngưng kéo chăn, che đi nửa người dưới của mình, khàn giọng hỏi: “Sai ở chỗ nào?”

Đoan Tĩnh chán nản nói: “Có phải chàng không muốn đúng không, ta không nên ép chàng.”

“Nàng thật sự bị tẩu hỏa nhập ma sao?” Tuyên Ngưng cảm thấy chuyện này rất đáng nghi.

Đoan Tĩnh dùng sức gật đầu, thấy hắn vẫn còn nghi ngờ như cũ, giơ tay lên thề: “Nếu như ta nói dối dù chỉ một chữ, cả đời này ta sẽ không được ăn đùi gà! Còn có chân vịt, chân ngan, đùi dê cũng không được ăn!”

Nghe rất có thành ý. Tuyên Ngưng nói: “Nàng muốn ta học tâm pháp cũng là vì giải trừ tẩu hỏa nhập ma trong người sao?”

“Đúng vậy. Để cái này của chàng.” Ngón tay chỉ chỉ: “Để vào cái này của ta.” Ngón tay lại chỉ chỉ: “……….. Lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau luyện bộ tâm pháp này, sau đó chân khí tán loạn trong cơ thể có thể từ từ mất đi. Chỉ có điều, nhất định chàng phải chịu đựng, tối thiểu phải vận công một lần, mềm quá sớm là không được.”

Đây là cách mà sư công chỉ cho nàng, giúp kéo dài sức chịu đựng của nam nhân.

……

Đỉnh đầu Tuyên Ngưng bốc khói, nói không ra là thèn thùng hay tức giận, nhưng nói rất chắc chắn: “Yên tâm, nhất định ta sẽ rất kiên trì.”

Một đêm đi qua, gió nhẹ nước chảy.

Chim sẻ đậu trên ngọn cây hót líu lo.

Tuyên Ngưng tỉnh lại từ sớm, nghiêng người ngắm nhìn Đoan Tĩnh còn đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, đột nhiên đưa tay bóp mũi nàng. Chưa kịp chạm vào đã bị bắt được, nhẹ nhàng run lên, cả người và chăn văng ra ngoài.

……

Đoan Tĩnh mơ màng mở mắt, sờ sờ cơ thể hơi lạnh lại trơn bóng, mơ màng đứng dậy tìm chăn.

Tuyên Ngưng khoác chăn đứng ở bên cửa sổ, ngăn cách với tia nắng mai bên ngoài cửa sổ.

“Chàng dậy từ sớm rồi à?” Đoan Tĩnh mơ mơ màng màng hỏi.

Tuyên Ngưng không nhìn nàng, vẫn nhìn hai ngón tay như cũ: “Ừ.”

Từ từ nhớ lại, Đoan Tĩnh chần chừ hỏi: “Có phải vừa rồi ta đã làm gì đó đúng không?”

Rốt cuộc Tuyên Ngưng cũng nghiêng đầu thưởng cho nàng ánh mắt sắc bén.

Đoan Tĩnh cười ngượng: “Không phải vừa rồi ta hất chàng ra ngoài đấy chứ?”

“Nàng nghĩ thử xem?” Hắn lạnh lùng nói.

Đoan Tĩnh cười xòa nói: “Từ nhỏ đến lớn ta vẫn ngủ một mình, nên có chút không quen……”

Tuyên Ngưng cười lạnh nói: “Chẳng lẽ nàng còn muốn tìm người khác ngủ cùng nàng từ nhỏ để quen sao?”

Đoan Tĩnh nói: “Thật xin lỗi, ta không cố ý hất chàng ra.”

Tuyên Ngưng ngắt lời nàng: “Không có.”

“Hả?”

“Không, bị, ngã.” Nói nhấn từng chữ một, giọng nói tương đối có lực.

Đoan Tĩnh nghi ngờ nhìn bóng lưng hắn bước từng bước về phía bình phong nói: “Chân của chàng………”

“…………. Tê chân.” Sáng sớm đã phải thừa nhận mình bị thê tử hất ra, sau này sao có thể lấy uy đây! Không được thừa nhận.

Thời gian Tuyên Ngưng “tê chân” hơi lâu, cho tới khi hai người mặc xong quần áo rửa mặt thì hơi muộn, lúc vào chánh đường, các trưởng bối đã đợi được một lúc lâu dp.. Cũng may đều là người từng trải, hết sức thông cảm, chẳng những không trách tội, trái lại còn trấn an mấy câu.

Chỉ có điều dáng đi của Tuyên Ngưng thật sự làm người khác chú ý, chẳng biết từ lúc nào đề tài đã chuyển đến đùi của hắn.

Đoan Tĩnh nói: “Tướng công bị tê chân.”

“Tê” chân á?

Tuyên Thống và Uyển thị nhớ lại quyển sách hôm qua đưa cho Tuyên Ngưng, chẳng lẽ là chọn thế đứng để quan hệ? Nhừng mà, đêm tân hôn đứng quan hệ, thật sự là làm hỏng thể diện Tuyên gia.

Bọn họ không hẹn mà cùng trứng mắt nhìn Tuyên Ngưng, thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mà nhóm tiểu bối lại nghĩ “chiến” đến tê chân. Xem ra tối hôm qua chiến đấu rất kịch liệt, tẩu tẩu không hổ là nữ anh hào! Nhị ca cưới được nương tử như vậy thật sự là gia tăng dũng khí, có thể làm gương cho chúng ta noi theo.

Suy nghĩ khác nhau khiến cái nhìn của mọi người với Tuyên Ngưng khác nhau, làm Tuyên Ngưng đắm chìm trong ánh mắt băng lửa lẫn lộn, hết sức đau khổ.

Trái lại tinh thần Tuyên lão thái thái cực kỳ thoải mái, nhìn cái gì cũng thuận mắt, nghe thôi không nghĩ gì nhiều, sau khí uống trà do hai người kính, phát một phong bao lì xì, nói đôi lời khai chi tán diệp. Tuyên Thống và Uyển thị cũng giống thế.

Sau đó là Tuyên Lạc, Liễu thị, Tuyên Tú chờ theo thứ tự phát bao lì xì.

Đoan Tĩnh nhớ tới sơn phỉ, đôi mắt nhìn chăm chăm Tuyên Lạc đang tới trước mặt, muốn tìm cơ hội hỏi thăm. Ánh mắt của nàng thực sự nóng rực, đừng nói là Tuyên Lạc, đến cả Tuyên Thống, Uyển thị cũng cảm nhận được. Uyển thị biết tức phụ là người thẳng thắn, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi nguyên nhân.

Đoan Tĩnh liền trả lời ngay.

Tuyên Lạc nói: “Diện tích núi Vân Hoang rất rộng, nếu muốn lục soát núi, phải mượn người của quan phủ. Ta đã báo việc này với thôn chính, ít ngày nữa sẽ có tin tức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.