Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 30 - Trấn Nhỏ Không Yên Bình (10)

trước
tiếp

Cũng không thể trách Diên Vương gia được.

Bản thân Ngư Ngọc Xuân không có cảm giác tồn tại, cũng không bị tịch biên gia sản, thật sự không có cách nào làm người khác chú ý.

Diên Vương gia suy nghĩ một lúc nói: “Lúc Hoàng Huynh di giá, hắn không đi theo, nếu không khuất phục uy quyền của Thao Vương thì cũng rớt đầu mà thôi. Sao thế? Tuyên phủ có giao tình với hắn?”

Người hầu nói: “Ngư thị lang là phụ thân nhị nãi nãi nhà chúng tôi.”

Đến cả tên cũng không biết, phải dùng “có chút nhan sắc” để hình dung phụ thân sao?

Diên Vương gia vốn là người lười quan tâm đến chuyện nhà người khác, lại cảm thấy có thể lôi kéo nhị nãi nãi, liền hỏi: “Nhị nãi nãi là vị nào?”

Người hầu nói: “Là tiểu phu nhân của Nhị gia.”

“….. Ta đã gặp chưa nhỉ?”

“Hôm tịch biên gia sản, cũng đúng là ngày nàng ấy gả vào Tuyên phủ.”

Diên Vương gia: “………….” Vừa nghe đến bốn chữ “tịch biên gia sản” là lại cảm thấy một ngụm máu tươi trào lên từ lồng ngực.

Đất lưu đày, là nơi trời trên cao mà Hoàng đế ở xa. Kinh Thành náo nhiệt bao nhiêu thì Lĩnh Tây yên ắng bấy nhiêu.

Diên Vương gia ngủ một giấc, đẩy cửa sổ nhìn thấy núi, bỗng cảm thấy năm tháng thật bình yên, những hào nhoáng vinh quang như nước chảy mây trôi, tiêu tan trong những tia nắng ban mai nơi núi xa, trong lòng sinh ra nghi vấn:

Ta là ai?

Vì sao ở đây?

Tương lai sẽ ra sao?

“Vương gia.” Thị vệ gõ cửa, kéo hắn trở về thực tế: “Hoàng thượng đưa mật chỉ tới.”

Diên Vương gia mở cửa, chỉ vào rương lớn ở mép giường: “Đọc xong thì vứt vào trong đó.”

Từ sau khi rời kinh thành, trên đường dưỡng thương Hoàng đế không có việc gì làm nên viết mấy tờ mật chỉ dần tạo thành thói quen. Lúc đầu còn có thể viết việc hết sức lo sợ an nguy, sau tám chín phần là viết thăm hỏi hoặc cảm khái như: “Chào buổi sáng.”, “Ngủ ngon.”, “Hoa dại thật đẹp.”, “Người đi đường thật xấu xí.”

Cũng không phải là lần đầu tiên thị vệ làm chuyện đại nghịch bất đạo này, vô cùng thuần thục đọc: “Đệ có khỏe không? Mấy ngày không gặp, thật là nhớ di. Đêm qua gió bắt đầu thổi, lá rách rơi đầy đất, nhìn không chẳng thú vị, mong đệ trở về để cùng nhau thưởng thức. Nghĩ đến đệ, nhớ đến đệ. Mong đệ trở về.”

Diên Vương gia: “…………” Lá rách rơi đầy đất, nhìn không chẳng thú vị, chẳng lẽ hai người nhìn sẽ thú vị hơn? Không phải chỉ là lá rách rơi đầy đất thôi sao?

Thị vệ bỏ mật chỉ vào trong cái rương đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.

Diên Vương gia buồn bực nói: “Hết rồi? Chỉ như vậy?”

Thị vệ nói: “Thánh giá đã đến Hợp Ung………”

Diên Vương gia trừng mắt liếc hắn, khoát tay nói: “Nơi này nhiều người hỗn tạp, cẩn thận vẫn hơn. Đến Tuyên phủ gửi bài thiếp, thăm dò ý tứ.”

Mặc dù quyết định……….. làm công cho Hoàng đế lần nữa, nhưng vẫn muốn một cái giá.

Sau mấy lần Tuyên Thống cho Diên Vương gia uống canh bế môn, mới nể mặt mời hắn đến nhà ăn cơm. Cả nhà đông đủ cả nam lẫn nữ cộng thêm Diên Vương gia, ngồi chen một bàn, chỉ có hai đĩa rau dại.

Diên Vương gia: “………..” Đây cũng gọi là ăn cơm sao, còn thức ăn đâu.

Người Tuyên gia “xấu hổ” nói, đồ trong nhà đều bị tịch biên, thật sự là không kiếm được đồ gì ngon đãi khách.

Diên Vương gia nhìn mà lòng chua xót, nghĩ đến đồ của bản thân cũng bị Thao Vương lấy đi, lại càng đau lòng hơn. Hắn vội nói dạ dày mình mấy ngày hôm nay không được tốt, thức ăn ở đây không hợp khẩu vị. Về phần gia tài của Tuyên gia, tất nhiên khi hồi kinh sẽ phải trả lại, chẳng những trả lại, còn trả lại gấp đôi.

Tuyên lão thái thái nói đầy ẩn ý, từng bị thu nhà một lần nên trong lòng luôn lo lắng, sợ rằng khi quay về lại bị thu lần nữa.

Diên Vương gia giơ tay lên trời thề, bày tỏ mình và ca ca tuyệt đối không phải là loại người vong ân phụ nghĩa.

Lúc gặp rủi ro, lời thề giống như cái rắm, nghe thật nặng miệng, quay đầu liền tan thành mây khói, tất nhiên Tuyên gia không thể dễ dàng bị lừa như vậy.

Uyển thị và Liễu thị che mặt khóc lóc kể lể con đường gian khổ mà bản thân trải qua khi đến đây, Tuyên Tú nhắc đến hai nữ nhi, thật sự rớt hai hàng nước mắt. Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng không kiềm được, khóc theo. Đoan Tĩnh cắn chiếc đũa, nhìn nữ quyến hai bên, lặng lẽ rụt người, dùng Uyển thị để ngăn cản tầm mắt của Diên Vương gia.

Mỹ nhân rơi lệ làm lòng người tan nát.

Diên Vương gia chợt cảm thấy mình nói sai, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tuyên Thống và mấy nam nhân còn lại.

Tuyên Tịnh nói bóng nói gió, Tuyên lão thái thái thích xem hí, nghe nói trong hí văn có Kim bài miễn tử, là đồ tuyên dương trung thần đáng tin cậy nhất.

Diên Vương gia hết sức khó xử, vật này tiên triều có nhưng triều ta không có.

Tuyên Tịnh cười híp mắt nói, cái gì cũng có mở đầu.

Diên Vương gia ăn hai cọng rau dại, tâm sự nặng nề chuẩn bị trở về, tới cửa, liền cảm thấy có trận gió đánh tới, thị vệ hô to: “Vương gia cẩn thận.”, “Bảo vệ Vương gia.” Vậy mà, cũng không ăn thua. Diên Vương gia vẫn phải hứng chậu nước lạnh, lạnh đến thấu tim.

“Có thích khách!”

Thị vệ ngoài sáng trong tối kêu gào xông ra ngoài, người Thuyên gia cũng tự động vây quanh bảo vệ hắn.

Diên Vương gia lấy lại bình tĩnh, vuốt mặt ngửi ngửi, phát hiện ra là nước không phải nước tiểu, cảm thấy an tâm hơn một chút. Sắc mặt Tuyên Thống không tốt, trầm giọng nói: “Có thể là Thao Vương……”

Nói còn chưa dứt lời, đã nghe thấy bọn thị vệ hô to: “Bắt được rồi.” Một nhóm người vây quanh một người ăn mặc như thiếu phụ, đến gần mới phát hiện ra thiếu phụ đó chính là Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh xách theo một người, bước đi như bay, đi tới trước cửa, khẽ ném người xuống: “Này, của ngươi.”

Diên Vương gia quát lên: “Ngươi là người phương nào? Vì sao đánh lén Bổn vương? Có phải do Thao Vương sai khiến không? Nói, nếu như ngươi không nói, ta sẽ ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá di.. Rốt cuộc ngươi có chịu nói hay không? Tại sao không nói!”

Tuyên Thống kéo tay áo của hắn, cho “thích khách” có khoảng trống để nói chen vào.

“Thích khách” nói: “Ta là đồ đệ của Vương Tướng Trăm Dặm, Lợi Đa Binh. Tới đây để cảnh cáo Lệ Khuynh Thành! Dám khinh thường sư phụ ta, sẽ phải chịu hậu quả.”

Lệ Khuynh Thành là ai, Diên Vương gia cũng biết. Hắn tỉnh táo hỏi: “Ngươi thấy ta giống Lệ Khuynh Thành à?”

Lợi Đa Binh nói: “Không giống.”

……

Nếu như nói giống, hắn chịu thiệt một chút cũng không sao, dù sao cũng là cao thủ đứng thứ ba thiên hạ. Không ngờ lại không giống! Nói không giống sao còn dội nước hắn? Có phải bị ngu không vậy? Có phải bị ấm đầu không? Có phải đã bị ngu còn bị ấm đầu hay không?

Diên Vương gia uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của mình.

Lợi Đa Binh nói: “Nếu là Lệ Khuynh Thành, sẽ không để bị hắn nước vào người. Nếu bị hắt nước vào người, thì không phải là Lệ Khuynh Thành.”

“Vậy sao ngươi lại hắt nước vào người ta?”

“Bởi vì không hắt được Lệ Khuynh Thành.”

Diên Vương gia: “………….” Nói cũng rất có lỹ, nhưng mà, thật sự trong lòng không thoải mái.

Rốt cuộc Tuyên Ngưng lên tiếng nói chuyện: “Ngươi đến ra uy hả?”

Lợi Đa Binh nói: “Sư phụ nói rồi, coi như Lệ Khuynh Thành còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho hắn thêm một cơ hội nữa. Mười hai tháng này, chỗ hẹn cũ. Ai không đến, người đó chính là kẻ hèn nhát.”

Tuyên Ngưng hừ lạnh nói: “Xin hỏi Vương Tướng Trăm Dặm bao nhiêu tuổi?”

Lợi Đa Binh sửng sốt một lúc: “Năm ngoái sư phụ đại thọ bảy mươi tuổi.”

Tuyên Ngưng nói: “Người bảy mươi tuổi, phải từng học lễ nghĩa liêm sỉ. Ở trước mặt trượng phu lại hẹn thê tử người ta ra gặp riêng, chẳng lẽ đây chính là lễ nghi ở Thương Lan sao?”

Lợi Đa Binh ngơ ngác nói: “Người nói gì ta không hiểu.”

Tuyên Ngưng kéo Đoan Tĩnh lại gần mình, lạnh lùng nói: “Lệ Khuynh Thành là thê tử của ta. Chúng ta mới thành thân, gắn bó như keo sơn, không muốn đi đâu cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.