Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 34 - Thiên Hạ Không Thái Bình (4)

trước
tiếp

Đang ngồi ở chánh đường uống trà, thương lượng chuyện quốc gia đại sự với người của Tuyên gia thì Diên Vương gia đột nhiên nhận được mật chỉ do đích thân Hoàng đế mang tới.

……

Nhìn qua là thấy dáng vẻ thanh liêm, thế rốt cuộc móc mật chỉ từ đâu ra vậy?

Vì để giữ thể diện cao cao tại thượng cho Hoàng đế, Diên Vương gia làm bộ quỳ xuống tiếp chỉ, sau đó đến góc phòng len lén đọc……… Nội dung đúng như trong dự liệu, thật là khó nói lên lời.

Diên Vương gia trở lại chỗ ngồi, đưa ly trà của mình cho Hoàng đế.

Hoàng đế nói: “Sao trấm có thể uống nước miếng của ngươi được?”

Diên Vương gia hỏi: “Hoàng huynh có khát hay không?”

Dĩ nhiên là khát. Không khát sao phải dùng tới mật chỉ kêu đệ đệ châm trà!

Hoàng đế do dự một chút, nhận lấy ly trà, làm dáng ưu nhã thổi thổi, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Diên Vương gia nhìn trời. Thôi, tương lai Tuyên gia cũng trở thành trụ cột nước nhà, sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Hoàng đế, về sau cũng có thể có nhiều người giúp che giấu hơn.

Hoàng đế uống xong trà thì nấc một cái, thỏa mãn hỏi: “Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì thế?”

Diên Vương gia nói: “Tuyên tướng quân đã đi phương bắc, Tuyên chỉ huy sứ, Tuyên tiểu tướng quân và thần đệ cũng chuẩn bị lập tức lên đường.” Vốn trước đây Tuyên Lạc chính là phó chỉ huy sứ, hắn trực tiếp bỏ chữ “phó”, cũng là một loại ám hiệu thăng chức quan. Dĩ nhiên, tất cả những điều này cũng phải chờ đến sau khi bình loạn mới có thể thực hiện được.

Tuyên Lạc không có hành động gì. Trước làm phó chỉ huy sứ, ông đã hiểu rõ một nhà Hoàng đế hơn bất kỳ ai, Hoàng đế là đứa trẻ không chịu lớn, ngây thơ tùy hứng đến tàn nhẫn vô tình, bình thường đầu óc của Diên Vương gia cũng thật bình thường, là người chẳng hơn huynh trưởng là bao, vừa gặp vấn đề liên quan đến Hoàng đế, lập tức chân chó không có lập trường dd.dilqd. Nếu bình thường Thao Vương không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, bảo thủ, âm hiểm độc ác, dùng người không khách quan, sưu cao thuế nặng, hội tụ tất cả các đặc điểm của bạo quân thì khi nghe tin tạo phản bọn họ sẽ giơ cả hai tay tán thành. Bây giờ, tướng quân từ biên ải kéo ra, còn Hoàng đế tiếp tục làm Hoàng đế thôi.

Hoàng đế không biết rằng trong lòng trung thần đang suy nghĩ đến mặt lợi mặt hại của việc tạo phản, còn vui vẻ phấn khởi nói: “À, vậy các ngươi phái bao nhiêu người đến bảo vệ Trẫm?”

……

Thời gian yên lặng kéo dài.

Hoàng đế nhìn Diên Vương gia: “Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?”

“Dĩ nhiên là Hoàng huynh đi cùng với chúng ta.” Diên Vương gia làm như không nhìn thấy Tuyên Lạc và Tuyên Ngưng đang liều mạng lắc đầu, nhắm mắt nói.

Hoàng đế khoát tay nói: “Không cần, Trẫm muốn ở lại phía sau chỉ huy. Chỉ là một Thao Vương mà thôi, không đáng để Trẫm ngự giá thân chinh.” Đường xa như vậy, hắn không nên đi, mệt chết đi được.

Bốn chữ “ngự giá thân chinh” thực sự hù Diên Vương gia sợ. Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy Hoàng huynh ở đây chỉ huy thôi.”

Tuyên Lạc, Tuyên Ngưng: “……………” Cảm tạ huyện Nam Lan vì là đất lưu đày, trời ở cao Hoàng đế ở xa.

Hoàng đế thấy bọn họ không nói chuyện, coi như đồng ý: “Vậy các ngươi ở lại bảo vệ Trẫm thôi.”

Diên Vương gia nói: “Hoàng huynh không đi, tất nhiên là sĩ khí của tướng sĩ sẽ không cao. Thần đệ chỉ có thể thay Hoàng huynh đến đó, khích lệ tiền tuyến.”

Hoàng đế tủi thân nói: “Nhưng Trẫm không nỡ xa ngươi.”

Diên Vương gia đang muốn khuyên, lại nghe hắn thì thầm: “Ngươi còn chưa đi, Trẫm đã bắt đầu nhớ ngươi rồi.”

Tâm của Diên Vương gia lập tức mềm nhũn: “Hoàng huynh.”

“Hoàng đệ.”

Người Tuyên gia ngồi xem trò vui: “…………..” Không cần ai thông báo cũng biết sẽ còn khóc thêm trận nữa.

Cũng may cuối cùng Hoàng đế cũng khắc chế được.

Hắn nói: “Bất kể bản thân ngươi ở nơi nào, cũng phải luôn nhớ rằng có Trẫm đang nhớ ngươi.”

“Thần đệ tuân chỉ.” Diên Vương gia cúi đầu, dáng vẻ như sắp khóc lên đến nơi rồi.

Hoàng đế đã bình ổn lại được tâm trạng, nói với Tuyên Lạc và Tuyên Ngưng: “Vậy việc bảo vệ an nguy của Trẫm phải phó thác cho hai vị ái khanh rồi.”

Tuyên Lạc nói: “Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của thần, không thể đổ trách nhiêm cho người khác.”

Tuyên Ngưng nói: “Thần sẽ lo việc nghĩa, đấu tranh anh dũng không để chểnh mảng.”

Hoàng đế lại tức giận, quay đầu nhìn Diên Vương gia: Ngươi xem bọn họ đi! Không ngờ không nghe lời.

Diên Vương gia biết tổ truyền Tuyên gia dễ nóng tính, nếu không phải như vậy, Hoàng đế cũng không dễ dàng bị Thao Vương tùy tiện giựt giây, tịch thu gia sản Tuyên gia. Vốn Thao Vương muốn tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội, cũng may Hoàng đế còn giữ lại một chút lương tri, cảm thấy mấy đời làm tướng của bọn họ, phải nể mặt tổ tiên, mới đưa ra lệnh lưu đày, cũng vì bọn họ muốn giữ giang sơn mà để lại một con đường sống.

Sau khi Diên Vương gia trừng mắt nhìn hai người, mới trịnh trọng giới thiệu Đoan Tĩnh.

“Cao thủ đứng thứ ba thiên hạ!”

“Trong thiên quân vạn mã, lấy đầu người như lấy đồ trong túi!”

“Võ công tuyệt đỉnh! Lai khứ vô ảnh*!”

*Lai khứ vô ảnh: Đến và đi không thấy bóng.

Nói đến khô cả họng, Hoàng đế mới nửa tin nửa ngờ.

Hoàng đế hỏi Đoan Tĩnh: “Ngươi có thể biểu diễn một chút không?”

Đoan Tĩnh nhìn cổ của hắn, nghi ngờ hỏi: “Biểu diễn lấy đầu ngươi?”

Hoàng đế chợt cảm thấy lạnh cổ, vỗ bàn: “Lớn mật!”

Đoan tĩnh nói: “Vậy ngươi muốn biểu diễn cái gì?”

Hoàng đế nói: “Không phải nói lai khứ vô ảnh sao, ngươi làm…….” Người trước mặt đã không thấy đâu, bên tai truyền đến giọng nữ trầm thấp: “Là như thế này phải không?”

……

Mắt hoàng đế trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, sắc trời đã gần tối, một luồng ánh sáng chiếu từ song cửa sổ vào, rơi vào trên chăn, phản chiếu từng vùng nho nhỏ với hình dáng đa dạng ddl.qd. Hoàng đế vừa muốn ngồi dậy, đã thấy cửa bị đẩy ra, một bóng dáng yểu điệu bưng đồ ăn từ bên ngoài tiến vào.

Ánh chiều tà, mùi cơm chín, mỹ nhân………

Đối với Hoàng đế mới sảy ra biến cố mà nói, đây là cảnh tượng đẹp nhất.

Cho tới nhiều năm sau, mỗi khi hàn huyên với Hoàng hậu, hắn cũng có hồi tưởng lại ngày này, tự nói với bản thân, là tự mình chọn Hoàng hậu, đến quỳ gối cũng đã làm.

Đương nhiên Tuyên Tú không biết thời khắc Hoàng đế tỉnh lại đã coi nàng là tiên nữ hạ phàm. Nàng cực kỳ ghét vị Hoàng đế này, đưa thức ăn như đưa thức ăn nuôi heo, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.

“Cô nương.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ giường truyền tới.

Tuyên Tú dừng tay lại, không thay đổi sắc mặt, nhìn sang.

Hai cánh tay của Hoàng đế nắm hai bên chăn, lộ ra nửa gương mặt, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng: “Ta làm phiền ngươi rồi.”

Tuyên Tú nói: “Thảo dân là cô của Tuyên Tịnh, Tuyên Ngưng và Tuyên Xung, là nương của Tuyên Chuẩn và Tuyên Lăng, hai chữ kia không được thích hợp cho lắm. Xin Hoàng thượng dùng bữa.”

……

Tiên nữ gả cho người ta rồi hả?

Hoàng đế xốc chăn, hốc mắt đỏ lên, khóc.

Tuyên Tú: “???”

Lần này Hoàng đế khóc thực sự thê thảm, khóc mấy canh giờ, làm kinh động đến Tuyên lão thái thái. Mặc dù người Tuyên gia ghét Hoàng đế, nhưng cũng sợ hắn khóc chết rồi không có cách nào nói với người ta, không thể làm gì khác hơn là thay đổi biện pháp dụ dỗ hắn. Ăn uống, chơi bời, đều dùng hết, cũng không thể ngăn cản hắn. Mãi sau mới nghe thấy Tuyên Chuẩn lơ đãng nói một câu: “Bảo sao mẫu thân muốn hợp cách* với phụ thân, nam nhân bên ngoài thật đáng sợ.” Mới dừng lại.

*Hợp cách: ly hôn

Hoàng đế giương mắt nhìn Tuyên Tú: “Người hợp cạch?”

Tuyên Tú nói mà không có biểu cảm gì: “Vâng.”

Hoàng đế nói: “Hoàng hậu cũng từ bỏ Trẫm, ừ, hợp cách.”

Tuyên Tú nói: “Hoàng hậu đúng là không có mắt.” Nếu không sao còn gả cho Hoàng đế, dừng lại đúng lúc kịp thời có phải hơn không.

Tuyên lão thái thái vỗ nàng một cái.

Hoàng đế nói: “Ừ, Trẫm muốn kết hôn với ngươi.”

Người Tuyên gia: “………..”

Hoàng đế nhìn mọi người đang hóa đá, tốt bụng nhắc nhở: “Các ngươi nên tạ ơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.