Editor: Tư Di
Xe ngựa lại tiếp tục lên đường, Vương Tướng Trăm Dặm dẫn Lợi Đa Binh theo sát phía sau, Đoan Tĩnh hỏi hắn tại sao, hắn thẳng thắng hùng hồn nói: “Chắc ngươi đi đoàn tụ với tướng công của ngươi. Ta theo ngươi, tất nhiên có thể thấy ngươi và tướng công của ngươi rồi.”
Đoan Tĩnh nói: “Có thể phải một hai năm nữa.” Chuyện đánh giặc, vốn rất là khó nói.
Râu ria của Vương Tướng Trăm Dặm lại méo xệch đi, không đợi Lợi Đa Binh ra tay đã tự mình chỉnh lại, chỉ có điều vẻ mặt không quá tin tưởng, vẫn im lặng như cũ, theo sát phía sau.
Đoan Tĩnh thấy thế cũng mặc kệ hắn.
Trái lại Tuyên lão thái thái thấy hắn đã một bó tuổi lại đi bộ, không đành lòng, sai người làm tặng cho hắn cái ô.
Vương Tướng Trắm Dặm khó hiểu, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng: “Trời không mưa.”
Tuyên Chuẩn cười hì hì nói: “Tránh nắng.”
Vương Tướng Trăm Dặm: “……”
Cầm ô còn mệt hơn.
Lợi Đa Binh cảm khái. Hắn giúp Vương Tướng Trăm Dặm che nắng, bước nhanh đuổi theo xe ngựa, không lâu sau đã cảm thấy ngột ngạt khó thở. Vương Tướng Trăm Dặm đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn. Lợi Đa Binh lập tức đứng thẳng người, ra vẻ không hề hấn gì, lại bị tát một cái.
Cùng lúc đó Đoan Tĩnh cũng từ trong xe ngựa lao ra, kết hợp với Vương Tướng Trăm Dặm đứng hai bên trái phải cản mưa tên, bảo vệ mấy chiếc xe ngựa cực kỳ chặt chẽ.
“Có thích khách.”
Lợi Đa Binh phản ứng kịp
Xe ngựa dừng lại, mấy trung bộc chia ra bảo vệ hai bên xe ngựa.
Nội tâm Vương Tướng Trăm Dặm khẽ động, cao giọng nói: “Nếu như người đồng ý tỷ võ với ta, ta sẽ giúp ngươi, nếu không đồng ý, ta liền buông tay.”
Đoan Tĩnh nói: “Tỷ võ thì có gì thú vị, không bằng so đầu người đi.”
“So thế nào?”
“So xem chúng ta giết được bao nhiêu thích khách.” Dứt lời, Đoan Tĩnh đã nắm trường kiếm trong tay lao về phía tên thích khách gần đó, trở tay cắt đầu người này xuống, thuận tay nhét vào xe ngựa bên trái.
Vương Tướng Trăm Dặm cười lạnh nói: “Chuyện này thì có gì khó? Nếu ta thắng trận này, ngươi liền cùng ta tỷ thí một ván, thế nào?”
Đoan Tĩnh liếc mắt nhìn về phía sau, phát hiện ra người vây công mình tương đối nhiều, tính toán trong lòng một lúc: “Được.”
Hai bóng dáng nhanh như chớp, xuyên qua đoàn đội của thích khách. Lợi Đa Binh dọn dẹp bên rìa, bởi vì quá ngoài lề nên chẳng khác gì người qua đường.
Giây phút nghe thấy thích khách, Hoàng đế bên trong xe đã dang sẵn hai tay, sẵn sàng nghênh đón Tuyên Tú lao vào lồng ngực của mình, vậy mà, cánh tay giơ đến mỏi, Tuyên Tú vẫn như cũ nhấc rèm nhìn ra bên ngoài ddl.qddi, mặc kệ hắn đang dang hai tay. Nếu bên kia không đến thì mình đến. Hắn dời tới bên cạnh Tuyên Tú, nhỏ giọng hỏi: “Nàng đang xem cái gì đấy?”
Tuyên Tú nói: “Không phải ngươi sợ sao?”
Hoàng đế gật đầu nói: “Có chút lo lắng. Nhưng mà, có nàng ở đây, ta muốn bảo vệ nàng, nếu ta lo lắng, không phải nàng sẽ càng hoảng sợ sao?”
Tuyên Tú kinh ngạc nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.
Hoàng đế còn nói: “Hơn nữa, bọn họ giao Trẫm cho cháu dâu của nàng, ta tin tưởng vào con mắt nhìn người của ca ca nàng cộng thêm năng lực của cháu dâu.” Nói một hơi tán dương nhiều người như vậy, nhất định A Tú sẽ rất cảm động.
Tuyên Tú mím mím môi, cũng không nhìn ra biểu hiện gì.
Bên ngoài, Đoan Tĩnh và Vương Tướng Trăm Dặm thuận lợi giải quyết nhóm đầu tiên, người phía sau còn chạy đến khu vực của người phía trước để cướp vài đầu người, nhưng khi nhóm thích khách thứ hai chạy tới, tình thế trở nên ác liệt hơn. Đoan Tĩnh nhảy qua nhảy lại trên mui xe ngựa, ngăn cản thích khách đánh lén. Trung bộc xem cuộc chiến cũng bắt đầu tham chiến.
Đoan Tĩnh đột nhiên nói: “Thị Huyết Lão Tổ?”
Thích khách đang đối chiến với nàng rùng mình.
Quả thật không đánh đã khai.
Ở đầu kia, lỗ tại của Vương Tướng Trăm Dặm cự kỳ thính, lập tức hô to: “Thị Huyết Lão Tổ đứng thứ bảy bằng xếp hạng cao thủ á? Ở đâu?”
Đoan Tĩnh đá về phía cái mông của Thị Huyết Lão Tổ.
Thị Huyết Lão Tổ trốn, Đoan Tĩnh lại nhảy ra khỏi vòng chiến, chỉ vào đối thủ hô: “Hắn hắn hắn hắn……”
Vương Tướng Trăm Dặm nhanh chóng chạy tới, đánh một chưởng về phía Thị Huyết Lão Tổ.
Thị Huyết Lão Tổ hỏi: “Ngươi là ai?”
“Chính là Vương Tướng Trăm Dặm!”
……
Là chê hắn không xứng đáng với cao thủ đứng thứ ba, chỉ có thể đánh với cao thủ thứ tư sao?
Thị Huyết Lão Tổ tự cảm thấy bị vũ nhục, ra tay hết sức độc ác.
Không có Thị Huyết Lão Tổ, áp lực của Đoan Tĩnh giảm xuống, chém vài kiếm, kiếm nhuốm máu, còn dư lại vài tên đối thủ khó dây dưa, nhưng mất chút thời gian cũng giải quyết xong. Cuộc chiến này kéo dài vô cùng lâu, từ sáng đến tối, mặt trời lặn, trăng lên, hai vị cao tuổi tắm ánh chiều tà, giải thích sinh động cho câu tuổi già nhưng chí chưa già.
Đoan Tĩnh liều mạng bị trúng một chưởng, sử dụng kiếm đâm thủng đối thủ, sau đó liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu bên kia, thấy Vương Tướng Trăm Dặm yên ổn chiếm thế thượng phong, mới đặt mông ngồi xuống đất, mệt mỏi rã rời.
Tuyên Tú xuống xe, dẫn theo trung bộc băng bó vết thương cho nàng.
Đứng nhìn Đoan Tĩnh thoải mái đánh nhau, bị thương cũng khó nhìn ra, y phục màu hạnh nhân nhuộm thành màu đỏ sẫm, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, tay khoác lên đầu gối còn hơi run rẩy. Cũng may kim sang dược của Tuyên gia trị liệu cực tốt, không lâu sau đã không còn nhìn thấy máu chảy.
Thị Huyết Lão Tổ thấy phe của mình còn một mình mình, đến cả Vu Sơn Cơ cũng chết trận, trong lòng rối loạn, bị Vương Tướng Trăm Dặm tóm được khe hở, liền đánh ba chưởng, va vào tường bên đường, phun ra một ngụm máu, không rõ sống chết.
Vương Tướng Trăm Dặm được Lợi Đa Binh đỡ qua, chỉ vào lồng ngực khẽ phập phồng của Thị Huyết Lão Tổ: “Cái này có tính là một trăm không?”
Đoan Tĩnh đang mệt lả lập tức nhảy dựng lên: “Không được!” Quơ, quơ vịn vào tường: “Nhiều nhất là mười.”
“Thị Huyết Lão Tổ đứng thứ bảy thiên hạ, sao có thể so sánh với loại xoàng đây?”
“Nhưng những thích khách này đều là cao thủ giang hồ, ví dụ như Vu Sơn Cơ, xếp hạng cũng khá cao, ta chỉ tính bà ta có bảy.”
“Thị Huyết Lão Tổ tính là mười, Vu Sơn Cơ tính là bảy? Người cũng thật biết tính toán tỉ mỉ!”
Hai người đứng giữa đống thi thể cãi giá ầm ỹ.
Thị Huyết Lão Tổ đang thoi thóp trực tiếp tức chết.
Đoan Tĩnh tinh mắt: “Hắn bị ta làm tức chết, nên tính cho ta.”
Vương Tướng Trăm Dặm: “……” Cảm giác mình cũng nhanh chóng theo chân Thị Huyết Lão Tổ.
Người Tuyên gia sợ phía sau còn có truy binh, kêu bọn họ đi trước, bị quả quyết từ chối, không thể làm gì khác hơn là lưu lại mấy đầu người di.. Trời tối, liền xách theo đèn lồng. Tháo mặt nạ của những người võ công cao hơn người bình thường, lộ ra những gương mặt từng quen biết.
Trí nhớ của Tuyên Lăng không tệ: “Không ngờ người chặn chúng ta là cao thủ hắc đạo.”
“Thật là âm hồn bất tán.” Tuyên Tú nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế rất vui lòng bị nhìn, lại cảm thấy ánh mắt của nàng không đúng lắm: “Sao thế?”
Tuyên Tú nói: “Không phải ban đầu Hoàng thượng đã phái những người này đến giết chúng ta sao?”
“Sao Trẫm phải làm thế?” Hoàng đế oan ức hô to: “Trẫm muốn giết các ngươi, trực tiếp hạ chỉ là xong, cần gì phiền toái như vậy.”
“Có lẽ Hoàng thượng sợ phải gánh danh giết hại trung thần.”
Hoàng đế lẩm bẩm nói: “Tịch biên tải sản lưu đày không giống với giết hại trung thần sao?”
Tuyên gia: “……”
Nhưng không có lời nào để phản bác.
Đoan Tĩnh và Vương Tướng Trăm Dặm tính nửa ngày, Đoan Tĩnh nhiều hơn mười mấy đầu người. Vương Tướng Trăm Dặm thấy mấy lần tranh luận không thể vượt số lượng đầu người, buồn bực bỏ qua.
Mặc kệ lý do hắn ra tay là gì, vẫn là cứu bọn họ. Tuyên lão thái thái nhiệt tình gọi người cùng lên xe ngựa.
Tuyên Chuẩn và Tuyên Lăng thấy Hoàng đế đột nhiên quấn lấy mẫu thân của mình, có chút lo âu nhìn Vương Tướng Trăm Dặm.
Đoan Tĩnh hỏi: “Sao thế?”
Tuyên Chuẩn nhỏ giọng hỏi: “Vương Tướng Trăm Dặm đã có gia đình chưa?”
Mặc dù không hiểu tại sao lại hỏi như thế nhưng Đoan Tĩnh vẫn thành thật trả lời: “Nghe nói cả đời hắn si mê võ công, cả đời chưa lập gia đình.”
……
Sao bây giờ càng lo lắng thêm nhỉ?