Editor: Tư Di
Nhưng phụ thân cặn bã không nỡ từ quan, về chuyện này thì hắn không ngoảnh mặt mà đi như Quang Lộc Tự Thiếu Khanh, nói cho cùng, hắn cũng là phụ thân của Đoan Tĩnh, nhạc phụ của Tuyên Ngưng, dựa vào tầng quan hệ này, trên mặt xã giao chắc chắn là hai nhà sẽ có chút lui tới.
Vì vậy, trước khi Tuyên Tú vào cung, hắn để phu nhân lấy thân phận thân gia, ưỡn ngực vênh mặt mang châu báo đồ trang sức tới tặng.
Từ trên xuống dưới Tuyên gia đều biết chuyện bọn họ bắt Đoan Tĩnh gả thay, cực kỳ xem thường người nhà này gió chiều nào xoay chiều đó.
Uyển thị nắm tay Đoan Tĩnh, hỏi: “Con nghĩ như thế nào?”
Đoan Tĩnh đang ăn điểm tâm, nghe vậy ngẩn người nói: “Cái gì thế nào ạ?”
Uyển thị vỗ vỗ tay lên lưng của nàng: “Nếu muốn nước chảy đá mòn, thì nhận lễ của bà ta, sau này, cố gắng nhìn vẻ mặt a dua nịnh hót của bà ta. Dù sao Tuyên Ngưng cũng ở đây với chúng ta, tuyệt đối không để con bị người kia bắt nạt. Nếu muốn giải quyết dứt khoát, thì trả lại lễ vật, rạch giới hạn rõ ràng. Từ chối bà ta ở đây, có tức bà ta cũng phải nhịn.”
Đoan Tĩnh hoàn toàn không nghĩ phức tạp như vậy: “Vậy cũng được ạ?”
Uyển thị thấy nàng hoàn toàn không để trong lòng, cười cười nói: “Vậy thì chỉ thu nhận lễ vật của họ, nhưng mặc kệ mặt mũi của họ.”
Đưa lễ thì Tuyên gia nhận, nhưng thiệp mời của Tuyên gia lại không có phần của bọn họ, chiếm hết mọi tiện nghi của đối phương. Phụ thân cặn bã và kế mẫu thử nhiều lần nhưng đều có chung một kết quả giống nhau, cuối cùng lật mặt, chặt đứt mọi quan hệ với bọn họ, chỉ có điều sau hay nói xấu đâm chọc sau lưng.
Những lời nói xấu này nhanh chóng truyền đến tai đám người Uyển thị. Hôn kỳ của Tuyên Tú gần kề, bọn họ lại quá bận, không thể làm gì khác hơn là tạm thời ghi sổ nợ.
Hôm xuất giá, Tuyên Thống và Tuyên Lạc làm như mấy năm trước kia, sáng sớm đã ra cửa canh giữ.
Tuyên Tú nhìn bọn họ không tránh khỏi tròng mắt nóng lên.
Có hai huynh trưởng không phải là nhiều, nhưng tình yêu thương là thứ to lớn hơn tất cả những thứ khác trên đời. Lúc đầu, phu quân trước nạp thiếp, nàng còn chưa nói hòa ly, ca ca liền viết thư nói cho nàng biết người trong nhà đều khỏe mạnh, nguyện vì nàng che gió che mưa dd.lqddi. Sau khi hòa ly, vì tranh đoạt Tuyên Lăng và Tuyên Chuẩn mà hao tốn hết tâm lực. Cũng chính vì nguyên nhân đó, nàng mới cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ vì Tuyên gia.
Tuyên Thống nhìn dáng vẻ tân nương tử của muội muội, trong lòng cũng chua xót không thôi: “Vi huynh vẫn câu nói kia, bất kể là ở nơi nào, nơi này đều là nhà của muội, không cần tự để mình chịu uất ức.”
Tuyên Tú dùng sức gật đầu một cái.
Nàng gả cho Hoàng đế không vì cái gì khác, chỉ vì Tuyên gia.
Rõ ràng Hoàng đế không quá đáng tin cậy, vì để tránh dẫm lên vết xe đổ, nàng phải đứng ở vị trí cao nhất, che chở cho gia tộc, cho dù là cả đời gò bó cũng không oán không hối hận.
“Về sau, việc trong nhà đành làm phiền hai vị ca ca chắm sóc nhiều hơn rồi.”
Dứt lời, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía trước dù không biết vận mệnh sẽ ra sao.
Việc đầu tiên khi Tuyên Tú lên làm Hoàng hậu chính là khuyên can Hoàng đế không cần sắc phong hai nữ nhi của mình làm Công chúa. Vốn Hoàng đế yêu ai yêu cả đường đi lối về, thấy nàng không thích, cũng lùi một bước, phong làm Quận chúa. Dù sao cả nhà Tuyên gia đều được phong chức tước cao, nhiều thêm hai vị Quận chúa cũng chẳng sao.
Khiến cho Hoàng đế, một người mạnh miệng nói gì làm đó phải thay đổi chủ ý, quả thật khiến cho người ta khinh hãi hơn việc xác chết Thao Vương vùng dậy. Nhưng khi kinh hãi qua đi, là vui mừng thật lớn.
Cuối cùng cũng có người sáng lập kỳ tích.
Xem ra Hoàng hậu lớn tuổi cũng có điểm tốt, quản được nhà.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Hoàng hậu lên như diều gặp gió.
Danh tiếng của Hoàng hậu càng ngày càng tốt, có người lại không ngồi yên. Kế mẫu của Đoan Tĩnh nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy mối hôn sự tốt như vậy nữ nhi của mình lại không được thơm lây thì quả thật không có đạo lý. Nếu Tuyên Ngưng đâm lao phải theo lao lấy Đoan Tĩnh thì Tuyên gia còn có Tuyên Thịnh và Tuyên Xung, một là Thế tử Định quốc công, một là nhất đẳng An Xương bá, đều là danh môn địa vị cao, những nhà khác bất hạnh không có cách, nhà mình thân cận như vậy sao lại không thử một phen?
Nàng thương lượng với phụ thân cặn bã nửa ngày, quyết định chủ động xuất kích.
Một ngày kia, trời trong nắng ấm, trông xa vạn dặm cũng không thấy một bóng mây.
Đoan Tĩnh dẫn theo Tuyên Lăng và Tuyên Chuẩn đến nhà Diên Vương phi chơi, chơi một lát, kế mẫu dẫn theo Đoan Nhã vào sân. Da Đoan Nhã vô cùng mịn màng khác hẳn với Đoan Tĩnh dãi nắng dầm mưa, dáng vẻ hai người khá tương đồng, phong cách lại bất đồng, nếu nói đến việc thu hút mắt nhìn của chúng nữ quyến thì dung mạo của Đoan Nhã có phần nhỉnh hơn một chút.
Tất nhiên Đoan Nhã cũng cảm thất loại so sáng trong vô hình này, trong lòng âm thầm hài lòng, chỉ là nàng nhớ lời mẫu thân dặn, đợi Đoan Tĩnh đi thay quần áo, liền nhỏ bước theo sau.
Chờ Đoan Tĩnh quay lại, liền ngăn nàng phía sau núi giả.
“Tỷ tỷ.” Đoan Nhã thân thiết chào hỏi.
Đoan Tĩnh nói: “Tướng công nhà ta không muốn nạp thiếp.”
“……….” Đoan Nhã cười khàn nói: “Thật vậy sao? Tỷ phu thật thương tỷ tỷ, tỷ tỷ thật là có phúc lớn. Nếu nghiêm túc tính ra, phần phúc to lớn này phải tính lên đầu muội muội mới đúng.” Nếu không phải nhờ mình tặng mối nhân duyên này cho nàng, nàng nào có được nở mày nở mặt như ngày hôm nay.
Đoan Tĩnh mỉm cười nói: “Ngươi nói đúng. Tướng công đi lưu đày, chính là phúc khí.”
Đoan Nhã mặt dày: “Tỷ tỷ nói đùa. Nghe nói tỷ tỷ đi lưu đày ở Lĩnh Tây với tỷ phu, trong lòng muộn muội lo lắng bất an. Sớm biết Tuyên gia sẽ bị tịch biên gia sản lưu đày, lúc đấy nói gì ta cũng sẽ không đồng ý mẫu thân nhường mối hôn sự này cho tỷ di.. Lúc đấy chúng ra đều cho rằng mình đang giuos tỷ, không ngờ trời xui đất khiến lại thành hại tỷ. Cũng may, kết quả vẫn tốt.”
Đoan Tĩnh nói: “Tuyên gia vẫn luôn rất cảm ơn quyết định của ngươi và mẫu thân ngươi.”
……
Đoan Nhã gần như không duy trì nổi nụ cười trên gương mặt nữa, cúi đầu nói: “Mấy ngày nay, muội muội vẫn lo cho an nguy của tỷ phu và tỷ tỷ cho nên mẫu thân cũng không tiện nói chuyện hôn sự với muội.”
Đoan Tĩnh nói: “Để mẫu thân muội sinh thêm một muội muội nữa, chuyện cả đời của muội cũng không phải lo rồi.”
Rốt cuộc Đoan Nhã không nhịn được nữa trở mặt: “Tỷ tỷ là Hầu phu nhân, chẳng lẽ không nên cảm ơn muội muội đã giúp sao? Phải biết người ban đầu tỷ phu nhìn trúng là ta.”
Đoan Tĩnh nói: “Ừ, do hắn bị mù, nên ta đã giúp hắn thấy được ánh sáng.”
Khi hai người đang nói chuyện, có tiếng cười từ nơi khác truyền đến.
Đoan Tĩnh xoay người định đi, lại nghe Đoan Nhã đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, thật ra thì năm đó tỷ phu…………….” Đoạn phía sau nói nhỏ không nghe thấy gì.
Chuyện liên quan đến Tuyên Ngưng, Đoan Tĩnh không nhịn được dừng bước.
Đoan Nhã chợt xông đến, nắm lấy tay của nàng, đặt lên cổ áo của mình: “Nghe nói gần đây An Xương bá muốn nghị hôn sự, kính xin tỷ tỷ giúp đỡ. Nếu không, ta sẽ hô to là tỷ đánh ta. Tỷ đoán xem bọn họ……….”
Không đợi nói xong, Đoan Tĩnh đã nhấc tay ném nàng lên trên cây ở núi giả bên cạnh, sau đó làm như không có việc gì nhìn về phía mọi người đang đi tơi.
Người đi đầu chính là Tuyên Lăng và Tuyên Chuẩn.
Tuyên Chuẩn nói: “Tẩu tẩu đi mãi không quay lại, chúng ta đang muốn đi tìm tẩu đấy.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng thét chói tai từ núi giả bên kia truyền đến.
Sau đó, phụ thân cặng bã, kế mẫu và muội muội ngu xuẩn cực kỳ yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, rất rất yên tĩnh……………
Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Tuyên Ngưng.
Đêm hôm đó, Tuyên Ngưng ôm Đoan Tĩnh nói bóng nói gió: “Nghe nói Đoan Nhã bị nàng đánh?” Bên ngoài đồn Đoan Nhã ngưỡng mộ Tuyên Xung, nhưng xem ra, hơn phần nửa là Đoan Tĩnh ghen. Trong lòng hắn vui sướng không cách nào tả nổi.
Đoan Tĩnh nói: “Không phải vậy.”
“………… Nàng ta ngưỡng mộ Tuyên Xung, nàng đanh nàng ta làm cái gì?” Sắc mặt hắn trầm xuống. Hết Tuyên Tịnh rồi đến Tuyên Xung……………. Chẳng lẽ không thể vì hắn sao?
Đoan Tĩnh nói: “Không phải, là bởi vì nàng ta cầm lấy tay của ta đưa lên sờ ngực của nàng ta.”
Tuyên Ngưng: “……”
Rất lâu sau mới nghe thấy hắn buồn bực nói: “Đánh là đúng.”