Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Q.1 - Chương 41 - Vợ Chồng Hài Hòa

trước
tiếp

Tay Cố Thịnh mang theo khiêu khích và trừng phạt, cô càng không muốn làm, anh càng phải ép cô làm, giống như bây giờ, cô càng sợ hãi bị người khác bắt gặp, anh càng phải tạo ra cơ hội này. Tốt nhất là để cho Cận Hạo Nhiên nhìn thấy xong nhận rõ sự thực này. Tả Tình Duyệt là người đàn bà của anh, trên người của cô có dấu vết của anh.

“Cố Thịnh, tôi cầu xin anh. . . . Về nhà đi, anh đối xử với tôi thế nào cũng được!” Tả Tình Duyệt van xin, trong hai mắt cô tràn đầy nước mắt. Trước mặtanh, dù cô muốn giữ lại một chút tự ái cũng không thể, người đàn ông này chưa bao giờ cho cô cơ hội, ngay cả bố thí một chút vụn nhỏ cũng không.

Cố Thịnh cũng không để ý tới sự cầu khẩu của cô, tỉ mỉ dày đặc hôn vào cổ cô từng cái từng cái, nhẹ nhàng gặm cắn, mỗi lần hôn đều làm cho cả người Tả Tình Duyệt run rẩy quá mức. Nắm làn váy, cô lúng ta lúng túng chỉ cắn chặt môi không để cho mình thở ra tiếng, bất lực nhìn ra cửa hơi mở, cầu nguyện sẽ không có người xuất hiện, cầu nguyện Cận Hạo Nhiên đừng trở lại nhanh quá.

Cố Thịnh cảm thấy cơ thể cô run rẩy, trong mắt đảo qua chút kỳ quái càng thêm hưng phấn chuẩn bị chụp lấy vùng mẫn cảm của cô.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân nhỏ truyền đến, trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, trong mắt chứa đầy sợ hãi, bất kể người kia có phải là Cận Hạo Nhiên hay không chỉ cần bước vào cửa sẽ thấy được ngay giờ phút này bọn họ đang làm chuyện gì .

Cô nên làm gì bây giờ?

“Anh đã nói. . . . Bên ngoài chúng ta. . . . Chúng ta là vợ chồng. . . . hài hòa.” Tả Tình Duyệt nhỏ giọng đứt quãng nói, thanh âm mềm yếu làm cho lòng người nhộn nhạo.

“Chúng ta bây giờ không ‘hài hòa’ sao? Những chuyện tôi làm với cô lúc này, là việc đàn ông trên thế giới đều làm với vợ mình! Không phải sao?” Cố Thịnh nhếch miệng, cười châm chọc, tiếng bước chân đến càng luc càng gần mà thân thể cô gái trong ngực cũng càng ngày càng căng thẳng. Mặc dù rất hưởng thụ sự hoảng sợ giờ phút này của cô, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, cô cứ sợ người khác bắt gặp chuyện của bọn họ như vậy sao? Bộ dáng này của cô giống như anh mới là tình nhân của cô, chứ không phải chồng!

Ý nghĩ đó khiến anh càng thêm muốn đoạt lấy cô, chân chân thật thật để đền bù khó chịu trong lòng.

Ánh mắt Tả Tình Duyệt vẫn chú ý ngoài cửa, khi cô nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, sợ hãi trong lòng cực lớn. Không biết lấy hơi sức và dũng khí từ đâu, cô hung hăng đẩy Cố Thịnh đang ôm chặt mình ra, trong lòng chỉ có một ý nghĩ đó chính là chạy trốn!

Tả Tình Duyệt hoảng hốt chạy ra khỏi phòng bệnh suýt nữa đụng phải người đang đi tới. Cô không dám nhìn xem người đó là ai chỉ biết không ngừng chạy ra ngoài, chỉ cần nơi nào có Cố Thịnh thì nơi đó chính là địa ngục của cô. Cô không muốn để ý tới những thứ lo lắng kia, chỉ muốn chạy trốn tới một nơi mà Cố Thịnh không tìm được!

“Đáng chết!” Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, trong mắt đảo qua một chút u ám, không nghĩ tới cô gái mảnh mai lại có hành động như vậy.

“Thịnh, chị dâu sao vậy?” Người đến là Sở Phàm mặc áo khoác dài màu trắng, nhìn mặt Cố Thịnh chưa thỏa mãn dục vọng, mơ hồ đoán được một chút manh mối, không khỏi trêu chọc “Anh cũng nên thông cảm châm chước sức khỏe của chị dâu chứ, đừng mải lo đến hưởng thụ của bản thân!”

Sáng sớm hôm nay vừa đến bệnh viện liền nghe nói chuyện tối qua Tả Tình Duyệt bị đưa vào bệnh viện cho nên anh liền lập tức tới xem một chút. Đột nhiên anh ngẩn ra, nếu mình đến sớm một chút có phải sẽ bắt gặp hình ảnh không cho thiếu nhi xem hay không?

Cố Thịnh lạnh lùng liếc anh ta một cái, không rảnh xem anhta đùa giỡn, trong đầu đều là chuyện Tả Tình Duyệt đẩy anh ra.

Người đàn bà đáng chết, ghét anh đụng vào thế sao?

Cô cho là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh? Thật quá ngây thơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.