Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Q.2 - Chương 57 - Chương Kết (1) - Đừng Rời Xa Anh!

trước
tiếp

“Ninh Ninh ăn no rồi, không thể ăn thêm nữa, không thì sẽ đau bụng.” Cố Thịnh vẫn lựa chọn Duyệt Duyệt, không để mất cơ hội lấy lòng cô, vừa dứt lời nhìn thấy con gái càng bĩu môi, anh liền cưng chiều hôn lên cánh mũi nhỏ xinh của cô bé, “ Ninh Ninh ngoan của cha, buổi trưa Daddy dẫn con đi ăn món ngon khác chịu không?”

Ninh Ninh tuy không thật sự hài lòng, lại cũng không thể không nghe lời mẹ, liền phát ra tiếng cười giòn tan “ Vậy được, buổi trưa Ninh Ninh muốn ăn kem!”

Đó là món ăn con bé thích nhất, cô nhóc đời nào chịu bỏ qua cơ hội!

“Được, Daddy dẫn con đi ăn kem!” Cố Thịnh cưng chiều con gái nói.

Duyệt Duyệt thấy hai cha con nói chuyện, nét mặt cũng nhu hòa lại, Ninh Ninh nhìn thấy phía trước có vài cô bé chơi rất vui, nhất lời làm cô bé muốn chơi cùng, nhảy xuống đùi cha, “ Daddy ,con muốn qua đó chơi!”

“Đi chơi cùng với anh hai đi!” Cố Thịnh nuông chiều nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, âm thầm sắp xếp việc cho Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo cau mày, âm thầm đoán được cha có ý gì, nhìn khuôn mặt tràn ngập mong đợi của em gái, cũng không thể từ chối, dứt khoát rộng lượng gật đầu cho cha một cơ hội, không làm kỳ đà cản mũi nữa.

Hai người nhìn theo bóng dáng hai con, không ai nói lời nào, không khí trầm xuống.

Cố Thịnh cố ý tách hai đứa nhỏ đi chỗ khác, là muốn ở riêng với cô, cảm nhận được hơi thở của cô vương vấn bên cạnh, theo bản năng xích gần cô thêm nữa.

Cô lại không cảm thấy được hành động của anh, ánh mắt luôn dõi theo các con, dạo gần đây, hình như anh đã bước vào trái tim của hai đứa nhỏ, đặc biệt là con gái luôn ỷ lại dựa dẫm vào cha càng ngày càng nhiều, trong lòng cô không tránh khỏi ưu tư.

“Em….” Tả Tình Duyệt muốn nói lại thôi, chuyển ánh mắt qua bèn thấy anh đang nhìn cô, lại bị ánh mắt nóng bỏng chan chứa tình cảm của anh đốt cháy không biết nên nói gì.

“Sao thế Duyệt Duyệt?” Cố Thịnh lợi dụng thời cơ này sát gần cô hơn, ánh mắt chờ mong cô sẽ nói gì với anh.

Nhưng nghĩ tới lần trước cô đề nghị ly hôn, anh sững lại, hy vọng liền bị dập tắt, tránh né ánh mắt của cô, anh thật sự không biết cô nếu lại đưa ra lời đề nghị ly hôn, anh sẽ phải làm sao!

Duyệt Duyệt đã không giống như năm năm trước, còn anh đứng trước cô cũng không còn độc đoán bá đạo như xưa!

Nhưng việc anh muốn nắm giữ trái tim cô là không hề thay đổi!

“Em có thể sẽ dẫn các con quay về Viên!” chuyện này cô đã nghĩ rất lâu rồi, mối quan hệ của họ hiện tại là gì? Cô cũng cảm thấy mắc cười, anh ở bên cô, luôn khiến cô nảy sinh sự hy vọng, đồng thời cũng sợ hãi, sợ hãi niềm hy vọng đó cũng chỉ là bong bóng vỡ tan.

Giống như năm năm trước, nghĩ lại quãng thời gian bản thân luôn hy vọng chờ đợi tình yêu của anh, trong lòng không kìm được chua xót. Cô đã không còn vốn để đi đặt cược tình cảm của mình nữa rồi!

Lần này quay lại đây anh rất yêu thương hai con, cô đã thấy rất mãn nguyện rồi!

“Không được!” Cố Thịnh theo bản năng phản đối, kích động nắm lấy tay cô, bóp chặt, không cho cô có bất kì cơ hội nào thoát ra “ Anh…..”

Cố Thịnh nhìn cô, tuy cô không nói ly hôn nhưng quay về Viên có khác gì nhau, cô vẫn là rời xa anh!

Không, anh không cho phép có chuyện đó xảy ra, năm năm đã quá đủ rồi, anh mong muốn nửa đời sau sẽ được người anh yêu nhất bầu bạn bên cạnh!

Anh không muốn sống cuộc đời không có cô!

Nét mặt Duyệt Duyệt càng trầm hơn, “Cố Thịnh, tôi cảm ơn anh không ghét bỏ các con, nhưng chúng tôi có cuộc sống của chúng tôi, anh còn trẻ, đợi chúng ta làm xong thủ tục ly hôn, anh có thể tìm người anh yêu, nhưng tôi…..”

Không đợi cô nói hết, khuôn mặt âm trầm tuấn mỹ ép xuống, tiếp theo đó đôi môi anh ép xuống môi cô, những lời muốn nói ra đã bị nuốt xuống. Cố Thịnh không hề do dự tách hàm răng của cô ra, nụ hôn dữ dội như cuồng phong bão táp quét đến, xâm nhập vào từng giác quan trong cô, nghĩ đến lời nói của cô, trong lòng Cố Thịnh càng thêm luống cuống, cái gì mà còn trẻ? Anh đã không còn trẻ nữa rồi!

Cái gì mà ly hôn? Cả cuộc đời này của anh sẽ giống như âm hồn bất tán đeo bám theo cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, mặc kệ cô chán ghét hay không, anh đều phải quấn lấy cô!

Người anh thích là cô, tại sao người phụ nữ này lại không hiểu!

Anh không muốn nghe thấy những lời đó từ miệng cô, vì vậy anh bất chấp hôn cô, để cô đắm chìm trong nụ hôn của anh, không có thời gian rảnh rồi và tâm tư để nghĩ chuyện rời xa anh!

Kỹ thuật hôn của Cố Thịnh rất siêu như năm năm trước, ở trước mặt anh cô không hề có sức lực phản kháng, từ từ xụi lơ trong lòng anh, bàn tay cô theo bản năng túm lấy phía trước ngực áo anh, đến khi có cảm giác hô hấp không thông, anh mới buông cô ra, đáy mắt vẫn tràn đầy cảm giác thỏa mãn không nỡ buông .

“Đừng rời xa anh! Đừng bỏ anh một mình ở lại!” Anh đối diện trực tiếp với ánh mắt cô, giây phút vừa rồi, anh dường như đã nhìn thấy một Duyệt Duyệt say đắm anh như năm năm trước, chính là ánh mắt này, ánh mắt chỉ chứa bóng hình anh!

Tả Tình Duyệt ngẩn người, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh vài tháng trước của Cố Thịnh, thân thể gầy gò ốm yếu làm cô vô cùng xót xa, lại không nỡ nói lời chia xa!

Nếu cô bỏ đi, anh sẽ biến thành bộ dạng đó sao?

Trên thực tế hiện tại cô đến bây giờ vẫn không tin, Cố Thịnh vì cái chết của cô mà không thiết sống, bỏ rơi bản thân mình, trong suy nghĩ của cô, anh luôn cao quý vô cùng, không để ai vào mắt!

“Hứa với anh….Duyệt Duyệt…..hứa với anh, sẽ không rời xa anh.” Bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, hai thân thể dính chặt vào nhau. Cố Thịnh nhìn kĩ khuôn mặt mà anh luôn yêu thương quyến luyến, giọng nói tràn ngập sự dịu dàng hiền lành giống như ngà ngà say, như muốn mê hoặc người con gái trước mắt.

Duyệt Duyệt trầm tư, sẽ không rời xa anh ư?

Trong lòng vẫn là chưa xác định!

Chính lúc cô trầm tư đó càng khiến Cố Thịnh hoang mang, đôi môi khêu gợi của anh hôn trên má cô, khóe mắt anh như có vô vàn tình ý muốn nói, giống như muốn nụ hôn đó mãi mãi đọng trên khuôn mặt cô, mãi mãi lưu lại dấu vết của riêng anh.

“Hứa với anh đi…” Cố Thịnh tiếp tục mê hoặc cô, nhẹ nhàng chầm chậm dịch chuyển môi hôn, nhìn cánh môi của cô, như cấp thiết muốn có được một câu hứa hẹn.

“Cố Thịnh, tôi….” Duyệt Duyệt nắm lấy tay anh, giống như muốn ngăn cản anh hôn xuống dưới, cô dường như đã cảm giác được cô đang từ từ buông lỏng trái tim.

Không! Cô không được như vậy!

Đã từng bị tổn thương một lần, cô không thể bị thương lần nữa với cùng một người đàn ông. Sự dịu dàng dịu dàng của anh hiện tại khiến cô sợ, năm năm trước lúc anh tán tỉnh cô, cũng dịu dàng như vậy, cũng du dương như vậy, nhưng tất cả điều đó đều vỡ tan trong đêm tân hôn, mãi mãi biến thành cơn ác mộng trong cô.

Nghĩ đến đêm tân hôn, cả người cô lạnh rùng mình…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.